[Dịch] Đấu Chiến Cuồng Triều
Hyman có loại cảm giác muốn cười lại phải nhịn, Salisbury loại ‘cao thủ’ tự cảm giác giỏi tán gái cô từng gặp nhiều lắm, nhìn thấy hắn ở trong nhà ga cố ý vô tình hướng bên này ném tới ánh mắt, đã đem tâm tư thằng cha kia đoán được tám chín phần mười.
Đối với người như thế, Hyman sẽ không để trong lòng, nhưng có thể tìm chút phiền toái cho đội trưởng đại nhân tựa như không gì không làm được, ngay cả đánh bài cũng không bằng hữu thật ra cũng là việc rất thú vị. Gã này đoạn thời gian trước huấn luyện thật sự là càng ngày càng biến thái, hại mình ngay cả thời gian hẹn hò với Glory cũng không có...
Vương đại đội trưởng bị tiểu nữ nhân nào đó lòng dạ khó lường ‘hãm hại’ chưa có chút giác ngộ bị hãm hại, từ một khắc đi ra nhà ga trở đi, gã này đã giống với đại đa số người lúc này, dùng loại ánh mắt vô cùng tò mò cùng hơi chút hưng phấn kia đánh giá thành phố Capofer một trong mười đại danh thành của liên bang.
Capofer là tòa thành vùng núi, cả tòa thành thị đều thành lập ở trên một dãy núi lớn không thể nói nên lời, nghe nói ở thời đại ánh mặt trời, nơi này chỉ là một khu vực các dãy núi độ cao so với mặt biển trên ba bốn ngàn mét, nhưng về sau chịu duy độ lực lượng ảnh hưởng dẫn tới địa lý biến đổi lớn, ngọn núi thật lớn hầu như là ở trong một đêm đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhảy vọt trở thành một trong các ngọn núi cao nhất liên bang hiện nay, hơn nữa bây giờ còn đang lấy tốc độ hàng năm mấy mét liên tục tăng trưởng.
Độ cao so với mặt biển ở giai đoạn đầu của thời đại hắc ám trở thành vách ngăn thiên nhiên nhân loại ở trên cao nhìn xuống, theo chỗ hiểm mà thủ, khi đó thành phố Capofer cứu vô số người, hấp dẫn lượng lớn các thế lực cùng dân chạy nạn phụ cận hội tụ, cuối cùng cũng thành tựu tòa mười đại danh thành này của liên bang.
Chỉ là, lúc trước theo chỗ hiểm, ở hiện nay đã biến thành ‘gánh nặng’, cả tòa thành thị khắp nơi đều là loại đường dốc kia, muốn từ nhà ga nơi thấp nhất đi đến vị trí học viện Capofer gần như đỉnh núi, là mấy trăm cái thang vận chuyển siêu cấp đồ sộ, có nhân viên lui tới, có vận chuyển hàng hóa, rất đồ sộ.
Thẳng đến hơn ba giờ, xe vận chuyển dừng lại ở vị trí gần như đỉnh núi, học viện Capofer không thể nghi ngờ ở vị trí trung tâm nhất trong thành thị, đám nhỏ đến từ Thiên Kinh đều còn đang bừng bừng hứng thú hồi tưởng lại. Mười đại danh thành đúng là mười đại danh thành, lớn đến dọa người, cũng đều có các loại đặc điểm, Thiên Kinh thành so với nơi này, quả thật nhỏ chút.
Học viện Capofer có an bài đạo sư chuyên môn tiếp đãi phương diện Thiên Kinh, là nữ đạo sư thực tập trẻ tuổi, nói lưu loát giọng địa phương Thiên Kinh, nghe nói quê là Thiên Kinh bên kia, hiện tại đến học viện Capofer bên này đảm nhiệm thực tập, tuổi không lớn, hai tư hai lăm tuổi, không quá ngăn cách với mọi người, thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi xinh đẹp, không bao lâu đã quen thuộc với đám tiểu đồng hương Thiên Kinh, nhiệt tình thay mọi người an bài chỗ ở, nói cho bọn họ ở trước khi lớp huấn luyện chính thức bắt đầu có thể ở trong thành hoạt động tự do, nếu muốn đi học viện Capofer dự thính một số chương trình học, sau khi chọn xong chương trình học hoặc là giáo sư yêu thích, tìm cô lấy một tấm thẻ dự thính là ok, nhưng sáu giờ sáng mùng một thì phải đến nơi học viện quy định tham gia nghi thức tập hợp lớp huấn luyện.
Hôm nay mới ngày hai mươi chín, cách mùng một lớp huấn luyện chính thức bắt đầu còn có hai ngày thời gian. Sau khi tiễn vị mỹ nữ đạo sư nhiệt tình này, mọi người đều không có ý tưởng muốn đi dự thính chương trình học nào cả, thật không dễ gì đến mười đại danh thành của liên bang một chuyến, không đi dạo cho hẳn hoi sẽ có lỗi với bản thân như thế nào? Nghe nói thức ăn ngon ở Capofer là có tiếng đủ cay nóng, bởi vì cao nguyên, nơi này có được mỹ thực xưng là cay nóng nhất cùng rượu ngon mạnh nhất, mọi người từng ở Thiên Kinh thử vài lần đồ nhái, không cảm thấy khoa trương như vậy, nhưng nghe nói là vì chiếu cố khẩu vị dân bản xứ, hiện tại đã đến bản địa, như thế nào cũng phải thử một lần mới được.
Vương Trọng giữa trưa bồi bọn họ uống mấy chén, buổi chiều thì cái có cái không đi dạo theo, ở trên xe lửa tiếp cận ba ngày chưa huấn luyện, cảm giác toàn thân đều ngứa ngáy, gọi điện thoại hướng đạo sư hỏi rõ phòng huấn luyện của học viện Capofer, xong trực tiếp xông tới. Thời điểm này, đại đa số học sinh đều còn đi học, nhưng phòng huấn luyện bên này lại không vắng vẻ.
Đám tinh anh đông khu từ các nơi chạy tới tham gia lớp huấn luyện phần lớn đều đã đến học viện bên này, ra ngoài đi dạo, du lãm danh thành tất nhiên không ở số ít, nhưng lựa chọn đến phòng huấn luyện cũng không ít. Vương Trọng thậm chí còn phát hiện Salisbury buổi sáng hôm nay từng có một lần gặp mặt, cười ha ha chào hỏi đối phương.
“Vương Trọng đội trưởng.” Salisbury cười rất nhiệt tình: “Không cùng bạn học Hyman bọn họ đi dạo danh thành lịch sử này một chút sao?”
“Ở dí trên xe hai ngày, ngứa tay, tới luyện một chút.” Vương Trọng đáp lại.
“Vương Trọng đội trưởng thật đúng là chăm chỉ, tấm gương học tập!” Salisbury cười ha ha nói: “Chỉ là ở lầu một bên này sợ là rất khó tĩnh tâm để tập luyện, lát nữa mấy vị bạn học của Austin học viện và Luân Nông học viện cũng sẽ tới, đó là mấy vị tuyển thủ ngôi sao nặng ký, sợ là có rất nhiều nữ học sinh Capofer sẽ theo tới gào thét.”
Cên cạnh hắn có người trêu: “Salisbury ca bản thân ngươi không phải là tuyển thủ đại minh tinh sao, hiện tại cũng đang lên lớp, chờ một lát nữa tan học, nữ sinh đến hướng ngươi hò hét khẳng định cũng không ít.”
Salisbury liên tục xua tay, một bộ dáng khiêm tốn, bên này Vương Trọng nhíu nhíu mày, mình là thật sự muốn hoạt động gân cốt, nếu quá ồn ào khẳng định không thoải mái.
Hắn nhìn nhìn bốn phía, Salisbury tốt bụng nói: “Vương Trọng đội trưởng là thật muốn hoạt động một chút? Bằng không đi trên lầu, lầu ba rất yên tĩnh, rất ít người đi lên, phương tiện cũng đầy đủ hết.”
Nhìn nụ cười ‘chân thành’ của Salisbury, lại nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của hai người bên cạnh Salisbury sau khi nghe xong lời này, Vương Trọng cũng buồn cười.
Chút tâm tư nho nhỏ đó của Salisbury, Vương Trọng chưa chắc có thể hiểu tiền căn hậu quả, nhưng lấy Vương đại đội trưởng khi quan sát lời nói vẻ mặt của Mã Đông luyện thành mắt lửa ngươi vàng, nụ cười đó của Salisbury quả thực quá giả, cấp bậc quá thấp, xách giày cho Mã Đông cũng không xứng.
Chút chuyện trên xư lửa, mọi người chỉ là nói chuyện với nhau vài câu rất bình thường, kết thù cái gì hoàn toàn không thể nói rõ, nhưng một lòng một dạ muốn bảo mình lên lầu ba là có tâm thái gì?
Lầu ba có cao thủ? Ai đi người đó bị đánh?
Vương Trọng cảm thấy có chút ngây thơ buồn cười, đương nhiên, chỉ là nhằm vào phương thức tư duy của Salisbury mà nói, nhưng nếu lầu ba thực có cao thủ nào thích đánh nhau, thật ra Vương Trọng lòng rất ngứa ngáy, tập luyện như thế nào nữa, cũng khẳng định không thoải mái bằng gặp gỡ cao thủ đánh một trận.