[Dịch] Cơ Động Phong Bạo
“Người thứ ba, học sinh Salta Loki, trường trung học Milan số hai, thành tích học tập xuất sắc, thể lực đạt tiêu chuẩn A của quân đội, đương kim quán quân cuộc thi điều khiển Chiến sĩ cơ động mô phỏng của NUF, khoa Chiến sĩ cơ động.”
Một viên đá làm dậy nghìn lớp sóng... Cuộc thi điều khiển Chiến sĩ cơ động của NUF vốn luôn là nỗi đau trong lòng nhân loại USE. Đây là cuộc thi giao chiến mô phỏng ở mức độ trung thực tuyệt đối, hai năm diễn ra một lần. Tám lần trước, USE toàn ngậm hận ra về, dù sao thì cả về thể lực và trí tuệ, người Inventer vẫn chiếm ưu thế...
Nhưng lần thi vừa rồi, một thiếu niên thiên tài của nhân loại bình thường đã xuất hiện, qua năm ải chém liền sáu tướng, giành chức quán quân. Sự kiện đó gây chấn động lớn ở cả USE và NUF, không ngờ nhà vô địch đã được trường Alan chiêu mộ...
Một nhân tài như vậy, dù Alan không tuyển thẳng thì các học viện quân sự khác cũng sẽ tranh nhau lôi kéo thôi, còn gì phải bàn nữa chứ!
Salta Loki khá trầm lặng, chỉ khẽ gật đầu đáp lại tiếng vỗ tay của cử tọa. Chỉ cần nhìn qua ai cũng có thể nhận ra, gã trai này là một chiến binh bẩm sinh, cơ thể tràn đầy sức mạnh, những ngón tay dài thô ráp, kết quả của quá trình không ngừng rèn luyện... Cha gã là một Chiến sĩ cơ động át chủ bài nổi tiếng của USE, có điều con trai ông ta hẳn sẽ còn nổi tiếng hơn...
“Người thứ tư, Lilan Carlos, trường trung học chuyên ban Mona, nhiều năm liên tục là học sinh xuất sắc, tác giả chuyên luận ‘Bàn luận về vai trò của vũ khí truyền thống trong chiến tranh không gian đổ bộ’, đoạt danh hiệu Tân tinh nghiên cứu của USE, khoa chiến thuật.”
Lilan Carlos hóa ra còn anh tuấn hơn cả Hoàng Triều Dương, nhất là phong thái luôn toát lên vẻ ung dung thanh thoát, nho nhã đến mức có phần nữ tính, tuy nhiên luận văn đó của cậu ta đã gây ra chấn động lớn trong quân đội, kể cả đối với NUF. Lilan khẳng định trong chiến tranh tương lai, một số vũ khí truyền thống không nên đào thải, thậm chí còn có thể phát triển thêm, tại những chiến trường nhất định các vũ khí này còn có sức sát thương cao hơn cả Chiến sĩ cơ động... Có thể nói, cả giới khoa học kỹ thuật cũng vô cùng ấn tượng về những lập luận của cậu ta.
Bốn sinh viên này, dùng từ “hào quang rực rỡ” để miêu tả kể cũng không quá mức. Những thí sinh khác tuy không tồi, nhưng so với bốn người trên thì đều thua đến vài bậc.
Còn người thứ năm?
“E hèm, sinh viên vào thẳng thứ năm của chúng ta, còn đáng để nhà trường trông đợi hơn bốn người trước...!”
Rầm…..
Cả hội trường như muốn nổ tung... lại còn có nhân vật xuất chúng hơn cả bốn người kia?
Không thể nào chứ...? Nếu thực sự có một thiên tài như thế, hẳn đã phải vang danh cả trái đất rồi, là ai đây...?
Không những các sinh viên mong ngóng, cả bốn người trên lễ đài sắc mặt cũng biến đổi. Cô giáo Chu nói vậy, chẳng hóa ám thị họ không bằng người thứ năm kia sao?
Đường Linh đương nhiên không nghĩ thế, chỉ là cô không hiểu dụng ý của Chu Chỉ. Lý Phong đúng là giỏi, nhưng đâu đến mức ấy? Tâng bốc hắn quá, chẳng phải sẽ khiến hắn ta khó xử ư?
Quả nhiên tiếng ồn nhanh chóng lắng cuống, cả hội trường căng lên như dây đàn... Tất cả đều chờ xem vị sinh viên đặc cách thứ năm rốt cuộc là thần thánh phương nào...
Ngay từ lúc Chu Chỉ bắt đầu, Lý Phong đã biết tình thế không ổn, nhưng lúc này muốn trốn cũng không được. Chu Chỉ vừa nói vừa luôn luôn giám sát hắn, ánh mắt phát đi thông điệp rõ ràng: “Cậu bé, trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi…!”
Trên diễn đàn, Chu Chỉ cố ý dừng đôi chút, làm như chính mình cũng rất tâm đắc với sinh viên thứ năm này. Quả là cao tay, chỉ nửa phút im lặng đó đã gây ra không ít địch ý từ các “nam đồng bào” của Lý Phong, tất cả đều đang chờ đợi sinh viên “xuất sắc hơn” kia xuất hiện.
“Sinh viên Lý Phong, trường Trung học hàng không AP!” Nói đến đây, trên mặt Chu Chỉ bất chợt lộ ra vẻ thích thú hết sức trần trụi...
Cảnh tưởng đó lập tức đốt cháy gan ruột các nam sinh, nhất là mấy gã khoá trên. Mỗi lúc mỹ nhân sư phụ lên lớp, các gã đều phải sống mái tranh giành hàng ghế đầu... Được lắm, có kẻ còn chưa vào trường đã dám vuốt râu hùm, những người khác làm sao chịu nổi...!
“Thành tích của sinh viên Lý Phong... rất khó biểu đạt, chính xác hơn là rất khó để tìm ra khiếm khuyết. Dù là lý thuyết cơ sở hay thực chiến, sinh viên Lý Phong đều là xuất sắc nhất, vì thế Học viện Alan mới quyết định đặc cách tuyển thẳng!”
Chu Chỉ dứt lời, hội trường vẫn im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lý Phong đang bước lên bục... thắng cha này thực sự lợi hại như vậy sao...?
Rất nhiều nghi ngờ, rất nhiều thắc mắc, nhưng nhất thời chưa ai dám nói gì... Dù sao thì lời chính miệng cô giáo Chu nói ra, hẳn không thể vô căn cứ. Tên Lý Phong kia nhìn rất đỗi bình thường, nhưng con người ta đôi khi không thể trông mặt mà bắt hình dong được...
Mã Khả bên dưới thì toát mồ hôi ròng ròng... Cô giáo mỹ nhân này có ý gì đây? Khả năng của Lý Phong, gã rõ hơn ai hết, sức lực cơ bắp có thể rất mạnh, nhưng thành tích học tập thì... ngày tận thế có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi...
Trường hàng không AP? Kỳ lạ thật... ngoài Đường Linh ra, trường này làm gì còn thiên tài nào khác? Theo lý mà nói, đại danh của một nhân vật như thế phải sấm nổ bên tai mới đúng, vậy mà tất cả những người ngồi đây hình như chưa ai nghe cái tên "Lý Phong" bao giờ thì phải!
Mã Khả chỉ muốn tìm một cái lỗ chui tọt vào, nhưng càng như vậy những người bên cạnh lại càng kéo gã lên: “Hây Mã Khả, chẳng phải cậu cũng là học sinh AP đó sao, hẳn phải biết Lý Phong chứ? Cậu ta rất lợi hại phải không?”
Trời đất quỷ thần ơi... Nhưng thôi được, đã là anh em thì phải chết cùng chết... “Mạnh lắm, vô cùng mạnh! Nhiều sáng ý của Đường đại tiểu thư còn là do cậu ta chỉ điểm nữa đấy, chỉ là bình thường cậu ta hay giấu mình, người khác không biết thôi...!” Ánh mắt Mã Khả chân thực đến mức mấy em nhỏ mẫu giáo cũng phải cảm động rơi lệ...
“Oh, thì ra vậy! Đúng là chân nhân không lộ tướng!” Sinh viên khoa báo chí thi nhau gật đầu...
Nhưng đó chỉ là khoa Báo chí, còn phần lớn những người khác vẫn tỏ ý nghi ngờ. Một thiên tài như vậy, sao có thể lẳng lặng bao nhiêu năm không tăm tích chứ? Nhất là lời lẽ của Chu Chỉ lại đầy vẻ huyền ảo... nếu bảo mạnh về lý thuyết, cũng chưa nghe nói có bài viết nào được công bố, mà nếu bảo thực chiến, bộ dạng ấy mà dám so sánh với Salta hay sao? Salta mặc dù không thể gọi là cơ bắp, nhưng lại gây một cảm giác sẵn sàng bùng nổ như dã thú, chỉ thoáng nhìn là nhận ra...
Lý Phong đứng thẳng trên bục, dáng vẻ hết sức bình thản. Những tiếng ì xèo bàn ra tán vào, lời bình phẩm của Chu Chỉ cũng như tất cả các chuyện khác trên đời, tất cả như không liên quan gì đến hắn...
Ngoài Chu Chỉ, có lẽ chỉ duy nhất một người khác nhận thấy...
Ngay từ khi Lý Phong vừa bước lên, cái nhìn của Salta dường như đã đóng đinh vào hắn. Ánh mắt gã và Lý Phong chỉ gặp nhau một thoáng, nhưng khoảnh khắc ấy Salta như rơi thẳng vào một động băng... Ánh mắt kiểu này Salta không phải mới gặp lần đầu tiên... Cha gã có, anh hắn cũng có, những con người đã trải trăm trận trên sa trường...