[Dịch] Cầu Ma
Thời gian gấp rút, Huyền Luân rất có thể sẽ bất chợt quay lại. Tất cả suy đoán và phân tích đều xuất hiện ngoài ý muốn. Trải qua chuyện Hòa Phong, Tô Minh thừa nhận về tâm kế thì mình chênh lệch hơi xa với những người âm mưu thâm sâu.
Chuyện trên đời này không phải chính mình cho rằng có thể thì sẽ được.
Hắn ôm Hòa Phong hôn mê vừa vận chuyển khí huyết phòng bị không khí nhập vào vừa chạy nhanh. Khi sắc trời dần sáng, Tô Minh dùng tốc độ am hiểu nhất vào sâu trong rừng mưa.
Nơi này rậm rạp cây cối, cành lá rộng lớn dày đặc, coi như bây giờ trời sáng, ánh nắng rơi xuống cũng bị cành lá chằng chịt cắt thành mảnh nhỏ, khiến rừng mưa tối đen.
Bởi vì sâu bên trong càng ẩm ướt, không khí thêm khó chịu, khiến một ít thú và trùng kỳ lạ dần biến nhiều. Tô Minh chính mắt thấy một con rết như rắn bơi trong nước, xem thật kinh người.
Còn có không ít hoa cỏ lạ phát ra mùi ngọt ngào. Nhưng nếu hít hơi nhiều sẽ cảm giác buồn nôn, ngọt ngào hóa thành quái dị.
Bên ngoài ánh nắng gay gắt, đã tới buổi trưa. Tô Minh chạy nhanh trong rừng, bên tai nghe từng tiếng ca êm tai khó thể hình dung. Tiếng ca cùng với giai điệu tuyệt vời, như thiếu nữ khe khẽ thì thầm, làm người nghe say đắm.
Nếu không phải Tô Minh luôn cảnh giác, liên tục vận chuyển khí huyết, nhanh chóng thanh tỉnh lại thì khó thể tưởng tượng hậu quả. Lúc hắn tỉnh táo lại, liếc mắt liền thấy mình bất giác đi hướng cây to mục rữa ngoài mấy chục mét. Trên cây có một con chim trắng, người rực rỡ ánh sáng năm sắc màu, nhưng trong ánh sáng mơ hồ cái mồm to đáng sợ.
Trên đường đi Tô Minh thầm kinh sợ. Hắn nhìn thấy rất nhiều vật chưa từng gặp. Khi bầu trời lại đến hoàng hôn thì trước mặt Tô Minh xuất hiện dãy núi, sau dãy núi vẫn là rừng mưa, không biết chỗ tận cùng có bao xa.
Nhưng Tô Minh không dám tiếp tục tiến lên. Cánh rừng sau dãy núi chắc chắn càng nhiều vật đáng sợ, không phải hắn hiện tại có thể chống cự.
Mắt chợt lóe, Tô Minh mang theo Hòa Phong ở trong dãy núi chọn một khe hở thiên nhiên hình thành, chui vào trong.
Nơi này vốn là chỗ dã thú ở lại, trong động còn có một ít da lột ra và thoang thoảng mùi tanh hôi. Tô Minh quét mắt xác định chỗ này chắc là nơi loài rắn ở lại.
‘Da rắn đã khô, mùi rất nhạt, hẳn là con rắn đã lâu không trở về, có lẽ đã chết bên ngoài.’ Tô Minh trầm ngâm đặt Hòa Phong xuống, đem da rắn lột chồng chất ở cửa động, lấy mùi này để tránh một số hoa lạ thú dị quấy rầy.
Làm xong những điều này, trong lòng Tô Minh vẫn hơi khẩn trương, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì bình tĩnh lại. Chỗ này cách nơi Huyền Luân và Hòa Phong chiến đấu rất xa, khả năng Huyền Luân tìm đến đây không cao lắm.
Hơn nữa trong giây lát Tô Minh không nghĩ ra chỗ tốt hơn. Hắn thấy chỉ có chỗ này nhìn từ bên ngoài thì càng an toàn.
Tô Minh đặt ánh mắt vào người Hòa Phong. Hòa Phong vẫn đang hôn mê. Trên đường đi gã hút rất nhiều không khí, nếu không có tu vi mạnh mẽ, lại thêm gã đã Khai Trần thì chỉ sợ bị trọng thương rồi chết đi.
Bây giờ dù gã còn một hơi thở nhưng không thể tỉnh lại, theo thời gian trôi qua dần đi hướng cái chết.
Tô Minh lựa chọn nơi đây, trừ trốn Huyền Luân ra mục đích khác là nhờ không khí chỗ này khiến Hòa Phong luôn suy yếu. Dù sao tu vi người này khá cao, một khi gã hơi khỏe lại thì tất nhiên sẽ không chân thành như trước. Tuy nói Tô Minh không sợ trọng thương Hòa Phong nhưng không thể ngăn gã tự nổ, có không khí này không ngừng xâm nhập thì có thể tránh rắc rối.
‘Lúc trước gã từng nói trong ngực có thứ đưa mình.’
Tô Minh không hành động thiếu suy nghĩ, tâm kế Hòa Phong rất sâu, Tô Minh đã tự nếm qua. Bây giờ hắn suy nghĩ lời nói và hành động của Hòa Phong trước khi hôn mê, khoanh chân ngồi chờ hoàng hôn trôi qua.
Thời gian không lâu lắm, bên ngoài tối đen. Dãy núi chỗ Tô Minh ở rất thấp, chỉ hơi nhấp nhô, đa số bị rừng mưa rập rạp che phủ.
Bầu trời trên cánh rừng này cũng nhuộm đen, trăng treo trên cao. Nhưng ánh trăng tựa như mặt trời ban ngày, chỉ có thể thành mảnh vụn rắc xuống.
Dù là vậy thì Tô Minh ở ban đêm vẫn thấy trạng thái của mình tốt nhất. Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Hòa Phong, cẩn thận đánh giá lần nữa, mở áo gã ra, thấy trong ngực một vật màu tím.
Khoảnh khắc nhìn vật màu tím, Tô Minh biến sắc mặt, ánh mắt chợt biến sắc bén, nhìn chằm chằm màu tím trong ngực Hòa Phong. Dần dần, hai mắt hắn lộ ra mơ hồ, nhớ lại.
“Vật này là…” Tô Minh lẩm bẩm, trong đầu hiện ra một người vốn nên bị lãng quên. Đó là một ông lão xấu xí, buôn bán các loại thảo dược kỳ lạ, còn bán một cái túi rách cho Tô Minh.
“Rốt cuộc là cái gì…” Thật lâu sau, Tô Minh ngồi xổm xuống, từ trong ngực Hòa Phong lấy ra vật màu tím đặt ở trước mặt. Vật màu tím này rõ ràng giống hệt cái túi rách của Tô Minh, trừ khác màu ra!
Chẳng qua túi màu tím không hề hư hao, rất hoàn chỉnh. Túi của Tô Minh so với nó thì không sánh bằng.
‘Cùng cái túi…Huyền Luân cướp một cái, Hòa Phong tặng một cho Hàn Phỉ Tử. Tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc còn để lại bốn báu vật, bị Nhan Trì, Phổ Khương, An Đông mỗi bộ lạc cướp đi một cái, còn lại một báu vật bị Hòa Phong giấu đi. Dưới Hàm Sơn, vực sâu thẳm che giấu bí mật lớn nhất của Hàm Sơn Thành. Chỗ đó là nơi tổ tiên Hàm Sơn Thành đã qua đời. Như vậy bao gồm túi này đều là di vật của tổ tiên Hàm Sơn Thành ư…’ Ánh mắt Tô Minh càng thêm mơ hồ. Túi màu tím này khiến hắn cảm thấy còn có bí ẩn cực lớn.
Tô Minh nhìn cái túi tím trong tay, nếu là vật khác chưa từng thấy thì hắn sẽ nghĩ một lúc mới chậm rãi mở ra. Nhưng thứ này thì hắn không cần làm vậy.
Mắt Tô Minh chợt lóe, tay trái nâng lên vỗ mặt túi. Vừa vỗ thì túi lập tức truyền ra lực phản chấn. Tô Minh ngây ra, hắn chưa từng gặp việc này. Nhưng lực phản chấn rất yếu, bị Tô Minh tỉ mỉ vận chuyển khí huyết thì không lâu sau tán đi, khiến tay trái Tô Minh đụng vào mặt trên.
Đầu chấn động, hiện ra không gian cỡ mười mét.
Tô Minh nhắm mắt lại, thật lâu sau chậm rãi mở ra, mắt xẹt tia vui mừng khó kiềm nén. Hắn nhấc tay trái lên, ánh sáng chợt lóe, xuất hiện mộc giản. Mộc giản này nhìn cổ xưa, dù không bị hư hỏng nhưng lộ ra năm tháng xa xưa.
Vật đó chính là thuật pháp khác với Man thuật mà Hòa Phong đã nói. Có thể nhìn thấy hơi thở một người, hóa thành khắc ấn, chỉ cần không cách quá xa thì có thể tỏa định.
Bỏ vật đó sang bên, tay trái Tô Minh lại lóe sáng, trong lòng bàn tay xuất hiện một xương trắng. Xương này trắng bệch, lúc xuất hiện thì như chồng chất hình ảnh, khiến người mới nhìn ánh mắt sẽ hoảng hốt, thậm chí bên tai còn nghe tiếng hét thê lương. Nhưng khi Tô Minh tỉnh táo lại thì mọi thứ đều biến mất.
‘Không biết xương này là gì, không thuộc về người hay thú, nhưng mặt trên có loại biến hóa kỳ lạ này, nói không chừng có thể dùng để trồng thảo dược.’ Tô Minh nhìn xương trong tay, tay phải cầm túi màu tím, hướng bên cạnh dốc ngược xuống.
*Rào* một tiếng, rất nhiều đồ theo cái túi tím bị đổ ra. Ánh sáng nhạt lấp lóe, tuy nói trong động không đủ sáng nhưng hai mắt Tô Minh thấy rõ ràng. Các đồ vật đa số là thạch tệ, màu trắng không nhiều, phần lớn là thạch tệ màu sắc hỗn tạp cấp thấp. Nguyên chồng như vậy thì giá trị cũng khá kinh người.
‘Có vài vạn!’ Tô Minh hít sâu. Đây là mớ gia tài lớn nhất hắn từng thấy. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn hai viên đá đỏ trong đôi thạch tệ.
Màu đỏ rực rỡ dù trong động hơi đen nhưng không thể che lấp ánh sáng hai thạch tệ đỏ này.
Trừ mấy thứ đó ra Tô Minh còn thấy vài bình nhỏ, bên trong chứa chất lỏng khác nhau. Có ngọt, có nhạt, có tanh, còn có mấy thứ khác tỏa mùi thơm.
Nếu chỉ thế cũng đành thôi, nhưng trong đống đồ còn có một da thú. Da thú ghi hai loại Man thuật, Tô Minh nhìn xong mắt càng sáng ngời.
“Đáng tiếc không có Man Khí. Cũng khó trách, Hòa Phong và Huyền Luân chiến đấu chắc chắn sẽ lấy ra hết thứ có thể sử dụng.” Tô Minh thì thào, ánh mắt bỗng ngưng tụ rơi trên đống đồ vật. Có hai vật hơi đặc biệt.
Một là hộp đá to cỡ bàn tay, màu trắng.
Cái nhỏ khác là mặt nạ màu đen. Không biết vật gì làm thành mặt nạ này, Tô Minh nhìn thì ánh mắt như bị hút vào.
Đầu tiên Tô Minh cầm lấy hộp đá trắng, cẩn thận nhìn vài cái, sắc mặt hơi biến đổi. Hắn không biết bên trong chứa cái gì, nhưng chất liệu hộp do thạch tệ trắng luyện hóa thành. Hộp đá nhìn không lớn nhưng thật ra rất nặng.
‘Thứ này cần dùng bao nhiêu thạch tệ trắng chứ…’ Tô Minh ngây ra, hắn không ngờ rằng thạch tệ còn có cách dùng này. Trong suy nghĩ của hắn thì chỉ là tiền mua bán thôi. Nhưng giờ xuất hiện hộp đá, khiến Tô Minh thấy lúc trước suy nghĩ của mình hơi sai lầm.
“Trừ phi thạch tệ không chỉ dùng để mua bán mà còn một số tác dụng khác.” Tô Minh lòng máy động, mở ra hộp đá nhìn vật bên trong, thân thể hắn chấn động.
“Đây là…”