[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chân hỏa hừng hực đột nhiên tràn ra hai bên, Diệp Húc đi ra từ trong hỏa, thổi tắt ngọn lửa trên người, quần áo hắn gần như bị chân hỏa đốt sạch, lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, cơ bắp nổi lên, như đao gọt búa bổ, vô cùng mỹ cảm.
Chân hỏa của Đàm Phong không làm hắn bị thương tổn gì, thậm chí cả một sợi tóc cũng không luyện hóa đốt cháy!
“Ra tay với ta, chỉ có kết cục này.” Diệp Húc liếc thi thể một cái, cười lạnh nói.
Vị nữ đệ tử La Sát môn kia ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như còn chưa hồi thần, từ đầu đến cuối, Diệp Húc chỉ điểm thủ một lần, một chưởng liền ấn chết Đàm Phong, kẻ mà tu vi đã đạt tới Chân Nguyên kỳ, tu vi tuy thấp, nhưng thực lực lại sâu không lường được, không thể dùng tu vi để đánh giá!
Diệp Húc thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, xoay người đi đến trung tâm Đồng Lô cốc.
Cô gái trẻ tuổi kia ngẩn ra, trên đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một cây đàn tranh, khóe miệng giật giật, thần sắc âm tình bất định, lại không dám động thủ với Diệp Húc.
Sau một lúc lâu, nàng ta đột nhiên tu vu pháp lại, cười khanh khách nói: “Vị tiểu ca này, ngươi giết trượng phu của ta, chẳng lẽ cứ thế mà đi?”
Diệp Húc dừng bước chân, quay đầu lại như cười như không, nói: “Sư tỷ, ngươi định làm như thế nào?”
Nàng kia nhăn mặt một lúc lâu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ lên, ha ha nói: “Ngươi giết trượng phu của ta, chi bằng đền một trượng phu cho người ta mới phải.”
“Thật ngại, tiểu đệ không có hứng thú.”
Diệp Húc áy náy cười, nói: “Nếu sư tỷ thật sự không tìm được nam nhân, tiểu đệ liền giới thiệu cho ngươi. Ta có một bằng hữu tên Chu Thế Văn, tướng mạo đường dường, chín chắn ổn trọng, tuấn tú lịch sự, cùng sư tỷ chính là lương phối…”
Đôi mắt cô gái kia như nước ẩn tình, mân miệng cười nói: “Ta không cần Chu Thế Văn nào cả, chỉ cần ngươi, không bằng chúng ta liền ở nơi đây, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, hoan hảo một lần.”
Diệp Húc vội vàng xoay người bước đi, cười nói: “Sư tỷ, quyết định như vậy đi, hôm nào đó tiểu đệ sẽ tự mình dẫn Chu huynh đưa tới cho ngươi.”
Nàng kia ngẩn ra, hoàn toàn không đoán được hắn sẽ từ chối lời đề nghị này, vội vàng quát: “Ngươi đứng lại!”
Diệp Húc bước nhanh hơn, gào thét nhảy vào trong cốc, một kiện vu binh bắt được hơi thở của hắn, chặn ngang, Diệp Húc cũng không trốn tránh, giơ tay bắt một cái, trực tiếp bắt được kiện vu binh kia, vứt vào trong ngọc lâu.
Cô gái kia tức giận đến sắc mặt đỏ lên, dậm chân cả giận nói: “Chẳng lẽ ta không xinh đẹp, dáng người không đẹp, gặp ta như gặp mẫu dạ xoa hay sao…”
Diệp Húc bỏ nàng kia ra, xâm nhập vào chỗ sâu trong Đồng Lô cốc, thở phào nhẹ nhõm: “Bản đà chủ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn chưa mãn mười lăm tuổi, mụ yêu nữ La Sát môn kia, không ngờ định trâu già gặm cỏ non, cũng không biết thẹn.”
“Ta thật quá xuất sắc mà.”
Hắn lắc đầu thở dài: “Xem ra về sau phải khiêm tốn một chút…”
Trung tâm Đồng Lô cốc, còn có ba năm nhóm người, đều tự liên kết lại để thu vu binh, những người này phần nhiều đều là vu sĩ Chân Nguyên kỳ, có đệ tử Bách Hoa cung, cũng có đệ tử La Sát môn, đều tự tế khởi vu binh, sử xuất vu pháp, vu binh, tình cảnh cực kỳ lớn.
Tuy nhiên thứ hấp dẫn ánh mắt Diệp Húc nhất, vẫn là đệ tử Thất Sát cung, kiếm khí tung hoành, muôn hình vạn trạng. Ở trong mắt hắn, đệ tử Bách Hoa cung, La Sát môn, dù có tu luyện đến Tam Chân cảnh, nếu như một chọi một, đều không phải là đối thủ của đệ tử Thất Sát cung.
Vu pháp của Thất Sát cung, sắc bén vô cùng, lấy thất sát tinh lực thúc dục vu binh, chém giết vu sĩ Chân Nguyên kỳ bình thường cũng không thành vấn đề.
Những người này thấy hắn xông đến, lập tức như gặp đại địch, dù là đệ tử Bách Hoa cung, cũng lộ ra vẻ phòng bị.
Diệp Húc xông thẳng qua Đồng Lô cốc, đột nhiên một luồng hơi nóng kéo tới, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước là một tòa núi lửa đang hoạt động, chỉ cao có năm sau trăm thước, miệng núi khói đặc cuồn cuộn bốc lên, vẫn có dung nham sôi trào, cũng không chảy ra, rất là quái dị.
Bên cạnh miệng núi lửa còn có một tòa cung điện, hẳn là nơi luyện đan của chủ nhân Vu Hồn giới.
“Ngọn Hoạt Hỏa sơn này không có địa phế, làm sao có dung nham?”
Tinh quang chợt lóe ra trong mắt Diệp Húc, lập tức nghĩ đến điểm then chốt.
Tòa Hoạt Hỏa sơn này là do chủ nhân Vu Hồn giới dùng đại pháp lực đại thần thông khuân từ thế gian vào, núi lửa chỉ có địa phế vô cùng nóng bức, dung nham từ trong đó mới có thể phun ra miệng núi lửa, đây là kiến thức phổ thông.
Mà tòa núi lửa trước mặt đây ở trong Vu Hồn giới, không có khả năng liên kết với địa phế, cũng không biết lấy ra dung nham và nhiệt lượng từ chỗ nào, hừng hực thiêu đốt không biết bao nhiêu năm, chưa từng tắt đi.
“Ngọn Hoạt Hỏa sơn này là nơi chủ nhân Vu Hồn giới luyện đan, dùng địa hỏa luyện đan, tuy nhiên địa hỏa nơi này có lai lịch vô cùng cổ quái, hơn phân nửa là bên trong núi có một kiện vu bảo có uy năng vô cùng hùng mạnh, mới có thể cung cấp nhiệt lượng không ngừng cho núi lửa.”
Hắn có thể nghĩ ra điểm đó, những vu sĩ vào Vu Hồn giới hẳn cũng có người nghĩ đến, lại không có người vào trong núi lửa này thu vu bảo, có thể thấy được vu bảo chôn trong ngọn núi này, cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Diệp Húc nhìn thấy có hơn mười vu sĩ đang đi đến cung điện trên đỉnh núi, có đệ tử Quỷ Vương tông, La Sát môn, Bách Hoa cung, Thất Sát cung, lại không thấy Huyết Thần bảo.
Hắn không khỏi tò mò, từ lúc hắn tiến vào Vu Hồn giới tới nay, đã qua một ngày, đều đã nhìn thấy những đệ tử bốn môn phái khác, chỉ chưa thấy người của Huyết Thần bảo.
Nếu nói Huyết Thần bảo toàn quân bị diệt, kia tuyệt đối không thể xảy ra.
Hắn nhìn qua Huyết Thần kinh, cũng từng giao thủ với người tu luyện Huyết Thần kinh, biết rõ sự lợi hại của môn vu pháp này, nếu nói đệ tử Thất Sát cung công kích sắc bén nhất, như vậy đệ tử Huyết Thần bảo lại làm cho người ta khó lòng phòng bị, nếu giao thủ với đệ tử Huyết Thần bảo, không cẩn thận thì rất dễ mất mạng, trở thành thuốc bổ cho đối phương!
Mông công pháp này ác độc quỷ dị, giết người càng nhiều, tu vi càng mạnh, hơn nữa rất khó giết chết.
Lúc trước hắn giao thủ với vài tên lão bộc Quỷ Vương tông, dựa vào ba con yêu thú là Hoa Hồ Điêu, Can Sài Giao và Hùng Bi, Hoa Hồ Điêu là thượng cổ dị chủng, Can Sai Giao có huyết mạch của giao long, mà Hùng Bi là đại yêu có lực lớn đến có thể so với hắn, cho nên lúc đó Diệp Húc mới có thể thắng được.
Nhưng cũng có một nguyên nhất khác, mấy tên lão bộc kia dù sao cũng là nô tài của Huyết Thần bảo, không đạt được Huyết Thần kinh chân truyền, có nhiều chỗ lầm lẫn, cũng không đầy đủ.
Nếu là bản Huyết Thần kinh hoàn chỉnh, vài tên lão bộc kia căn bản sẽ không khinh địch mà chết như vậy, thậm chí nói không chừng kẻ chết chính là Diệp Húc.
“Người Huyết Thần bảo, đến giờ còn chưa xuất hiện, rốt cuộc là đang giở trò gì?”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, bước nhanh hướng tới miệng núi lửa, một làn hơi nóng đập vào mặt, khiến môi cùng lưỡi hắn đều khô, dường như nhiệt khí đốt tất cả nước trong cơ thể hắn bốc hơi đi.
Hơn nữa càng gần đỉnh núi, nhiệt độ càng cao, hơi nóng bức nhân, làm cho người ta khó có thể chịu được.
Bản thân nguyên khí cảu vu sĩ liền có nhiệt độ cực cao, hừng hực như liệt hỏa, thậm chí có thể trực tiếp dùng nguyên khí đốt nóng lò đỉnh luyện đan, nhưng nhiệt độ nơi đây, so với nguyên khí nóng hơn rất nhiều.
Cửu chuyển nguyên công của hắn đã tu luyện đến đệ thất trọng, có thể ngạnh kháng với cả chân hỏa, nhiệt độ núi lửa dù cao, nhưng hắn còn chưa đặt vào trong mắt.
Những người khác không có khí lực dũng mãnh như hắn, thỉnh thoảng có người dùng vu pháp, kéo lũ lụt tới, dội từ đầu tới chân, dùng nước để giảm nhiệt.
Thậm chí có mấy người tu vi thâm hậu, trên đỉnh đầu hiện ra một đám mây đen, không ngừng trút mưa xuống.
Còn có một gã đệ tử Bách Hoa cung, tế ra một con băng hùng hiếm thấy, quanh thân có băng tuyết vờn quanh, bảo vệ vài vị sư tỷ sư muội bên cạnh.
Những thứ đó là vu pháp thần thông, cực kỳ kỳ diệu, có chứa nhiều kỹ xảo vận dụng, làm cho người ta xem là đủ rồi.
Diệp Húc nói cho cùng trở thành vu sĩ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đối với việc lĩnh ngộ kỹ xảo vận dụng vu pháp, kém so với những vu sĩ đã ngâm dâm vài năm, thậm chí là mười mấy năm.
Tuy nhiên hắn cũng trưởng thành rất nhanh, tiếp nhận những tri thức kinh nghiệm của những người này, khiến tầm mắt của mình càng mở rộng ra, vu pháp càng trở nên linh hoạt đa dạng.
Phía trước đã có mấy người sắp đi đến đỉnh núi, đột nhiên một người trong đó quanh thân toát ra liệt hỏa rừng rực, két một tiếng bị đốt thành tro tàn!
Những người khác vội vàng dừng chân lại, lộ ra vẻ cẩn thận.
Nhiệt độ nơi này, đã đạt tới cấp bậc chân hỏa, dù bọn họ tu luyện đến Chân Nguyên kỳ, cũng không thể chịu đựng được.
Một gã đệ tử La Sát môn tế khởi vu binh, bay đến tòa dược cung kia, vừa mới bay được nửa đoạn đường, liền bị hơi nóng hòa tan, lập tức bốc hơi hết.
Lại có một gã đệ tử Quỷ Vương tông đột nhiên cười quái dị, nói: “Bảo vật trong tòa dược cung này, tất cả đều thuộc về ta!”
Một đám thi binh đi ra khỏi ngọc lâu của hắn, gào thét phóng đến tòa dược cung kia, còn chưa vọt tới trước cung, những thi binh đó đều hóa thành tro tàn.
“Đồ ngu!”
Một tên đệ tử Quỷ Vương tông khác cười lạnh, trực tiếp tế khởi ngọc lâu, nhẹ nhàng bay vào trong dược cung, sau đó thả thi binh ra.
Sau một lát, từng cụ thi binh hóa thành tro tàn, nhưng người này ra tay cực nhanh, không ngờ có một cụ thi binh mò được một bình ngọc trong dược cung, lại bị ngọc lâu thu về, bay trở lại bên người tên đệ tử Quỷ Vương tông này.
Hắn mở bình ngọc ra, chỉ thấy một viên đan dược trong suốt như nước bay ra, viên đan dược này tròn như châu, không ngờ còn mọc một đôi cánh trắng, bay lên, như muốn bỏ chạy.
Hắn mừng rỡ trong lòng, vội vàng bắt đan dược lại, nhét về trong bình ngọc, cười ha ha nói: “Bảo bối ngoan, là địa cấp linh đan cấp thấp!”
Đột nhiên, ngàn vạn đao kiếm quang kết thành trận, áp đến tên đệ tử Quỷ Vương tông này, nháy mắt liền cắt hắn thành thịt nát.
Một tên đệ tử Thất Sát cung nhanh chóng bay tới, huy tay áo cướp bình ngọc đi, nhân tiện cũng thu hết những gì hắn cất chứa trong ngọc lâu, chiếm làm của mình.
Vị nữ đệ tử Bách Hoa cung kia tế khởi băng hùng của mình, cũng bay vào trong dược cung, sau một lúc lâu, chỉ thấy con băng hùng kia khiêng một cái đại đỉnh chập chững bay ra, thần sắc héo đốn, hiển nhiên là nguyên khí đại thương. Nữ đệ tử kia cuống quít thu băng hùng vào trong ngọc lâu, đánh giá đại đỉnh kia, cười nói với một cô gái bên cạnh: “Sư tỷ, là một kiện vu bảo!”
Lời vừa nói ra, lập tức có hơn mười ánh mắt không tốt dừng trên người nàng, sát khí lộ ra.
“Nơi này không nên ở lâu!”
Vài nữ đệ tử Bách Hoa cung hộ nàng kia ở giữa, đều tế khởi yêu thú mình tế luyện, từ từ thối lui xuống chân núi, phòng bị nghiêm ngặt, không để cho những kẻ khác có cơ hội.
Những người khác thấy không có cơ hội xuống tay, đều nhíu mày, vắt óc suy nghĩ xem làm sao mới có thể đi vào dược cung mà không bị đốt thành tro.
Lại vào lúc này, chỉ thấy một thiếu niên áo lam chầm chậm đi lên, hướng đến dược cung.
“Lại một kẻ đi chịu chết, tu vi mới Cố Nguyên kỳ, mà cũng dám xông lên Hoạt Hỏa sơn!”
“Hắn chỉ dựa vào tu vi Cố Nguyên kỳ, liền có thể đi tới nơi này, đúng là không dễ, nhưng muốn xông vào dược cung, căn bản là không có khả năng!”
Ở trước bao nhiêu ánh mắt, Diệp Húc chậm rãi đi vào trong tòa dược cung kia, làm cho bọn họ nghẹn họng nhìn trân trân, sau một lúc lâu vẫn không nói ra lời.
Mười tên vu sĩ liếc nhau, phát hiện hung quang lóe ra trong mắt đối phương, hiển nhiên bọn họ có cùng ý nghĩ: “Chờ tiểu tử này đi ra khỏi dược cung, liền giết hắn đoạt bảo vật!”