[Dịch] Đế Trụ
Người xông vào giữa sân ngăn Triệu Nhị và Phan Kim Liên, chính là Hoa Tam Lang.
Sức hai cánh tay của Hoa Tam Lang không dưới ngàn cân, cũng chính là y, nếu đổi là người khác cũng không thể dễ dàng ngăn cản hai con người đang đánh nhau long trời lở đất kia.
Triệu Nhị trông thấy Hoa Tam Lang tới, hầm hừ trừng mắt nhìn Phan Kim Liên, lùi lại không động thủ nữa. Mà Phan Kim Liên bị Hoa Tam Lang dễ dàng bắt lấy cánh tay, hiển nhiên là không phục. Ả hừ một tiếng nói: - Đánh lén sau lưng sao có thể gọi là bản lĩnh, có gan thì đánh tay đôi với ta ba trăm hiệp!
Hoa Tam Lang cười nói: - Đánh với cô quả thật không đáng, cũng không khôn, ta tuyệt đối sẽ không đánh với cô.
Hắn cười hỏi Triệu Nhị: - Ngày đó ngươi đã khuyên ta thế nào? Động tay động chân với một nữ nhân, giả như có thắng được thì người khác cũng nói ngươi bắt nạt phụ nữ, thắng cũng không vẻ vang gì. Còn nếu thua? Không phải là mất mặt muốn chết sao? Sao hôm nay lại thiếu lý trí như vậy, đi đánh nhau với một người đàn bà.
Triệu Nhị oán hận nói: - Ả ta cũng tính là đàn bà? Có là gấu trên núi chỉ e cũng không khỏe bằng ả!
Phan Kim Liên vừa nghe liền tức giận, lập tức quát:
- Không đánh được ta liền khua môi múa mép, sao gọi là nam tử hán đại trượng phu? Có bản lĩnh thì đánh bại đôi thiết chùy trong tay lão nương đây hẵng nói, bằng không thì đừng có ba hoa!
Triệu Nhị cả giận nói: - Ta mà phải sợ nhà ngươi sao?!
Cầm thiết thương, hắn định vào sân lần nữa. Hoa Tam Lang liền ngăn hắn lại nói: - Nhị Lang, ngươi đường đường là một viên tướng, một vị đại nhân thống lĩnh hàng nghìn quân, lại đi chấp nhặt một đứa a hoàn làm gì?
Triệu Nhị nói: - Là ả đàn bà này khinh người quá đáng! Ba Bách phu trưởng dưới tay ta đều bị ả đánh trọng thương, nếu không dạy cho ả một bài học, tướng quân ta đây còn mặt mũi nào thống lĩnh binh sĩ?
Phan Kim Liên châm chọc đáp lại: - Bị lão nương đánh cho bị thương, chỉ trách bọn họ học nghệ chưa tới, cũng không nghĩ xem, một đám đàn ông đến một người đàn bà như lão nương đây cũng đánh không lại, còn không sợ mất mặt sao? Nếu đổi lại là ta, sớm đã đâm đầu vào hố xí chết luôn cho rồi!
Hoa Tam Lang xoay người khuyên nhủ: - Vị... nữ hiệp này ăn nói tích đức một chút, bọn họ tuy rằng không phải đối thủ của cô, nhưng cũng là hảo hán chém giết kẻ địch, đã từng đổ máu trên sa trường. Cô nói như vậy, há không phải là đã chửi tất cả quân nhân bọn ta?
Phan Kim Liên nói: - Ra trận giết kẻ địch thì ghê gớm lắm sao? Lão nương chả qua là phụ nữ không thể tòng quân, bằng không nếu lão nương ra trận, chỉ e số kẻ địch lão nương giết được còn nhiều hơn các ngươi. Loại như các ngươi, chưa bỏ mạng trên sa trường đã là Bồ Tát phù hộ rồi, còn định dương oai diễu võ ở đây?
Hoa Tam Lang nhất thời cứng họng, chỉ ngăn cản Triệu Nhị không cho hắn kích động.
Triệu Nhị tức giận: - Nếu ta không xé rách cái mồm của ả đàn bà này, thì có lỗi với các huynh đệ dưới trướng!
Hoa Tam Lang khuyên nhủ:
- Nhị Lang đừng có tức giận, ngươi nghĩ xem, nếu ngươi đang đi ngoài đường vô cớ bị chó cắn một cái, chả nhẽ ngươi có thể cắn lại nó sao? Chúng ta không thèm chấp ả nữa, hà tất phải như vậy?
Phan Kim Liên lập tức nổi giận, vung thiết chùy muốn liều mạng với Hoa Tam Lang. Hoa Tam Lang ra sức né đòn đúng lúc nhìn thấy Lưu Lăng đứng bên ngoài sân, hắn hét lên: - Vương gia! Ả đàn bà này điên rồi!
Lưu Lăng toát mồ hôi hột, tự nhủ ả ta phát điên cũng là do bị ngươi ép. Làm gì có kiểu khuyên can nào như vậy, nói ra những lời đó có khác nào tự tìm cái chết đâu.
Lúc Hoa Tam Lang nhìn Lưu Lăng, nhất thời không chú ý, đại chùy trong tay Phan Kim Liên đã nện xuống trước mặt, có điều sức ở hai tay của Hoa Tam Lang lớn hơn rất nhiều so với Phan Kim Liên. Y cũng không cần giở thủ đoạn gì, chỉ là nắm lấy cán chùy dùng sức bẻ, Phan Kim Liên không giữ được, đại chùy liền bị Hoa Tam Lang đoạt lấy.
Đám binh lính trông thấy Hoa Tam Lang một chiêu cản được Triệu Nhị lẫn Phan Kim Liên, lại một chiêu đoạt lấy đại chùy của Phan Kim Liên, tức thì tinh thần dâng lên.
Phan Kim Liên lúc này cũng nhìn thấy Lưu Lăng, lại cộng thêm đại chùy trong tay bị Hoa Tam Lang đoạt mất rồi, không khỏi ngẩn người ra. Ả đỏ mặt, lúng túng nhìn Hoa Tam Lang, sau đó lại nhìn Lưu Lăng, che mặt quay đầu chạy. Chỉ là ả bộ dạng như vậy, có chạy cũng không ra dáng dấp tốt đẹp gì, ngược lại giống như một bộ giáp biết cử động, dọc đường va phải đám thị vệ hết người này đến người nọ.
Hoa Tam Lang bị ánh mắt lúng túng trước đó của ả dọa cho một trận, tự nhủ đây là ý gì?
Lưu Lăng tươi cười bước vào sân: - Tam Lang công phu lợi hại.
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đồng loạt quỳ xuống đất, Hoa Tam Lang nói: - Vương gia ngài đừng cười chê tại hạ nữa, đoạt lấy binh khí của một người đàn bà sao có thể gọi là lợi hại.
Lưu Lăng cười nói: - Sao lại nói như vậy, trong phủ Trung Thân Vương này, có bản lĩnh đoạt được binh khí trong tay Phan Kim Liên, chỉ e có mình nhà ngươi thôi.
Triệu Nhị đỏ mặt, kỳ thực nói về bản lĩnh thì hắn vẫn hơn Phan Kim Liên một chút. Thân thủ của hắn không kém Hoa Tam Lang là bao, có điều lực ở cánh tay không khỏe bằng Hoa Tam Lang thôi. Nếu không phải là lúc mới đầu ngại thể diện không dám dốc toàn lực, Phan Kim Liên sẽ không thể đấu ngang với hắn. Nếu thực sự hai quân giao chiến, Triệu Nhị vẫn có thể thắng Phan Kim Liên. Có điều, nếu Phan Kim Liên lại đổi một đôi thiết chùy khác nặng hơn, thì thắng bại khó có thể nói trước được.
Triệu Nhị ngượng ngùng nói: - Vương gia nói phải, ả đàn bà đó căn bản không được coi là phụ nữ.
Lưu Lăng cười ha ha nói: - Đàn bà thì vẫn thật là đàn bà đấy, chỉ có điều... người đàn bà này rất khác biệt thôi.
Hắn khoát tay áo, ra hiệu cho đám thị vệ giải tán. Sau đó nói với Triệu Nhị và Hoa Tam Lang: - Hai ngươi thấy võ công của cô ta như thế nào?
Triệu Nhị nói: - Kỳ thực chiêu thức của ả Phan Kim Liên đó không có gì đặc sắc, chỉ là cậy khỏe hù người khác, còn có khí thế không sợ chết thôi.
Hoa Tam Lang cũng nói: - Nếu Nhị Lang dốc toàn lực, trong vòng hai trăm chiêu hạ được cô ta cũng không thành vấn đề. Nếu đổi lại là tại hạ đấu với cô ta, không dùng cung tiễn không dùng tiểu xảo, chỉ e hai trăm chiêu cũng chưa chắc thắng được.
Lưu Lăng mỉm cười gật đầu, tự nhủ cái cô Phan Kim Liên này cũng có thể trọng dụng một chút.
Lại nói thêm mấy câu, Lưu Lăng nhớ ra Hình bộ Thị lang Bùi Hạo vẫn còn ngồi trong phòng khách, thế là dặn Triệu Nhị và Hoa Tam Lang tiếp tục chỉ đạo luyện võ, còn chú ý an ủi Bách phu trưởng đã bị Phan Kim Liên cướp mất binh khí, rồi quay người trở về phòng khách. Dọc đường gặp phải các thị vệ binh lính, không ai là không bàn luận về cuộc tỷ thí vừa nãy. Mọi người thật sự phải thay đổi cách nhìn đối với người đàn bà Phan Kim Liên này, đều nói lần sau không thể tùy tiện chọc giận con gấu cái đó.
Lưu Lăng cười cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Lúc hắn tới phòng khách, Bùi Hạo đã không còn ở đó nữa. Lưu Lăng tìm Mẫn Tuệ hỏi thăm, thì ra sau khi Lưu Lăng bỏ đi không lâu, Bùi Hạo liền đập bàn một cái nói hổ thẹn hổ thẹn, nếu không phải Vương gia chỉ bảo suýt nữa y đã mắc sai lầm! Sau đó y không tìm thấy Lưu Lăng, liền cáo lỗi xin về trước.
Lưu Lăng nghe Mẫn Tuệ nói vậy, trong lòng nhất thời càng thêm nhẹ nhõm. Triệu Đại đã điều tra rất kỹ về con người Bùi Hạo này, thời gian này vẫn luôn âm thầm quan sát y. Sau khi Triệu Đại chứng thực, Lưu Lăng biết vụ án tham ô ở Hình Bộ thực chất không liên quan gì tới Bùi Hạo.
Tư Mã Luật con người này mưu mô thâm hiểm, sau khi xảy ra vụ án tiên phong đứng ra bảo vệ đệ tử Bùi Hạo của mình, xét về mặt chủ quan khiến cho người ta cảm thấy ông ta chí công vô tư, đồng thời khiến họ thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Thân là chủ thẩm vụ án Thái tử loạn đảng, Bùi Hạo mà không tham ô, ai tin được?
Mọi người đều biết Tư Mã Luật bất hòa với Bùi Hạo, lúc này lại có thể đứng ra nói đỡ cho Bùi Hạo, càng cho thấy con người này lòng dạ độ lượng. Có điều mọi người chưa từng nghĩ xem, Tư Mã Luật nổi danh vì phá án công chính nghiêm minh, nếu Bùi Hạo thật sự phạm tội, ông ta sao có thể thiên vị trái phép? Đây chỉ là đòn hỏa mù của Tư Mã Luật mà thôi, mục đích chính là che mắt mọi người.
Giờ phút này Tư Mã Luật thực ra đã hoàn toàn nổi lên trên mặt nước, chỉ là đại đa số mọi người vẫn còn đang bị danh tiếng tốt của ông ta bịt mắt. Vụ án này kỳ thực không hề phức tạp, chỉ cần quyết tâm điều tra, không mất bao lâu chân tướng sẽ tự hiện rõ. Có điều thứ không dễ đối phó chính là kẻ đứng sau Tư Mã Luật, nếu Long Đình Vệ đang nằm trong tay kẻ đó, quan hệ giữa y và Hoàng đế bệ hạ tất không đơn giản, mà việc phái Long Đình Vệ hành thích Lưu Lăng, Hoàng đế có biết không?
Trên lưỡi kiếm của tên thích khách kia có tẩm kịch độc, hẳn nhiên là muốn đẩy Lưu Lăng vào chỗ chết. Từ đó có thể thấy kẻ đó vô cùng ngứa mắt với Lưu Lăng, nếu không phải có chỗ dựa vững chắc, thì y dựa vào đâu?
Lưu Lăng tuy rằng không tin tưởng Hoàng đế bệ hạ, Nhị ca của hắn sẽ ra tay giết hắn. Thế nhưng kẻ đó nắm trong tay Long Đình Vệ, khó tránh khỏi việc nhân cơ hội!
Nhìn từ bên ngoài, kẻ đứng sau Tư Mã Luật có thể dễ dàng xuất ra con át chủ bài Long Đình Vệ, nhìn qua có vẻ hết sức ngu xuẩn. Hành vi tự lộ tẩy chính mình như vậy hẳn là rất thiếu khôn ngoan, nếu chịu khó tìm hiểu kỹ càng sớm muộn có thể tra ra được y. Thế nhưng nghĩ kỹ lại không phải vậy, con người này thông minh đến mức khiến người ta phải sợ hãi!
Một chiêu này có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim!
Thứ nhất,
Phái Long Đình Vệ đi hành thích Lưu Lăng, nếu thành công thì không có gì để nói. Nếu không thành công, cũng sẽ khiến cho Lưu Lăng không thể không rút lui. Là vì Long Đình Vệ đại diện cho cái gì? Là Hoàng đế bệ hạ! Cứ coi như Lưu Lăng không chết, cũng sẽ khiến cho hắn nghĩ rằng là Bệ hạ ra tay với mình, từ đó tạo nên mối bất hòa giữa Hiếu Đế và Lưu Lăng, dần dà nảy sinh tranh chấp không thể tránh khỏi, tốt nhất có thể khiến cho Lưu Lăng tạo phản!
Thứ hai,
Nếu Lưu Lăng không chết, lại không dám tạo phản, thì đối với vụ án tham ô ở Hình Bộ cũng không dám tiếp tục điều tra nữa. Bởi vì đã dính đến Hoàng đế bệ hạ, Lưu Lăng có điều tra tiếp cũng còn ý nghĩa gì?
Còn một điểm nữa, chính là để thị uy với Lưu Lăng!
Lưu Lăng xâu chuỗi những chuyện này lại, rất dễ dàng để hiểu ra tình tiết ẩn trong đó. Kỳ thực vẫn là hôm nay Bùi Hạo tới cho hắn một chút gợi ý, bởi vì ý muốn bỏ cuộc của Bùi Hạo, khiến cho hắn nghĩ tới đối phương đây là đang ép mình! Không sai, chính là muốn ép hắn chịu chi phối!
Hoặc là ngươi chống lại Hoàng đế bệ hạ, hoặc là ngươi câm miệng!
Lưu Lăng ngồi trên ghế, phân tích rõ tình tiết từ đầu đến cuối, liền cười lạnh một tiếng. Tư Mã Luật con người này không hề khó đối phó, mà kẻ đứng sau Tư Mã Luật, bất quá cũng chỉ là một tên ngu ngốc tự cho mình là đúng!
Muốn mượn oai Hoàng đế để dọa ta?
Lưu Lăng trong lòng cười khẩy, còn ai có thể hiểu Hoàng đế hơn ta?
Tình cảm giữa hắn và Hiếu Đế, há có thể tùy tiện đi một nước cờ là chia rẽ được? Hiếu Đế hiểu rõ Lưu Lăng sẽ không tạo phản, bởi vậy mới hết mực tin tưởng hắn! Mà Lưu Lăng cũng hiểu rõ Hiếu Đế tuyệt đối sẽ không ra tay hạ sát mình, kế châm ngòi ly gián của kẻ đứng sau Tư Mã Luật kỳ thực chỉ là giấu đầu hở đuôi!
Để lộ ra Long Đình Vệ, y thực sự cho rằng Hoàng đế bệ hạ có thể bị qua mắt dễ dàng như vậy sao? Người khác không biết, Lưu Lăng biết! Trí tuệ của Hiếu Đế, chỉ có thể dùng từ thâm sâu khó lường để hình dung! Đây là một vị Hoàng đế hoàn toàn nắm trong tay tư cách Đế vương thậm chí có thể nói là anh minh, sử dụng Long Đình Vệ, hoàn toàn là đang đùa với lửa!
Hoàng đế bệ hạ, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai khiêu khích quyền uy của mình.
Coi Hoàng đế là một cây thương? Thế thì phải xem đầu thương đang chĩa vào kẻ địch, hay là chĩa vào bản thân!
Cuộc chiến với kẻ đứng sau lưng Tư Mã Luật tuy rằng mới bắt đầu, nhưng Lưu Lăng đã nắm chắc phần thắng trong tay!