[Dịch] Đế Trụ
Binh bại như núi đổ, mười tám vạn đại quân Hậu Chu bị Lưu Lăng cho một mồi lửa thiêu rụi, trận tan tơi bời, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Loạn binh nhắm thẳng Đàn Châu mà lui, trên đường đi khắp nơi đều có thể thấy tàn binh bại tướng của quân Chu.
Thành vốn sắp bị phá đến nơi rồi nhưng có ai ngờ rằng thắng lợi mắt thấy trong tầm tay rồi lại tuột mất nhanh chóng như vậy mà thay vào đó là một thất bại đáng nhục. Mười tám vạn đại quân, sau khi viện binh của quân Hán chạy đến thậm chí còn chưa thể khai chiến thì đã bị hỏa công và kỵ binh của quân Hán giết cho trở tay không kịp.
Đại doanh kéo dài hơn mười dặm bị thiêu rụi sạch sẽ, lửa lớn nửa bầu trời đều nhuộm thành màu đỏ!
Thật ra ban đầu quân Chu thương vong không quá thê thảm và nghiêm trọng. Mặc dù thế tấn công của quân Hán rất mạnh nhưng lấy việc xua đuổi là việc chính vì mục đích chủ yếu của Lưu Lăng là giải cứu Ngọc Châu. Hắn biết, nếu thật sự bức bách quân Hậu Chu, quân Chu ập đến, dựa vào bốn vạn nhân mã trong tay hắn thật sự không nhất định chống đỡ được. Hơn nữa, bốn vạn nhân mã thuộc hạ của hắn đã chia làm ba lộ, kỵ binh phóng hỏa, nhân mã của Mậu Nguyên truy kích Sài Vinh, nhân mã khác do hắn dẫn đi giải vây cho Ngọc Châu.
Mười hai vạn đại quân trong hậu doanh quân Chu một khi liên kết lại với nhau, nếu như tổ chức phản công thì hậu quả không thể gánh nổi. Đến lúc đó thắng lợi vất vả mới có được, chỉ e ngay lập tức tan thành mây khói. Thắng lợi lần này hoàn toàn là bởi một chữ “nhanh”, nhanh đến mức quân Chu không kịp phản ứng, nhanh đến mức quân Chu không rõ tình tiết của quân Hán.
Sài Vinh đoán được nhân mã của quân Hán không quá nhiều nhưng cũng không ngăn được binh sĩ tháo chạy nhiều như nước thủy triều. Y được các tướng vây quanh lên ngựa rút lui, quay đầu lại nhìn cờ hiệu của Trung Thân Vương Lưu Lăng đang phấp phới bay trong quân Hán mà không khỏi nhau mày.
Trận chiến này quân Hán có thể coi là gặt hái được thắng lợi lớn.
Chính như Lư Ngọc Châu phân tích với Huân Nhi, quân Hán nhất định phải có một trận đại thắng để khích lệ sĩ khí. Chỉ cần trận đầu tiên đánh bại quân Chu, tính nhu nhược và trì trệ của quân Phủ Viễn do An Hằng dưỡng thành trong hai năm qua sẽ lập tức bị quét sạch sẽ. Thay vào đó là khí thế ngập trời, là niềm tin tất thắng.
Lưu Lăng lệnh cho Mậu Nguyên, chỉ truy đuổi ba mươi dặm là dẫn quân quay về. Lần truy giết này, chém hơn vạn địch, thu được vô số binh khí chiến mã và bắt giữ hơn tám nghìn quân Chu. Trận chiến cả Ngọc Châu, bao gồm số quân Chu bị Đỗ Nghĩa dẫn quân giữ thành ngoan cường chống cự giết chết, thì có tới hơn bốn vạn quân Chu bị giết và bắt thành tù binh, quân Chu đại thương nguyên khí.
Sau khi thu dọn chiến trường, Lưu Lăng lệnh cho đại quân vây thành Ngọc Châu hạ trại.
Hơn tám nghìn tù binh, đối với quân Bắc Hán hiện giờ mà nói là gánh nặng không hề nhỏ. Lương thảo hành quân cho hơn bốn vạn quân Phủ Viễn cũng chỉ đủ dùng trong hơn mười ngày nữa, hơn nữa tám nghìn người này tất nhiên là trứng chọi đá. Không những thế, giữ lại tám nghìn người này thật sự là giữ một quả bom hẹn giờ, nếu chẳng may bọn họ làm náo loạn thì cục diện sẽ khó xử lý.
Các tướng lĩnh bên nào cũng cho là mình đúng, có bên có chủ trương thả đi, dù sao lương thảo cũng có hạn. Có bên có chủ trương giết, vì lũ sói con quân Chu này, giữ lại chỉ có thể là tai hoạ ngầm!
Lưu Lăng thản nhiên không nói, chỉ có điều ra lệnh thống kê thương binh, tu sửa thành trì, vận chuyển ba mươi cỗ máy ném đá vào thành Ngọc Châu, sắp xếp ổn thỏa cho dân chúng bị thương.
Trận chiến này, quân Hán tổn thất cũng rất lớn. Quân giữ thành Ngọc Châu dường như bị tiêu diệt hoàn toàn, bảy nghìn kỵ binh mà Lưu Lăng phái đi giữ thành chỉ còn lại chưa đầy hai nghìn người, cộng thêm trận chiến tấn công đại doanh Hậu Chu, tổn thấy hơn hai nghìn người. Quân Hán tổn thất tổng cộng hơn một vạn ba nghìn nhân mã, trong này vẫn chưa bao gồm dân chúng Ngọc Châu trong đó.
Trận chiến ác liệt này, so sánh về số người thương vong là có thể nhìn ra. Trận đại chiến lần này, hơn một vạn hai nghìn người chết nhưng bị thương chỉ hơn một nghìn người. Trận chiến ác liệt này là điều mọi người ít thấy trong đời.
Sau khi thống kê ra số người thương vong, Lưu Lăng trong ngày thứ ba đi ra khỏi thành Ngọc Châu, dưới cổng thành bày một bàn thờ, bên trên có một tấm linh vị dùng bút đỏ viết những chữ linh thiêng cho những tướng sĩ của Đại Hán tử vong tại Ngọc Châu, còn có cống phẩm tam sinh lục súc, một bình rượu và ba nén hương.
Lưu Lăng quỳ sụp xuống, lệ rơi đầy mặt.
Hắn khóc niệm tụng điếu văn mà tự tay hắn viết, truy điệu hơn một vạn dũng sĩ Đại Hán chết, sau đó lau nước mắt, ra lệnh một tiếng, chém hết tất cả tám nghìn tù binh Hậu Chu ở trước cổng thành. Máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm!
– Dùng tám nghìn đầu của các ngươi tế vô số linh hồn Đại Hán chúng ta!
Ngày này, máu tanh tràn ngập đất trời, được người đời sau gọi là “Ngày sát sinh”.
Giết một vạn người của ta, giết năm vạn hồn của ngươi.
Hơn tám nghìn đầu người chất đầy cùng một chỗ đó là cảnh tượng núi nhỏ chất đầy máu tươi. Tám nghìn dã quỷ không đầu, ngay đến Diêm vương thấy cũng cảm thấy sợ nhưng lúc Lưu Lăng hạ lệnh giết, mắt hắn không chớp một cái. Điều này không khỏi khiến người ta nghĩ đến Ma vương giết người Bạch Khởi thời Tần triều, chôn giết bốn mươi vạn quân Triệu.
So với Bạch Khởi mà nói, có lẽ Lưu Lăng giết người không coi là nhiều. Nhưng tính quả quyết trong thủ đoạn giết người là nhẫn tâm tuyệt tình không kém gì Bạch Khởi. Dùng đầu của kẻ địch, dùng máu của kẻ địch để tế vong hồn của các huynh đệ đã chết.
Mặc dù Lưu Lăng từ hiện đại quay về thời đại Ngũ Đại Thập Quốc nhưng hắn lại không để ý đến cái tư tưởng không giết những tù binh đã đầu hàng của người hiện đại. Nếu như Bắc Hán hùng mạnh, quốc lực đầy đủ, thu nạp tám ngàn tù binh cũng không phải việc khó gì, Lưu Lăng cũng vui vẻ làm như vậy. Nhưng tình hình hiện giờ căn bản không cho phép tám ngàn người này sống sót!
Hiện tại quân Hán không nuôi nổi tám nghìn tù binh cũng không dám giữ lại. Nếu như thả hết ra thì tám nghìn người này quay về quân Chu cầm đao thương lên sẽ một lần nữa xông lại giết bách tính, binh lính Bắc Hán.
Vì vậy, từ khi bọn họ bị bắt làm tù binh đã định trước cái kết phải chết rồi.
Hiện giờ không có người nào thương cảm cho họ, bởi vì không ai biết mình có thể sống được bao lâu. Có lẽ không bao lâu mình cũng sẽ bị kẻ địch chặt đầu, hơn nữa cái chết của tám nghìn người này đổi lại là sự đoàn kết hơn nữa cho tình quân dân Bắc Hán. Sĩ khí quân Phủ Viễn càng mạnh mẽ hơn, sự hận thù đối với kẻ địch càng sâu đậm hơn, đây chính là tác dụng của tám nghìn tù binh.
Cũng như vậy, sau khi nghe Lưu Lăng hạ lệnh một tiếng, xử tử hết tám nghìn tù binh quân Chu thì đại quân Hậu Chu xôn xao hết lên. Rất nhiều người đều phẫn nộ, kêu gào nhất định phải đem Lưu Lăng chém thành trăm ngàn mảnh. Bọn họ xoa tay, hận không thể ngay lập tức lao ra tìm Lưu Lăng để liều mạng. Nhưng nhiều người lại sợ hãi, hoang mang, một kẻ địch máu lạnh như vậy, một khi rơi vào tay hắn thì sẽ bị sự vô tình giết mất.
Vừa nghĩ tới nếu có một ngày mình cũng có thể bị làm tù binh quân Hán, đến lúc đó đại đao sáng quắc cũng đặt trên cổ mình, trong lòng ai nấy đều cảm thấy sợ hãi. Ma vương giết người đến từ phương bắc kia chẳng lẽ là ác ma chui lên từ địa ngục sao? Tại sao hắn lại máu lạnh như vậy, tại sao hắn lại vô tình đến thế?
Hắn! Là tử thần đến từ địa ngục!
Khi Sài Vinh nghe nói Lưu Lăng xử tử hết tám nghìn tù binh, y đang tập kết bại quân ở Đàn Châu. Hai mươi vạn đại quân tổn thất hơn năm vạn người, thừa dịp loạn binh đã chạy trốn bốn năm nghìn người rồi. Có ba năm vạn người lục tục tự phát đến Đàn Châu tập kết, phần lớn đều là do những tướng lĩnh khi trên nửa đường được Sài Vinh phái đi thu nạp về, trận đại chiến này có thể nói là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hơn năm vạn tướng sĩ chôn vùi dưới thành Ngọc Châu, đây là điều mà quân Chu từ Sài Vinh đến những kẻ dưới đều không ngờ tới.
Sài Vinh đang ở trong hành cung lâm thời, tựa vào ghế đọc tấu chương từ Biện Châu gửi đến, thì nghe Tôn Huyền Đạo ở hành lang hạ thấp giọng bẩm báo:
– Bệ hạ! Vi thần Tôn Huyền Đạo có việc bẩm báo.
Đối với thất bại của Ngọc Châu, Sài Vinh biết thật ra không thể trách tướng lĩnh thuộc hạ được. Lúc ấy đã đánh vào trong thành Ngọc Châu rồi, chỉ cần không cần nửa canh giờ tấn công thì Ngọc Châu sẽ nằm trong tầm tay ngay, nhưng ngay sau đó Lưu Lăng như từ trên trời giáng xuống thì cục diện này hoàn toàn sụp đổ luôn.
Mười tám vạn đại quân, bị bốn vạn nhân mã của Lưu Lăng đánh chạy tới chết, điều này quả thật là nhục nhã vô cùng. Từ ban đầu y theo dượng Quách Uy khởi binh mưu đoạt thiên hạ, lập nên Đại Chu, Sài Vinh chưa từng bị người khác đánh bại. Lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại đau đớn đến vậy.
Bốn vạn người lại phát huy uy lực của mười vạn đại quân, tên Lưu Lăng này quả nhiên không tầm thường!
Ban đầu Tôn Huyền Đạo trấn thủ phương bắc, liên tiếp giao đấu với Lưu Lăng. Lão cũng từng nếm trải thiệt thòi trong tay Lưu Lăng nhiều đến mức không đếm xuể, đại bại không có nhưng tiểu bại không ngừng. Hơn nữa, tên Lưu Lăng này rất uyên bác, thiết kế kiến tạo rất nhiều khí giới phòng ngự và tiến công. Những khí giới này trong khi giao đấu với quân Chu đều có thể phát huy được tác dụng không tưởng được.
Ví dụ như xe ném đá lần này, thật ra là thứ không phải quá phức tạp. Quân Chu trước đó cũng từng thiết kế dùng để tấn công thành nhổ trại nhưng vì xe ném đá quá lớn, vận hành xe lớn như vậy cần hơn trăm người, hơn nữa không nói đến việc vận chuyển nó đến chiến trường cũng cần nhân lực tài lực lớn. Một khi thành bị phá hay xông trận thất bại thì chỉ tặng không cho kẻ địch mà thôi, muốn kéo về cũng không thể.
Thứ này không thể nói là không có tác dụng gì nhưng nếu luận về sự tiêu hao và những thứ có được thì thật sự không phải là vũ khí lý tưởng. Hơn nữa sau khi phát minh ra xe nỏ uy lực lớn như vậy, tác dụng của xe ném đá càng nhỏ hơn. Trong trận chiến, đến sức uy hiếp của liên hoàn nỏ xa lớn hơn xe ném đá rất nhiều, hơn nữa chỉ cần hai con ngựa là có thể kéo đi, vô cùng thuận tiện. Thêm vào đó, công kích cổng thành, có công chùy mạnh phá thành, tác dụng của xe ném đá cũng không lớn lắm, vì vậy xe ném đá cũng bị đội quân vứt bỏ.
Nhưng trong trận chiến Ngọc Châu lần này, xe ném đá cỡ lớn mà Lưu Lăng chế tạo ra, ném ra cầu lửa đã trực tiếp đánh vào sĩ khí của quân Chu. Vũ khí như vậy, họ vận chuyển đúng lúc như thế nào đây? Điều này trong lòng Sài Vinh vẫn còn đặt câu hỏi, y nghĩ mãi mà không rõ, xe ném đá nặng như vậy sao lại vận chuyển nhanh đến thế?
Nếu giải thích được câu hỏi này thì sự uy lực của loại vũ khí kia sẽ trở nên cao gấp bội.
Và trên thực tế quả thật như thế, y không biết, nhưng Lưu Lăng biết. Kỵ binh của Mông Cổ lúc rong ruổi chạy trên đất Châu Âu, đối mặt với những tòa thành kiên cố của người Châu Âu, họ đã dựa vào xe ném đá đánh hạ từng tòa thành tòa thành một.
Vũ khí này chắc chắn được cải tiến rồi, điều này mới là trọng yếu nhất. Sài Vinh một bên phê duyệt tấu chương, trong lòng vừa nghĩ về tên Lưu Lăng này. Tại sao một người trẻ tuổi như này lại có nhiều thủ đoạn vậy? Tên Lưu Lăng này trời sinh là xuất hiện trên chiến trường rồi, chỉ có trên chiến trường mới là nơi để hắn thể hiện tài năng.
Hơn nữa, sau đó Sài Vinh cũng nghĩ đến, lúc đó chắc chắn đã phái thám báo đi, còn về tại sao thám báo không có bẩm báo, không quay về báo cáo tình hình quân Hán, thật ra điều này cũng không khó lý giải. Qua đi ngẫm nghĩ một chút, Sài Vinh biết Lưu Lăng tất nhiên đã phái cao thủ ra mai phục trước ở nơi nào đó, thám báo vừa xuất hiện liền bị cao thủ giết chết. Đội quân thám báo không quá nhiều, bình thường không quá mười người, muốn hoàn toàn tiêu diệt thì cũng không khó.
Nhưng kể cả như vậy, quy kết lại thảm bại lần này, thật sự quân Chu vẫn bị bại trong tay mình. Không muốn trả giá quá nhiều thương vong, muốn dựa vào việc vây thành Ngọc Châu mà muốn đoạn tuyệt lương thảo của quân Hán và khiến bọn chúng đầu hàng là kế sách mà Tôn Huyền Đạo định ra. Lần đầu tiên công thành doanh Hậu Thổ dường như hoàn toàn bị tiêu diệt khiến trong lòng Tôn Huyền Đạo có sự thay đổi, chiến thuật cũng thay đổi theo.
Hơn nữa một Hoàng đế như y vừa đến là thúc giục tiến công với ý đồ trong thời gian ngắn nhất công phá thành Ngọc Châu. Hoàng đế và Chủ soái nảy sinh mâu thuẫn, điều này là tai hoạ ngầm của thất bại rồi. Và sai lầm của Tôn Huyền Đạo và mình là quá đề cao bản thân. Bất luận là trận chiến Ngọc Châu ban đầu quân Hán phản kháng ngoan cường, thật ra trong lòng Tôn Huyền Đạo và mình vốn đều khinh thường quân Hán.
Không nói những cái khác, nói đến đại doanh liền thành, căn bản không phái nhân mã bảo hộ hai cánh quân, đây là một chuyện ngu xuẩn biết bao. Cánh quân dễ dàng bị quân Hán mà Lưu Lăng chỉ huy công phá, trở thành điểm yếu danh xứng với thực của quân Chu. Là Hoàng đế, là Nguyên soái, bất luận là mình hay Tôn Huyền Đạo đều không thể trốn tránh trách nhiệm. Lúc mình dẫn mười hai vạn đại quân hội hợp với Tôn Huyền Đạo, nếu như phái năm nghìn nhân mã, thậm chí ba nghìn nhân mã bảo hộ cánh quân cũng sẽ không có thảm bại Ngọc Châu.
Y đang nghĩ.
Nghe thấy Tôn Huyền Đạo nói chuyện ở bên ngoài, Sài Vinh nhíu mày nói:
– Vào đi!
Sau khi Tôn Huyền Đạo vào cửa, quỳ xuống thi lễ:
– Thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Sài Vinh khoát tay áo nói:
– Đứng dậy nói đi! Có chuyện gì cứ nói!
Tôn Huyền Đạo trầm mặc một lát, nhìn thoáng qua Sài Vinh, nói:
– Khởi bẩm bệ hạ, tám nghìn binh sĩ mà chúng ta để rơi ở Ngọc Châu, đều… Đều bị Trung Thân Vương Lưu Lăng của Bắc Hán hạ lệnh giết chết rồi.
Cạch một tiếng, tấu chương trong tay Sài Vinh rơi xuống đất.