[Dịch] Cơ Động Phong Bạo
Lý Phong thoát ra khỏi mạng, toàn thân đẫm mồ hôi... Nhất hổ đả quần lang qủ thật khác hẳn với chiến đấu một đối một. Ngoài tiêu hao thể lực, tổn thất tinh thần cũng lớn hơn rất nhiều. Công việc hiện giờ của hắn là phân tích chi tiết trận đánh, thật tỉnh táo đánh giá kẻ địch và rút ra những kinh nghiệm cho tương lai, nhất là kinh nghiệm điều khiển đa vũ khí trong tấn công...
Có lẽ sẽ mất thêm không ít thời gian và tâm sức nhưng nhìn chung, mức độ khó khăn vẫn không bằng trong tưởng tượng ban đầu...
“Uh... Phong ca tài quá, thật hoàn hảo...!” Đường Linh vừa khen ngợi vừa vội vã giúp Lý Phong lau mồ hôi... Đích thân hoạch định chiến thuật rồi ở bên cạnh quan sát trận đánh, cảm giác quả là trên cả tuyệt vời, nhất là khi thấy kế hoạch của mình được thực hiện thắng lợi. Lần thứ hai Đường Linh được thấy con người của Lý Phong khi xung trận, lạnh lùng dũng mãnh khác hẳn ngày thường...
“Tổng kết cuộc chiến trước hay là tiếp tục chiến đây...?” Lý Phong nắm tay Đường Linh, bắt đầu nham nhở... Nam nhân mào cũng vậy, sau khi vận động quyết liệt thường đều nảy sinh ham muốn về “chuyện đó”.
Đường Linh nhăn mặt, bàn tay thon nhỏ gõ mạnh lên trán tên háo sắc... Đồ xấu xa, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện...
Lý Phong bất chấp, bế xốc Đường Linh đứng lên, ánh mắt tràn đầy hưng phấn: “Chà... vừa rồi đúng là thật vất vả... Dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ công chúa đề ra, lẽ nào nàng lại không dành cho kỵ sĩ chút phần thưởng...?”
“Hừm, xem như ngươi có lý, bản công chúa... Á đồ bắt nạt , người ta tự cởi được...”
Thực sự phải cảm tạ nhà trường đã nghĩ ra chế độ ký túc xá năm sao, khiến Chiến Sĩ Đao Phong có đủ sự riêng tư để làm ra một loạt kỳ tích, chinh phục cả kẻ thù lẫn người đẹp... Đến cả chiếc bồn tắm cũng thật lý tưởng, đủ to để cả hai người nằm chung...
Kỵ sĩ mã đáo thành công, đến lượt công chúa phải thể hiện một chút... bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Đường Linh vuốt ve trên những cơ bắp mệt mỏi khiến Lý Phong không kiềm nổi rên lên sung sướng... Không phải thủ pháp của Đường Linh thành thục mà chỉ là hai người tâm ý tương thông, tiểu mỹ nhân lần này đúng là đã tận tâm tận lực rồi...
Lý Phong nhắm mắt thả lỏng người, mệt mỏi lui dần, không ngờ lại đến lúc Đường Linh căng thẳng... Đây không phải là lần đầu hai người thân mật, nhưng lúc trước cô đều bị đam mê mạnh mẽ của Lý Phong cuốn đi, chưa lần nào để ý đến cơ thể của hắn... Nhìn bên ngoài, thần hình Lý Phong chỉ có thể gọi là cân đối, không nhìn ra chút gì cơ bắp, kỳ lạ là không có lấy một vết thương nào, tuyệt không có vẻ phong trần của một người đã trải qua huấn luyện. Nhưng khi ấn tay lên người hắn, cảm giác nhạy bén của Đường Linh lập tức nhận ra sức mạnh... Dưới mỗi tấc da thịt nhìn có vẻ khá bình thường ấy đều tiềm tàng một năng lượng đáng sợ...
Sức mạnh đó không thể dùng mắt nhìn, mà phải bằng xúc giác và tinh thần lực cảm nhận, không ngừng kích thích hệ thần kinh của Đường Linh khiến bàn tay cô bất giác run rẩy, toàn thân cứ mềm dần đi...
Không khó khăn gì, Lý Phong nhận ra cơ thể Đường Linh bắt đầu thiếu lực, những ngón tay lỏng dần ra... Tiểu mỹ nhân cố thở sâu giữ bình tĩnh, nhưng càng kìm nén lại càng bị kích động...
Lần nào cũng đều là hắn khởi sự đầu tiên, không ngờ lần này lại là người đẹp phản ứng trước... Lý Phong vốn đang khoan khoái thả lỏng người cũng không thể không quay lại ôm Đường Linh đặt ra trước mặt. Tiểu mỹ nhân đã gần như mê muội, ánh mắt say đắm sướt mướt nhìn hắn. Đã thế thì lại chưa cần phải vội vã...
“Bảo bối nhỏ, để ta hầu hạ em...”
Lý Phong cười cười ẩn ý, bắt đầu vuốt ve làn da mát rượi. Đường Linh chỉ còn sức ư lên một tiếng, nhắm mắt ngã gọn vào lòng hắn... Tinh thần lực càng nhạy cảm, càng bị chìm sâu trong những kích thích nguyên thuỷ.
... Tắm cho mỹ nhân đúng một hưởng thụ lớn nhất trên đời...
Có lẽ trong cả vũ trụ lúc này không kẻ nào hạnh phúc hơn hai người họ. Mặc cho diễn đàn đang bàn tán sôi sục, cả Lý Phong lẫn Đường Linh đều quên hết... Cuộc chiến nhỏ sau trận đánh lớn đã làm Chiến Sĩ Đao Phong còn hao tổn hơn cả lúc một mình chống lại cả ngàn người, bằng chứng là mặc dù không thua trận nhưng vẫn ngoan ngoãn tình nguyện làm tù binh trong vòng tay “đối thủ”...
Không còn gì để nói với Hoàng Phong Châm nữa, từ trước đến giờ đều là chúng gây sự với người khác, vậy mà lần này cả lũ phải chịu nhục bởi duy nhất một cá nhân... Sỉ nhục, đúng là sỉ nhục...!
Trước đây thì khác... chỉ cần thua thiệt một chút cỏn con là Hoàng Phong Châm đã hô hào báo thù từ lâu, nhưng lần này từ trên xuống dưới người nào người ấy đều ủ rũ cúi đầu, trong khi tầng lớp chóp bu biến mất dạng. Theo nguồn tin không chính thức, đầu não Hoàng Phong Châm đang để ẩn nick, tụ tập ở Tổng bộ thương thảo cách giải quyết. Một khi không thể nghĩ ra cách nào, từ mai bang hội này khỏi cần tồn tại nữa rồi...
Các liên minh hạng A khác đều nín thở chờ xem kịch hay. Chỉ cần một sai sót nhỏ là họ sẽ lập tức thừa nước đục thả câu ngay...
Tại thành Lan Đoá, số người đến bỗng chốc tăng vọt, bắt đầu xuất hiện tình trạng chen lấn. Tất cả đến đây chỉ nhằm một mục đích... tận mắt nhìn ngắm kiệt tác của Chiến Sĩ Đao Phong.
Thoạt tiên ai cũng nghĩ, trận đấu với Tiêm Nhuệ Hải Tặc chí ít cũng phải ở đầu bảng vài ba ngày, không ngờ mới chỉ sang ngày thứ hai nó đã rớt khỏi số 1. Thay thế Chiến Sĩ Đao Phong là ai? Dĩ nhiên là chính Chiến Sĩ Đao Phong!
“Đao Phong ra tay, 13 phút 21 giây”, “13 phút 21 giây, căn cứ hạng 5T thành bình địa”, “Thần thoại của một người”...
Đủ mọi tiêu đề cho đoạn video của trận đánh. Kể từ khi game Chiến tranh vũ trụ phổ biến cho đến nay, chưa từng có chuyện này một game thủ tiêu diệt cả một căn cứ, không phải cứ vác bom hạt nhân đi là cho nổ lô cốt được...
Cũng chưa từng có chuyện cả mấy trăm game thủ không hẹn mà đồng, cùng say mê nhìn một đống đổ nát như thể đó là một núi châu báu vậy, nhìn kiểu gì cũng mãi không thấy chán...
Lại càng chưa từng có chuyện, một con tép riu thua trận lại trở thành tâm điểm của cả cộng đồng mạng... Tên lính Hoàng Phong Châm dám “cả gan” chặn Lý Phong lại lúc đó bỗng nhiên nhận được cơ man là đề nghị phỏng vấn...
“Cảm giác lúc Chiến Sĩ Đao Phong đi ngang qua ấy à...? Thật khó nói, tôi có thể cảm nhận thấy luồng hơi thở mạnh mẽ của anh ta, à... phải là mùi vị của kẻ mạnh mới đúng...”
“Cám ơn, câu cuối cùng tôi muốn hỏi là... lúc đó anh có tè ra quần không...?”