[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Sáng sớm hôm sau, Diệp Húc thu thập một ít lương khô cùng nước uống, hết thảy thu vào bên trong ngọc lâu.
Diệp Phan truyền thụ cho hắn bí quyết thu vật vào ngọc lâu, đích xác có chỗ hữu dụng vô cùng. Trước đây khi ra ngoài Diệp Húc đều mang túi trên lưng, mang lương khô, nhưng mang đi được rất ít, động thủ có chút không tiện.
Mà hiện giờ muốn mang bao nhiêu đồ vật thì có thể mang bao nhiêu, lại không ảnh hưởng tới thực lực của mình.
“Không biết Diệp Phan tiền bối còn khỏe mạnh hay không? vị tiền bối này lòng lang dạ sói, xuống tay ác độc, thích giết người, hơn phân nửa là không tới Lương Châu đã bị người hàng yêu trừ ma…”
“Thiếu gia, người đi ra ngoài vẫn nên mang theo vũ khí, miễn đừng gặp nguy hiểm!” Kiều Kiều nha đầu kia mang theo hai thanh đại chùy màu cổ đồng nhét vào tay hắn.
Diệp Húc nhấp nháy mắt, hai thanh đại chùy màu cổ đồng này chỉ là binh khí thế tục, thoạt nhìn uy mãnh, nhưng thực tế lại không có vài phần uy lực, hắn làm sao có thể dùng?
Tuy nhiên không muốn Kiều Kiều phải lo lắng, hắn vẫn là cầm lấy.
“Thiếu gia, người đi ra ngoài, không ai chiếu cố cuộc sống ăn uống hàng ngày, không bằng để nô tỳ đi cùng đi?” Tô Kiều Kiều giương mắt, nhìn hắn thu đại chùy cổ đồng vào trong ngọc lâu, vẻ mặt chờ mong.
Diệp Húc vội vàng phủ quyết đề nghị này, chuyện ngọc lâu của Diệp Phó bị phân giả vẫn còn rất mới mẻ. Nếu hắn bất hạnh, ai biết Kiều Kiều có thể bị phân giải theo hay không?
“Thiếu gia thật sự không mang theo ta sao?” nha đầu đáng thương hề hề, lã chã chực khóc.
Diệp Húc vội vàng đi ra phía ngoài, nói: “Nữ nhân thật là phiền toái quá đi, động một chút là nước mắt chảy ra. Ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, nếu ngươi có thể tu luyện tới tiên thiên, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài!”
Tô Kiều Kiều thè lưỡi, nhỏ giọng nói thầm: “Thiếu gia không ngờ lại bạo mồm như vậy, phân nửa là học thói xấu của Chu thiếu gia rồi…”
Diệp Húc đi ra ngoài Diệp Phủ, hướng tới ngoài thành mà đi. Đột nhiên hắn nhìn thấy bên đường có bóng người quen thuộc, khẽ nhíu mày.
“Người vừa rồi, hình như là đại ca, hắn sao lại ở cùng một chỗ với Phương Tinh? Chuyện này cũng không hợp lý, thật không hợp lý chút nào!”
Diệp Húc trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an, Phương gia và Diệp gia chính là kẻ thù truyền kiếp, tuy rằng không có tới trình độ như nước với lửa nhưng hai nhà đều hận nhau tới tận xương tủy, hận không thể tiêu diệt đối phương.
Tuy rằng hai nhà thường làm đám hỏi, nhưng cũng không phải là nhân vật trọng yếu trong gia tộc. Nhân vật trọng yếu chỉ có làm đám hỏi với thế gia châu quận khác mà thôi.
Phương Tinh là phương gia thứ nữ, tỷ tỷ của Phương Thần, mà Diệp Tần lại là con trai của phủ chủ Diệp Tư Đạo. Hắn là trưởng tử của Diệp gia, ứng viên đảm nhận phủ chủ, bởi vậy giữa hai người tuyệt đối không có cơ hội đám hỏi.
Diệp Tần và Phương Tinh nếu thân cận quá, chỉ sợ bị Phương gia lợi dụng.
Nghĩ tới đây, Diệp Húc vội vàng đuổi theo, ánh mắt quét quanh đám người mà nhìn. Nhưng không phát hiện ra bóng dáng Diệp Tần và Phương Tinh, trong lòng không khỏi buồn bực: “Chẳng lẽ vừa rồi ta nhìn lầm…”
Hắn nhăn mặt nhăn mày, đi ra Liễu Châu.
Đợi hắn đi xa, Diệp Tần mới từ trong quán trà bên đường đi ra, Phương Tinh đi theo sau hắn xì cười nói: “Thế huynh, đệ đệ ngươi vừa mới nhìn thấy, ngươi làm sao giống như chuột thấy mèo vậy, trốn đông trốn tây? Ngươi không phải nói, ngươi với Diệp Húc quan hệ tốt nhất sao? Như thế nào còn sợ hắn vậy?”
“Ta ngược lại không sợ hắn, chỉ có điều đệ đệ này của ta tính tình cứng rắn, nhận định chuyện gì rất khó ra quay đầu lại, hắn không thể gặp ta và nàng cùng một chỗ được.”
Diệp Tần cười nói: “Hiện tại quan hệ của chúng ta, còn chưa thể công khai được.”
“Ai với ngươi mà hai chúng ta?” Phương Tinh mặt thẹn thùng, thở một cái, đi ra khỏi quán trà.
Diệp Tần đuổi theo nàng, cười nói: “Thế muội, chúng ta nếu tốt hơn, chờ ta trở thành phủ chủ, ân oán hai nhà chúng ta sẽ được hóa giải, chẳng phải là sự tình vẹn cả đôi đường sao?”
“Điều này cũng đúng…”
Phương Tinh ngẩn ngơ, đột nhiên tỉnh ngộ, vừa thẹn vừa giận: “ Ai với ngươi chứ?”
Diệp Tần cười ha ha Phương Tinh khuôn mặt đỏ bừng nói: “Ngươi nói ngươi có thể trở thành phủ chủ, chẳng lẽ không sợ Diệp Húc huynh và ngươi tranh đoạt vị phủ chủ sao?”
Diệp Tần sắc mặt nhất thời nghiêm chỉnh, nụ cười trở thành hư không, thản nhiên nói: “Ta và lão thất thiên tư đều cực kỳ xuất chúng. Bất kể ai làm phủ chủ đều có thể phát dương quang đại Diệp phủ. Ta nếu muốn làm phủ chủ, lão thất khẳng định sẽ không tranh giành với ta. Hắn nếu muốn làm phủ chủ, ta cũng không tranh với hắn.”
Hắn thở dài một tiếng, nhớ tới một chuyện cũ khi còn nhỏ.
Nhớ rõ tết thanh minh năm đó, Diệp Tư Đạo từ nghĩa địa Diệp gia liệt tổ liệt tông đi về. Sau khi trở về uống rất nhiều rượu, trước mặt hắn khóc hôn thiên địa ám.
Diệp Tư Đạo say rượu nói bậy, năm đó vì tranh đoạt vị trí phủ chủ mà giết rất nhiều huynh đệ đồng tộc, đến nay vẫn còn hối tiếc vô cùng.
Nếu những đồng tộc huynh đệ này không chết, Diệp gia thế có thể đem Chu Phương hai nhà quét sạch khỏi Liễu Châu này.
Đó là lần đầu tiên thấy phụ thân say rượu, giống như tiểu hài tử khóc lớn vậy.
Sau đó, Diệp Tần liền quyết định đối xử tử tế với mỗi một huynh đệ, tuyệt không đi theo con đường xưa của phụ thân!
“Thế muội, nơi này thật sự rất ầm ĩ, không bằng ta đưa muội tới một nơi thanh tĩnh. Ta mang tới một cái cổ cầm, ta mặc dù bất tài, nhưng cầm kỳ thư họa đều tinh thông một phần, còn muốn lãnh giáo thế muội.” Diệp Tần bỏ qua tâm tư cười nói.
Phương Tinh cười nói: “Cái này được, lần trước ngươi bắt ta đi ca hát, lần này ta phải đòi lại, ngươi phải hát cho ta nghe.”
Diệp Húc rời khỏi Liễu Châu, dần dần tiếp cận Bách Man Sơn, đợi tới chân núi, hắn đột nhiên dừng bước chân, cười ha hả nói: “Chu thế huynh, ngươi còn muốn đi theo ta tới khi nào?”
Gió núi thổi, gợi lên lá cây, rung động sàn sạt.
Diệp Húc đợi một lát nhíu mày nói: “Chu thế huynh, ngươi chừng nào trở nên co đầu rút đuôi vậy?”
Trong núi rừng đột nhiên truyền tới một tiếng cười to, một thanh niên trai tráng mang râu quai nón từ trong núi rừng đi ra, hùng khí hiên ngang, cười gượng nói: “Thiếu Bảo, thực sự là khéo léo à, nơi này còn có thể gặp được tiểu tử nhà ngươi! Nghe nói ngươi cũng thành vu sĩ rồi sao? Nghe nói ngọc lâu của ngươi mới chỉ là nhị phẩm bạch ngọc lâu? Lão tử tháng trước đã trở thành vu sĩ, đạt được thiên đạo kế thừa, ngũ tầng Ba La Diệu Thiện Bách Bảo Lâu, Liễu Châu độc nhất vô nhị, mười phần chân kim, ngay cả ca ca thiên tài của ngươi cũng kém ta!”
Diệp Húc nhìn thấy, Chu Thế Văn tế khởi một tòa ngọc lâu mời đen, cao năm tầng, tản mát ra một cỗ khí tức tối tăm, ngọc lâu mái hiên lộ ra một ít bảo vật kỳ quái, có kim châu, cổ chung, nghiên mực ngọc, chuỗi ngọc… đủ loại như rừng.
Luận tư chất, Diệp Tần đích xác là kém hắn, Diệp Tần ngọc lâu Diệp Húc cũng từng gặp qua, chỉ là bốn tầng Tằng Tịch Nhiên Đâu Suất Huyền Hoàng Lâu. So với Ba La Diệu Thiện Bách Bảo Lâu thì kém hơn vài cái tiểu phẩm gia, một đại phẩm giai.
Tuy nhiên, nếu thực sự động thủ, dt một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết Chu Thế Văn.
Bọn họ chênh lệch quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn, Chu Thế Văn căn bản không thể duổi theo kịp dt.
“Thế Văn huynh vì sao vẫn đi theo ta?” Diệp Húc nhíu mày nói.
“Người nào đi theo ngươi không?”
Chu Thế Văn cười nói: “Ta muốn đi Bách Man Sơn săn bắn, giết chết một ít tinh quái đi vu khố Chu gia đổi vu pháp, ai ngờ trên đường lại gặp được ngươi.”
Chu gia vu khố quy củ và Diệp gia giống nhau, nghĩ muốn vào vu khố chọn lựa vu pháp, nhất định phải nộp lên tài liệu.
Quy củ này, sẽ không vì đổi vì đệ tử tư chất xuất chúng, chính là Chu Thế Văn muốn đi vào vu khố học tập vu pháp nhất định phải xuất ra cái giá gì đó.
Chu Thế Văn lấm la lấm lét nhìn đông nhìn tây, phát hiện không có người khác đột nhiên cười nói: “Thiếu Bảo, chỉ có một người sao? Tên lão già Diệp Phan của Diệp gia ngươi không đi cùng ngươi?”
Diệp Húc cười như không nói: “Thế Văn huynh tâm động sát khí?”
Chu Thế Văn nắm tay niết kêu lên ba ba, đi nhanh tới hắn nhe răng cười độc ác nói: “Thiếu Bảo đừng trách, ai bảo Diệp gia các ngươi đột nhiên nhiều hơn một Diệp Tần? các ngươi Diệp gia có được hai thiên tài, làm lão tử áp lực quá lớn, gần như không thở nổi! Nên tính xử lý ngươi trước, ai bảo ngươi yếu nhất đâu! Giải quyết được ngươi, chỉ còn lại mình Diệp Tần, lão tử làm rùa đen rút đầu vài năm, ngay cả hắn cũng có thể giải quyết được!”
Diệp Húc đánh giá bốn phía, nhưng thấy khoảng không vắng vẻ, đột nhiên cười nói: “Chu Thế huynh cũng đi một mình?”
Chu Thế Văn vội vàng dừng chân cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Húc tiến lên trước một bước, hai điều nguyên khí hóa thành giao long màu bạch ngân, từ trong đan điền bay ra, chân trước bám lên đầu vai hắn, hung thần ác sát, sát khí bức người!
Hai giao long hé miệng, ngậm lại, trong miệng phát ra tiếng ầm ầm, nhe rằng cười độc ác nói: “Ngươi nói xem?”