[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Cái danh tự Niệm Băng này từ ngày đầu tiên khi cuộc chiến bắt đầu cũng đã truyền khắp cả liên quân. Bây giờ tất cả mọi người trong liên quân đều biết, người mạnh nhất của Ngưỡng Quang Đại lục không phải là Băng Tuyết Nữ Thần, cũng không phải Dung Thân Vương, mà là vị thanh niên nhìn qua chỉ như mới hai mươi tuổi này. Sự cường đại của Chủ Thần bọn họ đều đã thấy được, mà hôm nay, Niệm Băng chỉ dựa vào thực lực bản thân đã khiến cho một gã Chủ Thần bị thương nặng phải bỏ chạy, mà cũng dưới sự giúp đỡ của hắn, hai vị Phượng Hoàng mới có thể đánh chết một tên Chủ Thần. Nhất thời, trong liên quân Ngưỡng Quang đại lục lưu truyền danh tự của ba người bọn họ, một vài người hữu tâm mơ hồ biết được, Niệm Băng chính là thiên tài Ma pháp trong cuộc thi Ngũ quốc Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái khi xưa. Nhưng tư liệu và kinh nghiệm của hắn, thì các Chiến sĩ bình thường khác không rõ ràng lắm, chỉ có tầng lớp cực cao của bốn Đại đế quốc mới biết được một ít.
Đánh lui được đợt đánh lén của đám Chủ Thần, Niệm Băng không còn kiêng kỵ nữa. Sau khi một lần nữa thu hồi Tạp Tạp vào trong cơ thể mình, liền dẫn Phượng Nữ và Lam Thần trở về trướng của mình. Đám Chủ Thần đã bị đánh lui, bọn họ không thể nào quay lại nữa, lúc này Niệm Băng chỉ có một suy nghĩ, là muốn ở cùng một chỗ với các thể tử của mình. Tích Lỗ, Miêu Miêu, Băng Khiết và Băng Linh chủ động nhận nhiệm vụ tuần tra đám cường giả, bảy vị Long Vương bởi vì Long Tộc đóng quân ở phía liên quân Ngưỡng Quang Đại lục nên không thể lên kịp khi chiến đầu diễn ra. Ngoại trừ Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn ở bên ngoài, thì tất cả bảy vị Long Vương lúc này đều đã vào trong liên quân. Hắc Ám Long Vương Tạp Tiếp Áo Tây trước tiên đi thám sát động tĩnh của phía Thần Nhân, thấy đám Thần Nhân không có ý định tiếp tục công kích, thì liên quân Ngưỡng Quang Đại lục mới có thể tiền vào nghỉ ngơi một lần nữa.
Bên trong lều vải như chìm vào trong sự yên tĩnh, Niệm Băng nhìn Phượng Nữ và Lam Thần, hai nàng cũng nhìn hắn:
” Biết ta vừa rồi sợ đến mức nào không? Tại thời khắc đó, ta đã cho rằng ta đã vĩnh viễn mất các nàng.”
Niệm Băng cầm chặt tay hai nàng, mắt hắn đỏ lên, mặc dù ngực còn đang đau nhức, tinh thần lực bởi vì trước sau hai lần thật thể công kích nên đã yếu đi rất nhiều, nhưng bây giờ hắn bất chấp thân thể của mình, thầm nghĩ phải nhìn thật kỹ hai người con gái mình yêu, hận không được phải hòa hợp làm một với hai nàng.
Phượng Nữ nhỏ giọng nói:
“Băng, chàng nên biết, giờ phút đó, bọn thiếp không có sự lựa chọn nào khác”
Bọn thiếp không nỡ rời xa chàng. Nhưng bọn thiếp sao có thể để Miêu Miêu bị thương tổn chứ? Đổi lại là chàng thì nhất định cũng làm như thế. Nếu bọn thiếp ích kỷ vì bản thân mình, vậy có gì khác với đám Thần Nhân kia? Ông trời rất nhân từ, nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, sợ là bọn thiếp cũng không thể khám phá ra sự huyền bí cuối cùng của Phượng Hoàng Cửu Biến, ít nhất bây giờ bọn thiếp vẫn còn sống. Lần này thực lực bên phía Thần Nhân tổn thất nhiều, mà thực lực phe ta đã tăng lên, điều không thể của cuộc chiến tranh này sắp biến thành có thể rồi. Niệm Băng, chàng bị thương, phải nhanh chóng tu luyện, chàng là cao thủ đứng đầu bên phía chúng ta, Thiên Nhãn Lĩnh Vực và bảy vị Đao Hồn của chàng đều là chủ lực phía ta, chàng không thể có chút thương tổn gì được.”
Lam Thần tựa đầu vào vai Niệm Băng, nhẹ nhàng nói:
“Tỷ tỷ nói rất đúng, chàng phải nghỉ ngơi thật tốt. Cuộc sống sau này của chúng ta còn rất dài. Bây giờ, phía chúng ta có bảy cao thủ từ cấp 14 trở nên. Chàng, thiếp và tỷ tỷ, còn có tiền bối Hắc Vũ Hoàng, Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư, Sư phụ của thiếp và Tích Lỗ đại ca. Mặc dù bọn thiếp đều mới tiến vào cánh cửa cấp 14 mà thôi. Nhưng bảy chống bốn, chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng. Cho dù tên Hi Giới kia mạnh đến đâu, chúng ta ít nhất cũng có thể đánh ngang cơ. Băng, chàng nhanh chóng nghỉ ngơi đi, thiếp với tỷ tỷ đi trước, chàng kéo hai bọn thiếp về đây, nhưng lại không gọi Linh Nhi, đối với nàng thật không tốt
Nghe thấy Lam Thần nói thế, trong lòng Niệm Băng hơi kinh hãi. Đúng vậy, mình vì kích động nên chỉ dẫn Phượng Nữ và Lam Thần trở về, nhưng lại xem nhẹ một vị thê tử khác. Từ khi xác lập quan hệ với ba nàng đến nay, chính mình trước sau đã xảy ra quan hệ với Lam Thần và Phượng Nữ, ở mặt nào đó thì quả thật hơi lạnh nhạt với Long Linh. Mặc dù Long Linh chưa bao giờ phàn nàn gì, nhưng lúc này nghĩ đến, Niệm Băng không khỏi cảm thấy có lỗi.
Lúc Phượng Nữ và Lam Thần chuẩn bị đứng dậy rời đi, thì đột nhiên màn cửa trướng được đẩy ra, Long Linh với vẻ mặt xinh đẹp mỉm cười từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm một chiếc khay lớn, bên trong đựng đầy thức ăn. Vừa nhìn thấy Phượng Nữ và Lam Thần, nàng thở dài một hơi, mỉm cười nói:
“Các ngươi muốn dọa chết ta sao. Các ngươi mà ra sao, thì ta và Niệm Băng phải làm sao bây giờ hã!!”
“Linh nhi, ta… “
Niệm Băng vội vàng đứng lên đỡ lấy chiếc khay trong tay Long Linh.
Long Linh mỉm cười, nàng đưa lên che miệng Niệm Băng lại, nói:
“Tốt lắm, không cần phải nói gì cả. Thiếp hiểu, lại đây nào, giờ đã muộn rồi, ăn một chút trước đi”
Cảm giác được sự ôn nhu của Long Linh, bất kể là trong lòng Niệm Băng hay là Phượng Nữ và Lam Thần đều tràn ngập sự ấm áp. Long Linh chưa bao giờ tranh giành gì, thủy chung yên lặng ở bên cạnh bọn họ, cho dù Niệm Băng đối với nàng hơi xem nhẹ, nàng cũng chưa bao giờ bất mãn, tư tưởng rộng lượng thế này lại xuất hiện trên người một nữ hài tử như nàng thật là quý giá a!!
Đám binh lính Băng Nguyệt Đế quốc đang tuần tra trố mắt nhìn thấy Long Linh tiến vào trướng bồng của Niệm Băng, tên lính Giáp liền nhỏ giọng nói với tên Ất bên cạnh:
” Ta thấy, Vị Cung đình Ma Pháp sư đại nhân này của chúng ta thật là cường hãn. Vừa mới chiến một trận ở bên ngoài, giờ lại muốn chiến, bội phục, thật là bội phục a”
Binh lính Ất hâm mộ nói:
” Ngươi biết cái gì, hai vị Phượng Hoàng cùng với cô nương Long Linh của Công hội Ma Pháp sư đều là thê tử của Cung đình Ma Pháp sư Đại nhân chúng ta, người ta đúng là danh phò kỳ thật (tên đúng như người )một Vua ba hậu đúng nghĩa. Ngươi không nghĩ được à, ngoại trừ anh hùng xuất sắc như Đại nhân, thì ai có thể xứng với mỹ nữ Phượng Hoàng và Nhu nữ của Băng Nguyệt Đế quốc chúng ta chứ?
Binh lính Giáp nói:
“ Được rồi, chúng ta hâm mộ cũng chẳng tác dụng gì. Nếu chúng ta có thực lực cường đại như Đại nhân, thì không biết chừng cũng có thể có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ mình đó”
Binh lính Ất liếc nhìn tên binh lính Giáp:
“Ai da, nguyện vọng của ngươi khẳng định có thể thực hiện được, ta có dự cảm đó”
Tên binh lính Giáp mừng rỡ:
“Thật không? Thì ra ngươi đã nhìn thấy ta không phải là phàm nhân, đám Thần Nhân này thì tính làm chó gì, ta thấy Cung đình Ma Pháp sư Đại Nhân của chúng ta mới là Thần thật sự bất kể trên phương diện nào. Ôi, ngươi nói ngươi có cảm giác ta có thể trở thành cường giả xuất sắc như Cung đình Ma Pháp Sư Đại nhân không?
Tên binh lính Ất thâm trầm nói:
“Rất nhanh, rất nhanh”
Hai mắt tên Giáp bắt đầu lóe sáng như sao đêm:
“Rất nhanh là lúc nào, huynh đệ, ta thấy ngươi thực có mắt nhìn người. Ngươi nói cụ thể một chút hơn đi, không ngờ rằng ngươi chính là một vị Chiêm Bộc sư”
Tên binh lính Ất nhìn hắn thật lâu, nghiêm túc nói:
“Ta không phải Chiêm Bộc Sư, ta chỉ căn cứ vào sự thật mà suy đoán, nguyện vọng của ngươi tuyệt đối sẽ thực hiện được”
Tên binh lính Giáp lúc này không dám tin:
“Thật sao? Ở đâu có thể thực hiện nguyện vọng của ta?”
Tên binh lính Ất cười hắc hắc, nói:
“Sau cuộc tuần tra đêm nay, còn nơi thực hiện nguyện vọng, dùng chân ta cũng có thể nghĩ ra”
Tên Giáp giật mình nhìn tên Ất:
“ Nguyên lai ngón chân của ngươi lại lợi hại đến thế, đừng có rào trước đón sau, mau nói cho ta biết đi”
Bình lính Ất gật gật đầu, nói:
“Rất đơn giản, ở trong giấc mộng”
Binh lính Giáp sững sờ một chút, ngay sau đó, hai mắt như rực lửa, tức giận đuổi theo tên binh lính Ất đang xoay người bỏ chạy:
“Ta ngất”.
Đúng như tên binh lính Ất dự đoán, đêm đó sau khi tuần tra, tên Giáp quả nhiên đã mơ thấy mình thực hiện được ước nguyện, mà thực hiện ước nguyện như hắn bằng cách này, trong liên quân Ngưỡng Quang Đại lục còn có rất nhiều rất nhiều. Dù sao, trở thành cường giả tuyệt thế là giấc mộng của mỗi người
Trong làn không khí hài hòa, bốn người kết thúc bữa ăn tối, mặc dù thức ăn trong quân đội không thể nào ngon bằng Niệm Băng nấu, nhưng bọn họ ăn vào lại thấy rất ngọt ngào, ăn hết sạch không để thừa một ít nào. Sau bữa ăn tối, ngay khi Long Linh đang chuẩn bị cùng với Phượng Nữ và Lam Thần rời đi, thì lại bị hai nàng bắt ở lại, các nàng đều nhìn Niệm Băng với ánh mắt cổ quái rồi xoay người mà đi.
Long Linh nhìn thấy Phượng Nữ và Lam Thần trước khi rời đi đã đưa tay hạ rèm cửa lều vải xuống thì không khỏi đờ người ra, nàng mơ hồ đoán được chút ít đó, khuôn mặt trở nên nóng lên, nhưng trong lòng lại có điểm chờ mong.
Hai cánh tay ôn nhu, kiên định hữu lực ôm vòng qua eo Long Linh, thân thể mềm mại mang theo mùi thơm thoang thoảng, cả người Long Linh mềm nhũn ra, ý thức được đành dựa vào vòm ngực rộng lớn kia ở sau lưng mình, Niệm Băng cúi đầu, tựa vào vai Long Linh, áp miệng vào lỗ tai đỏ bừng của nàng mà nói nhỏ:
“Linh nhi, nàng thơm quá”
Long Linh nỉ non:
“Đừng, đừng như thế, chàng đang bị thương, phải nghỉ ngơi điều dưỡng”
Niệm Băng cười khẽ nói:
“Vết thương của ta không nghiêm trọng lắm đâu, có lẽ không ảnh hưởng đến vài việc mà ta nên làm.”
Linh Nhi, hãy thẳng thắn nói cho ta biết, mấy ngày nay nàng có giận ta không.”
Long Linh không hề do dự lắc lắc đầu:
“Không có, cho đến bây giờ cũng chưa từng có. Mấy ngày nay chàng cũng ít quan tâm đến Phượng Nữ và Lam Thần đó sao? Bọn thiếp đều hiểu rằng chàng còn có chính sự phải làm, không có gì quan trọng hơn trận chiến với đám Thần Nhân. Chỉ cần có thể chiến thắng đám Thần Nhân, tương lai của chúng ta sẽ rất dài, rất dài. Thiếp chỉ hy vọng có thể làm một ít chuyện giúp chàng mà thôi, như vậy là đủ lắm rồi. Băng, còn nhớ đêm cùng chung tấm chăn lớn ở đế đô Hoa Dung Đế quốc không?
Ngày đó, chàng nói với thiếp tình cảm của lòng mình, cũng bắt đầu từ ngày đó, thiếp hiểu rằng chàng thật sự yêu thiếp, đối với thiếp mà nói, điều này đã quá đủ rồi. Tình yêu của thiếp đâu phải không có hồi báo đúng không!. Thiếp không có xinh đẹp như Phượng Nữ và Lam Thần, nên có lẽ trong lòng chàng sẽ yêu các nàng nhiều hơn thiếp một ít. Nhưng, tình yêu của chàng đối với thiếp cũng không ít, chỉ vì một ít nguyên nhân đặc thù, mới khiến cho chúng ta ít trao đổi với nhau mà thôi.”
“Linh nhi, nàng thật tốt”
Giờ phút này, Niệm Băng không biết dùng lời gì để khen ngợi vị thê tử dịu dàng đáng yêu này, hắn thầm nghĩ sẽ dùng cách nhẹ nhàng nhất để yêu thương người con gái của mình. Bây giờ hắn cảm giác được quyết định của mình lúc trước là chính xác, đây đúng là một người con gái xứng đáng để mình yêu. Nàng mặc dù không xinh đẹp bằng Phượng Nữ và Lam Thần, nhưng nàng lại có sự ôn nhu và cẩn thận mà Phượng Nữ và Lam Thần không thể sánh bằng, nàng yêu mình, thủy chung và kiên định thế thế, mình chỉ có thể dùng cả đời này mới có thể bù đắp được nàng.
Cảm thụ thấy nhiệt độ trên người Niệm Băng không ngừng tăng lên, trái tim Long Linh như bị hòa tan, thân thể mềm mại của nàng vì kích động cùng một chút khẩn trương mà trở nên có chút run rẫy, từ từ xoay người trong ngực Niệm Băng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhỏ giọng nói:
“Niệm Băng, yêu thiếp đi, Linh nhi sớm đã là của chàng, bây giờ, để thiếp dâng hiến hết cho chàng.”