[Dịch] Hám Đường

Chương 46 : Bố cục (thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vì chỉ có một mình dịch, nên tốc độ không nhanh được! Bạn đọc nào thấy thích, xin đánh giá & đề cử để ủng hộ người dịch! ------------------------------------ Gần đây Vệ Phúc bận rộn nhiều việc, phủ thượng thư rất nhiều việc, mặc dù bên ngoài không nhìn thấy gì, nhưng trong bụng ai cũng biết lão gia sắp điên rồi, hung hăng dày vò người khác, hạ nhân trong nhà cũng phải cẩn thận từng ly từng tí. Mặc dù vậy, không ít hạ nhân vẫn bị lão gia hung hăng quất roi da. Bát chén, đồ sứ trong nhà cũng không biết đã bị đập vỡ bao nhiêu, Vệ Phúc cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, y cũng sắp điên rồi. Bất quá, điều làm Vệ Phúc buồn bực nhất không phải là chuyện lão gia cuồng bạo, mà là chuyện chất nhi Vệ Quyền. Chiều nay Vệ Phúc nhận được một phong thư, nội dung trong thư khiến hắn run sợ trong lòng, chất nhi vậy mà bị bắt cóc? Y vốn muốn tìm lão gia hỗ trợ, thế nhưng vừa nghĩ tới trạng thái gần đây của lão gia, bèn từ bỏ ý nghĩ này. Báo quan? Nhưng mà chất nhi thiếu nợ tiền đánh bạc, cho dù tố cáo đổ phường nhưng chuyện tụ chúng đánh bạc cũng sẽ khiến chất nhi bị ảnh hưởng, không ổn, không ổn! Vệ Phúc lo lắng chờ đến trời tối. Đối phương bảo y sau khi trời tối đến Thân Nhân phường một chuyến, thương lượng sự tình một lát. Vệ Phúc biết chỗ đó là sòng bạc, ắt hẳn chất nhi bị giam ở đó. Sắc trời vừa đen, Vệ Phúc thay y phục toàn thân, vừa muốn ra ngoài thì lúc này có người đi vội đến, nói: "Đại quản gia, lão gia gọi ngươi." Vệ Phúc hơi do dự, y chần chừ một lát rồi vội vàng đến hậu viện. Vào trong hậu viện, Vệ Phúc bỗng sững người. Vệ Huyền đang lau một bộ chiến giáp, đó là bộ giáp Vệ Huyền mặc lúc còn trẻ, tính đến giờ đã cởi bỏ được 12-13 năm. Chiến giáp vẫn sáng lóe như mới, Vệ Huyền từ từ lau sạch, giống như đang âu yếm hài tử, vô cùng chăm chú. Vệ Phúc bước đến, thấp giọng nói: "Lão gia." Vệ Huyền gật gật đầu, hỏi: "Chuyện kia chuẩn bị đến đâu rồi?" Vệ Phúc đáp: "Lão gia, ta đã an bài 500 tử sĩ trong độc viện ở thành bắc, cách Huyền Vũ môn chì có thời gian 2 nén hương." Vệ Huyền dừng tay, nheo mắt nghĩ một lát, nói: "Vệ Phúc, ngươi đã theo ta bao nhiêu năm?" Vệ Phúc khom người nói: "Đã hơn 40 năm!" "Khà khà, hơn 40 năm, chỉ chớp mắt một cái ngươi với ta từ thiếu niên hăng hái đã dần thành lão đầu. Đời người có thể có được mấy cái 40 năm?!" Vệ Huyền nói, bỗng cười thảm một tiếng: "Chuyện này ngươi nhất định phải cẩn thện, nếu thành công, nhất định ta sẽ khen thưởng ngươi thật tốt. Bên Thủy Bình có mảnh đất, sẽ tặng cho ngươi!" Vệ Phúc biết mảnh đất kia, chỗ đó gần Vị Thủy, thuận tiện cho việc tưới tiêu, đất đai phì nhiêu, chừng hơn trăm mẫu, vốn là do tiên đế ban tặng. Vệ Phúc đã sớm thèm nhỏ dãi mảnh đất này, nghe thấy Vệ Huyền hứa hẹn, vẻ mặt tươi cười nói: "Đa tạ lão gia!" Vệ Huyền gật gật đầu, nói: "Ngày mai là yến hội của điện hạ, ngươi phải cẩn thận an bài. Đồng thời nói với bọn hắn không được đánh cỏ động rắn." Vệ Phúc đáp: "Vâng, xin lão gia yên tâm!" Hai người lại nói thêm vài câu rồi Vệ Phúc mới vội vàng ra khỏi Vệ phủ. Khi ra khỏi Vệ phủ, y cưỡi một thớt hắc tông mã, lao vụt về hướng Thân Nhân phường. Lòng y như lửa đốt lao vụt trên đường, đụng ngã lăn mấy người, y cũng không thèm để ý. Những bách tính bị đụng ngã xuống đất chửi ầm lên không ngớt. Vệ Phúc không thèm quan tâm nhiều, liên tục vung roi. Một lát sau đã nhìn thấy bảng tên Thân Nhân phường. Y nôn nóng quất luôn 2 roi, tiến vào Thân Nhân phường, tìm được sòng bạc, phóng người xuống ngựa Lúc này sắc trời đã tối hẳn, trong Thân Nhân phường đã đốt đèn lồng. Vệ Phúc bước tới mấy bước, đẩy cửa ra, trong sòng bạc một màu đen kịt. Y hơi sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới chất nhi, trong lòng cố lấy lại dũng khí, lớn tiếng hỏi: "Có ai không?" Theo tiếng của Vệ Phúc, trong sòng bạc vang lên một tiếng nhỏ, đá lửa đánh lên, từng ngọn nến được thắp lên, trong phòng sáng lên. Ánh mắt Vệ Phúc cũng dần rõ ràng lên, đột nhiên, Vệ Phúc bước nhanh về phía trước, âm thanh run rẩy nói: "Tiểu Quyền, ngươi ra sao rồi?" Hai tay Vệ Quyền bị trói, treo giữa không trung, miệng bị nhét vải, trên người máu me đầm đìa, bây giờ đã đóng vảy, nhìn thấy vết máu loang lổ. Tiếng bước chân vang lên, một bóng người xuất hiện trước mặt Vệ Phúc. Vệ Phúc lấy làm kinh hãi, nói: "Là ngươi?!" "Không sai, là ta, chúng ta lại nói chuyện đi!" Người kia cười lạnh một tiếng, ra dấu mời. ......................... Đông cung, ngự thư phòng. Dương Hựu đang xem tấu chương. Một phần là tấu chương của Cốt Nghi, mùa vụ đã thu hoạch xong xuôi, Cốt Nghi liệt kê từng phần thu hoạch được. Theo y phân tích, bách tính thành Đại Hưng có được lượng lương thực này có thể chịu đựng đến vụ xuân sang năm. Điều này khiến trong lòng Dương Hựu an tâm một chút. Dù sao nếu không thu hoạch lương thực mà cứ lấy từ kho Vĩnh Phong ra thì không thực tế. Tương lai đại chiến cùng Tiết Cử, Lý Uyên, Ngõa Cương, Vương Thế Sung đều cần dùng lương thực, rất nhiều lương thực. Đánh trận không chỉ đơn giản phái binh xung phong, không chỉ cần quỷ kế mà còn phải suy tính quốc lực tổng hợp, lương thực, nhân khẩu, kinh tế, binh khí... v.v đều cần phải cân nhắc. Nhưng hiện thực trước mắt Dương Hựu cũng vô cùng nghiêm trọng, không nói đến nội bộ, ngay cả Lý Tú Ninh cũng không dễ đối phó. Mặc dù đại thắng một trận, nhưng nếu muốn thanh trừ thế lực của Lý Tú Ninh ở Quan Trung, còn cần huyết chiến một lần nữa đây! Nhưng chỉ sợ vừa mới đối phó Lý Tú Ninh, Lý Uyên sẽ nhập quan. Lý Uyên nhập quan là không thể nghi ngờ, cho dù Âm Thế Sư, Khuất Đột Thông giữ vững 2 quan ải thì Lý Uyên cũng sẽ nhập quan. Lý Uyên không nhập quan thì y sẽ bị đả kích mạnh, "nghĩa quân" sẽ sụp đổ. Cho nên dù có thế nào, trả giá ra sao, nhất định Lý Uyên sẽ nhập quan, thời gian còn lại khoảng chừng 1 tháng. Bởi vì sau đó đã là mùa đông, Hoàng Hà đóng băng, Lý Uyên có thể theo mặt băng vượt qua Hoàng Hà, hiểm yếu của Hoàng Hà sẽ không tồn tại nữa. Cho nên Dương Hựu muốn đánh bại Lý Tú Ninh trước khi mùa đông đến, để tránh bị cha con Lý Uyên giáp công. Nghĩ đến đây, Dương Hựu nhịn không được thở dài một hơi, cho dù kích phá Lý Tú Ninh, tình thế Tiết Cử đông xuất đã không ai có thể ngăn cản. Có thể ngăn trở Tiết Cử hay không thì phải xem Đại Tùy có thể đánh hạ Vũ Công, Chu Chất, tiếp tới khống chế Tiêu Quan trong tay hay không! Nếu như không thể khống chế Tiêu Quan, không thể lợi dụng Tiêu Quan ngăn trở tinh kỵ Lũng Tây, một khi tinh kỵ Lũng Tây của Tiết Cử giết vào Quan Trung thì điều cực kỳ đáng sợ sẽ đến với thành Đại Hưng. Từ đó bình nguyên Quan Trung sẽ mặc cho tinh kỵ Lũng Tây rong ruổi, phải biết Lũng Tây là nơi Đại Tùy nuôi ngựa, có thể nói, ít nhất Tiết Cử có thể có đến 10 vạn kỵ binh. Muốn so đấu kỵ binh cùng Tiết Cử là điều không thể. Dương Hựu xoa xoa mắt, bước kế tiếp, cần triệu hồi 2 vạn tinh nhuệ từ Hà Đông, sau đó xáo trộn tân binh lão binh cho Lý Tĩnh luyện binh. Binh lực trong thành Đại Hưng không đủ, đại chiến lần trước là do Lý Tú Ninh cho rằng thắng lợi đã nắm chắc trong tay, nếu không thì lúc Dương Hựu xuất binh đã phái ra đại quân theo phía tây tiến đánh Đại Hưng. Khi đó, Dương Hựu chỉ còn nước quay về Đại Hưng. Lúc nào đó cần phải nói chuyện với Lý Tĩnh, xem y có biện pháp gì tốt. Dương Hựu kéo ngăn kéo, mở ra một phần tấu chương, thở dài một hơi, suy nghĩ một lát lại đem tấu chương bỏ lại ngăn kéo, khóa lại. Tấu chương thứ hai là của Âm Thế Sư. Trước mắt quân Lý Uyên không xuất hiện ở bến đò Long Môn. Ngoài ra, sau khi Âm Thế Sư đến bến đò Long Môn, đã phái binh sĩ tiêu hủy toàn bộ thuyền ở bờ bên kia. Chuyện này làm rất tốt, Dương Hựu không khỏi tán thưởng. Tấu chương thứ ba của là Lý Tĩnh. Lý Tĩnh đề nghị, lựa chọn tù binh trong trận chiến Lam Điền, lấy binh sĩ có thân thể khỏe mạnh hợp nhất nhập ngũ, còn binh sĩ tàn phế nhưng còn sức lao động có thể điều đi quân nhu doanh. Dương Hựu nhìn tấu chương này, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đóng đại ấn Đại Vương lên. Đúng lúc này, thanh âm hoạn quan ngoài cửa vang lên: "Điện hạ, Độc Cô Vũ Sư cầu kiến!" Dương Hựu buông tấu chương xuống, nói: "Tuyên hắn vào đây." Độc Cô Vũ Sư tiến vào, nói: "Thần bái kiến điện hạ!" Dương Hựu nghiêm mặt nói: "Chuyện làm tới đâu rồi?" Độc Cô Vũ Sư hơi do dự, dâng lên một phần văn thư, Tiểu Quế Tử tiếp nhận đưa cho Dương Hựu. Dương Hưu xem qua, lông mày nhíu một cái. Một lát sau, Dương Hựu phất phất tay, nói: "Ngươi đi xuống đi!" Độc Cô Vũ Sư cắn môi, nói: "Điện hạ, thần..." Dương Hựu cười nói: "Ngươi yên tâm, việc này cô tự có tính toán." .................. Hộ huyện. Sau gần một tháng tĩnh dưỡng, thân thể Lý Tú Ninh dần dần khôi phục, nhưng trong lòng vẫn có vết thương không thể xóa nhòa. Lúc này, bọn người Lý Tú Ninh, Lý Thần Thông, Mã Tam Bảo đang thương nghị sự tình trong phòng. Sắc mặt Lý Tú Ninh tốt hơn nhiều, nhưng gương mặt lại cong xuống, đôi mắt có vẻ sưng, vẫn trong veo như cũ, nhưng trong vẻ trong veo lại có một loại hận ý. Nàng đã phát thề trong lòng, nhất định phải đem Dương Hựu phanh thây xé xác mới có thể giải mối hận trong lòng. Vấn đề lớn nhất hiện tại bày trước mắt mọi người chính là khan hiếm lương thực. Mặc dù vài ngày trước đó các vùng Vũ Công, Chu Chất, huyện Hộ cũng thu hoạch được lương thực, nhưng vì muốn giành được lòng người, Lý Tú Ninh thu thuế rất thấp, nàng lại trị quân nghiêm khắc, nghiêm cấm binh sĩ cướp bóc gia tài bách tính, loại chuyện như cưỡng gian dân nữ lại càng không có khả năng phát sinh. Chuyện này kết quả là giành được sự ủng hộ của bách tính, nhưng cũng khiến binh lương của Lý Tú Ninh không đủ. Nàng khác với Dương Hựu, Dương Hựu có kho Vĩnh Phong hậu thuẫn. Vì vậy nàng cần phải có lương thực, thật nhiều lương thực! Bọn người Lý Thần Thông, Mã Tam Bảo nói vài lời thì đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện. Mã Tam Bảo vụt đứng lên, y hét lớn: "Sử Vạn Bảo, ngươi còn có mặt mũi trở về?!" Nói xong, đột nhiên y rút ra yêu đao, trừng đôi mắt đỏ hồng giống như một con mãnh hổ, bất cứ khi nào cũng có thể nhào tới xé xác Sử Vạn Bảo. Lý Tú Ninh nhíu mày, quát Mã Tam Bảo dừng lại, lại hỏi: "Sử tướng quân, ngươi trốn về như thế nào?" Lý Thần Thông cau mày, nhìn Sử Vạn Bảo trắng trẻo mập mạp, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Sử Vạn Bảo vô cùng xấu hổ, y cũng biết sự xuất hiện của y có chút khó giải thích được, nhưng sự thật chính là như thế, Dương Hựu phái người chữa thương cho y, cho y ăn ngon uống sướng, sau đó thả y trở về, chỉ bảo y gửi lời một câu. Điều này cực kỳ phi lý, vô cùng phi lý! Thế nhưng nó lại phát sinh! Thật sự phát sinh! Sử Vạn Bảo không biết nói thế nào để Lý Tú Ninh tin tưởng. Sau khi y kể lại tao ngộ trong một tháng vừa qua, vậy mà Lý Tú Ninh lại tin tưởng, hơn nữa còn đồng ý yêu cầu của Dương Hựu, dùng Lý Cương đổi lấy Đoạn Luân. Hiển nhiên Lý Thần Thông rất vui về chuyện Sử Vạn Bảo trở về, chỉ có Mã Tam Bảo là hừ lạnh một tiếng, giữ thái độ hoài nghi đối với Sử Vạn Bảo. Y cảm thấy nên giam Sử Vạn Bảo lại, nghiêm hình bức cung.