[Dịch] Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 144 : Bóng tối


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Avril và Lộ Dao có vẻ ngượng ngùng nhưng không hề cảm thấy không thoải mái bởi vì Arthur mới là đàn ông thật sự. Mặc dù ngoài miệng hay trêu chọc nhưng trong thời điểm mấu chốt lại có thể khắc chế. Lộ Dao không cách nào tưởng tượng được một người đã trúng dâm độc lại còn có thể khắc chế. Điều này nói rõ Arthur rất coi trọng nàng, mà điểm này từ lâu Gina đã biết rồi, mặc dù ánh mắt gã này không thành thật nhưng kỳ thực về bản chất lại rất thành thật. Một gã có lòng mà không có gan điển hình. Emma lạnh lùng nhìn sự náo nhiệt bên này, người của nàng cũng đã chạy tới, dưới sự hộ tống của nhân viên công tác Công hội nhà mạo hiểm đám người Emma đã rời đi, trước khi đi cũng không thèm nhìn Trâu Lượng. Ranu xoa xoa tay, hắn biết đại nạn không chết tất có hậu phúc, điều này không chỉ phù hợp với Trâu Lượng mà rõ ràng cũng phù hợp với hắn. Tuy lần chiến đấu này có chút vấn đề nhưng chỉ cần hai nhân vật quan trọng không có chuyện gì, hơn nữa về cơ bản cũng xem như giành toàn thắng. Lần chiến đấu này tuyệt đối có thể đạt đến trình độ của Học viện chiến tranh cấp độ 3, cao hơn không ít cấp độ 1 ban đầu. Mấu chốt nhất là tế ti Arthur được Thần thú chiếu cố lại tiêu diệt một lãnh chúa yêu thú. Điều này làm cho Ranu cũng cảm nhận được vinh quang, nhưng hắn không dám nhiều lời, dù sao trong chuyện này hắn có trách nhiệm rất lớn. Nhà mạo hiểm phụ trách chuyện này đã mất tích, vậy phía sau chuyện này là gì? Ranu cũng không biết nên điều tra hay không? Nếu điều tra có lẽ rất khó phát hiện ra điều gì, mà nếu có phát hiện gì thì có thể càng nguy hiểm. "Tế ti Arthur, chúc mừng ngài, ôi, cũng là chúng ta sơ sẩy, trách nhiệm của chúng ta..." Ranu biết dù người ta có thân thiện đến mấy nhưng gặp phải chuyện như thế này chỉ sợ cũng phải nổi bão. Trâu Lượng cười cười bắt tay Ranu, một tay vỗ vỗ bả vai lão già Ranu, "Trách nhiệm gì, bất cứ chuyện nào cũng có biến số. Thế giới ngầm hoang dã như vậy bất cứ lúc nào cũng có thay đổi. Nhà mạo hiểm không phải thần, làm sao có thể biết hết mọi thứ, có kinh nghiệm lần này sau này chú ý hơn một chút là được. Trong lòng Ranu thực sự cảm động, nếu là bất cứ một quý tộc nào khác thì mắng chửi còn là nhẹ. Thậm chí hành hung một trận hắn cũng phải chịu, nào có ai suy nghĩ cho người khác như tế ti Arthur như vậy. Bằng này tuổi mà hai mắt Ranu cũng không nhịn được đỏ bừng, những người phía trên nào có bao giờ suy nghĩ cho bọn họ. "Tế ti Arthur, ta... không nói nữa". "Hội trưởng Ranu, thương lượng với ngài một chuyện, ta không muốn chuyện này lan rộng, ngài rõ chứ?" Trâu Lượng nói, mặc dù hắn rất muốn nhân cơ hội này kiếm thêm chút lợi ích từ Công hội nhà mạo hiểm nhưng biết giải thích thế nào? Không gian dâm thú? Nếu như là một mình hắn thì không sao, Emma làm thế nào? Hơn nữa chẳng lẽ hắn phải giải thích là hai người ở bên trong phải nhờ đến xx mới tránh được một kiếp? Mặc dù da mặt Trâu bạn học dày nhưng cũng chưa dày đến trình độ này. Ranu là ai, từ lâu hắn đã đoán được chút gì đó, chỉ có điều mọi người đều là người thông minh, đều giả vờ không biết. Đôi khi nhìn thấy cũng coi như không nhìn thấy, nghe thấy cũng coi như không nghe thấy. "Tế ti Arthur xin yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý tốt, không có ai bàn tán nữa", Ranu nói nghiêm túc, chuyện nhỏ này mà làm không xong thì chức Hội trưởng này của hắn cũng không cần làm nữa. Trâu Lượng cười vỗ vỗ bả vai Ranu tỏ vẻ thân cận, không thể không nói trải qua một lần tuyệt cảnh hắn lại trưởng thành một chút, năng lực lôi kéo lòng người của gã này lại được đề cao không ít. Dường như Trâu Lượng mới là Hội trưởng, Ranu chỉ huy đám nhà mạo hiểm bắt đầu dọn dẹp hiện trường. Hắn không cho đám học sinh đến đây là quyết định hoàn toàn chính xác, nếu không nhiều người thấy như vậy, muốn bưng bít cũng không có cách nào. Còn bên phía Emma thì Arthur không lo lắng, dù sao cũng chưa đến mức tự mình nói ra. Lúc này bên người Emma cũng có không ít người bao quanh, không ngừng quan tâm săn đón. Emma một câu cũng không nói, vẻ mặt hờ hững đi ra bên ngoài, những người này vốn còn muốn dây dưa. Nhất là tên Fox mới phất kia còn muốn lấy lòng nhưng bị Emma đập một kiếm lên đầu sợ đến mức tè ra quần. Lúc Arthur mang mọi người xuất hiện các học sinh vẫy vũ khí trên tay hoan hô nhiệt liệt. Họ đã nhận được thông báo của Công hội nhà mạo hiểm, tế ti Arthur và tiểu thư Emma xâm nhập sào huyệt của hắc man chu nho, giết chết lãnh chúa hắc man chu nho. Dù sao luồng ánh sáng đó đã vọt tới mặt đất, nếu như cố ý che giấu thì ngược lại sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ, lão Ranu từng trải trực tiếp đổi thành hắc man chu nho. Đây cũng là kết quả thương lượng với Arthur, hỏa thiêu lãnh chúa dâm thú cũng là thiêu, hỏa thiêu lãnh chúa hắc man chu nho cũng là thiêu. Đối với việc Arthur đạt được xác nhận nhà mạo hiểm năm sao kỳ thực còn có rất nhiều lời ra tiếng vào. Đa số người cho rằng hắn không đủ năng lực mà chỉ là may mắn, còn nói Công hội nhà mạo hiểm muốn lấy lòng vị sư phụ có khả năng trở thành Hồng y đại chủ tế của hắn. Nhưng tính thêm công lao lần này tuyệt đối có thể cho những người đó câm miệng, đồng thời cũng có thể là một món quà cho Quan cầm quyền. Đối với vấn đề này Ranu cũng đã thỉnh giáo Trâu Lượng, đương nhiên Trâu bạn học tán thành. Dù sao nếu như không có Emma phối hợp thì chắc chắn hắn đã đi đời nhà ma, cho dù việc phối hợp này... tương đối khó nói rõ ngọn nguồn. Lúc hiệu trưởng Angelo nghe được tin tức này cũng tương đối hài lòng, trong ngày đã tới thăm Thomas. Đây cũng chính là mục đích hắn nhất định phải lưu Arthur lại. Kỳ thực đối với Arthur mà nói, rèn luyện tốt kỹ xảo chiến ca và điêu khắc linh hồn là đủ để có tiền đồ vô lượng, những người khác không cảm thấy hắn cần ở lại học viện làm gì? Từ góc độ nào đó mà nói thì việc này cũng tượng trưng cho sự nhất trí giữa Học viện chiến tranh và Thần miếu. Trong kết cấu quyền lực của đế quốc Mông Gia thì Học viện chiến tranh là một tồn tại rất đặc biệt. Nó không có thực quyền gì nhưng tầm ảnh hưởng lại cực lớn, nhất là một khi xảy ra chiến sự, thậm chí quyền lực của hiệu trưởng còn vượt qua Quan cầm quyền và Đại chủ tế. Bởi vì hiệu trưởng Học viện chiến tranh không có xung đột lợi ích trực tiếp với ba thế lực lớn nên đã trở thành đối tượng tranh đoạt của mọi người. Tại nguyên lão hội có thể càng rõ ràng điểm này, lúc đầu Thomas đồng ý cho Arthur đến phân viện dược sư học tập cũng là vì lôi kéo Angelo, đương nhiên cũng do chính Arthur muốn vậy. Đối với người học trò học rộng tài cao này Thomas không hề muốn can thiệp, đã đến vị trí Đại chủ tế, kỳ thực trong đáy lòng Thomas đã hơi tin rằng Arthur chính là sứ giả của Thần thú, ít nhất cũng là nhận được sự chiếu cố của Thần thú. Làm một thần côn đủ tư cách, trước hết chính mình phải tin tưởng. Lúc Quan cầm quyền Sarah nhận được tin tức này cũng cả kinh nhưng liền sau đó trở nên rất vui vẻ, nếu như chỉ có Arthur thì hắn sẽ rất khó chịu, nhưng có một nửa công lao là của con gái mình. Hơn nữa Sarah tin rằng chắc chắn con gái mình đóng vai trò lớn nhất trong vụ này, điều này làm cho hắn phi thường hãnh diện. Bé con này nói phải làm vẻ vang cho mình mà thật sự đã làm được, 18 năm không nuôi vô ích... Sau khi vui vẻ Sarah còn thưởng cho sứ giả của Công hội nhà mạo hiểm, chuyện này hắn phải tử tế lăng xê một chút, có lợi cho việc vãn hồi xu thế xấu của hắn gần đây. Đương nhiên Sarah cũng tò mò hỏi phương pháp giải quyết lãnh chúa hắc man chu nho, kỳ thực bất cứ người nào cũng tò mò, dù sao với sức mạnh của hai người kiểu gì cũng không thể đánh thắng được, mà Công hội nhà mạo hiểm đã thống nhất câu chuyện, hai người đã phát hiện ao dầu hỏa trong hang động của lãnh chúa, vì vậy trực tiếp đốt cháy dầu hỏa nướng chết lãnh chúa hắc man chu nho. Là Quan cầm quyền, đương nhiên Sarah biết dầu hỏa, đó là một thứ rất kỳ quái, một chất dễ cháy, chỉ cần một đốm lửa có thể sẽ bốc cháy mãnh liệt, có điều rất ít gặp, không nghĩ tới vận may của con gái mình tốt như vậy. Cho dù là Arthur phát hiện nhưng tuyên truyền thì phải tìm trọng điểm, phải tìm một sư gia ngòi bút sắc một chút đến tân trang lại. Có thể biến thành chính vì Emma anh dũng chiến đấu ngăn cản hắc man chu nho tấn công nên Arthur mới có cơ hội này, hiển nhiên Emma mới là trọng điểm. Càng nghĩ càng đắc ý, Sarah không nhịn được cười ha ha. Đường về tỏ ra đặc biệt náo nhiệt, trong lần chiến đấu này mọi người đều thu hoạch được rất nhiều, nhất là cảm nhận được vai trò của chiến ca trong chiến đấu. Bây giờ không ai dám xem thường tế ti chiến ca, hay ít nhất không có ai xem thường Arthur. Thật lâu thật lâu trước kia cũng có Công hội tế ti chiến ca, có đánh giá cấp bậc giống như các công hội nghề nghiệp khác, liên quan đến các vấn đề trị số bản chất, phạm vi chiến ca, tầm ảnh hưởng chiến ca vân vân, đó là thời kỳ Giáo đình hưng thịnh. Các tế ti chiến ca ưu tú xuất hiện lớp lớp, đóng vai trò quan trọng trong chiến tranh, nhưng sau khi chấm dứt chiến tranh hệ tế ti chiến ca càng ngày càng suy tàn. Sau đó ngay cả công hội cũng giải tán, tế ti chiến ca cũng chỉ còn lại có danh hiệu, bây giờ trong đội ngũ nhà mạo hiểm rất ít có tế ti chiến ca gia nhập. Dù sao chẳng ai muốn có thêm người mà không có tác dụng gì, lại còn phải chia tiền kiếm được cho hắn. Có thể tưởng tượng, thể chế ngoan cố của Thần miếu cộng thêm việc chiến tranh kết thúc, ý nghĩa của chiến ca đã không lớn, đám tế ti bận tranh giành quyền lợi, ai còn sẵn lòng đi nghiên cứu chiến ca? Băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày. Danh tiếng của bạn học Arthur trong lòng các học sinh thông thường cũng không phải rất tốt. Dù sao hắn cũng kiêu ngạo ngang ngược, cộng thêm có người cố ý bôi đen nên sẽ luôn có một số người hiểu lầm. Nhưng muốn giành được thiện cảm của chiến sĩ thực ra rất dễ, đó chính là trong lúc nguy hiểm nhất thì mình dũng cảm nhất. Không thể nghi ngờ, Trâu bạn học đã làm được rồi, mặc dù không thể nói đã thay đổi triệt để hình tượng của tế ti chiến ca nhưng ít ra đã chứng minh trừ hoạt động ca hát trong tế bái thì tế ti chiến ca vẫn có vai trò hỗ trợ trong chiến đấu. Emma không đợi những người khác, nàng ngồi xe ngựa của chính mình trở lại Jerusamer. Lúc này Sarah đang mở tiệc mời khách, nghe báo con gái trở về cũng rất vui vẻ, còn việc người hầu nói tiểu thư có vẻ không vui thì hắn không quan tâm. Thậm chí hắn đoán được chắc chắn là con gái thấy khó chịu vì Arthur đã lấy mất một phần vinh dự của nàng, riêng điểm này Sarah lại nghĩ rất thoáng, thời gian có rất nhiều, từ từ sẽ đến. Emma ngơ ngác ngồi trong thùng tắm, vừa nhắm mắt lại từng cảnh tượng trong thế giới ngầm lại lần lượt hiện lên vô cùng rõ ràng, làm sao cũng không quên được. Chán ghét? Giận dữ? Căm thù? Nếu như vậy còn tốt, điều làm nàng hận là vừa nghĩ đến Arthur thân thể nàng đã mềm ra, đã muốn được ôm trong vòng tay hắn, muốn bị hắn bắt nạt. Emma cảm thấy mình điên rồi, từ lúc lên mặt đất nàng đã như vậy. Cho nên Emma không dám nhìn, không dám nghĩ, nàng sắp không khống chế nổi chính mình rồi. Cọ sạch thân thể, trên làn da trắng muốt có từng đám bầm tím, trước kia dù là có một vết thương nhỏ nàng cũng sẽ giận dữ. Nàng phải giữ cho thân thể của mình hoàn mỹ không tỳ vết bởi vì nàng phải gả vào vương tộc, thân thể nàng phải hoàn mỹ. Nhưng bây giờ sự hoàn mỹ này cũng đã bị người đàn ông đó cướp đi, vốn nàng nên giận dữ nhưng vậy mà chính mình lại có cảm giác tự hào, chuyện gì đang xảy ra? Nhắm mắt lại, Emma làm cho mình không nghĩ đến chuyện xấu hổ đó nữa, nhưng trước mắt nàng lại là cảnh Arthur hát vang chiến ca quyết chí tiến lên. Hắn chỉ cần làm bất cứ việc gì cũng có thể trở thành tiêu điểm, hắn là một thủ lĩnh không thể tranh chấp.