[Dịch] Hám Đường
Tin tức quân Tùy đánh tan Lý Tú Ninh truyền đi rất nhanh, khi Dương Hựu anh tư bừng bừng cưỡi chiến mã, suất lĩnh từng đội kỵ binh thân mang áo giáp lấp lánh xuất hiện trước mặt bách tính thì biểu hiện của bách tính khiến Dương Hựu lấy làm kinh hãi.
Bách tính nhận được tin tức, tự tổ chức tập hợp, khua chiêng gõ trống, hoan nghênh những anh hùng trở về, Kinh Triệu doãn Cốt Nghi bị dọa sợ, nhanh chóng điều động nha dịch, duy trì trật tự trên đường.
Dương Hựu mở kho phát thóc khiến cho dân chúng có đủ lương thực, nên bách tính vô cùng kính trọng hắn. Thật ra trong thời đại nào cũng vậy, yêu cầu của dân chúng cũng không cao, chỉ cần có cơm ăn áo mặc, bọn họ sẽ chỉ cần một cuộc sống yên tĩnh.
Mà Dương Hựu cho bọn họ lương thực, giúp họ có thể tiếp tục sinh sống, khiến dân chúng tầng dưới chót cảm kích, cho nên dân chúng tập hợp lại, cầm chiêng trống, ra đường gõ vang, cao hứng vì trận thắng này, vì Dương Hựu. Đại quân đi chầm chậm dọc theo đường cái Chu Tước.
Dương Hựu suất lĩnh 1000 kỵ binh tinh nhuệ đang đi trên đường cái Chu Tước, chính là có ý khoe khoang binh uy. Đây cũng là để tiếp thêm lòng tin cho bách tính, để bọn họ biết Đại Tùy vẫn còn năng lực bình định phản loạn.
Nhìn bách tính khua chiêng gõ trống, trong lòng Dương Hựu cũng thoáng an tâm. Điều này cho thấy bách tính vẫn tiếp nhận Đại Tùy, hay nói cách khác là tiếp nhận Dương Hựu. Chỉ cần giữ được lòng người, vẫn còn có thể đánh cược một lần. Mà biểu hiện của Cốt Nghi cũng khiến hai mắt Dương Hựu tỏa sáng. Y kịp thời điều động nha dịch, duy trì trị an, phòng ngừa có người cố ý thừa dịp cướp bóc, thậm chí ám sát chính mình. Chuyện này y làm thật thỏa đáng.
Bọn nha dịch thành Đại Hưng duy trì trật tự trên đường. Mũ mang trên đầu bọn họ đã rơi mất, nhưng đám người sôi trào, khiến cho bọn họ không thể nào nhặt mũ lên, chỉ có thể cố gắng duỗi hai tay, ngăn trở bách tính, không cho họ vọt tới trước mặt điện hạ, quấy rầy điện hạ.
Dương Hựu cưỡi chiến mã, hắn vẫy vẫy tay, ra hiệu bách tính yên tĩnh, sau đó cất giọng nói: "Cô hôm qua lãnh binh ác chiến cùng tặc nhân, may mắn đánh lui Lý Tú Ninh, chiếm được thắng lợi một trận. Chuyện này không thể tách rời với sự dũng cảm của các chiến sĩ, cũng không thể tách rời cùng các ngươi. Nếu không có các ngươi thì đã không có lương thực sung túc, các binh sĩ phải mang bụng đói đi đánh trận. Bây giờ sắp đến ngày thu hoạch mùa vụ, cô sẽ phái binh bảo hộ các ngươi, hy vọng các ngươi an tâm thu hoạch lương thực!"
Dân chúng lẳng lặng nghe Dương Hựu nói, trong lòng không khỏi cảm động.
Dương Hựu lại nói: "Vài ngày trước cô đã từng nói sẽ miễn giảm thuế má, lương thực thu hoạch năm nay không cần nộp lên chút gì!"
Tiếng hoan hô của dân chúng vang trời, không cần giao nộp lương thực, có nghĩa là mặc dù bây giờ lương thực thu hoạch ở Quan Trung đã giảm 2-3 thành do chiến loạn, nhưng cũng đủ để vượt qua mùa đông, chịu đựng đến năm sau.
Lúc này, Dương Hựu lại nói: "Lúc này cô cũng hứa, nếu có gia đình nào không đủ lương thực, có thể đến phường đăng ký. Sau đó mỗi tháng người lớn có thể được phát đến 2 đấu gạo, trẻ nhỏ giảm phân nửa! Cô chỉ hy vọng mỗi người đều có cơm ăn, đều có thể ăn no trắng trẻo tròn trịa. Chỉ cần cô còn ở thành Đại Hưng một ngày, sẽ không để người nào chết đói!"
"Cốt Nghi!" Dương Hựu hô.
Cốt Nghi ở bên cạnh tiến lên: "Có thần!"
Dương Hựu lớn tiếng nói: "Cốt quận thừa, ngươi chính là Kinh Triệu doãn, phụ trách sự vụ trong thành Đại Hưng, nếu có một người vì không có lương thực mà chết đói, cô sẽ chỉ hỏi mình ngươi!"
Cốt Nghi nghiêm nghị cao giọng nói: "Thần nhất định dốc hết toàn lực, không phụ phó thác của điện hạ!"
Dân chúng nghe được, lập tức đánh trống hò reo, miệng hô vang điện hạ thánh minh. Lúc này Dương Hựu lại khoát tay, cười nói: "Bây giờ trời đã lạnh dàn, cô quyết định phát vải vóc, cho các người làm đồ chống lạnh. Cốt Nghi, ngươi phụ trách việc này."
Dân chúng nghe thấy, trong lòng càng cao hứng hơn, khua chiêng gõ trống. Lúc này Dương Hựu mới dẫn kỵ binh, chậm rãi đi về hướng hoàng cung.
Lúc này ở huyện Hộ.
Lý Thần Thông ngồi trong phòng trầm tư. Y có rất nhiều nghi vấn không nghĩ ra, khiến y vô cùng nghi hoặc. Bất quá điều khiến y thương tiếc là Sử Vạn Bảo đã rơi vào trong tay quân Tùy. Lý Thần Thông y có thể thoát khỏi ma trảo của quân Tùy đã là cực kỳ may mắn, bản thân Sử Vạn Bảo bị trong thương, vốn không thể nào mang đi.
Mất đi giúp đỡ của người này, trong lòng Lý Thần Thông rất là phiền muộn, nhưng trước mặt y lại càng có nhiều vấn đề hơn.
Chẳng hạn như thương thế của Lý Tú Ninh.
Mặc dù Lý Tú Ninh được thân binh hộ vệ trốn thoát thành công, nhưng sau khi bôn ba một mạch, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Chủ soái trong quân xảy ra chuyện là đại sự ảnh hưởng sĩ khí ba quân, nhất là sau một trận đại bại, quân tâm lại càng suy sụp.
Ngay lúc Lý Thần Thông đang lo lắng, Mã Tam Bảo gõ cửa, ánh mắt của y cực kỳ chán chường, trong mắt vô thần, khẩu khí đối với Lý Thần Thông vô cùng bất mãn: "Phó tổng quản, Đại tổng quản gọi ngươi!"
"Đại tổng quản đã tỉnh?" Trong lòng Lý Thần Thông vui mừng, cũng không để ý biểu lộ của Mã Tam Bảo. Y đi ra khỏi phòng, đi về phía phòng Lý Tú Ninh.
Mã Tam Bảo ở sau lưng lạnh lùng nhìn Lý Thần Thông, hừ, nếu không phải người này vô năng, không hạ được Lam Điền thì sao lại đại bại đến mức này, còn làm cho thân thể tiểu thư hỏng mất? Y nhịn không được siết chặt nắm đấm, tên súc sinh Sử Vạn Bảo kia, tốt nhất là bị Đại vương một đao giết chết, không, như vậy quá dễ cho hắn, tốt nhất là lăng trì xử tử!
Vừa nghĩ tới Đại vương, trong mắt Mã Tam Bảo tràn đầy tức giận. Đúng là hắn, sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ khiến tiểu thư thổ huyết, nếu như đang bình thường còn đỡ, nhưng bây giờ tiểu thư không ổn a!
Nếu như cho ta một cơ hội, nhất định phải tự tay giết chết Đại vương, sau đó hiến đầu người cho tiểu thư để giải mối hận trong lòng.
Lúc này, Lý Thần Thông rẽ một cái, trong thấy đại phu vội vàng đi ngang, y nắm lại, nói: "Đại tổng quản như thế nào?"
Đại phụ bị nắm lại, trong lòng hơi tức giận, nhưng thấy Lý Thần Thông, vội vàng cười rạng rỡ, cúi người nói: "Phó tổng quản, bệnh tình Đại tổng quản đã không còn đáng ngại, ti chức mở mấy liều thuốc, chỉ cần phục dụng đúng lúc, 1-2 tháng sẽ khỏi hẳn."
Trong lòng Lý Thần Thông an tâm một chút, y nhấc chân muốn đi vội, nhưng đại phu kia lại nói: "Chỉ có điều hài tử trong bụng Đại tổng quản đã sinh non, xin thứ cho ti chức bất lực."
Lý Tú Ninh đang nằm trên giường bệnh, mặc dù chỉ có một ngày nhưng vành mắt đã lún xuống thật sâu. Mặc dù nàng không thích Sài Thiệu, nhưng hài tử trong bụng là máu thịt của mình, cứ như vậy hóa thành một đống máu khiến Lý Tú Ninh vô cùng áy náy.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt bụng, chỗ đó đã không còn nhô lên mà là một mảnh bằng phẳng, "Con của ta, mẹ có lỗi với ngươi!" Lý Tú Ninh nói, giọng nói đầy áy náy, thương tâm.
Sở dĩ Lý Tú Ninh muốn nhanh chóng đánh hạ thành Đại Hưng, không phải chỉ vì cân nhắc cho phụ thân, mà còn là biết là phụ nữ có mang như nàng, sau khi bụng dần lớn thì mang binh không tiện. Dù nàng có hơn 300 người Nương tử quân, nhưng trong 7-8 vạn quân, nam nhân vẫn chiếm đa số. Một người phụ nữ có mang lại càng khó khăn.
Lúc Lý Tú Ninh đang thương cảm thì ngoài của tiếng bước chân vang lên. Lý Tú Ninh vội giơ tay lên, dùng tay áo lau khô nước mắt. Rất nhanh, Lý Thần Thông bước vào, trông thấy động tác của Lý Tú Ninh, y thở dài: "Cháu gái, ngươi phải bảo trọng thân thể a!"
Lý Tú Ninh hiểu rõ Lý Thần Thông đang an ủi mình, nhưng nàng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, suy nghĩ nhiều chỉ làm nàng thêm thương cảm. Nàng dằn lòng, nói: "Phó tổng quản, hiện tại quân ta mới bại, quân tâm bất ổn, ta lại có thương tích trong người, thật là hữu tâm vô lực."
Lý Thần Thông nghe vậy, biết là Lý Tú Ninh muốn nói chuyện quân tình, bèn gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, đợi Lý Tú Ninh nói tiép. Lúc này, Mã Tam Bảo đi đến, vẻ mặt không giấu được thương tâm lẫn tức giận.
Lý Tú Ninh nói: "Ta suy đi nghĩ lại, lần này quân Tùy xuất kích là tính trước làm sau, nói không chừng bọn Vệ Huyền cũng bị lừa rồi. Dương Hựu là tên tiểu nhân, quỷ kế đa đoan a!" Nàng nghĩ đến những lời bỉ ổi kia, lại nghĩ tới hài tử vì vậy mà sinh non, trong lòng lại đau xót.
Nhưng rất nhanh, Lý Tú Ninh tiếp tục: "Ta đánh giá, chẳng mấy chốc quân Tùy sẽ xuất binh. Ngươi phái người thông tri bọn người Khâu Sư Lợi, Hướng Thiện Chí, Lý Trọng Văn, lệnh bọn hắn tăng thêm trinh sát, chú ý động tĩnh của quân Tùy, tuyệt đối không nên chủ quan. Nếu quân Tùy tiến công, đừng ra đánh, chỉ cần giữ vững thành trì chính là công lao, ngày sau sẽ theo công mà ban thưởng."
Thừa dịp đại thắng lần này, theo lý quân Tùy sẽ thừa cơ tiến đánh các huyện, để khôi phục liên hệ giữa các huyện Phù Phong, Thiên Thủy, thì mục tiêu hàng đầu của quân Tùy hẳn là 2 huyện Vũ Công, Chu Chất. Lý Tú Ninh mặc dù thương tâm, nhưng cũng hết sức rõ ràng điều này.
Lý Thần Thông gật gật đầu, biểu thị đáp ứng từng chuyện. Y vẫn rất bộ phục cô cháu gái này, mặc dù lần này bị quân Tùy đánh bại nhưng thắng bại là chuyện thường của binh gia. Thất bại một lần cũng không là chuyện gì, chỉ cần người còn, thì vẫn có cơ hội.
Lý Tú Ninh lại nói: "Ta dự định tĩnh dưỡng một ít thời gian, công việc lớn nhỏ trong quân do ngươi phụ trách. Mặt khác, chú ý trấn an ba quân, không thể tự loạn."
Lý Thần Thông gật gật đầu. Lý Tú Ninh nói một hồi lâu, cảm thấy hơi mỏi mệt, không khỏi dựa vào giường, từ từ nhắm hai mắt. Lý Thần Thông đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài, Lý Tú Ninh lại hỏi: "Có phái người đi tìm hiểu tin tức?"
Mã Tam Bảo đáp: "Đã phái, chắc sắp về rồi."
Vừa mới nói xong, tiếng bước chân ngoài cửa vang lên. Một người ở bên ngoài gõ cửa, nói: "Đại tổng quản."
Mã Tam Bảo gật đầu, nói: "Vào đây."
Sau khi người kia đi vào, đưa một phong thư cho Mã Tam Bảo rồi lui xuống. Mã Tam Bảo mở thư, nhìn lướt một lần, tóm tắt nói: "Tiểu thư, Vệ Hiếu Tiết chiến tử, Nguyên Thượng Vũ bị cách chức."
Lý Tú Ninh mở mắt ra, trầm tư một lát, khà khà cười khổ, nói: "Quả là kế hay, kế hay nha!" Nàng nhịn không được ho khan mấy tiếng, khóe miệng đỏ sẫm, nữ binh bên cạnh lấy khăn gấm, lau mặt cho nàng.
Mã Tam Bảo vội nói: "Tiểu thư, thân thể người không khỏe, mau an giấc đi!"
Lý Tú Ninh gật gật đầu, đột nhiên nói: "Phó tổng quản, nhãn tuyến trong thành cũng nên cẩn thận, lệnh bọn họ không nên hoạt động lộ liễu. Ừm, đúng rồi, nếu có tin tức phụ thân phải kịp thời cho ta biết."
Lý Thần Thông gật gật đầu, nói: "Đại tổng quản người yên tâm, nhất định ta sẽ làm việc này thật tốt."
Lý Tú Ninh từ từ nhắm hai mắt, rút hai tay trắng nõn vào trong chăn, giống như một con thú nhỏ đang bị thương. Lý Thần Thông lui ra, Mã Tam Bảo nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chầm chậm lui ra. Mấy người nữ binh cũng lui ra, thổi tắt ngọn nến.
Sau khi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thân thể Lý Tú Ninh run lên bần bật, thấp giọng khóc ồ lên. Không sai, nàng là một nữ tử kiên cường, quản lý mấy vạn tội phạm đâu ra đấy, nàng là một nữ anh hùng, là một kỳ nữ không kém đấng mày râu, thế nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử, đối với thống khổ bị mất con, lòng của nàng cũng yếu ớt như pha lê!
Tiếng khóc thật nhỏ, ngoài cửa, một tiếng thở dài thật sâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng, người kia đi xa, trong lòng đã có một quyết định.