[Dịch] Hám Đường
Sau nửa canh giờ bọn ăn mày mới ăn no bụng, trơ mắt nhìn Dương Hựu.
Dương Hựu cũng không nói ra ngay mục đích của hắn mà sai người đem bọn hắn về, nuôi thêm mấy ngày cho ăn ngon uống sướng rồi hãy nói, đồng thời Dương Hựu lai sai đại phu kiểm tra thân thể cho bọn hắn, có bệnh trị bệnh, không bệnh cũng cho chút thảo dược điều dưỡng thân thể.
Dương Hựu giữ mấy tên ăn mày này có tác dụng lớn. Bất quá bây giờ hắn còn có chuyện phải làm, chuyến đi hôm này lúc đầu là muốn xem tình huống phân phát lương thực, nhìn xem liệu có người giở trò dối trá, qua mặt thánh ý.
Như năm nay hai địa phương Sơn Đông Hà Nam bởi vì Hoàng Hà lụt, tạo thành vô số nạn dân, hoàng gia gia ở Giang Đô lúc đầu hạ lệnh quan địa phương Sơn Đông Hà Nam mở kho phát thóc, đáng tiếc không người hưởng ứng chính lệnh, đến nỗi nạn dân nổi dậy như ong, sau đa số đi theo Ngõa Cương trại, khiến cho thế lực Ngõa Cương trại càng thêm lớn mạnh.
Bây giờ mặc dù ở kinh sư, nhưng Dương Hựu cũng muốn nhìn xem rốt cuộc có người dám làm như vậy hay không?
Quả nhiên, tại một điểm phân phát, Dương Hựu liền thấy được một cảnh hỗn loạn phi thường.
Cốt Nghi dựa theo Dương Hựu sai khiến, quy định phân phát lương thực dựa theo nhân khẩu, bởi vì đại mạo tác duyệt đã có đăng ký nhân khẩu hết sức rõ ràng, nên mỗi hộ có bao nhiêu người, nên phát bao nhiêu lương thực, đều có căn cứ. Ngoài ra phân phát lương thực là dựa theo phường mà tiến hành.
Ví dụ như ngươi là cư dân Đôn Hóa phường thì chỉ có thể nhận lương thực tại Đôn Hóa phường, phường khác không có tư liệu của ngươi, tra không được nhân thân của ngươi, thì sẽ không phát lương thực.
Đương nhiên, bây giờ có rất nhiều nạn dân, không nhất định là cư dân thành Đại Hưng, Dương Hựu cũng cân nhắc đến loại tình huống này, quy định một số điểm thống nhất có thể phân phát, nhưng cũng phải tiến hành đăng ký, dựa theo ý nghĩ Dương Hựu, có thể phân loại những người này dựa theo giới tính, nam nữ, tuổi tác, để sau này mình có thể sử dụng.
Thế nhưng trước mắt là một điểm ở Đôn Hóa phường, không hề tồn tại người lưu tán, một người phụ nhân tuổi chừng 60 đang nhận thóc gạo, tóc mai đã bạc, mấy đứa bé đi theo bên cạnh.
"Bà nội!" Khi Dương Hựu xuất hiện tại Vĩnh Lạc phường, hắn nghe được tiếng khóc thê lương của trẻ con.
"Hừ, điện hạ thánh minh, lệnh bọn ta ở đây phân phát lương thực, chính là vì thương cảm các ngươi, đây là phúc khí của các ngươi, nhưng có người lại không biết đủ, hung hăng càn quấy, ý đồ chiếm tiện nghi của quốc gia, phải bị tội gì?" Một tên hán tử gầy gò, lớn tiếng quát mắng, ánh mắt hung hăng, dọa mấy đứa trẻ thút thít không thôi.
"Điện hạ từng có bố cáo, mỗi nhân khẩu trưởng thành là hai đấu gạo, trẻ con thì giảm phân nửa, nhưng lương thực ngươi vừa phát ra, đầy đủ hay sao?" Trong tiếng thì thào giận dữ, một người vẻ ngoài thư sinh đứng dậy, tức giận bất bình chỉ trích.
"Hừ, tên thư sinh này, mỗi một đấu ta đều là châm đầy, sao lại không đủ? Xem ngươi hào hoa phong nhã, chớ có ngậm máu phun người a!" Tên tiểu lại nói.
Không sai, mỗi một đấu là tràn đầy, nhưng cái đấu này của ngươi vốn nhỏ, nhìn đủ, thực tế lại không, ngươi dám cùng ta đối chất sao?" Thư sinh kia quát.
Lông mày người kia nhíu một cái, quát: "Tên thư sinh này, nếu muốn hung hăng càn quấy, cùng đừng trách ta!" Nói xong, hai tay hắn vẫy một cái, hai tên hán tử ở một bên giữ gìn trật tự xắn tay áo, liền muốn tiến lên.
"Ai, Đỗ tiên sinh, là lão thân sai, không nên nhiều lời, không nên nhiều lời a!" Phụ nhân kia an ủi, lôi thư sinh gọi là Đỗ tiên sinh lại, đi qua một bên thở dài: "Điện hạ phân phát lương thực, vốn là chuyện tốt, bao nhiêu đây lương thực cũng đủ cho chúng ta ăn."
Thư sinh nắm chặt nắm đấm, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại Tùy có người tham lam như thế, há có thể bất bại?"
Dương Hựu đi đến mấy bước, hỏi: "Lão nhân gia, Đỗ tiên sinh, không biết vừa mới xảy ra chuyện gì?"
Phụ nhân nhìn Dương Hựu một lát, thấy Dương Hựu một thân áo xanh, dĩ nhiên nhìn không ra nội tình, chỉ là lắc đầu.
Ánh mắt thư sinh kia cực cao, thấy làn da Dương Hựu nhẵn nhụi, trên trán có khí chất cao quý, rõ ràng không phải bách tính bình thường, lúc này nói: "Vị bà bà này, trượng phu, nhi tử đều chết trong chiến dịch chinh Liêu, con dâu nhất thời đau lòng, bệnh chết, chỉ còn lại một mình bà ở ngoài giúp người bán đồ nuôi sống mấy đứa cháu trai, lúc nãy cẩu quan kia phát gạo, tuy mỗi đấu đều rót đầy, nhưng là cái đấu kia bị bọn hắn động tay chân, số lượng hoàn toàn không đủ, lão bà bà nhất thời nhịn không được phàn nàn vài câu, liền bị đánh ngã xuống đất."
Dương Hựu nhìn lão bà bà một lát, trên trán vẫn còn màu xanh, không khỏi hỏi: "Lão bà bà ngươi còn đau không?"
"Không đau, không đau." Lão bà bà nói, bỗng nhiên thở dài một hơi, nói: "Đứa nhỏ kia của ta lúc chết, cũng bằng tuổi ngươi bây giờ, chỉ là đáng tiếc. . ."
Tuy rằng chưa nói xong, nhưng Dương Hựu đã minh bạch, nghĩ đến chỗ này, hắn đỡ lấy lão bà bà nói: "Lão bà bà, ngươi ở đây đợi một chút."
Nói xong, Dương Hựu đi tới, hỏi: "Cốt Nghi có đó không?"
"Điêu dân lớn mật, tên Cốt quận thừa há lại cho ngươi gọi thẳng?" Nói xong, tên tiểu lại huơ tay đánh tới, hắn thấy Dương Hựu tuổi trẻ, không nói hai lời, liền muốn giáo huấn Dương Hựu để chấn nhiếp điêu dân.
"Ngươi mới lớn mật!" Diêu Tư Liêm vượt qua đám người, nghiêm nghị quát mắng. Trong tiếng gào thét, Độc Cô Vân Sơn bước ra, tát tên tiểu lại quay mấy vòng.
"Tốt lắm, ngươi dám ẩu đả quan viên triều đình, đợi ta đem ngươi bắt lại, đưa vào đại lao trị tội!" Tên tiểu lại che miệng đang đổ máu, hai mắt trợn tròn, tức giận nói, nhưng lời còn chưa dứt, Độc Cô Vân Sơn lại tát một cái, quật tên tiểu lại thất tha thất thểu, ngã trên mặt đất.
Tiểu lại ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy cái mông muốn bị xẻ thành hai, không khỏi vừa gấp vừa giận, ra hiệu nha dịch hai bên, quát: "Các ngươi còn không lên, đem bọn bạo dân này bắt lại, ta nhất định phải cho các ngươi biết rõ sự lợi hại của ta!" Mấy tên duy trì trật tự nha dịch đang muốn động thủ, bỗng nhiên có người biến sắc, thấp giọng nói: "Không tốt, là cấm quân!"
"Cấm quân?" Tiểu lại biến sắc. Lúc này, Cốt Nghi nghe tin vội vàng chạy đến, nhìn thấy Diêu Tư Liêm, sắc mặt biến đổi, chờ tới khi nhìn thấy Dương Hựu đang một thân thường phục, mới tiến lên một bước, quỳ trên mặt đất, nói: "Thần bái kiến điện hạ!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tên tiểu lại lập tức trắng bệch, lung la lung lay đứng lên, lăn hai ba vòng đến trước mặt Dương Hựu, khóc ròng nói: "Điện hạ, tiểu nhân không biết điện hạ giá lâm, mong rằng thứ tội, thứ tội a!"
Dương Hựu một cước đem tiểu lại đá văng ra, nhìn bách tính trước mắt, cất cao giọng nói: "Chư vị hương thân, cô lần này mở kho lúa, phân phát lương thực, là vì bách tính, tuyệt đối không cho phép có người phá hoại để kiếm lợi!"
Cốt Nghi lau vệt mồ hôi, Dương Hựu quát: "Cốt quận thừa, ngươi lấy đấu đến!"
Cốt Nghi cho người lấy đấu đến, Dương Hựu lại cho người đem túi gạo lão bà bà lấy ra. Nhà lão bà bà nàytổng cộng một người trưởng thành, ba đứa bé, tính ra khoảng năm đấu gạo, dùng đấu phát gạo thử một lần, quả nhiên là năm đấu gạo tràn đầy, thậm chí còn hơi có thừa.
"Lấy cân đến!" Dương Hựu lại nói.
ốt Nghi đem cân ra, một đấu nhìn có vẻ đầy tràn vậy mà không đến mười cân! Tuy rằng đo lường cổ đại có biến hóa, nhưng Dương Hựu cũng hiểu rõ một đấu gạo là mười hai cân, nói cách khác tiểu lại tham ô trọn hai cân!
Cốt Nghi sắc mặt giận dữ, trợn mắt nhìn tiểu lại.
Tiểu lại biết rõ sự tình bại lộ, lập tức bò tới, lăn đến trước mặt Dương Hựu, liên tục trên mặt đất dập đầu không ngừng: "Điện hạ, tha mạng. Điện hạ tha mạng a!"
"Mang xuống, chém!" Dương Hựu vung tay lên.
"Má ơi, điện hạ tha mạng, lần sau cũng không dám nữa, cũng không dám nữa!" Tiểu lại hô to. Nhưng mấy tên cấm quân như lang như hổ kéo xuống, rất nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, ngay sau đó cấm quân bưng một cái đầu người lên.
Dương Hựu cười lạnh, lúc này mới nhìn bách tính, cao giọng nói: "Các vị hương thân, Đại Tùy ta lập quốc mấy chục năm, chỉ hận không có công gì với bách tính, thậm chí khiến bách tính sinh hoạt gian khổ. Cô phải có trách nhiệm với tất cả những chuyện này, cô ở đây xin tạ lỗi với các vị hương thân!" Dương Hựu nói xong, dĩ nhiên khom người, khom lưng thật sâu, lại cúi đầu!
Diêu Tư Liêm thất thanh nói: "Điện hạ!"
Lúc đầu Dương Hựu dự định mặc thường phục đi điều tra nghe ngóng, lại bị Cốt Nghi bóc trần thân phận, hắn thay đổi suy nghĩ, lập tức nghĩ đến biện pháp này. Chỉ cần có thể ngưng tụ Quan Trung dân tâm, tiêu trừ uy hiếp bên ngoài, tiến tới trọng chấn Đại Tùy, không cần nói cúi đầu, cho dù quỳ xuống, thì có làm sao?
Quả nhiên, Dương Hựu cúi đầu, dân chúng lập tức đồng loạt quỳ xuống, lại thêm có người khóc nói: "Điện hạ."
"Điện hạ, ngươi là người tốt, là người tốt na!" Lão bà bà mang theo mấy đứa cháu trai thút thít không thôi.
Trong mắt thư sinh kia tinh quang chớp động, dường như đang suy tư cái gì, nhưng một lát sau, ánh mắt liền ảm đạm xuống, rốt cục có nên nghe lời Huyền Linh huynh không?
Dương Hựu ngồi thẳng lên, nói: "Các vị hương thân xin đứng lên, cô phát thóc lần này, một là thương cảm bách tính sinh hoạt gian khổ, hi vọng các ngươi có thể sống cuộc sống tốt! Hai là, hi vọng các hương thân an tâm sinh hoạt, không nên đi theo phản tặc. Thứ ba, cô hứa, sang năm thuế má giảm phân nửa!"
Dương Hựu vừa nói, lập tức bách tính lớn tiếng hô hào, phần lớn ca tụng Dương Hựu lời nói thánh minh. Thư sinh kia do dự hồi lâu, lúc đầu bước chân chậm chạp, sau đó càng chạy càng nhanh, chạy về nhà.
"Khắc Minh, tiểu điện hạ kia phát thóc ăn, có phải là thật?" Trong phòng, nghe tiếng bước chân thư sinh, một thanh âm vang lên.
Đỗ Khắc Minh đi vào phòng, bưng nước lên uống nhanh mấy ngụm, rồi mới nhìn Phòng Huyền Linh, đem chuyện vừa mới gặp kể lại. Phòng Huyền Linh nhíu nhíu mày, đạo: "Điện hạ cư nhiên như thế?" Trong lời nói lại có biến hóa.
Đỗ Khắc Minh gật gật đầu, nói: "Xem ra điện hạ tuy nhỏ tuổi, nhưng không đơn giản a."
Phòng Huyền Linh cười nói: "Khắc Minh, vì sao ngươi đánh giá cao Đại vương như thế?"
"Tiểu đệ quan sát thấy điện hạ hăng hái, có dấu hiệu trung hưng!" Đỗ Khắc Minh nói.
"Hồ đồ, hồ đồ!" Phòng Huyền Linh tỏ vẻ "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", liên tục dậm chân, nói: "Ngươi có từng nhớ kỹ lúc đầu ta nói cái gì?"
Phòng Huyền Linh liếc mắt nhìn hai phía, giống như học thuộc lòng thấp giọng đọc ra những lời năm đó hắn nói với phụ thân Phòng Ngạn Khiêm: "Bề trên không công đức, chỉ biết dùng người bên cạnh, giết chóc nơi xa, cướp thần khí, không vì con cháu lập kế lâu dài, đích thứ hỗn loạn, lại còn xa xỉ, làm hai bên xung đột, cuối cùng giết lẫn nhau. Xem nay mặc dù yên ổn, mất nước không xa."
"Bây giờ, ngươi xem giang sơn Đại Tùy này, có giống như ta từng nói?" Phòng Huyền Linh nói.
Đỗ Khắc Minh có phần do dự, tuy rằng trong lịch sử có danh xưng Phòng mưu Đỗ đoạn, nhưng lúc này Đỗ Khắc Minh cũng không khỏi có chút chần chờ: "Huyền Linh, ngươi thực muốn nương tựa Lý Uyên?"
"Lý Uyên đã phá Hoắc Ấp, Quan Trung còn có vài chục vạn đạo phỉ, ngươi vẫn cho rằng triều đình Đại Tùy còn có cơ hội?" Phòng Huyền Linh nói, bỗng nhiên đứng lên, kiên quyết nói: "Đi, đến Vị Nam nghênh đón Lý Uyên!"
Đông cung, lúc hoàng hôn.
Độc Cô Thiên Sơn hồi cung, trực tiếp bẩm báo Dương Hựu, hắn vốn một đường theo dõi, Lý Tú Ninh lại trực tiếp ra thành, đi về huyện thành. Chuyện này làm Dương Hựu không cách nào phán đoán Lý Tú Ninh đang làm gì, suy nghĩ một chút, giao cho Thiên Sơn một ít chuyện.
Sau khi Độc Cô Thiên Sơn lui ra, Dương Hựu cẩn thận suy nghĩ, Lý Tú Ninh này rốt cục là muốn làm gì? Lại dám gan lớn như vậy, vào thành Đại Hưng điều tra tin tức?
Cùng lúc đó, ánh trời chiều chiếu vào một trang viên trong huyện thành, bên cạnh ngọn giả sơn, mấy người đứng thành một vòng, thương nghị chuyện gì đó.
"Đại vương phát thóc trong thành Đại Hưng, tuy rằng trước mắt không biết chủ ý này là từ người nào, nhưng ta dám khẳng định, mục đích là muốn đoàn kết Đại Hưng quân dân, tan rã đấu chí nghĩa quân." Sau khi đem sự việc nói xong, Mã Tam Bảo tổng kết.
Lý Thần Thông nhìn thoáng qua cháu gái Lý Tú Ninh, cười nói: "Đại vương bất quá là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, sao có kiến thức cao như thế."
Hà Phan Nhân nheo cặp mắt lại, nói: "Đại vương mở kho phát thóc, giá lương thực trong thành Đại Hưng tất nhiên hạ xuống, không thể làm chuyện gì có lợi nữa." Hà Phan Nhân vốn là thương nhân, ba câu nói không rời nghề chính.
Lý Tú Ninh trầm mặc một lát, nói: "Mặc kệ Đại vương nghĩ gì, bây giờ binh mã phụ thân đã xuôi nam, để phối hợp phụ thân, chúng ta nhất định phải làm một ít chuyện." Ngừng lại một chút, Ánh mắt Lý Tú Ninh quét qua Sử Vạn Bảo, nói: "Sử đại hiệp, có chuyện cần phiền ngươi một chút."
Sử Vạn Bảo chắp tay, cất cao giọng nói: "Lý tiểu thư, ta là một người thô hào, ta không thông thạo việc bày mưu tính kế, có chuyện gì ngươi cứ việc sai khiến."
Lý Tú Ninh dường như đã sớm tính trước, nàng đưa ra một phong thư, nói: "Ngươi sống lâu ở Đại Hưng, chắc hẳn không xa lạ gì trong phủ Vệ Huyền, ngươi mang phong thư này cho hắn, còn việc khác ta lại nói tỉ mỉ cho ngươi sau."
Sử Vạn Bảo gật đầu, ôm quyền nói: "Ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Sử Vạn Bảo chính là du hiệp trong thành Đại Hưng, mỗi góc thành Đại Hưng thành đều quen thuộc dị thường, chuyện này đối với hắn rất nhẹ nhàng.
Lý Tú Ninh lại nhìn Mã Tam Bảo, nói: "Tam Bảo, ngươi nhanh chóng đi tìm Đoạn Luân. Bảo hắn xuất binh tiến đánh kho Vĩnh Phong." Năm trước Đoạn Luân cưới con gái thứ tư củaLý Uyên là Lý Tú Văn, cùng một nhà Lý Uyên có quan hệ mật thiết.
Mã Tam Bảo nói: "Đoạn Luân chỉ có một vạn người, chỉ sợ không hạ được kho Vĩnh Phong."
Lý Tú Ninh cười ha ha, nói: "Không ngại, tiến đánh kho Vĩnh Phong chỉ là một cái mồi nhử."
Ánh mắt Lý Thần Thông sáng lên, Sử Vạn Bảo, Hà Phan Nhân không thể thể so sánh với hắn, nghe Lý Tú Ninh nói đã nghĩ thấu một chút, "Cháu gái, hẳn là ngươi muốn vây thành đánh viện binh?"
Đôi mắt đẹp của Lý Tú Ninh lóe lên, nói: "Bây giờ Âm Thế Sư lãnh binh đi Phùng Dực quận, Đại Hưng thành lại suy yếu thêm, nếu có thể xâm chiếm từng bước một, nói không chừng có thể chiếm được Đại Hưng trước khi phụ thân tiến quan."
Thần sắc bọn người Hà Phan Nhân, Sử Vạn Bảo, Lý Thần Thông, Mã Tam Bảo nghiêm trọng, nghĩ không ra khẩu vị Lý Tú Ninh vậy mà lớn như thế, bất quá, nếu là đánh hạ Đại Hưng trước Lý Uyên, chính là một cái công lớn! Nghĩ đến chỗ này, tâm tư của mọi người sôi lên.