[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên
Một trong ba vị trưởng lão giám sát là Thiên Huệ Cốc Đồng Hạc chân nhân, bởi vì chuyện của Thiên Cầm, lão đối với Vấn Thiên, Viên Nguyệt có thành kiến rất sâu đậm, nên trầm giọng nói:
“Trận đấu này Đạo Vũ của Liên Vân Tông thắng. Các đệ tử bên dưới không được la hét, bằng không sẽ bị đuổi khỏi trường đấu. Trận đấu tiếp theo….
Hải Long bình tĩnh ngồi trên giường, chiến thắng lúc nãy khiến cho áp lực trong lòng hắn giải tỏa không ít. Hoằng Trị có chút lo lắng nhìn hắn, nói:
“Đại ca, hôm nay ca bị làm sao vậy? Không phải ca muốn che dấu thực lực sao? Tại sao hôm nay lại kích động như thế. Nói thật, đến đệ cũng không thấy rõ ca ra tay như thế nào.”
Từ sau khi trở về đêm qua, Hải Long tựa như thay đổi hoàn toàn, hắn trở nên trầm mặc hơn, thường xuyên ngây ngẩn một mình.
Hải Long lắc lắc đầu, nói:
“Yên tâm đi, ta không sao. Hôm qua ngươi nói rất đúng, tỷ thí chẳng qua chỉ mới bắt đầu thôi. Ta nhất định phải đạt giải quán quân trong lần đại hội này. Tiểu Trì, ta hơi mệt, nếu có trưởng bối nào đến tìm ta, thì nói ta tĩnh tu rồi, không biết ở đâu.”
Nói xong, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện. Phán đoán của hắn là chính xác, đệ tử Viên Nguyệt Lưu bị hủy pháp khí, sư trưởng tự nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng vì có Tiếp Thiên đạo tôn đở lời nên mới miễn cưỡng nhẫn nhịn. Phiêu Miểu, Chỉ Thủy cả hai người đều tự mình đến tìm Hải Long, ngay khi biết hắn đang tu luyện, nên bảo Hoằng Trị truyền lời lại cho Hải Long, về sau không được xúc động như vậy. Liên tục các trận đấu sau đó, ngoại trừ Hải Long để thua một trận ra, thì bọn đệ tử Liên Vân Tông hắn vẫn đang duy trì thành tích toàn thắng.
Một ngày nữa lại trôi qua. Lịch thi đấu vòng tròn còn hôm nay nữa là hoàn tất. Trước khi bước vào vòng tiếp theo, bảng của Hải Long chỉ có Thiên Cầm là duy trì mạch toàn thắng, lúc Dịch Phong Hành cùng cô tỷ thí, cô đã lợi dụng Cửu Tiên Cầm phá giải kiện tiên khí pháp bảo tiềm tàng của đối phương. Ngoại trừ Thiên Cầm ra, Hải Long cùng Dịch Phong Hành đều đồng thời duy trì thành tích chỉ thua một trận. Trận cuối cùng hôm nay sẽ quyết định ai trong hai người sẽ có mặt ở vòng tiếp theo. Đối thủ của Dịch Phong Hành có thực lực kém xa hắn là Hỏa Liệt, còn đối thủ Hải Long, là nhân vật mạnh nhất trong bảng, cũng là người hắn không muốn gặp chút nào Thiên Cầm.
Trước khi bước vào trận đấu, Hải Long đã nghe Tiếp Thiên đạo tôn cảnh báo qua, không được làm tổn hại pháp khí của đối thủ, có điều, bằng vào lực công kích vô kiên bất tồi của Tiểu Thiết Côn kia, cơ hồ không một ai có thể duy trì nổi một phút trên lôi đài. Các trận đấu khác ở bảng khác cũng đã tiến hành xong. Tỷ muội Ngọc Hoa trước sau vẫn giữ thành tích chiến thắng dẫn đầu đã xuất hiện. Các nàng tựa hồ cũng rất quan tâm đến Hải Long, trận đấu của mình vừa kết thúc liền chạy ngay tới bên này.
“Hải Long đại ca, trận đấu của ca còn chưa bắt đầu à.” Ngọc Hoa mỉm cười nói với Hải Long.
Hải Long gật đầu, cũng không nói lời nào.
Ngọc Hoa nói:
“Nghe nói trước đó ca đã thua một trận, hôm nay cần phải cố lên nha! Chỉ cần thắng trận cuối cùng này, ca sẽ có cơ hội vào vòng trong.”
Hải Long nhìn tỷ muội Ngọc Hoa, lại nhìn sang Hoằng Trị bên cạnh, thở dài nói:
“Rất khó. Trận tỷ thí hôm nay, chỉ sợ ta khó mà giành phần thắng.”
Hoằng Trị ngẩn người nói:
“Đại ca, đệ xem qua tu vi Thiên Cầm kia hẳn là không bằng ca. Tuy cô ta có tiên khí, nhưng cũng không nhất thiết đại ca thất bại a! Không phải đại ca có nói, sẽ giành lấy giải quán quân lần này sao?”
Hải Long nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
“Ta dự đoán sẽ giành quán quân. Nhưng, gặp Thiên Cầm, chỉ sợ rất khó có cơ hội.”
Ngọc Hoa hừ một tiếng, nói:
“Hải Long đại ca, đừng lo, cho dù ca có thua đi nữa, vòng bán kết còn có mấy người chúng ta, đến lúc đó, muội nhất định sẽ chạm trán Thiên Cầm. Xem cô ta ghê gớm chỗ nào.”
Hải Long liếc nhìn Ngọc Hoa một cái, miễn cưỡng cười, nói:
“Nếu vào bán kết gặp cô ta, muội nhất định phải cẩn thận. Tiên khí Cửu Tiên Cầm của cô ta uy lực rất mạnh.”
Ngọc Hoa cười mặt ửng đỏ, thầm nghĩ, hắn ở đây là đang quan tâm ta sao? Ngốc tử này, cuối cùng cũng bộc lộ.
Loạt trận đấu đầu tiên đã kết thúc. Kết quả không ngoài dự đoán, Dịch Phong Hành bằng vào Vấn Thiên Thương ngân sắc của gã, dễ dàng giành lấy thắng lợi.
“Trận thứ mười Dịch Phong Hành của Vấn Thiên Lưu thắng. Trận cuối cùng hôm nay, cũng là trận cuối cùng ở bảng thi đấu vòng tròn, Liên Vân Tông Đạo Vũ, đối đầu với Thiên Huệ Cốc Thiên Cầm.”
Hải Long nghe căng thẳng trong lòng, thở thật sâu, nhìn qua Hoằng Trị một cái, nhẹ nhàng bật dậy, một đoàn hào quang nhàn nhạt màu vàng sáng lên dưới chân hắn, nâng thân thể hắn lên lôi đài. Loại hào quang màu vàng này là lần đầu tiên xuất hiện, dưới khán đài nhất thời rơi vào trạng thái tĩnh lặng, quang mang dày đặc như mây mù kia đại biểu cho cái gì thì bọn họ đương nhiên là rõ ràng. Đó là tượng trưng cho một cảnh giới nhất định. Một khi xuất hiện loại năng lực hô phong hoán vũ này, liền chứng minh cho thấy người tu chân đã chính thức được liệt vào hàng cao thủ. Ở các kỳ đại hội tân nhân, thì loại tình huống này là lần đầu tiên phát sinh.
Hải Long kỳ thật cũng không phải cố ý khoe khoang. Vì để cho tâm mình bình tĩnh lại, nên mới thúc dục kim đan ở linh đài, lấy thần lực phủ kín toàn thân, nhưng không hiểu sao tự nhiên lại phát sinh ra tình huống này.
Thiên Cầm hôm nay mặc một bộ váy dài màu lam, cũng không có mang vải che mặt, màu tóc đỏ dài phản chiếu ánh mặt trời tản mát ra hào quang lấp lánh như hồng bảo thạch, biểu lộ của nàng thực bình thản, mí mắt buông xuống, tựa hồ cho tới bây giờ vẫn không biết Hải Long này là ai. Khi giám sát trưởng lão vừa tuyên bố trận đấu bắt đầu, hào quang ngân sắc như sương mù theo người Thiên Cầm nổi lên, giống như lần đầu tiên gặp Thiên Cầm, Nghịch Thiên Kính chỗ ngực Hải Long nóng lên, nhưng vì ở cùng với Hải Long thời gian dài, Nghịch Thiên Kính cơ bản đã hòa hợp cùng thân thể hắn, cho nên nhiệt lượng tản ra so với trước đã bớt đi nhiều.
“Cao sơn ngưỡng chỉ, Lưu thủy hành vân, Thiên Huệ chi pháp, cầm thiên hợp nhất.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai mọi người ở đây rõ mồn một. Ngân quang chợt đại thịnh, màu hổ phách Cửu Tiên Cầm đã xuất hiện trong tay Thiên Cầm. Từ khi đại hội tân nhân bắt đầu đến nay, đây là lần thứ hai cô dùng đến Cửu Tiên Cầm. Vừa xung trận đã mang Cửu Tiên Cầm ra, có thể thấy Thiên Cầm đối với Hải Long rất coi trọng.
Nhìn tiên khí quen thuộc mà lại xa lạ kia, Hải Long mê mang trong lòng một trận, từ dạo bị Phiêu Miểu đạo tôn cự tuyệt đến nay, tâm tình của hắn thủy chung rất tệ. Trừ việc thi đấu ra, đầu óc hắn cơ bản vẫn trống rỗng. Phiêu Miểu đạo tôn với hắn thật sự là một đả kích quá lớn. Dù sao đó cũng là lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay hắn bày tỏ tình cảm. Tuy đã sớm dự liệu kết quả. Nhưng hy vọng trong lòng hắn đã bị tan biến, hắn luôn cho rằng, Phiêu Miểu đạo tôn thật nhẫn tâm, không một chút nhân từ đã cắt đứt hy vọng của hắn. Lúc này, hắn chứng kiến Thiên Cầm, nhất thời hồi tưởng lại những lời của Phiêu Miểu đạo tôn nói lúc trước. Thiên Cầm vì mình mà trả cái giá quá đắt. Nàng hiện tại đang tỏ ra lạnh nhạt trên lôi đài, rõ ràng là vì tránh cho mình gặp phiền phức. Chỉ vỏn vẹn gặp nhau có một lần, một lần thôi. Lại là, mình như thế nào mới trả hết món nợ này cho nàng. Hải Long có cảm giác, tu vi Thiên Cầm cũng không như mình nghĩ, ở cùng thế hệ với nhau, trong đám đệ tử đồng trang lứa, cho dù là kỳ tài đi nữa, cũng không thể nào cùng cấp với tu vi của mình được. Nếu lấy toàn lực phóng ra Tiểu Thiết Côn, thì cho dù là Cửu Tiên Cầm cũng không làm gì được, nhưng nếu nói như vậy, thì chẳng lẽ đành đứng im để Thiên Cầm ra tay sao? Không còn cách nào khác, đáp án chỉ có một.
Thiên Cầm bình tĩnh nói:
“Thử cầm danh viết cửu tiên, cẩn thận.”
Hào quang chớp động, một áp lực vô hình phút chốc đã tràn ngập toàn bộ lôi đài, Thiên Minh Y của Hải Long không gọi mà lên tiếng, không đợi hắn thúc dục, tự động phóng ra một tầng thanh quang nhàn nhạt, bảo vệ thân thể hắn. Thanh quang chợt lóe, Thất Tu kiếm bất chợt hư không hiện ra, thân kiếm xoay nhè nhẹ một vòng, liền bày ra một tầng kiếm quang dày đặc trên không trung. Tiểu Thiết Côn xuất hiện ra trong tay Hải Long, hiện tại hắn đã không cần đến Càn Khôn Giới thúc dục, dưới thần lực rót vào, tự nhiên biến thành trường côn dài chừng hai trượng. Dùng côn chỉ về phía trước, Hải Long trầm giọng nói:
“Mời.”
Hào quang thanh lam sắc nháy mắt đã hòa cùng kiếm quang tràn ngập, ít nhất bên ngoài nhìn vào, thì thấy hắn đã vận hành toàn bộ pháp lực, sẵn sàng nghênh trận.
Trong mắt Thiên Cầm bắn ra một đạo tinh quang, trên cửu căn cầm huyền kia gồm đỏ, cam, vàng, lục, xanh dương, lam, tím, đen, trắng chín màu cơ hồ đồng loạt tản mát ra từng loại hào quang khác nhau, trên tay cô giờ đây dường như không còn là Cầm nữa, mà là một đạo thải hồng xỏ xuyên qua thiên địa. Hải Long cảm giác thấy, Tiểu Thiết Côn trong tay mình hơi hơi run lên, cũng không vì sợ hãi, mà do hưng phấn. Nó tựa như đang rất chờ mong trận chiến với Cửu Tiên Cầm. Từ sau khi Hải Long tu vi đắc thành, đây là lần đầu tiên Tiểu Thiết Côn sinh ra loại cảm giác này. Hiển nhiên là nó đã xem Cửu Tiên Cầm trở thành đối thủ trực tiếp của mình.
Thiên Cầm khẽ động ngón tay ngọc ngà, dây cầm màu đỏ khẽ run lên, phát ra một tiếng ‘ong’. Hải Long như bị sét đánh toàn thân kịch chấn, cũng không phải vì Cửu Tiên Cầm công kích, mà bởi vì tiếng cầm kia rất quen thuộc. Cửu Tiên Cầm ảo diệu trước mặt Thiên Cầm, hai tay phân ra đặt tại hai dây màu đỏ, cam, tựa như rất giống ngày đó, tiếng leng keng cộng hưởng vang lên, khiến cho trận đấu trên đài trở nên huyền bí.
Hào quang Thất Tu kiếm đột nhiên ảm đạm xuống, vút lên một tiếng, tự động quay về vỏ kiếm sau lưng Hải Long. Hải Long không có công kích, chỉ dùng Tiểu Thiết Côn chống đở thân thể mình, lẳng lặng nghe tiếng đàn của Thiên Cầm, giờ khắc này, hắn dường như hiểu ra được rất nhiều điều, âm thanh nhu hòa của Cửu Tiên Cầm không ngừng xoa dịu tâm can hắn, tựa hồ đang muốn kể cho hắn nghe cái gì. Âm thanh khi thì nghe như những lời an ủi, khi thì như nước chảy trong vắt, khiến cho nội tâm Hải Long một lần nữa khôi phục sinh cơ. Một nụ cười nhàn nhạt hiện ra bên miệng, hắn thỏa mãn. Giờ đây, với hắn mà nói, hết thảy đều không còn quan trọng, hiện tại trong mắt hắn chỉ có Thiên Cầm, trong tai chỉ có tiếng đàn nhu hòa kia. Thiên địa đột nhiên trở nên nhỏ bé, tựa như hạt bụi. Hải Long không còn muốn nghĩ đến…cái gì quán quân nữa, hắn chỉ hy vọng mình có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn như vậy, được Thiên Cầm khảy đàn cho hắn nghe.
Ở dưới khán đài chứng kiến cuộc chiến, Cửu Tiên Cầm trên tay Thiên Cầm không ngừng tản mát ra hai hào quang đỏ, cam, còn kim quang trên người Hải Long xuất hiện bất ổn, tựa hồ đang cùng với lưỡng sắc kia đấu tranh. Bọn họ cũng biết, loại đối kháng năng lượng trực tiếp này rất nguy hiểm, nếu làm không khéo, sẽ có một bên mất mạng. Dưới khán đài trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt tập trung vào Hải Long và Thiên Cầm, trong số họ chỉ có vài ngươi vẫn đang khó hiểu. Đó là hai vị đạo tôn Đồng Hạc, Tử hạc chân nhân của Thiên Huệ Cốc, cùng với hai vị Phiêu Miểu, Chỉ Thủy Liên Vân Tông. Cả bốn người, đồng thời nhíu mày. Người khác xem không rõ, nhưng bằng vào tu vi cùng với pháp thuật bản môn của bọn họ mà nói thì sao lại không hiểu chứ?
Tử Hạc thì thào nói:
“Nha đầu Thiên Cầm kia đang làm gì đó? Tại sao vẫn chưa chịu tấn công. Đây hình như là Nghê thường Thanh Tâm Khúc a!”
Phiêu Miểu đạo tôn mông lung nhìn Hải Long, biểu lộ trên mặt Hải Long vô cùng phong phú, khi thì thống khổ, khi thì vui vẻ, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng. Biểu hiện của Hải Long mấy ngày nay đã sớm lọt vào mắt nàng, nàng biết, hết thảy đều do mình. Nhưng đã hạ quyết định rồi, làm sao có thể thay đổi được đây? Nàng rất tin vào đạo lý ‘trường thống bất như đoản thống’, qua một thời gian, Hải Long nhất định sẽ quên mình đi. Có điều, nàng chứng kiến biểu lộ của Hải Long nãy giờ, thế nhưng tâm tình của nàng cũng dao động theo, nàng nhận thấy, Thiên Cầm đang dùng tiếng đàn an ủi Hải Long. Mà Hải Long tựa hồ cũng đã tiếp nhận sự an ủi của cô ta. Phiêu Miểu đạo tôn thầm tự hỏi mình, đây có thật là cảnh tượng mình muốn thấy không? Vì sao khi Hải Long với Thiên Cầm ở cùng một chỗ như vậy, mình lại có cảm giác đau lòng?
Trên đài, Hải Long cảm giác được toàn thân trở nên vô cùng thoải mái, ủ dột cùng với đè nén trong lòng không ngừng bị Cửu Tiên Cầm làm cho vơi đi. Đột nhiên, thậm chí hắn có cảm giác như muốn khóc. Muốn ôm Thiên Cầm khóc rống lên, giờ khắc này, hắn nhận ra một điều, không hiểu từ lúc nào đã sớm xem Thiên Cầm trở thành tri kỷ của mình. Oa, Hải Long phun ra một ngụm máu. Hắn cũng không có bị thương, cái hắn phun ra là mấy ngày nay tích tụ. Một ngụm nghịch huyết này được phun ra, Hải Long chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái, từng trận thanh linh khí không ngừng theo linh đài truyền đến, tựa hồ trong phút chốc tu vi lại có thể được tăng tiến.
Tiếng đàn vang lên lanh lãnh, bởi vì có cấm chế ngăn cách, nên nhạc khúc vừa rồi chỉ có một mình Hải Long nghe thấy. Thiên Cầm động đậy khóe môi:
“Ta đã đáp ứng yêu cầu của cậu. Nếu cậu định giành lấy quán quân lần này, chúng ta liền động thủ đi. Chỉ cần cậu thắng ta, cơ hồ trong đây không còn ai là đối thủ.”
Hải Long nhẹ nhàng lắc đầu, lau vội vết máu nơi khóe miệng, hướng qua ba vị giám sát trưởng lão cất cao giọng nói:
“Thiên Cầm sư tỷ tu vi cao thâm, ta nhận thua.”
Ba vị trưởng lão phân ra là Ngũ Chiếu Tiên, Phạm Tâm Tông cùng Liên Hoa Tông, nghe Hải Long nói, vị ngồi ở giữa là thủy tông tông chủ Thủy Vận của Ngũ Chiếu Tiên vuốt cằm nói:
“Được. Trận này Thiên Cầm của Thiên Huệ Cốc thắng.”
Hải Long nhìn Thiên Câm thật sâu, mỉm cười nói:
“Có thể nghe được tiếng nhạc của sư tỷ, không biết làm gì hơn, ngoài việc đa tạ sư tỷ rất nhiều.”
Nói xong, hắn hướng về phía Thiên Cầm khấu chào, lúc này mới bay xuống đài.
Hoằng Trị duỗi tay ra quơ quơ trước mặt Hải Long, nói:
“Không phải đâu, đại ca. Trông ca còn cao hứng như thế. Chẳng lẽ ca không biết, như vậy là mình đã bị loại sao?”
Hải Long than nhẹ một tiếng, nói:
“Thắng thì sao, bại thì sao, hết thảy đều không còn quan trọng. Đi, chúng ta trở về, chờ ta báo cáo tông chủ xong sẽ lập tức quay về Liên Vân Sơn. Ta muốn tiếp tục bế quan tu luyện, chờ cho tu vi đắc thành, lại ra ngoài trải nghiệm tiếp.”
Nói xong, hắn không thèm để ý đến tỷ muội Ngọc Hoa đang kinh ngạc, đi liền một mạch.