[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
- Đưa hai viên đá đấy cho ta.
Âu Dương Giáo cũng lười nói nhảm. Thiên Diễm Tinh Kim to như vậy là vật báu vô giá, có tiền cũng không mua nổi.
- Nhìn cái gì vậy?
Bởi vì chuyện vừa xảy ra, có rất nhiều người vây quanh quầy hàng của Lâm Vân. Âu Dương Giáo liền rống lên một tiếng. Mọi người mới vội vàng tản đi.
Lâm Vân đã sớm thu Thiên Diễm Tinh Kim lại, nhìn vẻ cuồng nhiệt của Âu Dươn Giáo, nói:
- Khách quý, ông có biết tôi lấy những viên đá đó từ đâu không? Để tôi nói cho ông biết. Nơi đó có vô số những hòn đá như vậy. Mấy viên vừa rồi tôi chỉ tùy tiện nhặt mà thôi. Không ngờ nó lại đáng giá như vậy.
Khóe miệng Âu Dương Giáo hơi co rút lại. Đáng giá? Đây không phải nói nhảm sao? Thiên Diễm Tinh Kim mà không đáng giá, thì còn thứ gì đáng giá nữa? Lại nhớ tới Lâm Vân vừa nói hắn biết một nơi có vô số Thiên Diễm Tinh Kim, đôi mắt của Âu Dương Giáo liền đỏ bừng. Vươn tay nắm lấy ngực của Lâm Vân, luôn miệng hỏi:
- Nói mau, là ở đâu?
Lâm Vân nhìn xung quanh, bình tĩnh trả lời:
- Nói ở đây sao?
- À, đương nhiên là không. Ta mang ngươi rời khỏi đây.
Âu Dương Giáo liền kéo Lâm Vân rời đi. Thậm chí việc Lâm Vân thu hai viên Thiên Diễm Tinh Kim lại, y cũng không có hỏi. Nhất thời Âu Dương Giáo đã bị số Thiên Diễm Tinh Kim làm cho váng đầu. Khiến y không nghĩ tới vì sao một tu sĩ Trúc Cơ lại không hề sợ hãi mình.
Lâm Vân gỡ tay của Âu Dương Giáo ra, chậm rãi thu hồi đồ đạc rồi mới đi theo Âu Dương Giáo. Có vài tu sĩ cảm thấy không đúng, cũng muốn đi theo. Nhưng khi thấy tu vị của Âu Dương Giáo, bọn họ đành thôi.
Âu Dương Giáo vội vàng dẫn Lâm Vân ra ngoài thành Kim Châu, tới một nơi vắng người, mới kêu lên:
- Ở nơi nào? Những viên đá kia ở nơi nào? Mau dẫn ta tới dó.
Lâm Vân giả vờ không đếm xỉa gì nói:
- Chỗ đó chẳng những có những viên đá, mà còn có động phủ. Nhưng tôi lại không vào được. Giống như có cái gì chặn lại.
- Động phủ Thượng Cổ?
Âu Dương Giáo càng cả kinh. Thậm chí giọng nói đã trở nên run rẩy.
Lâm Vân thì vẫn bình tĩnh nói:
- Ông có sốt ruột thì cũng có tác dụng gì đâu? Chỗ đó chỉ có tôi mới có thể đi vào. Bởi vì động phủ đó đã nhận máu của tôi rồi. Lúc trước có một người cũng bảo tôi dẫn tới nơi đấy. Kết quả vì chưa đợi tôi nhỏ máu, tự tiện xông vào, liền bị trận pháp đánh chết. Ông tin hay không thì tùy ông.
Lâm Vân sợ người này nghĩ giết luôn hắn, sau đó sưu hồn. Như vậy thì kế hoạch của hắn không thể thực hiện được.
- Vậy còn chờ gì nữa, mau dẫn ta đi. À, lão phu là Âu Dương Giáo. Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử.
Âu Dương Giáo vội vàng nói. Y chưa từng nghĩ một tu sĩ Trúc Cơ rõ ràng dám lừa gạt y.
Lâm Vân lại không nhanh không chậm nói:
- Điều này không thể được. Tôi đã hẹn với hai vị tiền bối của Tịch Mịch Cốc. Bọn họ nói rằng sẽ dẫn tôi tới tham quan bên ngoài đại trận của Tịch Mịch Cốc. Nếu tôi rời đi thì sẽ lãng phí cơ hôi này mất. Không được, không được.
Âu Dương Giáo tức giận khó nhịn, nhưng lại không dám thực sự bão nổi với Lâm Vân. Y sợ hắn lại không dẫn mình tới đó. Cho dù có thể sưu hồn, nhưng thứ này không hoàn thiện. Một khi không lục soát được thông tin gì hữu ích, thì y sẽ thua lỗ lớn.
- Xem trận pháp thì có cái gì, ta dẫn ngươi vào Tịch Mịch Cốc cũng không phải là không thể. Chỉ cần ngươi dẫn ta tới chỗ đó, thì lúc quay lại ta mang ngươi vào Tịch Mịch Cốc tha hồ mà nhìn.
Âu Dương Giáo vội vàng nói.
Lâm Vân lắc đầu nói:
- Không được, nếu không ông mang tôi tới chỗ Tịch Mịch Cốc trước rồi tôi sẽ dẫn ông tới chỗ đó sau. Phải biết rằng tôi hâm mộ Tịch Mịch Cốc đã lâu. Cuối cùng sắp được nhìn thấy rồi, sao có thể bỏ qua? Huống hồ chỗ kia rất xa. Cho nên tôi không đồng ý.
Thấy tiểu tu sĩ Trúc Cơ không do dự cự tuyệt hảo ý của mình, lửa giận trong lòng Âu Dương Giáo đã cháy bừng bừng. Hận không thể giết chết Lâm Vân. Nhưng y cũng không dám làm vậy.
Những gì Lâm Vân nói có hấp dẫn quá lớn. Nếu tin tức này bị lộ ra ngoài. Phỏng chừng không còn phần cho y. Cho nên để cho Lâm Vân thoát khỏi tầm mắt của y là không có khả năng. Phải đợi đến khi tới được nơi có đầy Thiên Diễm Tinh Kim và động phủ Thượng Cổ, tiến vào được trong đó mới có thể giết tên tu sĩ Trúc Cơ này.
- Được rồi, hiện tại ta dẫ theo ngươi tới Tịch Mịch Cốc. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là đệ tử mà ta mới thu nhận gần đây, tên là Nguyên Tạp biết chưa?
Âu Dương Giáo rơi vào đường cùng, đành phải thỏa hiệp với Lâm Vân.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn lộ vẻ hưng phấn. Chủ động nói:
- Chỉ cần vào được Tịch Mịch Cốc, tôi nhất định sẽ dẫn ông tới chỗ đó. Ông cứ yên tâm đi, tôi nói được là làm được.
Tống ngươi tới địa phủ, đương nhiên là có thể rồi.
Tịch Mịch Cốc quả nhiên cách thành Kim Châu không xa, nhưng khắp nơi đều có cấm chế. Cho dù với bản lĩnh của Lâm Vân hiện tại. Nếu không có Âu Dương Giáo dẫn đường, thì hắn rất khó đột nhập mà không bị ai phát hiện.
Hai tiếng sau, Âu Dương Giáo đã dẫn theo Lâm Vân tới đại trận hộ sơn của Tịch Mịch Cốc. Tuy Âu Dương Giáo là khách quen của Tịch Mịch Cốc, nhưng vẫn bị hỏi thăm đủ điều. Rồi mới lấy thẻ bài xác nhận thân phận đi vào.
Lâm Vân chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, còn là đệ tử của Âu Dương Giáo, cho nên chỉ hỏi có hai câu, liền cho qua.
Đi vào Tịch Mịch Cốc, Lâm Vân mới biết vì sao Tịch Mịch Cốc là môn phái đứng đầu của Hạt Nguyên Tinh. Tịch Mịch Cốc có diện tích ba nghin dặm. Mấy trăm ngọn núi đứng sừng sững trong cốc. Thần thức của Lâm Vân mới chỉ quét qua thôi, đã biết trên những ngọn núi kia có cường giả sinh sống.
Riêng tu sĩ Đại Thừa Kỳ, Lâm Vân đã cảm thấy có hai, ba mươi người. Thậm chí còn có một số khí tức hơn xa cả tu sĩ Đại Thừa.
Da đầu của Lâm Vân hơi run. Tịch Mịch Cốc cường hãn đã vượt quá dự đoán của hắn.
Còn tồn tại tu sĩ mạnh hơn Đại Thừa, chẳng lẽ là thần tiên sao? Huống hồ, Tịch Mịch Cốc thật có quá nhiều tu sĩ Đại Thừa. Thực không biêt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện dựa vào cái gì để nổi dang ngang với Tịch Mịch Cốc.
May mà mình không cường công. Nếu mà cường công, thì mình cũng không đối phó được với cường giả như vậy. Thế mới biết, mình thoát khỏi lần vây công kia là may mắn như thế nào.
- Còn đang suy nghĩ gì vậy? Mau đi thôi.
Âu Dương Giảo thấy Lâm Vân đứng đó cau mày trầm tư, lập tức không vui nói.
- Ta đã đến được đây rồi, ngươi có thể đi. À, đúng rôi, để ta tiễn ngươi một đoạn.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn Âu Dương Giảo.
- Ngươi nói cái gì vậy?
Âu Dương Giảo khó hiểu.
- Không có gì, chỉ là tiễn ngươi xuống địa ngục mà thôi.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, vươn tay bóp cổ của Âu Dương Giảo.
Âu Dương Giảo mở to mắt nhìn. Y phát hiện mình không có năng lực phản kháng nào trước mặt tên tu sĩ Trúc Cơ này. Chỉ có thể nói được vài tiếng:
- Ngươi, ngươi…
Rồi tắt thở. Y thật không ngờ có một ngày mình sẽ bị một tu sĩ Trúc Cơ bóp cổ chết.
Một ngọn lửa phóng tới thi thể của Âu Dương Giảo, y liền biến thành tro bụi. Lâm Vân lập tức rời đi. Tuy đệ tử của Tịch Mịch Cốc rất đông, nhưng dù sao nơi này cũng quá lớn. Có rất nhiều chỗ để Lâm Vân ẩn nấp.
Cao thủ của Tịch Mịch Cốc nhiều như vậy, thậm chí còn có cường giả vượt mức Đại Thừa, nhưng Lâm Vân căn bản không sợ. Hắn cũng không tính toán liều mạng.