[Dịch] Hám Đường
"Vù!" Gió nhẹ cuốn lên một phiến lá khô, xoay mấy vòng trên không rồi bay qua cầu nhỏ, rơi vào trong ao tạo thành một gợn sóng. Hương thơm hoa quế lan nhẹ trong không khí khiến người ta cảm thấy thoải mái trong lòng. Trong khung cảnh đẹp đẽ này nếu như có mấy người hảo hữu, nâng cốc nói chuyện vui vẻ dưới ánh trăng thì quả thật là một chuyện thú vị.
Lúc bấy giờ trong phòng nghị sự ánh nến hừng hực, vẻ mặt Lý Tú Ninh nghiêm túc. Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tự trách, chậm rãi nói: "Lần này là lỗi của ta. Vì ta phán đoán sai lầm nên mới khiến cho Đoạn Luân bị bắt, Lam Điền cũng rơi vào tay triều đình. Tung tích của tứ muội cũng không biết ở đâu."
Sử Vạn Bảo vỗ đùi nói: "Con mẹ nó, lão bất tử Vệ Huyền này cũng dám bày trò hai mặt lừa gạt chúng ta!"
Thần sắc Lý Thần Thông cũng vô cùng khó nhìn. Lam Điền thất thủ, mặc dù theo tin tức từ Lam Điền truyền ra là trong lúc quân Tùy chém giết Đoạn Vũ, đã có thân binh báo tin cho Lý Tú Văn, được mấy tên thân binh bảo vệ, Lý Tú Văn đã thoát khỏi Đoạn phủ, nhưng trong tình huống như vậy cơ hội chạy thoát lại vô cùng nhỏ.
Mà bây giờ cách lúc quân Tùy đánh hạ Lam Điền đã gần 2 canh giờ nhưng cũng không có bất cứ tin tức gì của Lý Tú Văn, có thể là đã bị quân Tùy bắt được. Hậu quả của một nữ tử yếu đuối bị bắt trong chiến loạn là gì thì Lý Thần Thông đã không dám nghĩ đến.
Lúc này Mã Tam Bảo nói: "Theo ý ta thì cũng không phải là Vệ Huyền hai mặt. Chỉ sợ Vệ Huyền cũng bị lợi dụng."
Mã Tam Bảo phủ định ý kiến của mình khiến Sử Vạn Bảo rất tức giận, hắn lớn tiếng thô lỗ hỏi: "Vệ Huyền đã sáu bảy mươi tuổi, sống lâu thành tinh còn hơn rùa đen, chỉ bằng tiểu điện hạ kia có thể lừa Vệ Huyền? Ta thấy chính hắn lừa gạt tổng quản! Ta đã nói sớm, dựa vào bọn hắn không được!"
Thái độ Mã Tam Bảo vô cùng tốt, đối với chất vấn của Sử Vạn Bảo hắn chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói: "Tiểu thư, chỉ sợ lần này là chủ ý của Lý Tĩnh." Lúc đầu Mã Tam Bảo chỉ là một tên gia đồng, không có tư cách tham dự quân cơ. Nhưng hắn chỉ há miệng một cái đã thuyết phục Hà Phan Nhân quy thuận Lý Tú Ninh nên từ đó về sau Lý Tú Ninh không hề đối đãi hắn như gia đồng. Mỗi khi có đại sự đều sẽ thương lượng với Mã Tam Bảo.
Lý Tú Ninh rất đồng tình với ý kiến của Mã Tam Bảo. Đồng thời này cũng rất chán ghét Sử Vạn Bảo thô tục. Chỉ có điều trước đây Sử Vạn Bảo cùng Lý Thần Thông tổ chức một cánh nghĩa quân cũng có thể coi là nguyên lão. Bản thân hắn lại có võ công bất phàm, là hiệp khách có tiếng trong thành Đại Hưng, thanh danh vang dội. Vì vậy dù không thích hắn nhưng để cân bằng thế lực các bên, Lý Tú Ninh cũng không thể trách cứ Sử Vạn Bảo nặng nề thêm.
Lúc này Lý Tú Ninh giả nam trang lộ ra vẻ oai hùng, nhưng trong vẻ oai hùng lại có nét ưu sầu: "Lần này Đoạn Luân bị bắt, ta định dùng Lý Cương đổi hắn về, không biết ý các ngươi như thế nào?"
Lý Cương từng nhậm chức Thái tử tẩy mã của tiền thái tử Dương Dũng, dạy chính sự, văn lý cho Dương Dũng. Hắn làm người chính trực, đọc đủ thi thư, là nhân tài hiếm có. Lúc Hà Phan Nhân khởi sự, gặp Lý Cương đang trên đường về kinh bèn bắt hắn, phong làm trưởng lại nhưng Lý Cương nhất quyết không muốn phục vụ. Bây giờ Lý Tú Ninh muốn dùng Lý Cương để trao đổi Đoạn Luân. Thật ra trong lòng nàng cũng cảm thấy không thể, Lý Cương dù có danh khí rất lớn nhưng cũng không thân thuộc với Đại Vương, lại không có tầm quan trọng bằng Đoạn Luân, Dương Hựu sẽ đồng ý sao?
Lý Thần Thông lắc đầu nói: "Theo ta thấy chuyện này không có khả năng." Nghe vậy Lý Tú Ninh yên lặng một hồi. Nàng cũng cảm thấy là không thể, chỉ là trong lòng nàng vẫn cứ nghĩ như thế.
Sử Vạn Bảo thấy Lý Tú Ninh im lặng không nói bèn nói: "Tổng quản, theo ý mạt tướng tối nay liền dẫn một cánh binh mã tiến thẳng Lam Điền."
Lý Thần Thông nói: "Ban đêm hành quân bất tiện, huống chi quân Tùy vừa chiếm cứ Lam Điền, chắc hẳn đã sớm phòng bị, muốn cướp lại Lam Điền sẽ không dễ dàng."
Giao tình của Sử Vạn Bảo với Lý Thần Thông rất tốt, nghe Lý Thần Thông nói hắn chỉ cúi đầu không lên tiếng. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Lý Thần Thông lập tức đứng dậy, đứng sau cửa cảnh giác hỏi: "Là người nào?"
Một người ở ngoài cửa nói: "Lý tướng quân, trong thành Đại Hưng truyền thư đến."
Lý Thần Thông mở cửa nhận thư, dặn dò người vừa đến vài câu rồi mới đóng cửa lại, đến chỗ ngồi xuống mở thư ra, sau khi nhìn thoáng qua lại đưa cho Lý Tú Ninh rồi nói: "Vệ Huyền nói hắn cũng bị trúng kế."
"Hừ, không đáng tin! Vệ Huyền lão nhi, nếu để ta đánh vỡ thành Đại Hưng nhất định chém hắn thành hai đoạn!" Sử Vạn Bảo nói.
Lý Tú Ninh nhận thư, thấy trong thư Vệ Huyền giải thích một lượt, bên dưới còn có điểm chỉ cùng chữ ký của đám người Nguyên Mại, Nguyên Thượng Vũ, Vũ Văn Phúc Cập. Lý Tú Ninh trầm ngâm một lát, nói: "Xem ra việc này cũng không phải là Vệ Huyền bán đứng chúng ta mà là có người sau lưng âm thầm sắp đặt khiến Vệ Huyền cũng bị thiệt lớn."
Mã Tam Bảo nói: "Tiểu thư, ta cảm thấy bất kể do ai sai khiến, việc cấp bách là phải nghĩ cách đoạt lại Lam Điền để duy trì áp lực với thành Đại Hưng để đợi đại quân của Đường công." Đoạt lại Lam Điền đồng thời cũng là duy trì áp lực đối với Vị Nam, từ đó khiến việc quân Tùy vận chuyển lương thực từ kho Vĩnh Phong sẽ gặp nguy hiểm. Việc này có ý nghĩa trọng yếu về mặt chiến lược nên Mã Tam Bảo tán thành xuất binh.
Sử Vạn Bảo hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên vô cùng bất mãn với việc Mã Tam Bảo đi nhặt ngà voi(*) của hắn. Lý Thần Thông tỏ vẻ lo nghĩ nói: "Quân coi giữ Lam Điền không nhiều, ta nguyện cùng Sử Vạn Bảo lĩnh 1 vạn quân đi thu phục Lam Điền."
Mã Tam Bảo bổ sung: "Nếu quân ta xuất binh, trong thành Đại Hưng tất sẽ có viện quân. Theo ta thấy, chi bằng cho 2 vạn quân đi sau để đề phòng thành Đại Hưng xuất binh."
Lý Tú Ninh trầm ngâm, nàng nghĩ đến tứ muội đến giờ vẫn chưa có tin tức, có lẽ đang lẩn trốn ở nơi nào đó ở Lam Điền chờ đợi mình đến cứu. Nghĩ đến đây, rốt cuộc nàng quyết định: "Đúng là nên như thế, truyền quân lệnh của ta, ngày mai giờ Dần nấu cơm, đầu giờ Mão khởi hành."
Trong thành Đại Hưng, Dương Hựu cùng Lý Tĩnh vừa ăn xong bữa tối, đang cùng nhau nghiên cứu chiến cuộc trong thư phòng.
Lúc này trên sa bàn, một cây cờ xí đỏ thẫm cắm trên huyện Lam Điền. Phía đông thành Đại Hưng màu đỏ thẫm bắt đầu gia tăng. Dương Hựu chỉ vào sa bàn nói: "Lý ái khanh, Nghiêu Quân Tố chỉ có 3000 binh mã, còn hàng quân thì lại rất vướng víu, phải chia binh trông coi. Hơn nữa thành trì huyện Lam Điền cũng không cao lớn. Binh lực Nghiêu Quân Tố không đủ, chỉ sợ muốn giữ vững Lam Điền không dễ."
Lý Tĩnh gật đầu nói: "Ngày mai vi thần suất lĩnh 5000 kỵ binh đi trợ giúp Lam Điền."
Dương Hựu lắc đầu, nói: "Cô đã phái Lý Tập Dự áp tải vật tư đến Lam Điền. Cũng không cần ái khanh đến trợ giúp Lam Điền."
Lý Tĩnh sững sờ, không rõ rốt cuộc Dương Hựu đang suy nghĩ chuyện gì. Nếu Nghiêu Quân Tố không thủ được Lam Điền thì vì sao lại không phái binh đi trợ giúp? Nhìn vẻ mặt đầy ngờ vực của Lý Tĩnh, Dương Hựu cười nói: "Ái khanh cho rằng nếu lần này Lý Tú Ninh xuất binh sẽ dùng bao nhiêu binh mã?"
Lý Tĩnh suy nghĩ, chỉ vào sa bàn nói: "Bây giờ Lý Trọng Văn, Khâu Sư Lợi có 2 vạn binh mã tại Thủy Bình, Hướng Thiện Tư có 1 vạn nhân mã tại ��, còn lại đều do Lý Tú Ninh chỉ huy, chừng 7-8 vạn ở một dãy Huyền cùng cung Cam Tuyền."
"Binh mã Lý Tú Ninh đầy đủ, nếu muốn tiến đánh Lam Điền ít nhất cũng phái 1 vạn quân." Lý Tĩnh nói.
Một van binh mã cũng phù hợp với phỏng đoán của Dương Hựu. Dù sao tường thành huyện Lam Điền cũng không cao lớn, quân Tùy cũng không nhiều. Dương Hựu chỉ huyện Trứ, trên đường đến huyện Lam Điền vẽ một vòng nói: "Chỉ có điều từ huyện Huyền đến Lam Điền hầu như là một đường thẳng, thành Trường An cũ kẹp ở giữa. Đoạn đường này kỵ binh chỉ cần hơn nửa canh giờ con bộ bình thì cần hơn 2 canh giờ."
Dương Hựu nói thành Trường An cũ chính là Trường An triều Hán. Do chiến loạn cùng nhiều năm thiếu tu sửa đã bị vứt bỏ. Nhưng ở thành Trường An cũ vẫn có 3000 binh sĩ thủ vệ. Lý Tú Ninh xuất binh tất sẽ không đánh thành Trường An cũ mà đi theo phía bắc Chung Nam Sơn, vòng qua thành Trường An cũ để tránh bị quân Tùy phát hiện.
"Lý ái khanh, ngươi cho rằng xác suất Lý Tú Ninh xuất binh lớn bao nhiêu?" Dương Hựu nghiêm túc hỏi.
Lý Tĩnh trầm ngâm một lát, nói: "Lam Điền chặn yết hầu Sơn Nam, vị trí địa lý vô cùng trọng yếu. Vi thần cho rằng Lý Tú Ninh nhất định sẽ phái binh."
Dương Hựu nheo mắt, cẩn thận nhìn sa bàn, nói: "Đã như vậy, ái khanh có thể mang 5000 kỵ binh mai phục nơi này!" Dương Hựu chỉ vào phía nam Lam Điền, là cuối dãy Chung Nam Sơn, địa thế nơi này hiểm yếu đủ để phục binh.
Trong mắt Lý Tĩnh hiện lên vẻ ngờ vực. Lý Tú Ninh bị phục binh một lần nhất định sẽ cẩn thận từng ly từng tí, vì sao điện hạ lại cố chấp như thế?
Dương Hựu cười nói: "Ái khanh chỉ là kỳ binh, cũng mang đủ lương khô đi mai phục ở chỗ này. Nếu Lý Tú Ninh tiến đánh Lam Điền, cô đích thân dẫn 1 vạn đại quân đến trợ giúp."
Trong mắt Lý Tĩnh tinh quang chớp động. Trong nháy mắt hắn minh bạch kế hoạch của Dương Hựu. Vẫn giống như kế sách lần trước bắt giữ Đoạn Luân. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Đã như vậy, tối nay vi thần mang binh ra khỏi thành." 5000 binh mã, chỉ cần mang theo lương khô cùng một ít thức ăn ngựa là đủ rồi.
Việc xuất binh bàn định xong, Lý Tĩnh ra khỏi phòng. Lúc này Dương Hựu mới đè huyệt thái dương, hắn hơi mệt một chút. Lúc này có một bình trà đậm hoặc một túi trái cây khiến tinh thần hưng phấn một chút cũng tốt. Dương Hựu rảo bước trong thư phòng, đúng lúc Độc Cô Vũ Sư đứng ngoài nói: "Điện hạ, thần có việc cầu kiến."
Quyền lợi Dương Hựu cho Độc Cô Vũ Sư khá lớn, không cần thông báo vẫn có thể tiến vào tấu báo. Lúc này Độc Cô Vũ Sư đến lại có chuyện gì? Nghĩ đến đây Dương Hựu nói: "Vào đi!"
Độc Cô Vũ Sư tiến vào, thi lễ xong Độc Cô Vũ Sư nói: "Điện hạ, dựa theo tin tức tin cậy, bọn người Vũ Văn Phúc Cập, Nguyên Mại giữa đêm đi gặp Vệ Huyền."
Trong mắt Dương Hựu lóe lên tinh quang, hỏi: "Có biết bọn hắn nói chuyện gì?"
Độc Cô Vũ Sư lắc đầu nói: "Thủ hạ của thần giả trang làm ăn mày, chỉ nhìn thấy bọn người Vũ Văn Phúc Cập, Nguyên Mại trước sau tiến vào phủ thượng thư. Nội dung trao đổi thì không biết được."
Dương Hựu trầm ngâm nói: "Đường dây lần trước ngươi lần ra, tiếp tục lần theo. Cô mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải xâm nhập vào nội bộ Vệ Huyền." Nói đến đây, Dương Hựu thở dài thật sâu một hơi. Lần này phục kích Đoạn Luân thành công nếu không phải nhờ cơ duyên xảo hợp bắn rơi bồ câu Vệ Huyền dùng để truyền tin thì Đoạn Luân cũng không bị bắt. Lần này chỉ là trùng hợp. Dương Hựu cũng không hy vọng đem vận mệnh của mình ký thác vào sự trùng hợp. Hắn cần hoàn toàn chưởng khống. bất kể là vận mệnh của mình hay của người khác.
Độc Cô Vũ Sư lĩnh mệnh lui xuống, để lại Dương Hựu nhìn bầu trời đêm, suy tư việc đánh lui phản công của Lý Tú Ninh.
--------------------------------
- Chú thích của người dịch
(*) Nhặt ngà voi: ý nói nói vuốt theo, nói lại ý người khác