[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Diệp Húc đứng một mình bên ngoài một mảnh thung lũng, mở ra bản đồ địa hình của Lương Vương cho, hắn quét mắt nhìn quanh một cái lẩm bẩm nói: “Nơi này hẳn là Hắc Thổ Lĩnh rồi.”
Lương Vương đưa cho hắn tấm bản đồ này, là do tính mệnh của không biết bao nhiêu vu sĩ đổi lại mới có. Nó ghi lại kinh nghiệm của bọn họ trong vu hồn giới, ghi rõ rất nhiều cấm địa, như Giao Long đàm, Vạn yêu quật, Hoạt Hỏa sơn,…
Hắc Thổ Lĩnh cũng là một trong số đó, bởi vì thổ địa màu đen mà được mệnh danh như vậy. Bên trong đó có chứa nhiều độc vật mạnh mẽ, giải đất trung tâm của Hắc Thổ lĩn thì có mấy đại yêu độc tu luyện tới tam chân cảnh, cho dù là tam chân cảnh vu sĩ đi vào, cũng rất ít người có thể sống sót mà đi ra, bởi vậy mới được liệt vào cấm địa.
Yêu ma dễ giết, độc vật khó phòng, đây là kiến thức phổ thông cơ bản của vu sĩ.
Tuy nhiên Diệp Húc mang trên người ngũ độc kinh, đúng là không sợ hãi độc vật.
“Độc vật bên trong độc cốc có ở khắp nơi, dùng để bồi dưỡng ra một chích cổ trùng nữa.”
Diệp Húc thầm nghĩ, lúc này đi vào trong cốc. Chính lúc này, phía sau hắn đột nhiên truyền tới một tiếng nổ mạnh. Diệp Húc trong lòng khẽ động, thả người nhảy tới một thân cây gần đó, theo hướng động nhìn lại. Chỉ thấy hai vu sĩ giả dạng quái dị đều tự tế khởi ngọc lâu của mình, một bên chém giết, một bên chạy tới bên này.
Trong đó có một người trung niên mặc vu bào màu đen, trong tay cầm một phiên đại hắc kỳ, cao ước chừng hai trượng, mặt kỳ bay phấp phới. Người còn lại là một vu sĩ trẻ tuổi, phía sau lưng có cái hồ lô đen lớn to bằng nửa người, miệng hồ lô đang mở ra, bên trong sôi ùng ục hắc khí.
Vu pháp của hai người bọn họ cũng không khác nhau mấy, đều là Quỷ Vương Ngự Quỷ Quyết của Quỷ Vương tông. Tuy nhiên khác với Quỷ Vương Ngự Quỷ Quyết mà Diệp Húc nhìn thấy trên người Diêu Thừa Tiên, hai người này đều đem quỷ vương dưỡng ở bên trong vu binh, khi ra tay lợi hại hơn Diêu Thừa Tiên không biết bao nhiêu lần.
Vu binh trong tay hai người bọn họ đã có vài phần của vu bảo rồi. Chỉ thấy đại kỳ màu đen đang lăn lộn trong màn sương đen, hóa thành một đầu quỷ vương trên mặt cờ, thao túng hơn mười sinh hồn vu sĩ, qua lại tung bay, hướng tới người còn lại mà đánh chém.
Mà vu sĩ trẻ tuổi thì hồ lô đen lớn phía sau cũng toát lên hắc khí, bốc lên không ngừng, hình thành đầu quỷ vương, đồng thời cũng thao túng sinh hồn vu sĩ mà đón nhận!
Vu pháp của hai người bọn họ giống như như đúc, hơn nữa tu vi cũng không hơn kém nhau mấy, gần như là Dung Nguyên cửu phẩm, một chân bước vào Tam Chân cảnh.
“Hai người này hẳn là sư huynh đệ cùng môn phái, sao lại phải động thủ với nhau? Chẳng lẽ hai người có oán thù gì?” Diệp Húc trong lòng tò mò vạn phần.
Vu sĩ trẻ tuổi vừa ngăn cản, vừa lui về phía sau, cao giọng nói: “Chúc sư huynh, chúng ta là đồng môn, sao lại phải tự giết lẫn nhau?”
Trung niên vu sĩ kia nhe răng cười ác độc liên tục thúc dục vu pháp đánh tới hắn cười nói: “Quỷ Vương tông của chúng ta có quy củ, đồng môn sư huynh đệ có thể đánh giá lẫn nhau. Người thắng là huynh, muốn trách chỉ trách sư đệ ngươi trời sinh rất tốt, nhập môn ngắn ngủi vài năm đã suýt nữa đuổi kịp ta rồi! Vì miễn cho tương lai chết trong tay ngươi, vẫn là diệt trừ ngươi trước đi còn hơn!”
“Sư huynh nếu đã bức bách như vậy đừng trách tiểu đệ vô tình!”
Vu sĩ trẻ tuổi cũng đã nổi giận, hồ lô màu đen đằng sau toát ra cuồn cuộn khói đen, hóa thành một bàn tay to tên đỉnh đầu, chộp thẳng tới vu sĩ trung niên.
Vu sĩ trung niên vội vàng lay động đại hắc kỳ, dùng sức quấy quấy, gió lớn bắt đầu khởi động, làm bàn tay to bị dập nát.
Không ngờ sau khi bàn tay to kia bị đánh nát đột nhiên một đạo ô quang từ trong khói đen lao ra. Nó giống như tia chớp bắn thẳng vào cái lồng nguyên khí của hắn, ‘ba’ một tiếng, xuyên thấu qua lồng nguyên khí bắn thẳng vào lồng ngực của hắn, xuyên qua đầu bên kia. Nhìn kỹ lại đó là một cái châm chỏ dài chừng nửa xích tối om như mực.
Vu sĩ trung niên kêu lên một tiếng thảm thiết vội vàng xé mở quần áo, chỉ thấy trên da thịt trắng như tuyết của hắn có một cái lỗ nhỏ. Chung quanh miệng vết thương nhanh chóng biến đen, tiếp theo là những khuẩn ban nhỏ như lông tơ màu trắng.
“Hắc khuẩn châm?”
Vu sĩ trung niên vội vàng lấy ra một bình ngọc, ném hơn mười miếng giải độc đan vào tay, đang muốn ăn thì bàn tay to của vu sĩ trẻ tuổi đã lao tới, xé rách cánh tay phải của hắn xuống.
Vu sĩ trung niên kêu lên thảm thiết liên tục, vội vàng xoay người chạy trốn. Nhưng mà đi chưa được mấy bước, liền bị khuẩn ban kia nhanh chóng phủ kín ngực, trong chớp mắt cả người giống như bị mốc meo, té ầm ầm xuống mặt đất, thân thể mất đi hết nước, vỡ vụn thành tro.
Vu sĩ trẻ tuổi đi tới trước thi thể của vu sĩ trung niên, nhặt đại hắc kỳ lên cười ha hả nói: “Chúc sư huynh, ngươi chiếm lấy vị trí thủ tịch đệ tử nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ cũng nên thoái vị đi thôi. Hắc Khuẩn Chân của tiểu đệ là dùng vu bảo tàn phiến luyện chế thành, Chúc sư huynh chết bởi miếng châm này coi như là có phúc khí rồi.”
Tam tầng Long Độ Phạm Biến Kỳ Trân Lâu của vu sĩ trung niên cũng lập tức phân giải, rơi rụng ra tài liệu.
Vu sĩ trẻ tuổi thu hồi lại đồ vật, nhìn Diệp Húc đang ẩn thân sau một thân cây đại thụ. Đột nhiên một đoàn hắc khí từ trong hồ lô lao ra ngoài, rít gào hướng tới Diệp Húc.
“Vị sư huynh này nhìn đã lâu, không bằng xuống dưới đây bồi tiếp tiểu đệ chơi!”
Diệp Húc thả người nhảy từ ngọn cây xuống, tránh thoát hắc khí, nhíu mày nói: “Vị sư huynh này, ta chỉ đi ngang qua đây thôi, trong lúc vô ý nhìn thấy các ngươi giao thủ cũng không có ác ý.”
Vu sĩ trẻ tuổi ánh mắt sáng lên cười nói: “Hóa ra là Diệp đà chủ, sớm nghe thấy Diệp đà chủ có thể cứng rắn đánh chết sư thúc Mao Khai Phục. Tiểu đệ tự nhiên không phải đối thủ của Diệp đà chủ. Nếu Diệp đà chủ không có ác ý, tiểu đệ liền cáo từ.”
Hắn chậm rãi lui về phía sau, thấy Diệp Húc cũng không có đuổi theo, làm ra vẻ nhẹ nhàng thở ra, xoay người bỏ đi.
Trong khoảnh khắc hắn xoay người, một đạo hắc quang từ trong tay áo hắn bắn ra, thẳng tới Diệp Húc.
“Chết!”
Vu sĩ trẻ tuổi nhe răng cười độc ác, dường như nhìn thấy tình cảnh Diệp Húc bị Hắc Khuẩn Châm đâm thủng lồng ngực vậy, lạnh lùng nói: “Tông chủ nói qua, nếu ai giết được ngươi, liền có thể được truyền thụ Bách Quỷ Kim Chương cấm pháp! Lần này tiện nghi cho ta rồi!”
Đúng lúc này, đột nhiên vô số ánh đao từ trong ngọc lâu của Diệp Húc bay ra. 24 loan đao kết thành trận thế, rít gào áp chế xuống đầu hắn, trong nháy mắt đã chém nát lồng nguyên khí của hắn rồi.
Hắn muốn ám toán Diệp Húc, không biết Diệp Húc đã tính đánh lén hắn. Trong khoảnh khắc hắn xoay người liền tế ra Đao Nguyệt đại trận, đưa hắn chui vào trong đó.
Cùng lúc đó, Diệp Húc nhẹ nhàng tránh đi Hắc Khuẩn Châm đánh lén, mỉm cười nói: “Ngu xuẩn! Ta và Quỷ Vương tông hận thù không thể giải, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Vu sĩ trẻ tuổi đã không còn nghe được những lời này. Đao Nguyệt đại trận sau khi phá vỡ cái lồng nguyên khí của hắn, nhân tiện cắt hắn thành thịt vụn rồi!
Ngọc lâu của hắn bị nổ tung, hóa thành linh quang phân giải đi, những thứ cất chứa trong ngọc lâu đều rơi xuống mặt đất.
“Hai kiện vu binh này không tồi, đã được người tế luyện tới vài phần như vu bảo, uy lực không thể khinh thường.”
Diệp Húc thu hồi bảo vật rơi trên mặt đất, chỉ thấy trong ngọc lâu của hai người này cất chứa rất nhiều tài liệu. Nhưng mà nếu bảo để cho hắn phải để tâm thì chỉ có hai kiện vu binh của bọn họ. Một cái là đại hắc kỳ, còn cái khác là kiện hồ lô màu đen cao nửa người. Hai kiện vu binh này có thể thu được hồn phách vu sĩ, tản mát ra một cỗ khí tức băng hàn. Hẳn là dùng để ân cần săn sóc tinh hồn vu sĩ, có công hiệu làm cho tinh hồn lớn mạnh hơn.
Nếu là tu luyện tới Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ, liền có thể dùng rất nhiều tài liệu, đem hai kiện vu binh này nâng cao thành vu bảo, uy lực cực kỳ hùng mạnh.
Tuy nhiên tế luyện hai kiện bảo vật này, phải tinh thông Quỷ vương tông tâm pháp, đối với Diệp Húc mà nói, tác dụng không bằng miếng châm Hắc Khuẩn kia.
Trong Hắc Khuẩn Châm chứa kịch độc và thi khí, thiên về khai phá lồng nguyên khí của vu sĩ. Một khi khai phá được thân thể vu sĩ, nhất thời độc vong mà chết, ngay cả cao thủ Dung Nguyên Kỳ cũng không thể ngăn được. Hơn nữa miếng châm này thể tích không lớn, làm người ta khó lòng phòng bị.
Hắn thu hoạch còn có mấy bình ngọc, đều là giải độc đan, xem ra hai người này tiến vào vu hồn giới, mục đích chính là hắc Thổ lĩnh này. Nếu không cũng không chuẩn bị nhiều giải dược tới như vậy.
Hai người bọn họ còn cất chứa mấy bản kinh thư, Diệp Húc nhìn qua một lần, ghi lại đều là vu pháp khu quỷ lộng ma hại người. Trong đó bao gồm pháp môn lấy hồn phách của vu sĩ, cực kỳ âm độc, cũng có pháp môn luyện chế bách quỷ phiên, thi ma hồ lô,…
Trong đó còn có 2 bản địa đồ vu hồn giới, so với bản đồ Lương Vương đưa cho hắn thì tinh tế hơn nhiều, ghi rõ rất nhiều địa phương chưa từng xuất hiện. Những đệ tử của quái vật lớn như Quỷ Vương tông này, tự nhiên là có thể do thám phát hiện được càng tỉ mỉ hơn rồi, so với bản đồ của Lương vương phủ thì phong phú hơn không ít.
“A? Cửu Châu địa lý chí!”
Diệp Húc mở ra một quyển kinh thư cuối cùng, khẽ a một tiếng, lộ ra vẻ dị sắc. Bản kinh thư này tên là Cửu Châu Địa Lý Chí, ghi lại nội dung bao hàm toàn diện, bao gồm các danh sơn danh thủy của Cửu Châu, cùng với phân loại khá nhiều loại khoáng vật.
Những khoáng vật này cũng không phải là phàm phẩm, mà là tài liệu luyện chế vu bảo, đủ loại,…ước chừng chia là chín cấp độ lớn. Phẩm chất lấy ‘thiết’ làm tên chia làm; tinh thiết, bách luyện tinh cương, huyền thiết, thiên ngoại huyền thiết, vạn năn huyền thiết, thâm cốc tinh thiết, vạn năm thiết mẫu, kim tinh khí, ngũ hành kim khí…
Diệp Húc đã từng chứng kiến qua vài loại tài liệu, như hàn thiết thuộc cấp bậc tinh thiết, xích diễm đồng tinh thuộc bách luyện tinh cương cấp bậc. Loan đao của đao nguyệt đại trận, chính là huyền thiết tạo thành vu binh, mà tinh thần nguyên từ tinh thạch thì thuộc loại thiên ngoại huyền thiết cấp bậc.
Hắn còn một kiện Uyên Ương Long Phụng đỉnh, trong đó trộn lẫn thêm vạn năm huyền đồng, giá trị rất cao.
Cấp bậc khoáng vật càng cao, giá trị càng cao, dùng để luyện chế vu bảo, uy lực càng mạnh. Nếu có thể sử dụng ngũ hành kim khí luyện chế vu bảo, coi như là tam chân cảnh vu sĩ cũng có thể đem tam đan cảnh cường giả đánh chết.
Diệp Húc thời gian trở thành vu sĩ rất ngắn, hiểu biết về vu sĩ rất ít. Hắn xem ra, giá trị của bản Cửu Châu địa lý chí này còn hơn hai kiện vu binh kia.
“Có bản Cửu Châu địa lý chí này, về sau sưu tầm bảo vậy cũng sẽ tiện hơn nhiều.”