[Dịch] Cuồng Thần
Hắn thét lên một tiếng, hạ lệnh cho đám thủ hạ dừng lại, hướng về phía ta quát to: “ Tiểu tử, có phải là ngươi đã giết con của ta?”.
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: “ Không sai, ngươi là Bạch Thiên thành chủ?”.
Bạch Thiên cười phẫn nộ, nói: “ Ngươi đã biết mà vẫn dám giết con trai độc nhất của ta , hôm nay, ta sẽ bắt ngươi bồi táng.”.
Ta cười lạnh nói: ” Ngươi làm cha mà không biết dạy con, ta giết đứa con bại hoại của ngươi giúp ngươi thanh lý môn hộ, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.”.
Bạch Thiên thét dài một tiếng thê lương, thân hình như một tia chớp phóng tới ta, trường thương trong tay rung lên, luồng đấu khí mạnh mẽ tại không trung không ngừng phát ra những luồng thanh âm “phù, phù.”
Không hổ là tiếp cận thực lực quang minh kỵ sỹ, dù không thể so sánh với công tước về tiêu sái tự nhiên, nhưng lại có phần tàn nhẫn hơn.
Ta biết rõ, động thủ tại đây là cửu tử nhất sinh, thậm chí nếu ta có thể đả bại Bạch Thiên, cũng không có đủ thể lực để đột phá vòng vây, đứng giữa sanh tử ta phải có sự lựa chọn, ta chọn cách bảo tòan .
Ta di chuyển rất nhanh sang bên phải, hy vọng có thể tránh được một kích của Bạch Thiên, tuy ta tránh thành công tránh một kích chính diện, nhưng vẫn bị đấu khí từ trường thương phát ra quét phải, cánh tay truyền tới cảm giác nhức nhối như thiêu đốt, nếu như đổi lại là người khác có lẽ cánh tay đã không còn.
Lợi dụng lúc này, ta bắt đầu xướng lên;” Hắc ám linh hồn ngưng tụ, đoạ lạc phương năng tự do, thức dậy, ma lực vô tận đang ngủ sâu trong huyết dịch của ta.”. Lần biến thân này rất thuận lợi, trên người ta phóng xuất mạnh mẽ hắc sắc quang mang, lập tức hoàn thành biến thân, ta nhanh như chớp rút thanh kiếm Mặc Minh ra, ngăn trở một kích ngàn cân của Bạch Thiên.
Bạch Thiên kinh hãi nói :” Ngươi là ma tộc đoạ lạc thiên sứ?”
Ta hắc hắc cười lạnh:” Không sai, nếu sợ nên biết điều lăn đi cho nhanh, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”.
Bạch Thiên nheo hai mắt lại nói :” Thậm chí có là đoạ lạc thiên sứ, hôm nay ta cũng không buông tha ngươi, đừng quên ta là một long kỵ sỹ.”.
Ta cười to ha ha nói:” Từng là long kỵ sỹ, tại nơi này, không có rồng, long kỵ sỹ có phải đối thủ của đoạ lạc thiên sứ hay không ngươi nên rõ ràng hơn ta.”.
Trên mặt Bạch Thiên đột nhiên lộ một nụ cười quỷ dị, người đột nhiên lùi lại, hô to: “ Tiến lên cho ta.”.
Ta trong lòng cả kinh hiểu được hắn sẽ để cho thủ hạ tiêu hao thể lực của ta, trong mắt ta từng lớp từng lớp binh vệ xông lên.
Bạch Thiên lần này vây giết ta, vì thời gian gấp gáp chỉ mang theo ba trăm cận vệ, nhưng ba trăm người này không ai không phải là hảo thủ, đã được Bạch Thiên lựa chọn trong nhiều năm, những người bình thường nhất cũng là trung cấp vũ sĩ.
Lần đầu giao thủ, ta có cảm giác không đúng, ta vận dụng một kiếm chỉ chém chết năm người, làm trọng thương vài người khác, thực sự không thuận lợi như mong đợi, đám cận vệ này rất giỏi hợp kích với đội hình, đợt này bị phá vỡ đợt sau lại tới như thuỷ triều. Bạch Thiên đứng bên cạnh lãnh khốc nhìn ta tàn sát thủ hạ của hắn.
Tại đây Cuồng phong bạo vũ phát huy tác dụng trọng yếu, mỗi nhát kiếm của ta chém xuống, trên mặt đất cách đó không xa đều phát nổ, làm cho đối phương không thể phòng bị, số thương vong không ngừng tăng lên.
Ta đập cánh bay tới, xướng lên: “ Nắm lấy linh hồn ta như vật tế lễ, hỡi thần hắc ám vĩ đại, ta khẩn cầu người, mượn địa ngục chi hoả của ta, với vô tận thần lực tiêu diệt những sinh vật trước mắt.”. Lần này là ngũ cấp hắc ám ma pháp-- hắc ám ma hoả. Trong lúc ta ngâm xướng vô số hắc mang rải xuống, hắc ám ma hoả có thể thiêu đốt tất cả mọi loại vật chất. Điều làm ta thấy kỳ quái chính là thủ trạc đối với hắc ám ma pháp tịnh không có tác dụng.
Bạch Thiên lúc này cũng chuyển động, hắn thần tốc lao tới, trường thương trong tay hoá xuất thương ảnh đầy trời, ngân sắc đấu khí phát ra mọi hướng, đánh tan phần lớn hắc ám ma hoả do ta phát ra, đồng thời hắn cũng biểu hiện thực lực đích thực, thành công bức ta rơi lại vào vòng vây của đám binh lính.
Ta vừa định truy kích thì bị đám binh lính liều chết cản trở, trong lòng ta vô cùng giận giữ, bọn họ liều mạng không kể tới bản thân, đã đánh thức nộ hoả trong ta, ta đưa cuồng ma năng lượng (cuồng thần quyết dung hợp với thiên ma quyết thu hút năng lượng) phát huy tới cực hạn, biến bọn họ thành những đống thịt vụn.
Sau nửa canh giờ, trên đại lộ đầy những thi thể không lành lặn, ba trăm cận vệ không còn một ai sống sót, toàn bộ bị ta hạ thủ, tu luyện tới thiên ma quyết đệ tứ tầng đã khiến cho thực lực của ta tăng vọt, nếu đổi lại là trước kia, chỉ riêng chiến thuật biển người cũng có thể khiến cho ta nuốt hận. Nhưng bây giờ mặc dù tổn thất không ít năng lượng, ta vẫn còn sức để liều mạng. Ta sử dụng Mặc Minh để chống đỡ thân thể, lạnh lùng nhìn Bạch Thiên, giận dữ nói :” Ngươi thật là đê tiện, dùng chiến thuật biển người để tiêu hao thể lực của ta.”.
Bạch Thiên khinh thị nói: “Chiến thuật biển người thì sao, chỉ cần có thể đạt chiến thắng cuối cùng thì mọi phương pháp không phải đều như nhau sao? Đám thủ hạ của ta, các ngươi đi thong thả, ta sẽ báo thù cho các ngươi rất nhanh.”. Trường thương của Bạch Thiên hoá thành cầu vồng nhanh như chớp phóng tới ta.
Ta vận dụng Mặc Minh, nghênh đón thương ảnh của đối phương, nhưng dù sao thể lực đã bị tiêu hao quá lớn, mặc dù ngăn cản được trường thương của hắn, nhưng vẫn bị đấu khí từ đầu thương cắt vào da tay bả vai, thân hình lui về phía sau vài bước. Bạch Thiên dừng lại kinh ngạc nói:” Hảo tiểu tử, da ngươi thật là dày, ngươi là một tân thế hệ đoạ lạc thiên sứ, có lẽ thời gian thức tỉnh chưa lâu. Dù ta không có sự trợ giúp của cự long, trong tình thế quyết đấu công bằng, ngươi cũng không thể thắng ta, chịu chết đi.”.
Lời của Bạch Thiên đích thị là sự thực, thương pháp của hắn thật sự xuất quỷ nhập thần, đấu khí bén nhọn dị thường, bởi vậy dù năng lực phòng ngự của ta mạnh mẽ cũng không dám chịu đựng đòn đánh chính diện. Sau thời gian không dài, thân hình ta phủ đầy những vết thương, đến cuối cùng kết quả chỉ có một đó là cái chết.
Bạch Thiên đột nhiên dừng tiến công hướng tới ta nói: “Ngươi đích thực rất dẻo dai, tuy nhiên, ngươi sẽ mau chóng mất mạng trong tay ta.”.
Trường thương của hắn chỉ chéo lên trời, toàn thân phát xuất bạch sắc đấu khí, mạnh mẽ tựa như vô số con rắn bạc bao xung quanh, hắn quát: “ Nối tiếp ý chí của ta—Ngân xà cuồng vũ”. Hắn nhảy vọt tới trường thương hoá thành vô số đạo ngân xà che phủ cả bầu trời phóng về phía ta.
Trong khi hắn tập trung năng lượng, ta miễn cưỡng hội tụ năng lượng còn lại, vỗ cánh bay tới, năng lượng toàn thân tập trung trên thân Mặc Minh kiếm. Vào lúc Bạch Thiên phát xuất thương ý, ta cũng hét lớn một tiếng: “Cuồng long cấp vũ.” Ta hòan tòan để thân thể cho Mặc Minh dẫn động, điên cuồng xoay vòng tròn đi đến, toàn thân hoá thành một hắc sắc cự long giương nanh múa vuốt hướng tới đối thủ. Nếu thân thể ta ở trạng thái tốt nhất, ta có thể cùng với Bạch Thiên bình thủ, thậm chí còn có chút khả năng chiến thắng, nhưng với trạng thái hiện giờ, ta và hắn quả thật có sự chênh lệch.
Hai cỗ lực lượng mạnh mẽ xung đột trên không trung, khiến cho chu vi mười trượng xung quanh kình khí nổi lên. Sau đợt xung đột kịch liệt, ta từ trên không trung rơi xuống, ngã trên mặt đất, thân thể ta tạo ra một hố sâu tại hiện trường.
Bạch Thiên sắc mặt tái nhợt dừng thân phía trước ta chừng hai mươi trượng, mặc dù hắn cũng đã bị thương nhưng nhẹ hơn ta nhiều. Hắn hướng trường thương về phía ta nói :” Ngươi trúng sáu trọng kích của ta mà tới giờ vẫn không chết. A…..“ .
Hắn nói xong, phát hiện ta với tấm thân đầy máu tươi trườn lên từ trong hố, vừa rồi ta quả thật bị hắn đánh trúng vài kích, nhưng năng lực phòng ngự cường hãn của Bỉ Mông tộc đã có tác dụng trọng yếu ngăn cản đại bộ phận sức mạnh xâm lấn vào trong thân thể. Mặc dù trên người ta có một vài vết thương sâu có thể trông thấy cả xương nhưng là chưa đủ lấy mạng ta.
Bạch Thiên theo ý thức thối lui hai bộ, hắn không tưởng có người chịu đựng những kích vừa rồi mà vẫn còn sống, thậm chí là đoạ lạc thiên sứ cũng không được.
Mặc Minh kiếm của ta đã rơi ở phía xa, mỗi một vết thương trên người truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng ta không nản chí. Sau khi hoá thành đoạ lạc thiên sứ, não bộ ta luôn giữ được thanh tĩnh, đó cũng là một nguyên nhân mà trong cuộc chiến giữa đoạ lạc thiên sứ và long kỵ sỹ, thường thường long kỵ sỹ trong tình huống chiếm ưu thế bị đoạ lạc thiên sứ phản phệ dẫn tới lưỡng bại câu thương.
Bạch Thiên cũng nghĩ tới điều đó, hắn thần tốc lui về sau tạo khoảng cách an tòan, cảnh giác nhìn ta.
Năng lượng trong nội thể ta chỉ còn một chút, căn bản không thể đối kháng với hắn, nên ta cứ tiếp tục vững chãi đứng đó nhìn hắn, sau đó bí mật vận chuyển năng lượng nhằm khôi phục thân thể.
Sau một lát, Bạch Thiên cảm thấy có gì không đúng, thân hình di động tới bên cạnh ta, lấy thương làm côn, tầng tầng lớp lớp quật vào hậu bối của ta. Thân thể ta dưới cú đánh của hắn bị đẩy bật đi, chỉ dừng lại khi đập vào một thân cây ven đường.
Một chút năng lượng vừa mới đề tụ được đã bị một côn của Bạch Thiên đánh tan, dẫn đến kinh mạch toàn thân ta lại trở nên tán loạn, liên tiếp phun ra ba búng máu tươi, thân thể đã tới ranh giới cực hạn.
Bạch Thiên cười ha hả đuổi tới, dụng thương chỉ vào đầu ta, đắc ý nói:” Tưởng ngươi có tuyệt chiêu gì, hoá ra tất cả chỉ là giả cường, chịu chết đi, tiểu tử.”. Thương của hắn chiếu thẳng vào thái dương huyệt của ta phóng tới, mắc dù ta có khả năng phòng ngự siêu cường, nhưng lúc này gần như không còn chút vận may nào.
Trong giới hạn sinh tử, tiềm năng thân thể ta phát huy tới cực hạn, liều mạng lăn sang bên phải, né tránh đòn công kích trí mạng.
Bạch Thiên không ngừng nhằm vào những nơi yếu hại của ta mà tấn công, thân thể ta không thể hành động theo chỉ huy của bộ não, chỉ có thể miễn cưỡng tránh khỏi những chỗ yếu hại, trên người lại mang thêm một vài vết thương rất sâu.
Bạch Thiên vừa tấn công vừa nói:” Tiểu tạp chủng ngươi vẫn có thể chịu đựng, để ta xem ngươi còn chịu được bao lâu. Hôm nay ta sẽ lăng trì ngươ.i”. Hắn thật sự không nghĩ rằng câu nói đó đã mang tới cho hắn hoạ sát thân.
Khi câu nói của Bạch Thiên truyền đến tai ta, máu trông người ta như sôi sục, ta ghét nhất bị gọi là tiểu tạp chủng, người pha trộn giữa hai dòng máu thì không phải là người?
Ta hét lớn một tiếng, hai tay tay chống đất đẩy thân thể ra ngoài hai trượng, đôi cánh màu đen hoàn toàn mở ra, duy trì thân thể cân bằng, mắt ta tràn đầy cừu hận, bởi vì sự biến thân mà đồng tử màu đen chuyển dần thành màu đỏ, tiếp theo là tóc và cánh cũng từ màu đen chuyển thành đỏ sậm, ta đã vượt qua giới hạn đoạ lạc thiến sứ mà là huyết hồng thiên sứ. Các vết thương trên thân thể ta nhanh chóng lành lại, mái tóc dài đã biến thành màu đỏ phất phơ ( mặc dù lúc này không có gió ), ngay cả chính ta cũng không ngờ trong hình dạng đoạ lạc thiên sứ lại có thể cuồng hoá, lực lượng toàn thân điên cuồng tăng cường, nhanh chóng đạt tới siêu việt trạng thái. Kỳ thật trải qua thân hình đoạ lạc thiên sứ ta vốn không có khả năng cuồng hoá bởi vì đoạ lạc thiên sứ luôn luôn duy trì não bộ thanh tĩnh, căn bản không thể làm cho bản thân giận giữ, huống chí là phát cuồng, nhưng lời nói của Bạch Thiên đã gây cho nội tâm ta tổn thương, làm cho nộ hoả đột ngột bạo phát, mới có thể có kết quả này.
Bạch Thiên bị thay đổi của ta làm cho kinh ngốc, hắn lầm rầm nói:”Ngươi là loại quái vật gì?”.
Thanh âm ta tựa như huyền băng ngàn năm, âm thanh tràn đầy chết chóc : “ Con người đáng ghét này, ngươi chết đi.” . Cả người ta hoá thành một đạo hồng sắc như thiểm điện nhắm vào Bạch Thiên, hắn ý thức được liền nâng trường thương cố ngăn cản đòn tiến công của ta, trường thương dưới thực lực mạnh mẽ của ta đã hoá thành tro bụi, ta xuyên qua từ thân thể hắn, sau đó lẳng lặng đứng phía sau Bạch Thiên khoảng mười trượng, thân thể Bạch Thiên chợt nổ tung, hoá thành huyết vũ đầy trời.
Ý thức còn lại cho ta biết nơi đây không thể ở lâu, ta nhặt Mặc Minh còn rớt trên mặt đất, nhanh chóng bỏ đi.
Tốc độ của ta đạt tới mức độ cao chưa từng có, cảnh vật xung quanh trôi như gió bên tai ta, ta duy trì phi hành thẳng tắp, xuyên qua tất cả các chướng ngại, không có gì có thể ngăn cản ta một phút một giây.
Cuối cùng, khi máu cuồng hoá trong ta nguội lại, thân thể ta mềm nhũn, rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
………
Nỗi đau mãnh liệt từ trên thân thể khiến cho ta tỉnh lại từ cơn hôn mê, ta phát hiện, bản thân không thể cử động một ngón tay, rõ ràng lúc đang chiến đấu với Bạch Thiên, tất cả cả các vết thương trong khi ta biến thành huyết hồng thiên sứ đều đã lành, cho ta cảm thấy tình trạng kinh khủng của nội thể.
Kinh mạch toàn thân ở trạng thái đình trệ, một vài chỗ còn hỗn loạn, khiến cho toàn thân ta đau đớn dị thường, bằng năng lượng của ta sử dụng mỗi loại hoá thân đều khó khăn dị thường, huống chi đồng thời sử dụng hai loại, dù cho thành công giết chết Bạch Thiên nhưng cũng tạo cho thân thể ta tổn thương lớn.
Ta miễn cưỡng cho một viên tị cốc đan vào miệng, yên lặng vận công cố đả thông những kinh mạch bị đình trệ. Nhưng ta phát hiện trong cơ thể ta hắc ám ma lực cùng với cuồng thần đấu khí hỗn loạn dị thường, hoàn toàn tắc nghẽn trong kinh mạch, hơn nữa năng lượng chỉ còn chút ít, trong lòng ta chợt sợ hãi, có phải ta đã tàn phế không?
Không, sẽ không. Ta còn có mục tiêu lớn phải hoàn thành, sao có thể nản chí như vậy.
Trong lúc vô ý ta nhìn lại bên cạnh, xuyên qua ánh trăng sáng, ta phát hiện Mặc Minh nằm lẳng lặng cách ta không xa, dùng cả chân và tay ta trườn tới nó một cách khó khăn, bằng hữu thân cận nhất của ta, cho dù chết ta cũng ở cùng với ngươi một chỗ.
Sau khi bò một lát, thân thể ta truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến ta lại hôn mê, sau khi tỉnh lại tiếp tục bò tới, khoảng cách chỉ có ba mươi trượng ngắn ngủn mà ta đã hôn mê sáu lần, cuối cùng ta cũng thành công bò tới trên thanh kiếm, ta cười thoả mãn, lần hôn mê thứ bảy cũng tới.
Một cỗ khí tức băng lạnh từ trên ngực ta truyền tới, khiến cho ta thoải mái hơn nhiều. Ta chậm rãi mở to mắt, phát hiện đang nằm sấp trên Mặc Minh, luồng khí tức băng lãnh đúng là do nó truyền đến. Ta trong lòng mừng rỡ dùng ý thức điều khiển luồng khí lạnh để đả thông kinh mạch. Luồng hắc ám ma lực này thật sự quá yếu, muốn toàn bộ kinh mạch thông suốt thực sự khó khăn phi thường. Ta dùng thời gian bảy ngày bảy đêm chỉ đả thông được một đoạn kinh mạch nhỏ trên ngực, hắc ám ma lực lúc này so với lần trước còn sót lại trong kinh mạch cường đại hơn một chút.
Ta biết bản thân thương thế rất nghiêm trọng, không phải trong một sớm một chiều có thể khôi phục, giữ tâm trạng bình tĩnh, mỗi ngày kiên trì sự dụng nguồn năng lượng yếu ớt đó đả thông kinh mạch.
Một tháng trôi qua rất nhanh, mặc dù công lực của ta chỉ khôi phục được hai thành, nhưng không ảnh hưởng tới hoạt động của ta, chỉ cần không đề khí, thân thể ta so với thường nhân không có gì khác nhau. Khoảng thời gian chịu khổ này, khiến cho ta gầy đi nhiều.
Đã gần tới thời gian phải trở lại trường, không có thời gian để ta tiếp tục liệu thương, ta tìm được một sơn khê, làm sạch thân thể, lấy quần áo mới trong bọc mặc vào, bước lên đường trở lại học viện. Sau kinh nghiệm lần này, ta càng thêm khát vọng thực lực cường đại, ta âm thầm thề nhất định phải khống chế thành công uy lực của huyết hồng thiên sứ, nếu có một ngày ta khống chế thành công thân thể tứ dực huyết hồng thiên sứ, tại đại lục ta sẽ không có đối thủ.
Bởi vì thân thể bị thương nặng, ta chỉ có thể đi từng bước, vốn chỉ là một ngày lộ trình nhưng mà khiến ta tốn mất bốn ngày.
Rốt cục đã nhìn thấy đại môn của học viện, ta dùng Mặc Minh đỡ thân thể, tập tễnh đi vào, vừa qua cửa ta đi thẳng tới văn phòng của Trang lão sư.
Vất vả bước tới, phát hiện ra văn phòng không có ai, ta ngồi ở hành lang, vận hành một cách khó khăn hai nhóm năng lượng (Cuồng thần đấu khí và hắc ám năng lượng ta đều thu hồi được rất ít nên cho nên chia thành hai nhóm) chạy trong sáu đạo kinh mạch thông suốt, trong lúc vận hành năng lượng, thân thể ta đã thoải mái hơn nhiều, tới trưa Trang lão sư đã trở lại, chợt gặp lại nàng khiến ta chấn động ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng dùng tay đỡ ta dậy, lo lắng hỏi: “Lôi Tường, ngươi làm sao vậy?”.
Ta mệt mỏi nhìn nàng nói:” Tỷ tỷ, vào văn phòng người rồi nói.”.
Trang lão sư gật đầu, nhanh chóng mở của văn phòng, dìu ta vào trong rồi đỡ ta ngồi lên ghế, ta cảm thấy thật thoải mái. Trang lão sư nói:” Đệ đệ, ngươi lần này bị sao vậy, về muộn mất mấy ngày, ngươi nhất định đã gặp tai nạn. Sao lại thế này? Nhanh nói cho ta biết.”.
Ta nhẹ nhàng thở dài nói:” Ta luyện công quá gấp, tẩu hoả nhập ma, hôm nay có thể trở về gặp người đã là may mắn lắm rồi.”. Lý do tốt này ta đã sớm nghĩ ra, tình trạng hiện nay của ta cũng tượng tự như là tẩu hoả nhập ma.
Trang lão sư kinh hãi, cầm lấy tay ta, đặt tay lên mạch môn của ta, nhìn nàng không dứt nhau mày, ta biết nàng đối với thương thế của ta không có biện pháp.
Trang lão sư buông tay ta ra, nhíu mày nói: “Kinh mạch ngươi hỗn loạn vô cùng, bằng vào năng lực của ta không thể tìm ra hiểu được tình trạng trong nội thể ngươi.”.
Ta lắc đầu nói: “ Tỷ tỷ, đừng vì ta làm khó mình, ta sẽ tự mình đả thông kinh mạch, tốc độ đả thông kinh mạch hiện giờ của ta đã nhanh hơn trước rất nhiều”. (Mỗi đạo kinh mạch thông suốt, năng lực của ta sẽ tăng cường thêm một phần, đả thông đạo kinh mạch khác sẽ dễ dàng hơn nhiều).
Trang lão sư gật đầu nói: “ Ta để phó Viện trưởng xem cho ngươi, có lẽ hắn ta lại có biện pháp.” Không chờ ta trả lời, nàng nhanh chóng đi ra ngoài. Tỷ tỷ quan tâm tới ta từ nội tâm, khiến ta cảm thấy ấm áp, ta biết bản thân thân không phải một kẻ pha trộn ba dòng máu người, ma, thú cô đơn bất lực.
Thời gian không dài, Trang lão sư và Phó viện trưởng bước tới gần, Phó viện trưởng nhìn hình dáng của ta giận dữ nói: “ Tiểu tử ngươi, tu luyện sao có thể nhanh chóng, không tiến bộ một cách tuần tự chắc chắn, thế nào cũng xảy ra tai nạn.” Nói xong hắn liền cầm lấy mạch môn của ta.
Nửa tiếng sau:” Phó viện trưởng buông tay ra nói: “Ngươi tu luyện hắc ám ma pháp là chính, nhưng đấu khí này ta chưa từng thấy qua, trong nội thể ngươi một trăm điểm kinh mạch cũng tắc nghẽn tới hơn bảy mươi, ngươi có thể trở về là đáng mừng rồi, tình trạng của ngươi ta thật không có cách, chỉ có thể dựa vào sự tĩnh tu của bản thân ngươi thôi. Như vậy ta chuẩn bị cho ngươi một gian tĩnh thất, mỗi ngày để tiểu Trang cung cấp vật thực cho ngươi. Ngươi ở đó cố mà khôi phục, nếu có vấn đề gì cứ hỏi ta và tiểu Trang. Tiểu Trang à, trước hết việc Lôi Tường trở về đừng nói ra ngoài, ta sẽ báo với viện trưởng. Lôi Tường ngươi là ngôi sao hy vọng của học viện, nhất định phải phục hồi sớm nhất có thể, các chuyện khác ngươi không cần quản tới.”.
Ta gật đầu nói: : Cảm ơn phó viện trưởng, từ nay tu luyện ta nhất định sẽ cẩn thận.”
Phó viện trưởng thở dài hiền lành nói: “ Ngươi là đứa nhỏ tốt, rất có tâm tiến thủ, nhưng mà nâng cao thực lực không phải là việc một sớm một chiều, ngươi nhất định phải hiểu, tuần tự tiến bộ mới là phương pháp tốt nhất.”
Ta cảm kích nói :” Ta sẽ nghe lời người.”
Phó viện trưởng nói :” Thừa dịp buổi trưa không có người nào, đi theo ta. Ta đưa ngươi tới chỗ nghỉ ngơi.”
Ta theo Phó viện trưởng tới nơi nghĩ ngơi, đó là một tiểu lâu cô lập, hắn đưa ta tới mật thất ở dưới đất, rồi nói: “Nơi đây thông thoáng, mặc dù đơn giản thô lậu, nhưng so ra thích hợp cho ngươi dưỡng thương, loại thương thế do tẩu hoả nhập ma này cần yên tĩnh tu dưỡng nên ta không đưa ngươi tới bệnh viện. Mỗi ngày tiểu Trang sẽ mang nhu phẩm đến cho ngươi.”.
Ta nói: “ Nơi đây tốt lắm, ta sẽ cố tu luyện, nhanh chóng khôi phục thân thể.”
Phó viện trưởng nói: “Loại thương thế này không vội được, để đi học cùng mọi người thì ngươi phải khôi phục tới năm phần. Ài, có lẽ cả học kỳ này ngươi phải dành để trị thương, ta và viện trưởng vốn định để ngươi tiến vào Thiên Long tổ, bây giờ xem ra không được nữa rồi. Học kỳ tới hãy nói.” Vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt Phó viện trưỏng lộ ra.
Phó viện trưởng đi rồi, ta nằm nghỉ ngơi trên giường, phó viện trưởng nói không sai, có hạ thất này ta chắc chắn có thể phục hồi vết thương. Tử Tuyết bây giờ không biết thế nào, Bạch Thiên lão gia hoả thật sự đáng ghét, nếu không phải hắn gây ra, bây giờ ta có thể nhìn thấy Tử Tuyết, nói không chừng còn không phải ở yên một chỗ thế này.
Ta thôi động hai cỗ năng lượng riêng biệt trong nội thể nhằm phía kinh mạch bất đồng, bắt đầu quá trình trị thương.
Sau hai tháng, đại bộ phận kinh mạch của ta đã được đả thông, chỉ còn vài kinh mạch vẫn chưa phục hồi, công lực đã khôi phục được sáu phần. Hôm đó Trang lão sư mang thức ăn tới, ta nói với nàng biết: “ Tỷ tỷ, ta nghĩ mình đã có thể đi học trở lai, đã khai trường được hai tháng, nếu không đến ta sợ các môn học lại bị đình trệ nhiều.”
Trang lão sư mỉm cười nói: ”Thật sự tốt chứ?” .
Ta gật đầu nói: “Công lực đã khôi phục được sáu thành.”
Trang lão sư đặt tay lên mạch môn của ta, cảm thụ năng lượng của ta ba động, nàng kinh ngạc nói: “ Sáu thành công lực mà đã mạnh mẽ như vậy, xem ra nếu lần này không tẩu hoả nhập ma, nếu khôi phục toàn bộ công lực, thực lực của ngươi đã đề thăng qua một giai đoạn. “. Lần này thiên ma quyết và cuồng thần quyết đều tăng thêm một tầng, đương nhiên là đã đề thăng tới một giai đoạn khác. Thậm chí là sáu thành công lực bây giờ cũng mạnh hơn trạng thái lúc giao đấu với Lý Ngoã.
Ta nói: “Có lẽ là do vận khí tốt, trong khi tẩu hoả nhập ma, đấu khí của ta phát sinh biến hoá, tiến lên thêm một cấp.”
Trang lão sư hỏi: “Ngươi học đấu khí gì vậy, chỉ tăng một cấp mà có thể tiến bộ lớn như vậy, nếu tẩu hoả nhập ma mà có thể tiến bộ nhiều như vậy, ta cũng muốn luyện thử.” .
Ta cười khổ nói: “ Tỷ nghĩ rằng tẩu hoả nhập ma thoải mái lắm sao, nếu không phải ta vận khí tốt, có lẽ không còn thấy được tỷ, huống chí đấu khí của ta chỉ thích hợp để nam nhân luyện tập, tỷ tỷ quyến rũ như vậy, nếu học xong tính cách thay đổi thì không tốt.” .
Trang lão sư cười nói: “ Thôi đủ rồi, để ta trở về nói với phó viện trưởng, phải rồi Tử Tuyết mỗi ngày đều hỏi ta khi nào ngươi trở lại, vì sợ ảnh hưởng đến việc trị thương của ngươi nên ta không có nói với ngươi, nhìn hình dáng của tiểu nha đầu, có lẽ sớm có hiểu lầm, ngươi nên nhanh chóng đi tìm nàng, để nàng an tâm.”
Tiễn Trang lão sư đi rồi, ta tiếp tục liệu thương, tu luyện một lát, nỗi nhớ Tử Tuyết trong lòng làm ta không thể bình tĩnh.
…………….
Ngày thứ hai, ta bị Phó viện trưởng “Đuổi” ra ngoài, hắn động viên ta mấy câu, rồi để ta đi đến lớp học.
Lúc ta tiến vào lớp học, lập tức gây náo động, ngồi phía trên, Hoả Hành hỏi: “ Lão Lôi, ngươi chạy đi đâu vậy, không ngờ ngươi về muộn tới hai tháng.”
Ta cười khổ nói: “Một lời khó nói hết, có dịp ta sẽ kể cho ngươi.”
Do ta học kỳ trước khiêu chiến Lý Ngoã, nên giờ ở học viện cũng có chút danh tiếng, chỉ dưới đệ nhất tiết khóa, trong lớp bạn đồng môn tụ tập xung quanh ta hỏi này hỏi nọ, đặc biệt là các nữ sinh, cuối cùng, ta không thể không phát xuất hình dáng băng lãnh, doạ họ sợ hãi bỏ trốn.
Ta vừa thở nhẹ một hơi, cửa vào đột nhiên xuất hiện tiếng ồn ào, ta theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, Tử Tuyết sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, nàng gầy hơn trước kia một chút, hình dạng tiều tuỵ của nàng làm tim ta đập nhanh, ta nhanh chóng bước tới, Tử Tuyết cũng tiến lại ngã vào ngực ta khóc thất thanh.
Ta ôm lấy bờ eo nàng, kích động nói không nên lời.
Tới khi Trang lão sư ho khan lên một tiếng, Tử Tuyết mới e thẹn phân khai, mặt nàng như quả táo chín, nói khẽ với ta: “ Sau giờ học sáng, gặp nhau ở nhà ăn.”. Nói xong, lập tức chuyển thân chạy ra ngoài” .
Trang lão sư đi cạnh ta cẩn thận nói: “ Đệ đệ từ sau trong học viện phải chú ý một chút, dù sao cũng có nội quy, nha đầu Tử Tuyết ấy, không sai…., rất thích ngươi đấy. Tốt, trở lại chỗ ngồi bắt đầu học.”
Trái tim ta dường như không ở đó tới khi kết thúc giờ học, ta chạy tới nhà ăn đợi Tử Tuyết, đợi không lâu, hai đạo thân ảnh màu tím xuất hiện trước mặt ta, tới cùng với Tử Tuyết là Tử Yên, ta kích động tới đón, giữ chặt Tử Tuyết nói: “Tử Tuyết…….”
Tử Yên ho khan lên một tiếng: “Các ngươi chú ý điểm này, bây giờ là đang ở trong học viện.”
Ta nhíu mày nói: “Tỷ sao cũng đến đây.” .
Tử Yên giận giữ nói: “ Thế nào, không muốn nhìn thấy ta? Có phải các ngươi cho ta là người thừa, ngươi đã quên cha ta đã nói thế nào với ngươi, ngươi quên ta là giám sát học viên sao?”
Ta quay đầu, không để ý tới Tử Yên, hướng tới Tử Tuyết nói: “Chuyện trước đây……..” .
Tử Yên dùng đôi tay nhỏ bé bịt miệng ta lại, nói: “Chuyện trước đây đều là muội không tốt, hiểu lầm huynh, muội đã minh bạch mọi chuyện, huynh có thể tha thứ cho muội không?” . Nói xong nàng liền cúi đầu xuống.
Ta nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ cần nàng không giận là tốt rồi.”
Tử Yên ở bên cạnh nói: “Những ngày này ngươi chạy đi đâu, ngươi có biết Tử Tuyết lo lắng cho ngươi rất nhiều không?” .
Ta trả lời: “Ta tới một địa phương vắng người để luyện công, không ngờ ràng, lại làm mình bị tẩu hoả nhập ma.”
Tử Tuyết kinh hãi nói: “ Huynh bị tẩu hoả nhập ma, vậy bây giờ thế nào?”
Ta mỉm cười âu yếm vuốt ve đầu nàng nói: “ Đã không còn việc gì, muội yên tâm đi, kỳ thật lúc bắt đầu khai trường huynh đã trở lại, chỉ là lúc đó suy nhược phi thường, cho nên Phó viện trưởng an bài cho huynh đi trị thương trước. Bây giờ đại bộ phận đã khôi phục huynh mới quay về đi học.”
Tử Yên bất mãn nói: “Nguơi vì cái gì mà không thể gặp Tử Tuyết trước?”
Tử Tuyết lắc lắc tay tỷ tỷ nàng, nói: “Không có gì, chỉ cần Lôi Tường trở về là tốt lắm rồi.”
Tử Yên bất lực nói: “Nha đầu ngu ngốc, nhường nhịn tiểu tử tới không biết đường hướng, ngươi cẩn thận một chút, không khéo bị hắn bán đi mà không biết.”
Ta cả giận nói: “ Tỷ thật là phiền, có phải tỷ thấy khó chịu khi không thể phá hoại tình cảm của chúng ta.”
Tử Yên thoáng liếc ngang ta, nói: “ Ta đi rồi, Lôi Tường ngươi cẩn thận một chút, nếu ngươi khi dễ muội muội của ta, ta sẽ không tha cho ngươi. Những lời này ta không biết đã nghe nàng nói bao nhiêu lần. Thấy Tử Yên đã rời đi, ta nắm tay Tử Tuyết nói: “Chúng ta kiếm nơi nào tâm sự một lúc, huynh thật sự rất nhớ muội.”
Tử Tuyết gật đầu: “ Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhưng vẻ mặt vô cùng hoan hỷ, nàng nói: “Muội cũng rất nhớ huynh, chúng ta rời khỏi đây nào.” .
Ta nghĩ nghĩ rồi nói: “ Đi tới chuồng ngựa, thời gian này huynh chưa gặp lại Hắc Long, nó bây giờ thế nào? “ .
Tử Tuyết mỉm cười nói: “Nó ăn uống, nghỉ ngơi cả ngày, huynh không có đây, muội cũng không dám để nó ra ngoài, nên đã phát phì rồi.” .
Ta kéo Tử Tuyểt đi tới hướng chuồng ngựa, khi gặp lại Hắc Long, ta kinh ngạc hướng tới Tử Tuyết nói: “Đó là Hắc Long của ta? Không thể nào.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: