[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 101 : Uyên ương long phượng đỉnh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thiếu nữ mới vừa tiếp đón bọn người Diệp Húc kia bước nhanh từ bên trong đi ra, đến trước mặt trung niên phụ nhân kia, thấp giọng nói vài câu. Phụ nhân kia sắc mặt ảm đạm, nói với Diệp Hú: “Thật có lỗi, trong Tụ Bảo Trai của ta cũng không có tâm pháp của môn Cửu Chuyển Nguyên Công này...” Nàng dừng một chút, lại là vẻ mặt chờ mong, cười nói: “Mặc dù không có Cửu Chuyển Nguyên Công, nhưng chủng loại tâm pháp tương tự, Tụ Bảo Trai ta ngược lại có rất nhiều. Hơn nữa trong Tụ Bảo Trai của chúng ta, những bảo vật khác cũng nhiều vô số kể, vu binh, các loại tài liệu quý trọng, nếu như ngươi có thể lấy thêm ra vài viên Đông Hải giao nhân châu, cho dù là ngươi muốn đổi vu bảo cũng được nữa!” Diệp Húc trong lòng có chút thất vọng, lắc đầu nói: “Những thứ như tâm pháp, tham thì thâm, còn vu bảo thì ta còn chưa sử dụng được.” Ý muốn nói mấy thứ như vu binh gì đó hắn còn chưa để vào trong mắt. Phụ nhân kia cẩn thậnsuy nghĩ thì thấy đúng là như thế, đệ tử Ngũ Độc giáo luyện cổ vô cùng nhiều, cổ trùng có thể so với vu binh, hơn nữa so với thao túng vu binh càng thêm thuận buồm xuôi gió. Chu Thế Văn cùng Phương Thần liếc nhau, hai người nói nhỏ: “Những viên dạ minh châu này, thật sự có đáng giá như vậy không? Cư nhiên có thể đổi lấy bảo vật cấp vu bảo?” Phương Thần cũng không ngờ rằng sẽ có kết quả này, có chút buồn bực nói: “Ban đầu ở trong Ngũ độc động phủ, Thiếu Bảo ra tay nhanh nhất, số dạ minh châu này có một nửa là rơi vào trong tay của hắn.” Chu đại hồ tử cũng buồn bực vô cùng, lúc trước bọn họ trong Ngũ độc động phủ không có tranh đoạt Đông Hải giao nhân châu, một nửa là sợ Diệp Húc hạ độc thủ với bọn họ, một nửa là không có đem những hạt châu này để ở trong lòng, cho rằng chỉ là đồ chơi, không nghĩ tới lại bị Diệp Húc chiếm được đại tiện nghi. Trung niên phụ nhân kia thu hồi chân nguyên, Đông Hải giao nhân châu dần dần nhỏ đi, bị nàng nắm trong tay, không hề đề cập tới chuyện trả lại cho Diệp Húc, cười nói: “Các vị nếu không ngại hay là đi dạo bốn phía xem thử, nói không chừng có thể gặp được cái gì đó hợp ý.” Dứt lời liền nháy mắt với thiếu nữ ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Hầu hạ những vị khách quý này cho tốt, tìm một số vật phẩm khiến bọn họ có thể động tâm, vô luận như thế nào đều phải lưu lại Đông Hải giao nhân châu này, nếu không ta hỏi tội mình ngươi.” Diệp Húc nghe thấy mấy lời này thì trong nội tâm cười thầm. Theo như hắn thấy thì Đông Hải giao nhân châu mặc dù cực kỳ thần diệu, nhưng tác dụng không lớn, chẳng qua là công cụ chiếu sang như trang sức mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy ra khoe khoang với người khác là cùng. Thiếu nữ nọ thè lưỡi, cuống quít dẫn bọn người Diệp Húc lên lầu, cười nói: “Các vị khách quý mời đi theo ta, dưới lầu chỉ là một số đồ vật thô thiển dung để trưng bày mà thôi, trên lầu mới là bảo vật của Tụ Bảo Trai ta.” Bọn Diệp Húc theo nàng lên lầu, một thiếu nữ thấy Công Dương Giảm ngẩn ngơ tại chỗ, suy nghĩ xuất thần, cười nói: “Lão gia tử, trên lầu thỉnh.” Công Dương Giảm lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít đuổi theo Diệp Húc, thầm nghĩ trong lòng: “Ta trước giờ đi vào Tụ Bảo Trai, những nha đầu này của Bách Hoa cung chưa bao giờ liếc mắt qua ta lấy một cái, loại địa phương như lầu hai của Tụ Bảo Trai chỉ mở ra đối với khách quý mà thôi, ta chỉ nghe nói qua, còn chưa bao giờ có cơ hội đi vào, hôm nay được các nàng gọi là lão gia tử, mời đến đi, vẫn cứ là lần đầu tiên! Những cô gái này mặc dù thường ngày đối với khách nhân nho nhã lễ độ, nhưng trong cốt tuỷ đều có một cỗ kiêu ngạo hừng hực, hôm nay ăn nói khép nép cầu người, cũng là lần đầu tiên luôn! Diệp lão đệ bọn họ không hổ là cao đồ Ngũ Độc giáo, tài đại khí thô, đến cả ta cũng được thơm lây!” Diệp Húc đi lên lầu hai của Tụ Bảo Trai, lập tức một cỗ khí khắc nghiệt đập vào mặt, chỉ thấy lầu hai phân ra làm những gian phòng biệt lập, có một gian đặt rất nhiều những tủ kính, trong mỗi cái tủ kính là một kiện vu binh, hình thức thiên kì bách quái, khí tức khắc nghiệt là từ những vu binh này truyền đến. Chất lượng của những vu binh ở đây, xác thực so với dưới lầu càng tốt hơn! Trong gian bảo khố này có vài vu sĩ ăn mặc đẹp đẽ quý giá đang xem hàng, tìm kiếm vũ khí hợp ý, bên cạnh có một nữ đệ tử của Bách Hoa cung tuỳ hành, giới thiệu đặc tính của vu binh. Vu sĩ có thể tiến vào nơi này để chọn lựa vu binh, thấp nhất cũng có cố nguyên kỳ, thực lực mỗi người đều không thể khinh thường. Một thanh y nam tử trong số đó ngẩng đầu nhìn thấy bọn người Diệp Húc, chú ý tới Công Dương Giảm ở sau lưng Diệp Húc rồi khẽ nhíu mày, không vui nói: “Tiểu Ngọc tỷ, Tụ Bảo Trai của các ngươi từ khi nào thì bắt đầu buôn bán với cả ăn mày vậy? Chẳng lẽ không sợ sỉ nhục đến danh đầu Tụ Bảo Trai của các ngươi sao?” Thiếu nữ sắc mặt biến hóa, nói: “Tưởng công tử, mấy vị này là khách quý của Tụ Bảo Trai ta, thỉnh ngươi nói chuyện tôn trọng một chút!” Vị Tưởng công tử kia xôn xao một tiếng mở ra Chiết Phiến, khẽ phe phẩy, cười lạnh nói: “Khách quý? Một người là lão sơn dương của Thanh Phong lĩnh, mấy kẻ khác thì nhìn qua liền biết là bọn nhà giàu mới nổi từ nông thôn tới, người như vậy cũng là khách quý? Tiểu Ngọc tỷ, tiểu đệ cũng là lo lắng ngươi bị người lừa!” “Nhà giàu mới nổi?” Phương Thần cũng bá một tiếng mở ra Chiết Phiến, tư thái so với hắn ưu nhã gấp trăm lần, đạm cười nhạt nói: “Vị huynh đài này, ngươi là đang nói chính mình sao?” Khác với Chu Thế Văn có vẻ thô lỗ, cũng không giống Diệp Húc trầm ổn điềm đạm, Phương Thần đọc qua đủ loại thi thư, xem qua rất nhiều điển cố, kí tải (ghi chép – DG), trong cử chỉ có một loại nho nhã phong lưu cực kì tự nhiên. Trên đường đi Diệp Húc gặp phải những sự vật sự việc không biết, hắn đều có thể nói ra đại khái, điểm này ngay cả Diệp Húc cũng không tránh khỏi cảm thấy bội phục, mặc cảm. So sánh một chút thìvị Tưởng công tử kia lập tức có vẻ giống như dế nhũi tầm thường, khó coi, thậm chí đến cả khách nhân khác cùng thiếu nữ tuỳ hành với hắn cũng phải ngước nhìn Phương Thần, ánh mắt sang rực tinh quang. Chu Thế Văn cười ha ha, nói: “Cùng tiểu bạch kiểm đọ mặt trắng, ngươi còn kém xa lắm!” Tưởng công tử mắt lộ ra hung quang, gắt gao nhìn thẳng bọn họ, cố nén cơn giận dữ nói: “Tiểu Ngọc tỷ, kính xin ngươi đem cái cái loại người loạn thất bát tao này đuổi ra ngoài đi!” Thiếu nữ thản nhiên nói: “Tưởng công tử, Tụ Bảo Trai ta không chào đón ngươi, mời ngươi tự mình rời đi.” Tưởng công tử ngẩn ngơ, tựa hồ không tin được lỗ tai của chính mình vậy, vừa sợ vừa giận, hung ác nói: “Một đám đàn bà Tụ Bảo Trai các ngươi có thể ở Thanh Châu buôn bán, còn không phải là dựa vào Tưởng gia ta chiếu cố các ngươi? Vì mấy tên nhà quê này cùng một lão lừa đảo, ngươi lại đuổi ta đi? Tụ Bảo Trai các ngươi có còn muốn tiếp tục mở cửa hang ở Thanh Châu này ……..” Thiếu nữ cũng nổi giận đùng đùng, phất tay áo ra, một cỗ nguyên khí lập tức đưa hắn xoáy lên, ném qua cửa sổ rơi xuống lầu, hừ lạnh nói: “Đến cả gia chủ Tưởng Công Nghĩa của nhà các ngươi cũng không dám mạnh miệng nói ra những lời này huống chi là ngươi, trở về mà thanh tỉnh lại đầu óc giùm cái đi.” Dứt lời, thiếu nữ này phủi tay, cười lạnh nói: “Tiện nhân! Đừng có ép người ta ra tay như thế chứ!” Mục quang Diệp Húc lộ ra dị sắc, vị Tưởng công tử kia thấp nhất cũng là tu vi cố nguyên kỳ, không nghĩ tới ở trước mặt thiếu nữ này thì ngay đến cả năng lực hoàn thủ cũng không có, có thể thấy được tu vi của nàng rất cao. Ánh mắt của hắn lợi hại, sớm đã nhìn ra vị này thiếu nữ dùng một loại thủ pháp cực kìkìi lạ để ném Tưởng công tử ra bên ngoài, nguyên thần nhảy vào trong cơ thể của hắn, hoàn toàn áp chế nguyên khí nguyên thần của hắn, sau đó xem vị Tưởng công tử này như vu binh mà tế lên rồi ném ra cửa sổ! “Bách Hoa cung không thẹn là có thể ở trong địa giới Thanh Châu khai tông lập phái, công pháp cực kỳ kỳ lạ, đến cả thiếu nữ phụ việc cũng có tu vi bực này, tuổi nàng so với Kiều Kiều cũng không lớn hơn là bao, tu vi lại đã đạt tới cố nguyên kỳ. Thiên hạ to lớn, cao thủ xuất hiện lớp lớp, thật sự ta không thể cứ mãi giống như trước, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng như vậy được nữa rồi!” Thiếu nữ cười ngọt ngào, nói: “Các vị, có thấy động tâm với vu binh nào không?” Diệp Húc lắc đầu, cười nói: “Tiểu Ngọc tỷ, những thứ như vu binh, chúng ta còn chưa để vào mắt, xin hỏi Tụ Bảo Trai còn có vu bảo gì đó khác không?” Thiếu nữ cũng biết sẽ có kết quả này, liền đi về một căn phòng khác, cười nói: “Nơi này là lò đan thất, các vị nếu như muốn luyện đan, có thể chọn lấy một lô đỉnh tốt. Lô đỉnh ở chỗ chúng ta, kiểu dáng lớn nhỏ đều có, đều là dùng tinh đồng tốt nhất rèn ra, cho dù đặt ở miệng núi lửa cũng không bị tan chảy.” Diệp Húc nhìn lại, chỉ thấy bên trong đặt từng cái lò luyện đan, có rất nhiều loại lò, rất nhiều đỉnh, cũng có vài tên vu sĩ đang chọn lựa. Hắn đối lò đan tốt xấu dốt đặc cán mai, nhưng trong Ngũ độc kinh lại có ghi lại vài loại đan phương cực kỳ kỳ lạ, đều là hóa thú đan, trong long thoáng động, nói: “Làm nhà giàu mới nổi cũng tốt. Tiểu Ngọc tỷ, lò đan nào đắt tiền nhất?” Thiếu nữ nhãn tình sáng lên, vội vàng đi đến trước mặt một cái đại đồng đỉnh, cười nói: “Chính là Uyên ương long phượng đỉnh này! Trong tài liệu của cái đỉnh này có tăng thêm một lượng huyền đồng vạn năm, chọn dùng chính là phong hỏa lưỡng trận...” Nàng còn chưa giới thiệu xong, Diệp Húc vung tay áo một cái, đem cái đại đỉnh này cất vào ngọc lầu, quả quyết nói: “Ta muốn nó!” Thiếu nữ hoan hô một tiếng, nhưng lập tức lại có chút ít ảm đạm, thầm nghĩ: “Uyên ương long phượng đỉnh tuy quý báu, nhưng còn chưa đủ để đổi được một viên Đông Hải giao nhân châu...” Một lão giả xem đỉnh ở bên cạnh thấy Diệp Húc tài đại khí thô, chỉ mua đắt tiền nhất, không mua tốt nhất, con mắt cũng không nháy, liền đem uyên ương long phượng đỉnh mua xuống, lắc đầu nói: “Quá ngu ngốc...” Chu Thế Văn cười hắc hắc nói: "Thiếu Bảo, ngươi học xong thuật luyện đan, chúng ta sẽ có lộc ăn rồi, lão tử muốn đem ngươi luyện chế thành đan dược, thành đường đậu để ăn, quả thực bổ đến không thể bổ hơn!” Lão giả kia nghe vậy, lại lắc đầu: “Hai kẻ quá mức ngu ngốc ...” Công Dương Giảm vội vàng thấp giọng nói: “Vị lão tiên sinh này, là khách khanh đan sư của Lương Vương phủ, tên là Âu Dương Tĩnh.” “Âu Dương lão tiên sinh, Uyên ương long phượng đỉnh có vấn đề sao?” Diệp Húc hỏi. Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu liếc hắn một cái, lắc đầu nói: “Đỉnh ngược lại là không có vấn đề, dùng đều là tài liệu thượng thừa nhất, trong đó xác thực cũng có một lượng huyền đồng vạn năm. Chiếc đỉnh này màu đỏ sậm ngưng trọng, nhìn qua liền biết chủ nhân cũ của nó tu vi đã đạt đến tam đan cảnh đan đỉnh kỳ, căn bản không có định dùng nó để luyện đan, mà là muốn bồi dưỡng thành Nguyên Đan lô đỉnh, bởi vậy nó vốn chính là một kiện vu bảo!” Lão thở dài một tiếng, nói: “Đáng tiếc, chủ nhân trước của nó do ngưng luyện Nguyên Đan thất bại, nguyên khí bạo tạc mà chết, vu bảo này cũng bị nguyên khí nổ mạnh chấn động khiến linh tính hoàn toàn biến mất, biến thành một phế đỉnh, chỉ có thể coi là vu binh. Càng thêm mấu chốt chính là, vì trong nó có bỏ thêm một lượng huyền đồng vạn năm, dùng tu vi của ngươi, muốn thúc dục nó căn bản là người si nói mộng, mặc dù ngươi tu luyện tới tam thực cảnh Chân Nguyên kỳ, ngưng tụ chân hỏa, cũng chỉ đun nóng được đáy đỉnh mà thôi, còn muốn mơ tưởng luyện ra đan dược gì chứ. Ngươi không phải quá ngu ngốc, vậy là cái gì?” Lai lịch cụ thể của cái đỉnh này ngay đến cả thiếu nữ kia cũng không rõ ràng lắm, mà Âu Dương Tĩnh lại có thể thông qua quan sát, đem lai lịch của đỉnh nói ra rõ rang rành mạch, quả nhiên là kiến thức kinh người. Về phần vì sao nói Chu Thế Văn là quá ngu ngốc, Âu Dương Tĩnh đến cả giải thích cũng lười không muốn. Diệp Húc trong lòng thoáng động, hắn đã từng đứng từ xa nhìn gia chủ Loan gia Loan Thiên Hà ra tay, tu vi của Loan Thiên Hà chính là tam đan cảnh đan đỉnh kỳ, luyện ra một cái lô đỉnh, uy lực cực kỳ khủng bố, chẳng những thu phục được vu pháp khủng bố cỡ vũ xà quy hoá đại pháp mà hơn nữa đến cả Ưng tiên sinh cũng xém nữa thì bị thu vào trong đỉnh! Không nghĩ tới Uyên ương long phượng đỉnh mà hắn tiện tay mua về, lại chính là lô đỉnh do một vị vu sĩ đan đỉnh kỳ dùng để ngưng luyện Nguyên Đan!