[Dịch] Cuồng Thần
Toàn thân Hắc Long béo tròn trùng trục, nó bất mãn thở phì phì ra đằng mũi. Ta vỗ vỗ vào cái đầu to của nó, nói: "Ngươi đúng là tên lười, cả ngày chỉ biết ăn, đến phát phì như vậy."
Tử Tuyết nói: "Nó phải rèn luyện thật nhiều vào, suốt ngày ăn, lại vô cùng lười vận động."
Ta cười nói: "Để ta mang ngươi đi ra ngoài đổi gió một chút nhé."
Tử Tuyết reo lên: "Hay quá, như vậy có thể giúp nó giảm cân như trước ."
Sau mười phút, ta và Tử Tuyết đã thoải mái dạo chơi ở một khu vực hoang dã ngoại thành, Tử Tuyết dựa trong lòng ta như một hài tử đáng yêu, mùi thơm ngát từ mái tóc dài của nàng thoang thoảng bay lên mũi ta, trong lòng xuất hiện một cảm giác ấm áp khó tả.
Ta ghìm cương để Hắc Long chạy chậm lại, nhẹ nhàng ôm lấy Tử Tuyết.
Tử Tuyết nhắm mắt lại nói: "Tường huynh, nếu kiếp này chúng ta đều có thể như vậy thật là tốt biết bao."
Ta nhẹ hôn lên đôi má hồng của nàng, nói: "Ta cũng hy vọng như vậy, yên tâm đi, ta sẽ một đời bảo hộ nàng, chúng ta vĩnh viễn là một đôi mĩ mãn nhất thế gian."
Tử Tuyết giương đôi mắt, thâm tình nhìn ta chăm chú, đột nhiên song thủ ôm lấy cổ ta, hôn đắm đuối vào hai bờ môi, ta ban đầu có chút bất ngờ. Ngay sau đó, hoàn toàn say mê nhiệt tình đáp trả Tử Tuyết .
Hắc Long đột nhiên lồng lên, phát ra một tiếng hí dài đầy giận dữ. Cảnh báo cho hai kẻ bọn ta vừa đắm chìm trong dòng sông tình yêu, ta vội vàng một tay ôm lấy Tử Tuyết tay kia nắm chắc dây cương.
Phía trước chúng ta xuất hiện ba người, bọn họ quần áo quả thực hoa lệ, nhìn vào biết ngay là đám tử đệ nhà giàu , tên đi giữa trông có vẻ đỏm dáng nhất nói: "Oa, thân mật qúa nhỉ, tiểu cô nương, tiểu tử to đầu này mà nàng cũng chấp nhận được ư?"
Hắn nói xong, nhất thời khiến cho đồng bọn phá lên cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tuyết đỏ bừng, một mực nắm lấy y phục ta.
Ta trong lòng giận dữ, cả người tán phát ra một cỗ sát khí, cảm giác băng lãnh khiến bọn chúng nhất thời im bặt. Ta hừ lạnh : "Các ngươi thực sự hết trò rồi sao? Dám cản đường bọn ta."
Từ lúc giết Bạch Thiên và ba trăm thủ hạ của hắn, sát tâm của ta đại tăng, lại thêm khôi phục sát khí của thú nhân quốc, một khi gặp những kẻ không vừa mắt, ta quả thực chỉ muốn chúng nhanh chóng biến khỏi thế giới này, huống chi ba tên kia dám trêu chọc ta.
Tên đứng bên phải phụ hoạ theo, hắn nhấc một tay lên hướng về phía ta bắn ra một mũi tên, miệng nói: " Tự phụ cái gì chứ, ta bắn chết ngươi."
Hắn bắn ra một mũi tên, trong mắt ta mà nói thì quá đơn giản, ta một tay nắm được mũi tên, ngón tay dùng sức, mũi tên bằng thép tinh luyện nhất thời gãy đôi.
Tử Tuyết cảm thấy sát khí trên người ta, thấp giọng nói: " Lôi Tường, đừng giết người, chúng ta đi thôi."
Đối diện với ta, gã tiểu tử đỏm dáng kia nói: "Còn muốn chạy, đâu có dễ dàng vậy, ở lại bồi tiếp đại gia đã nào."
Ta rốt cuộc không thể chịu đựng hắn vũ nhục Tử Tuyết , nhảy từ trên lưng ngựa xuống, muốn đi tới động thủ. Chính tại đây, lúc này, chung quanh đột nhiên truyền đến tiếng người huyên náo.
Kẻ đứng giữa cười lớn, nói to: "Người của chúng ta đã đến đây, để xem các ngươi chạy như thế nào."
Đám người từ bốn phương tám hướng bao vây lại, ta thần tốc trở về bên cạnh Tử Tuyết, nắm chắc Mặc Minh, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Gã đứng bên phải nói: "Nhị ca, ngươi xem kìa, tiểu tử kia trông sợ hãi đến tội nghiệp, ha ha."
Xung quanh bóng người dần dần tiến đến, khiến ta giật mình vạn phần, ngạc nhiên hơn cả bởi toàn bộ đều là quan binh, hơn nữa lại là hoàng gia hộ vệ đội. Chẳng lẽ bọn họ biết chuyện ta giết chết Bạch Thiên, muốn bao vây bắt ta lại.
Tên đứng giữa quát: " Người đâu, bắt hai kẻ kia lại cho ta."
Ngay lập tức một đội nhân mã nhất thời tiến đến, hướng về phía gã đứng bên phải, "Vâng, thưa nhị điện hạ." khoái mã hướng về phía ta lao tới.
Thấy bọn họ tinh thông toạ kị, khí thế lẫm liệt toả ra, lòng ta thầm biết khó đối phó. Ta vận khởi đấu khí trên thân kiếm, một kiếm xuất ra, nghênh đón trường mâu của gã binh sĩ thủ vệ, kiếm mâu tương giao, phát ra tiếng kim thiết chói tai, ta nắm chặt kiếm, hổ khẩu tê rần, có thể thấy được sức mạnh của gã này không nhỏ.
Gã binh sĩ thủ vệ cấm đầu cũng kêu lên một tiếng, hiển nhiên cũng kinh ngạc việc ta có thể đỡ được sự tiến công của hắn.
Ta quay sang Tử Tuyết nói: "Tuyết, nàng cẩn thận một chút, đối phương đều là quan binh."
Đạo binh lính đã bao vây chúng ta vào trong, ta thấy rõ kẻ vừa rồi giao thủ với ta, nhìn khôi giáp trên người hắn ta có thể đóan được, đối thủ của ta là kể cầm đầu cả đám cấm vệ quân, có thể lên tới chức vị này, hắn quả thật cũng có bản lĩnh hơn người.
Thanh âm vang dội của hắn vọng lên: "Hảo khí lực, bình dân như ngươi lại có thể đỡ nổi một thương của ta, nào, lại đây." nói xong muốn xông tới chỗ ta.
Chính tại lúc này đây, một thanh âm uy nghiêm vang lên: "Dừng tay." Nghe thấy thanh âm này, ta nhất thời tâm thần đại chấn, người tuy còn ở rất xa, nhưng thanh âm thậm chí vang vọng rõ ràng ở ngay bên tai, quả thực vô cùng đáng sợ. Cả ta lẫn gã thủ vệ nhất thời chấn động thân thể, nhưng chung quanh, binh sĩ của hắn thậm chí không có chút ảnh hưởng. Ta biết, lần này kẻ tới có thực lực cực mạnh, có lẽ so sánh với cha ta cũng không kém chút nào.
Xung quanh quan binh càng ngày càng nhiều, từ phía xa xa một mảnh hoàng sắc phiêu phiêu chậm rãi tiến lại, Tử Tuyết kinh ngạc nói: "Lần này bệ hạ xa giá xuất cung, thế nào lại xuất hiện ở nơi đây, có phải, hôm nay bệ hạ đích thân đi săn chăng, sao ta không có nghe nói."
Sau khi nghe thấy thanh âm uy nghiêm, giống như một học trò lễ phép và kính cẩn, tên thủ vệ cầm đầu thu hồi trường thương, thận trọng mang theo ngựa lui qua một bên.
Sự việc xảy ra khiến ba gã phù hoa thiếu niên sắc mặt biến đổi, tên đứng giữa- chính là nhị ca, thấp giọng nói: "Chán thật, đến chẳng đúng lúc gì cả, bọn họ như thế nào cũng từ bên kia đến đây."
Một mảnh hoàng sắc từ từ tiến lại gần trước mặt ba người, đứng giữa là một kẻ mặc hoàng kim khôi giáp la bào, không đội đầu khôi, hai cầu vai bằng vàng bộc lộ sự quyến rũ mê người, chiến mã đích xác là Tảo Hồng mã, nhìn qua có cảm giác không giận mà uy. Hắn ước chừng năm mươi tuổi, bên trái, là một vị anh tuấn thiếu niên thân mang ngân sắc khải giáp, hắn cầm trong tay một cây cung lớn, nhìn tướng mạo đó có thể thấy được, đích thị hai người này là thân nhân. Còn người bên phải, toàn thân vận một võ sĩ phục màu xanh đậm, không hề đội đầu khôi hay mặc giáp, từ ánh mắt thâm thúy của hắn, ta biết, người này nhất định là cao thủ.
Ta đứng ngây như gỗ, không còn nghi ngờ gì nữa, người đứng ở giữa đó chính là đương kim hoàng thượng của Long thần đế quốc, cũng chính là cữu cữu của ta , đại ca của mẫu thân.
Bọn họ rất nhanh tiến lại gần, tay phải chỉ về phía người ta nói: "Sao lại thế này bọn họ là ai?" Nghe thấy tiếng nói của hắn, ta biết hắn chính là chủ nhân của thanh âm lúc nãy.
Tên đại đội trưởng trước tiên hành lễ quân thần, sau đó thi lễ cung kính nói : " Báo cáo Lam nguyên soái, chính là hai điện hạ ra lệnh cho thuộc hạ làm." Võ sĩ lam y chính là người của Long Thần đế quốc một trong đương kim tam đại Long kỵ tướng - Lam Địch Ti, bất quá cũng khó trách, quốc vương đi tuần, như thế nào cũng muốn dẫn theo tuyệt đỉnh cao thủ hộ giá.
Lam Địch Ti nghe tên đại đội trưởng báo cáo xong liền quay đầu nhìn về phía quốc vương, quốc vương Tử Anh hiểu ý liền nói: "Lão nhị, sao lại thế này?"
Gã thiếu niên cầm đầu ấp úng nói: "Phụ hoàng, con phát hiện bọn họ khả nghi, cho nên định giữ lại tra vấn một chút." Quốc vương nhìn thoáng qua Tử Tuyết, với trí tuệ và kinh nghiệm của ông ta, đương nhiên minh bạch mọi sự việc.
Quốc vương tức giận hừ một tiếng, nói: "Các ngươi vài ngày không kiếm chuyện là không chịu được phải không? Cả ngày chỉ biết ăn uống ca hát, không lo việc chính nghiệp, lui xuống hết cho ta."
Ba gã phù hoa vương tử chuyển thân lùi xuống, tên nhị điện hạ đó lúc đi tới gần chỗ ta còn oán độc liếc nhìn một cái.
Quốc vương quay về phía chúng ta, nói: "Các ngươi là ai, tại sao lại đến đây."
Tử Tuyết đột nhiên nói: "Biểu thúc (Lâm Phong là con rể của thân vương gia, vương gia lại là thúc thúc của đương kim hoàng thượng, cho nên ông ta đích thực là biểu thúc của Tử Tuyết ), Lam Địch Ti thúc thúc, thúc không nhận ta tiểu Tuyết ư?"
Lam Địch Ti nhìn kỹ Tử Tuyết vài lần, đột nhiên nói: "A, ngươi là con gái của Tử Phong (vì Lâm Phong ở rể cho nên lấy họ của nhà vợ), chính là A Tuyết ?"
Tử Tuyết vội vàng nói: "Lam Địch Ti thúc thúc, con chính là Tử Tuyết đây."
Quốc vương cũng vừa nhớ ra, ông nói: "Nguyên lai là tiểu Tuyết đấy ư, lâu rồi không gặp, biểu thúc nhất thời đúng là không thể nhận ra ngươi. Đúng là càng lớn càng xinh đẹp."
Tử Tuyết xoay người xuống ngựa, vịn vào ta một chút, sau đó quỳ xuống, cung kính nói: " Tử Tuyết tham kiến bệ hạ."
Ta cũng nhanh chóng thu hồi Mặc Minh, quỳ xuống nói: " Thảo dân Lôi Tường tham kiến bệ hạ."
Quốc vương cười nói: "Tốt, đều là người nhà cả, không cần đa lễ. Chúng ta nói tiếp nào. Tử Tuyết, đây là ai?" nói xong, quốc vương chỉ về phía ta.
Tử Tuyết kéo ta đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nói: "Bệ hạ, huynh ấy là bạn đồng học của tiểu nữ tại Thiên Đô học viện—Lôi Tường. Hôm nay chúng thần đến ngắm cảnh, không biết ngài ở đây, làm kinh động tới bệ hạ, mong bệ hạ đừng trách tội."
Quốc vương cười nói: "Nha đầu ngốc, biểu thúc sao có thể trách ngươi được, mấy tên biểu ca hư hỏng kia có khi phụ gì con không, khi nào trở về, nhất định ta sẽ dạy dỗ chúng thật nghiêm khắc."
Tử Tuyết nói: "Đa tạ bệ hạ."
Lam Địch Ti đột nhiên tiến về phía quốc vương thấp giọng nói nhỏ vài câu bên tai, Quốc vương sắc mặt biến đổi, hai mắt cẩn thận dò xét ta,nói: "Có phải kẻ tại Thiên Đô học viện khiêu chiến vượt cấp với con trai của Lí Ốc, chính là Lôi Tường ngươi?"
Ta gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, thưa bệ hạ."
Quốc vương phát ra một tiếng lãng tiếu, nói: "Tiểu gia hoả, có chí khí, tuổi nhỏ mà có thực lực như vậy quả là hiếm thấy, tiếp tục cố gắng, hy vọng ngươi từ nay về sau cũng có thể gia nhập đội ngũ Long kị sỹ."
Ta gãi gãi đầu, nói: "Bệ hạ, việc này có lẽ không được."
Quốc vương kinh ngạc nói: "Vì cái gì? Gia nhập đội ngũ Long kỵ sỹ là mơ ước, cũng là vinh dự lớn nhất của mỗi công dân Long Thần đế quốc. Có phải ngươi không muốn trở thành quý tộc, không muốn hết sức vì quốc gia?"
Ta lắc lắc đầu, nói: "Không phải, thưa bệ hạ, thảo dân trước đây vô tình tìm được một quyển hắc ám ma pháp nên đã luyện tập theo, cho nên, có lẽ không thể nhận được sự chấp thuận của thần Long, không dám làm hoàng thượng thất vọng, cho nên đành phải nói trước như vậy."
Tử Tuyết kinh hãi thất sắc, mặc dù hắc ám ma pháp không hoàn toàn bị cấm, nhưng dù sao nó cũng đồng dạng với pháp thuật của ma tộc, là đối thủ không đội trời chung với đế quốc, nàng véo mạnh ta một cái, không để ta nói tiếp.
Quả nhiên, Quốc vương nghe xong ta nói, nhíu mày, một lát sau mới dãn ra, ông ta xoay người nhìn Lam Địch Ti nói: “ Không sai, chính là đứa nhỏ này , hắn rất thành thật, từ nay về sau ngươi phải thật lưu ý, cụ thể là khiến cho hắn dù không thể trở thành Long kỵ sỹ cũng có thể được trọng dụng."
Lam Địch Ti gật gật đầu, nói: "Quả thật là một khối vàng trong vỏ ngọc, nếu được mài dũa tốt, nhất định sẽ trở thành đại khí."
Tử Tuyết ngẩn ngơ, chăm chăm đứng nhìn quốc vương.
Bên trái quốc vương, ngân giáp thiếu niên cười nói: "Biểu muội, muội sợ ư? Nếu phụ vương chú ý đến việc nhỏ ấy, thì làm có thể trở thành một minh quân, sao có thể đưa Long Thần đế quốc phát triển được như tới ngày hôm nay."
Quốc vương nghe xong câu này hiển nhiên rất đắc ý, ông cười to nói: “Nói đúng lắm, A Tuyết , đây là đại biểu ca của ngươi, cũng là người kế thừa của ta, từ nay về sau những người tuổi trẻ như các ngươi nên cùng tập trung lại một chỗ."
Thái tử lập tức nhảy từ trên lưng ngựa xuống, tới gần chỗ ta, đặt tay lên bả vai ta, nói: "Lôi huynh, vừa rồi nghe Lam thúc thúc và phụ vương đều tán dương huynh như vậy, nhất định hôm nào chúng ta phải cùng luận bàn."
Hắn ta gọi một tiếng Lôi huynh, nhất thời khiến hảo cảm của ta đối với hắn đại tăng, một thái tử hào sảng như vậy, tương lai sẽ trở thành một minh quân.
Ta vội vàng cung kính nói: "Có thể được thái tử chỉ điểm, thảo dân quả thực vinh hạnh."
Quốc vương cười nói: "Tốt lắm, lũ trẻ các ngươi cứ từ từ nói chuyện, lão Lam, chúng ta đi săn nào, hôm nay nói cái gì cũng phải hoàn thành mục tiêu đem được ngân hồ (cáo bạc ) về." nói xong, chuyển thân về phía Mã Dương (hình như là tên riêng) quất ngựa mà đi. Lam Địch Ti khẩn trương quay người, đại đội nhân mã cũng theo sau lão rời đi.
Tử Tuyết đột nhiên nói: "Mọi ngươi nhìn kìa, là Long kỵ sỹ thì phải."
Quả nhiên, trên bầu trời xuất hiện mười con cự Long, mỗi con sải cánh đều dài hơn mười thước, trên lưng bọn chúng đều có một chiến sĩ cầm trong tay Long thương dài hơn bốn thước uy phong lẫm lẫm, nhìn vào đủ biết lực chiến đấu cường đại tới mức nào.
Thái tử cười nói: "Phụ vương xuất tuần, như thế nào cũng phải huy động Long kị sĩ, chúng ta chuẩn bị cùng ma thú lưỡng tộc khai chiến, dự phòng như vậy cũng không thừa."
Ta trong lòng chấn động, nói: "Điện hạ, sắp có chiến tranh?"
Thái tử gật gật đầu, thần sắc có chút ảm đạm, hắn thở dài, nói: "Nhất định là có chiến tranh."
Tử Tuyết kinh ngạc nói: "Biểu ca, sao nhắc tới chiến tranh huynh có vẻ không vui?"
Thái tử nói: "Chiến tranh, khổ nhất vẫn chính là dân chúng, đặc biệt nếu chúng ta cùng ma thú lưỡng quốc chiến đấu tại vùng biên giới, thì chiến loạn liên miên sẽ huỷ diệt toàn bộ gia viên của dân chúng quanh đó , nha đầu ngốc, ngươi muốn thây phơi đầy đồng để đi thưởng ngoạn chứ hả?"
Tử Tuyết lè lưỡi, nói: "Thế thì tại sao còn muốn chiến tranh, không đánh không phải tốt hơn sao ?."
Thái tử mỉm cười, nói: "Ngươi suy nghĩ quá đơn giản, lần này chủ yếu là bởi vì ma tộc gây hấn trước."
Ta hỏi: "Ma tộc gây hấn như thế nào?"
Thái tử kinh ngạc nhìn nhìn ta, nói: "Lôi hunh hay đi lại, vậy có biết vụ thảm án ở ngoại thành cách đây một tháng không?"
Ta xấu hổ cười, nói: "Thời gian trước, ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, liên tục phải điều thương, phải đến nửa năm rồi, mấy ngày nay thương thế có giảm, vừa mới có thể trở lại học viện." ta cố ý tăng thời gian lên.
Thái tử giật mình nói: "Nguyên lai là như vậy, luyện công không thể hấp tấp, Lôi huynh từ nay về sau phải cẩn thận. Là như thế này, hơn ba tháng trước, cách kinh đô không xa là Khuê tiểu thành, đột nhiên truyền đến tin buồn, Khuê thành chủ Bạch Thiên và ba trăm thủ hạ của ông ta bị người ta giết chết hết trong một đêm, Bạch Thiên càng thảm hại hơn, đầu một nới mình một nẻo, khôi giáp cũng vỡ nát cùng máu thịt bầy nhầy thật khó có thể nhận ra."
Tử Tuyết bổ sung: "Bạch Thiên hình như từng là Long chiến sĩ."
Thái tử gật gật đầu, nói: "Đối phương nhất định là cao thủ, theo Lam thúc thúc phân tích, từ thủ pháp của đối phương, chỉ có ma tộc đoạ lạc thiên sứ mói có khả năng tạo thành cục diện như vậy, không chỉ làm cho phụ vương giận dũ, ông còn lập tức phái sứ giả đi trách vấn ma tộc, nhưng ma tộc ngay cả thừa nhận cũng không dám, phụ vương lại càng tức giận, tuyên bố phát động chiến tranh với ma tộc, nhưng ma thú lưỡng tộc lại liên kết với nhau, nếu môi hở thì răng lạnh, tự nhiên bọn chúng sẽ liên minh thêm một lần nữa, bây giờ biên giới đã sôi sục như biển lửa rồi."
Không ngờ rằng, ta giết Bạch Thiên lại vô tình khiến cho tam tộc đại chiến, thật sự là tội nhân. Trong tim ta xuất hiện một cảm giác đau dớn khó chịu vô cùng. Vốn hy vọng từ nay về sau có thể bằng vào chính lực lượng của mình, vì tam tộc bảo trì hòa bình, không ngờ rằng lại gây ra sự việc ngược lại.
Thái tử thấy ta vẻ mặt ảm đạm, nói: "Lôi huynh đệ, yên tâm đi, phỏng chừng cuộc chiến này sẽ không diễn ra lâu đâu, nhiều năm nay đều đánh nhau như vậy, nhưng cũng không có kết quả gì, cứ đánh, rồi lại hoà. Nói thật nha, phụ vương nếu quả thực muốn tiêu diệt lưỡng tộc thì sớm đã làm, bằng vào thực lực của Long thần đế quốc, chỉ cần điều động thánh Long kị sĩ đoàn là có thể... ... " Thái tử đột nhiên tự bịt miệng mình lại, ngó ra tứ phía, nhìn nhìn chung quanh xem có ai không.
Tử Tuyết hỏi: "Biểu ca, huynh làm sao vậy?"
Thái tử lo ngại cười, nói: "Không có gì, chỉ là không cẩn thận vô tình nói ra thôi."
Ta cười nói: "Thánh Long kị sĩ đoàn là như thế nào vậy?"
Thái tử tức khắc dặt ngón tay trước miệng ra hiệu cho ta nói nhỏ thôi, hắn thấp giọng nói: "Đây là bí mật lớn nhất của Long thần quốc, hôm nay các ngươi nghe thấy, nhất định phải quên, và bất luận kẻ nào nói, thậm chí dù là người thân cận nhất cũng không được, nếu không, một khi phụ vương biết, chắn chắn mang lại hoạ sát thân."
Ta hỏi: "Vậy rốt cuộc… Sao lại thế này, người hãy nói cho ta biết, chúng ta thề tuyệt đối không để lộ ra ngoài."
Thái tử lắc lắc đầu, nói: "Vốn không nên nói, cái này sự tình chỉ có tam đại nguyên soái và phụ tử chúng ta biết, ngay cả các đệ đệ của ta đều không rõ ràng lắm, do đã nhiều chuyện nói cho các ngươi, bất quá, các ngươi ngàn vạn lần không thể tiết lộ."
Chúng ta phải chỉ tay thề một lần nữa, thái tử mới tiếp tục nói: "Là như thế này, vài trăm năm trước, tổ tiên ta chính là ở nơi này ( Long Thần đế quốc nây giờ), đã từng hiệp nghị với thần Long, thần Long đồng ý góp sức duy trì hoà bình cho đế quốc, do đó Long thần đế quốc được thành lập. Nhưng thánh Long kị sĩ đoàn chỉ bắt đầu xuất hiện từ đời vua thứ ba, bọn họ do Long kị tướng tạo thành, bởi vì khi nhân loại tu luyện tới cấp độ kiếm thánh, sinh mạng và sức mạnh đều đề thăng đáng kể, cho nên, Long kị tướng đều có thể sống tới khoảng hai trăm tuổi, mỗi Long kị tướng từ tám mươi tuổi trở lên, sẽ gia nhập thánh Long kị sĩ đoàn. Bọn họ được sự chấp thuận của của Long tộc, tiếp tục bảo trì khế ước với thần Long, cho tới khi bọn họ tử vong. Bây giờ, thánh Long kị sĩ đoàn nhân số đã lên đến 17 người , mỗi người thực lực đều trên cả tam đại nguyên soái, người lớn tuổi nhất đã hơn 170 tuổi. nếu bọn họ xuất động, các ngươi nói xem ma tộc có thể còn tồn tại trên đại lục?"
Nghe xong hắn nói, ta nhất thời kinh hãi thất sắc, nguyên lai Long thần có thực lực cường đại như thế đứng đằng sau hậu thuẫn, quả là gây bất ngờ. Không kể Long kị tuớng, cho dù Long kị binh phối hợp với cự Long cũng có thể huỷ thiên diệt địa. Nếu có nhiều cao thủ như vậy, quả thật ma thú lưỡng tộc không có khả năng chống đỡ.
Tử Tuyết kinh ngạc hỏi: "Thế tại sao chúng ta không tiêu diệt bọn họ luôn đi? Ma thú lưỡng tộc không phải địch nhân của chúng ta sao?"
Thái tử trầm ngâm một chút, nói: "Là như thế này, tổ tiên ta từng ngẫu nhiên có cơ hội nhìn thấy chỉ dẫn của thần. Thần viết, mỗi sinh vật đều có quyền được tồn tại, không cho phép chúng ta bằng vào lực lượng cường đại của mình thay đổi cục diện cân bằng của đại lục, nếu không sẽ bị thiên khiển ( trời phạt ). Do đó, nhiều năm nay, chúng ta thủy chung chỉ duy trì thế cân bằng cùng ma thú lưỡng tộc. Sau này tam đại nguyên soái rời khỏi Long kị binh chắc cũng sẽ gia nhập thánh Long kị sĩ đoàn, thực sự ma thú lưỡng tộc hoàn toàn không hề có khả năng uy hiếp chúng ta, chỉ cần bọn họ không thái quá, chúng ta cũng sẽ không chủ động tiến công bọn họ."
Nghe xong thái tử nói, ta cảm thấy an tâm hơn nhiều, ít nhất ma thú lưỡng tộc còn có không gian sinh tồn, ta mỉm cười nói: "Tương lai sẽ có một vị minh quân,, đế quốc chắc chắn sẽ ngày càng mĩ hảo a."
Thái tử ha ha cười, nói: "Huynh cứ nói quá, kỳ thật ta phi thường hy vọng trở thành một con người bình thường, như vậy có thể cùng mọi ngươi ngao du thiên hạ. Cuộc sống như vậy mới là khao khát lớn nhất của ta."
Ta mỉm cười nói: "Cũng không phải không được, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ cùng nhau thám hiểm đại lục một phen, như vậy chẳng phải rất tốt sao ?"
Thái tử cười nói: "Đâu dễ dàng như vậy, ta nghĩ xuất cung mỗi lần đều phi thường khó khăn. Do thương thế huynh chưa hoàn bình phục, hôm nay ta tha cho huynh, nhưng sau này nhất định phải cùng huynh tỉ thí một phen, ta công phu không kém Lí Ngoã, hắn lại là bạn tốt của ta, hôm trước nghe hắn kể huynh có khả năng cuồng hoá, ta thực sự rất ngứa tay đó."
Ta cười khổ nói: "Ta đây xem ra chỉ có thể xả thân bồi tiếp huynh rồi."
Thái tử thò tay vào người, lấy ra một tấm lệnh đưa về phía ta, nói: "Huynh cầm lấy, nó có thể giúp huynh xuất nhập cung, khi nào rỗi hãy tới chỗ ta chơi, mọi người cùng bàn luận. Trong cung, ta cảm thấy quá cô độc, thật sự hy vọng kết giao được nhiều bằng hữu. A Tuyết nếu muội cũng rỗi rãi hãy cùng tới nhé. Lôi huynh, huynh không được khi dễ biểu muội ta đó."
Thái tử nói khiến ta và Tử Tuyết nhất thời đỏ mặt.
Nhìn chúng ta trong bộ dạng đó, thái tử ha ha cười, nói: " Bây giờ ta phải đi với phụ vương, nhất định nhớ tìm đến ta. Tái kiến."
Thái tử nhiệt tình như vậy đã khiến cho nội tâm ta cảm động? Ta gật gật đầu, nói: "sau này, ta nhất định sẽ tới tìm huynh, đến lúc đó, thưong thế của ta phỏng chừng cũng khỏi hẳn. Mặc dù huynh là thái tử, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình."
Thái tử mừng rỡ nói: "Thật tốt quá, ta hy vọng có một đối thủ chân chính.”, nói xong nhảy lên ngựa, quất roi mà đi.
Nhìn thân ảnh của hắn từ từ khuất xa, ta hướng về Tử Tuyết nói: "Biểu ca của muội sau này trở thành quốc vương nhất định sẽ khiến cho Long thần đế quốc ngày một cường đại."
Tử Tuyết cười nói: "Đúng vậy, mới gặp huynh ấy có một thời gian ngắn như vậy mà nộ tâm đã bị lung lạc rồi à. Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng về thôi."
Ta cảm thán thở dài: "Cùng là con của quốc vương, mà tại sao lại khác nhau đến vậy."
Tử Tuyết biết ta nói về ba gã vương tử kia, nàng nói: "Ai biết, phỏng chừng họ vì áp lực không được kế vị, phóng túng làm liều."
Ta ôm bờ eo thon thả của Tử Tuyết, nhẹ nhàng xiết lấy, nhảy lên lưng Hắc Long, nắm dây cương, quát: "Hắc Long, chúng ta trở về."
Hắc Long phát ra một tiếng hí dài, gõ móng, lao đi như bay.
Khi chúng ta vội vàng trở về học viện thì tiết học buổi chiều cũng đã sớm bắt đầu, Tử Tuyết oán giận nói: "Mỗi lần ta ở cùng huynh, lúc nào cũng về muộn, xem huynh đền cho ta như thế nào đây."
Ta mỉm cười, nói: ” Ta lấy chính mình ra đền cho nàng vẫn chưa được sao? Dù sao chiều nay, ta cũng không có tiết, ha ha."
Tử Tuyết lườm ta một cái, nói: "Đáng ghét."
Đột nhiên một tràng thanh âm được gia tăng ma pháp hướng về phía ta truyền tới: "Đề nghị tất cả học viên và lão sư chú ý , sau giờ nghỉ buổi chiều, toàn bộ tập trung tại thao trường " ma pháp được gia tăng để những lời này lặp lại không dưới mười lần.
Ta kinh ngạc nói: "Sự tình gì trọng yếu như vậy, còn muốn tất cả mọi người tập hợp?"
Tử Tuyết nói: "Muội cũng không biết, dù sao giờ học buổi chiều cũng không dài, chúng ta mau ra thao trường thôi."
Trước tiên, chúng ta đem Hắc Long về chuồng ngựa, sau đó tìm một chỗ thóang mát tại thao trường ngồi xuống, lẳng lặng hưởng thụ thế giới chỉ có hai người.
Từ các phòng học đã nghe thấy những tiếng bước chân rầm rập, cơ hồ tất cả đệ tử cùng sư phụ trên mặt đều có tia nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tại thao trường lúc này vô cùng đông đúc, phải tới gần hai ngàn giáo viên và học sinh, viện trưởng, phó viện trưởng cùng vài vị lãnh đạo đều đến đây, giáo sư chủ nhiệm thông qua thanh âm có gia tăng ma pháp hắng giọng nói: "Các học sinh, đề nghị im lặng, viện trưởng có sự tình trọng yếu muốn tuyên bố, hy vọng mọi người chú ý lắng nghe."
Thao trường nhanh chóng an tĩnh trở lại, viện trưởng tiến tới khu vực thanh âm được gia tăng ma pháp, ho khan một tiếng, sau đó trầm trọng nói: " Bởi vì bây giờ, đất nước chúng ta sắp xảy ra giao tranh cùng ma thú lưỡng tộc, cho nên học viện quyết định phái xuất một đội ngũ chi viện cho tiền tuyến, lần này là một cơ hội tốt để rèn luyện, hy vọng mọi người nhiệt tình đăng kí tham gia."
Toàn thao trường vừa mới an tĩnh nhất thời lại trở nên rối loạn, mọi người đều bàn tán không ngừng.
"Chiến đấu không phải chuyện của quân đội hay sao? Vì cái gì lại bắt học sinh chúng ta đi chứ, chúng ta không có tòng quân đâu, không đi không đi."
"Chiến đấu đâu có phải là việc tốt, ta còn chưa từng thấy qua lũ quái vật ma thú lưỡng tộc đó, nếu đi chắc không có cơ hội trở về mất. Đúng là không an toàn, không an toàn."
... ...
Viện trưởng quát: "Tất cả mọi người an tĩnh, im lặng một chút, đừng nói lung tung, lần này là một khảo nghiệm rất tốt cho các ngươi, cũng là nơi giúp các ngươi tăng trưởng kinh nghiệm chiến đấu tốt nhất, chỉ có tôi luyện trong máu lửa, các ngươi mới có thể chân chính trưởng thành. Còn vấn đề an toàn, cũng là chuyện mà học viện hết sức lo lắng tới, quyết định để các ngươi đi cùng Long kị sĩ bộ đội, tóm lại sẽ có một trăm học sinh đăng kí, sau khi giải tán nếu ai nguyện ý hãy đến báo danh với Trương chủ nhiệm. Ta sẽ điểm danh một số cá nhân nhất định phải tham gia, học sinh năm thứ nhất Lôi Tường, (hic, người thứ nhất như thế nào lại là ta, làm cho ta tự đánh chính mình, cũng thật tàn khốc quá.) Phong Vân, Băng Băng... học sinh năm hai Thụy Đắc ... học sinh năm ba Tử Yên... ... " Viện trưởng nêu tổng cộng mười tám người, đều là tinh anh các cấp của học viện.
Ta nghĩ, để chúng ta đi theo Long kị sĩ, như vậy khác quái gì đi du lịch, cũng chỉ là đi theo một vòng tròn. Rõ ràng Long thần đế quốc thực lực mạnh hơn ma thú lưỡng tộc, còn bắt lũ học sinh chúng ta tham gia, khẳng định viện trưởng nhất định là có mục đích.
Cuối cùng, viện trưởng nói: "Những người ta vừa đọc tên hãy lưu lại, các danh ngạch còn lại mọi người hãy tự đi báo danh, tốt lắm, giải tán."
Ông ta vừa tuyên bố giải tán, nhất thời đại bộ phận đệ tử đều nhằm tới phía Trương chủ nhiệm, xem ra tất cả mọi người rất thông minh, biết lần này chỉ mang tính chất học hỏi hơn là nguy hiểm.
Mười tám người chúng ta được chọn, tới trước mặt viện trưởng , ông hướng về chúng ta nói: "Lần này gửi các ngươi ra tiền tuyến chủ yếu là các ngươi gia tăng kinh nghiệm sát địch, chỉ vậy mới có thể hoàn toàn tôi luyện các ngươi trong lãnh khốc chiến đấu, ta và phó viện trưởng đã thương lượng, đến lúc đó sẽ tìm cho các ngươi những địch nhân không khó đối phó, các ngươi mau trở về chuẩn bị, ước chừng sau một tuần nữa sẽ xuất phát."
Ta và Phong Vân nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên một tia hưng phấn, hắn nói: "Lần này có cơ hội được ra tiền tuyến, đỡ vô vị hơn đi học nhiều, ngươi nói xem có đúng vậy không Lôi Tuờng?"
Ta cười khổ nói: "Chiến tranh có gì vui chứ, chẳng qua chỉ là ta giết người, người giết ta?"
Tử Yên tiến tới chỗ ta, nói: "Thương thế của ngươi vẫn có thể ra tiền tuyến được chứ?" nàng như thể quan tâm ta, phỏng chừng có lẽ vì muội muội của nàng.
Ta gật đầu, nói: "Cũng không thua kém trước kia là mấy, mặc dù chưa hoàn toàn hồi phục công lực, nhưng cũng có thể ứng phó."
Tử Yên thì thầm với ta:" Ngươi mọi sự phải cẩn thận, ta đi trước." nghe nàng ta nói xong, ta cảm thấy lạ lùng, không giống với tính cách của Tử Yên, nàng ta bị làm sao vậy. Chẳng lẽ là đầu óc của nàng ta có vấn đề.
Ta lóng ngóng tỉnh táo lại, phát hiện Phong Vân nước miếng chảy dài, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào lưng Tử Yên rời đi, lẩm bẩm nói: "Nếu nàng mà trở thành lão nương của ta, dù có tổn thọ hai mươi năm ta cũng nguyện ý."
Ta đặt tay lên vai hắn, nói: "Đừng ở đó mà mơ mộng nữa. ngươi mau quay về kí túc xá đi, ta sẽ tới tìm người."
Phong Vân cười hắc hắc, nói: "Lại đi tìm muội muội."
Ta giơ tay trợn mắt làm ra vẻ muốn đánh, hắn cười ha ha chuyển thân bỏ chạy.
Ta chen lấn nửa ngày trong đám người, đều không có tìm được Tử Tuyết. Việc đăng kí đã xong, đột nhiên một tiếng khóc quen thuộc truyền vào tai ta, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Tử Tuyết đang ngồi xổm ở một góc rấm rứt khóc, ta nhanh chóng chạy tới, ngồi xuống hỏi: "Làm sao vậy, Tuyết, kẻ nào khi phụ muội?"
Tử Tuyết dựa vào ngực ta, khóc ầm lên.
Nàng khóc khiến ta cảm thấy một cảm giác kì diệu khó có thể giải thích, ta liên tục hỏi nàng làm sao vậy, nhưng nàng chẳng hề trả lời.
Thật lâu sau, ngực áo ta đã bị nước mắt nàng thấm ướt hết, nàng phỏng chừng đã khóc mệt, lúc này mới ngừng lại, ta xoa xoa nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Khoé mắt Tử Tuyết đỏ lên, nức nở: "Vừa nãy đông quá, muội không báo danh được." chưa nói xong đã lại muốn khóc tiếp.
Ta thở phào một hơi, vỗ nhẹ vào lưng nàng, nói: "Huynh tưởng sự tình gì, nguyên lai là như vậy, không không đăng ký được không phải tốt hơn sao , ta sợ nàng đi lại gặp nguy hiểm."
Tử Tuyết ngẩng đầu lên, nói: "Việc này trọng yếu, huynh lần này đi không biết bao lâu, cũng không biết có gặp nguy hiểm không, ta đương nhiên là muốn đi theo huynh, nếu không, ta chẳng thể nào yên tâm được, vì không báo danh được, ta... ... " Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: