[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)

Chương 45 : Ngũ Thải Phỉ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Ừ. Lâm Vân trả lời người trung niên. - Thật là xảo, ta vừa vặn cũng về Phụng Tân. Ta gọi là Điền Trung Phỉ, còn đây là con ta, Điền Hòa. Trung niên giới thiệu người thiếu niên ngồi bên cạnh. - Ta gọi là Lâm Vân, ta tới Phụng Tân là để công tác. Lâm Vân gật đầu nói với người trung niên. Trực giác nói cho hắn biết, đây là một người có kinh nghiệm xã hội vô cùng phong phú, làm người cũng không tệ lắm. - Lần này ta mang theo con trai tới Phần Giang, là để gặp con gái của mình. Nó tên là Điền Hiểu Phù, là sinh viên đại học y khoa Phần Giang. Lâm tiên sinh có phải là người Phần Giang không? Lúc này, nữ tử đeo khẩu trang đã trở lại, bắt gặp Lâm Vân và người trung niên kia đang nói chuyện vui vẻ. Nghĩ một chút, liền tới một chỗ ngồi, thương lượng với một ông lão tuổi chừng hơn sáu mươi. Ông lão này liền đứng lên, ngồi vào bên cạnh của Lâm Vân, còn chỗ ngồi cũ thì nhường cho nữ tử kia. Lâm Vân cười tự giễu. Người trung niên kia cũng lắc đầu, nhưng không nói gì. - Ừ, ta là người Phần Giang. Điền tiên sinh là người Phùng Tân sao? Lâm Vân thuận miệng hỏi. - Ừ, ta đã ở Phụng Tân vài chục năm. Cho nên có thể coi là người Phụng Tân. Lăn lộn vài năm, hiện tại, mới kiếm được một chức trưởng khoa nho nhỏ trong cục bảo vệ môi trường của Phụng Tân. Nói xong, cũng cười tự giễu. Lâm Vân gật đầu. Điền Trung Phỉ nói như vây, không phải là có ý khoe khoang, mà là muốn thật tâm kết giao Lâm Vân, nên mới trả lời rõ ràng như vậy. Lâm Vân không khỏi có cảm giác lau mắt mà nhìn với người trung niên này. Hai người chỉ là bình thủy tương phùng, nói chuyện với nhau cũng bất quá được hơn mười câu. Nhưng người trung niên này rất biết nói chuyện, khiến người nghe cảm giác như là bằng hữu nhiều năm nói chuyện vậy. Không hề có cảm giác xa lạ. Nếu bảo người trung niên này không thông đạo lý đối nhân xử tế, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không tin. Có thể thấy, kinh nghiệm xã hội của người nay phong phú như thế nào. Loại người này, thành tựu về sau tuyệt đối không chỉ là cái chức trưởng khoa nhỏ nhỏ như vậy. Tuy nhiên Điền Trung Phỉ không phải là hạng người xảo trá, chỉ là sành sỏi lõi đời mà thôi. Lâm Vân cũng có chút hảo cảm với y. Bất kể như thế nào, tính cách của người này không tồi, đáng để kết giao. Lâm Vân không tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần nữa. Bốn giờ tu luyện vừa rồi, đã khiến lực lượng Tinh Vân trong người hắn khôi phục lại như cũ. Tuy không có hoàn toàn khôi phục, nhưng đã đủ để Lâm Vân hài lòng. Hai người cảm thấy rảnh rỗi liền nói chuyện thiên nam địa bắc. Càng nói chuyện với Lâm Vân, Điền Trung Phỉ càng hoảng sợ. Người tuổi trẻ trước mặt này, ngoại trừ về vấn đề địa lý còn chưa quen thuộc ra, còn lại, bất cứ tri thức về phương diện nào, mình đều không thể đuổi theo bóng lưng của hắn. Thậm chí, có một số việc mình không thể kết luận được, Lâm Vân cũng có thể đơn giản nói ra. Mặc kệ Lâm Vân nói đúng hay sai, nhưng với kiến thức như vây, Điền Trung Phỉ càng thêm khẳng định Lâm Vân không phải là hạng người tầm thường. Y đã đi nam vào bắc vài chục năm, hạng người nào còn chưa gặp qua? Nhưng một người tài hoa như vậy, y quả thực chưa từng thấy qua. Cho dù một số việc Lâm Vân không quen thuộc, chỉ cần Điền Trung Phỉ nói đến, vô luận là nhiều hay ít, vô luận là vụn vặt như thế nào, Lâm Vân cũng không cần để cho Điền Trung Phỉ nói lần thứ hai. Điền Trung Phỉ biết mình hôm nay gặp phải cao nhân rồi. Trong nội tâm càng muốn kết giao với Lâm Vân. Cuối cùng, ông lão ngồi bên cạnh Lâm Vân cũng tham gia nói chuyện. Ba người càng nói càng cao hứng. Qua buổi nói chuyện, Lâm Vân biết nhiều hơn về các phong tục tập quán các nơi, cùng với cái nhìn sơ bộ về phong cảnh, chính trị của các quốc gia. Lão nhân ngồi bên cạnh Lâm Vân chính là một người công nhân có hơn bốn mươi năm kinh nghiệm về điện tử kỹ thuật. Nhưng ông ta hát hiện, cho dù là sở trường của mình, trong mắt của Lâm Vân cũng có vô vàn chỗ hở. Khiến ông ta không khỏi nhớ tới câu của cổ nhân ‘Nghe quân nói chuyện, còn hơn đọc sách trăm năm’. Bất tri bất giác xe lửa đã đến Phụng Tân, trời cũng đã sáng. Lâm Vân không hề cảm thấy mệt mỏi gì, nhưng không ngờ ông lão và Điền Trung Phỉ rõ ràng cũng không cảm thấy mệt. Lúc chia tay, Điền Trung Phỉ và ông lão đều có chút không muốn. Tuy Điền Trung Phỉ cực lực mời Lâm Vân tới nhà y chơi, nhưng Lâm Vân lại không muốn quấy rầy người khác. Ở trên xe có thể nói chuyện cho qua thời gian được, nhưng hiện tại hắn không muốn có nhiều liên hệ. Hắn phải dành thời gian cho việc tu luyện. Từ biệt hai người, Lâm Vân trực tiếp đi tới khu vực gần công ty phụ trách tiêu thụ sản phẩm của Hồng Tường ở Phụng Tân. Địa chỉ của công ty là ở tầng 9 toà nhà Hoàn Tân. Hiện tại vẫn còn là ngày nghỉ, cho nên hắn muốn tìm một chỗ ở gần đây. …. Tống Lôi xuống xe lửa, trong nội tâm cũng rất là buồn bực. Bởi vì nàng có khuôn mặt khá xinh đẹp, nên thường xuyên có người lợi dụng cơ hội để tiếp cận nàng. Không ngĩ tới, cho dù hôm nay mình đeo khẩu trang, vẫn có kẻ không biết xấu hổ ve vãn. Lại còn lấy cớ là mình bị trộm mất đồ nữa. Cách ngu ngốc như vậy cũng có thể biên ra được. Có thể thấy người tuổi trẻ kia, cuộc sống thất bại như thế nào. Bất quá, nàng cũng có chút bội phục hắn, có thể giả trang quân tử liên tục bốn giờ. Đoán chừng là do hắn tưởng mình muốn xuống xe, dưới tình thế cấp bách, mới nghĩ ra thủ đoạn thấp kém như vậy để tiếp cận mình. Nghĩ chiếm tiện nghĩ lão nương à? Mơ đi! Một tiếng nhạc dễ nghe vang lên, Tống Lôi vội cầm lấy điện thoại di động. Nhìn số điện thoại, là phụ thân của mình gọi tới. Nhất định là hỏi mình đã tới nơi an toàn chưa. - Tiểu Lôi, con đã tới chưa? Thanh âm có chút già nua của phụ thân vang lên. - Rồi ạ, xe lửa vừa dừng, hiện tại con đang muốn đi tới khách sạn Hòa Điền. Tống Lôi nghĩ chắc phụ thân lo lắng cho mình. - Tốt, hiện tại con tới khách sạn đó đặt phòng đi, rồi gọi lại cho cha sau. Thanh âm của phụ thân lại có chút nghiêm túc.. Để điện thoại xuống, trong nội tâm Tống Lôi rất buồn bực. Phụ thân rất ít khi dùng ngữ điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với mình. Chỉ có những chuyện rất quan trọng, phụ thân mới dùng ngữ khí như vậy. Tống Lôi tranh thủ thời gian đến khách sạn Hòa Điền. Đi vào phòng mình đã đặt, liền gọi điện cho phụ thân. - Ba, con đã ở trong phòng rồi, có chuyện gì không ạ? Tống Vân thắc mắc hỏi phụ thân. Việc gì mà khiến cho cha mình nghiêm túc như vậy? - Lập tức, lấy ‘Ngũ Thải Phỉ’ trong túi của con, cất vào hòm sắt đi. Một lúc sau, anh hai của con sẽ tới đấy cầm. Con không nên đi ra ngoài. Tống Lôi nghe thấy thanh âm của phụ thân có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn dồn dập. - ‘Ngũ Thải Phỉ’ là cái gì? A, chẳng lẽ chính là ‘Ngũ Thải Phỉ’ mà con nghe nói bán đấu giá ở Phần Giang được 80 triệu nguyên kia sao? Không ngờ được nhà chúng ta mua? Còn để ở trong túi của con nữa? Tống Lôi kinh ngạc, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. - Đúng vậy, lúc con đi, cha đã bảo anh cả của con để cái đó ở sâu trong túi của con, nên con không biết. Thứ này rất quan trọng với gia tộc của chúng ta. Cha sợ con biết mà khẩn trương, khiến người khác nghi ngờ. Hiện tại tranh thủ thời gian cất nó đi, chính là cái hộp nhỏ màu trắng bạc ấy. Phụ thân của Tống Lôi chậm rãi nói.