[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Niệm Băng bước tới trước mặt Long thần, vì sử dụng tinh thần lực thực thể công kích để miểu sát thần cấp cao thủ, hơn nữa còn liên tục thi triển Thiên Nhãn lĩnh vực cực mạnh, hiện tại thân thể hắn đã vô cùng hư nhược rồi, đó là lí do mà hắn chỉ có thể đi bộ, mà không thể thuấn gian chuyển tới trước mặt Long thần. Nhìn bậc trưởng thượng cao lớn hùng tráng trước mặt, Niệm Băng lau nước mắt ở khóe mắt, thời gian hắn tiếp xúc với Long thần không nhiều, thế nhưng, tính mạng của hắn có thể nói là do Long thần cứu. Hồi đó, không có Long thần dẫn hắn đến Thần Chi đại lục, e rằng hắn chỉ có thể thành một cương thi mà thôi, sao có thể có thành tựu ngày hôm nay chứ?
Long thần nhìn Niệm Băng nói: "Hài tử, ngươi rất dũng cảm, đối mặt với thần nhân quân đoàn cường đại như vậy của Thần Chi đại lục, ngươi và các đồng bạn của ngươi đã dũng cảm nghênh tiếp sự khiêu chiến. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã có linh cảm rằng ngươi sẽ trở thành một trong những nhân vật vĩ đại nhất trong lịch sử, khi đó, ngươi dùng sinh mạng của chính mình mà bộc phát ra ma pháp cường đại để cứu những hài tử này của ta, từ khi đó, giữa ngươi và long tộc chúng ta, cũng đã có quan hệ mật thiết. Sau đó, ta mang ngươi đến Thần Chi đại lục, sự trưởng thành không ngừng của ngươi khiến ta rất kinh ngạc, ngươi hiện giờ, đã chân chính trở thành anh hùng của nhân loại, nhưng mà, có một điều ta phải nhắc nhở ngươi, đối mặt với những thần nhân này, các ngươi nhất định phải thật cẩn thận."
Niệm Băng kiên định gật đầu, đáp: "Long thần đại nhân, hi sinh của người sẽ không uổng phí, người đã đem lại cho chúng ta thời gian quý giá, ta nhất định sẽ đái lĩnh các chiến sĩ dũng cảm của Ngưỡng Quang đại lục đuổi những tên hỗn đản kia vĩnh viễn rời khỏi Ngưỡng Quang đại lục."
Long thần nhìn Niệm Băng thật sâu, nói: "Trận chiến tranh này, nếu như các ngươi muốn giành được thắng lợi cuối cùng, thì nhất định phải chú ý một điểm then chốt, ngươi biết là gì không?"
Niệm Băng suy nghĩ một chút, rồi nói: "Là những chủ thần ấy sao?" Hắn đương nhiên hiểu. Thực lực của chủ thần cường đại, là bộ phận mang tính quyết định tới cuộc chiến này.
Long thần gắng gượng lắc chiếc đầu to lớn, "Không, không phải là những chủ thần này, mà là chủ thần đó. Kẻ vừa giao thủ với ta, chủ thần chi vương – Hi Giới. Các chủ thần khác tuy cường đại, nhưng các ngươi vẫn có thể chống lại được. Nhưng Hi Giới thì lại khác. Thẳng thắn mà nói, hắn đã vượt qua cảnh giới của chủ thần. Đây không chỉ là vì hắn có sáu chung cực khiếu huyệt, mà còn bởi vì hắn đã hoàn toàn mở ra ba Hoàng Cực huyệt. Ta từng nói với ngươi, Hoàng Cực huyệt không phải là duy nhất. Đây cũng là nguyên nhân khiến nó có thể so sánh được với Thiên Nhãn huyệt. Ba Hoàng Cực huyệt cộng thêm năm chung cực khiếu huyệt, đã khiến hắn có thực lực thập ngũ giai. Bằng không, hắn sao có thể dựa vào lực lượng của chính mình mà tiếp được công kích của nhiều ma pháp sư các ngươi như vậy, lại còn có thể giết chết ta? Thực lực của hắn thực sự quá cường đại. Nếu như các ngươi không thể nghĩ biện pháp hủy diệt hắn, dù cho giết toàn bộ thần nhân khác thì cũng vô dụng. Ngươi nhất định phải hiểu rõ điều này, chỉ lực lượng của một mình hắn, đã có thể hủy diệt hoàn toàn bọn ngươi. Số lượng ở trước mặt hắn, căn bản là chẳng có ưu thế gì."
Thập ngũ giai? Nghe đến con số ấy, trống ngực Niệm Băng đập thình thịch. Nghĩ đến Hi Giới lúc trước toàn thân phát ra kim quang, nghĩ đến khí phách trước nay chưa từng có của hắn, lòng Niệm Băng càng thêm nặng nề. "Chúng ta nên đối phó hắn như thế nào? Hắn có ba Hoàng Cực huyệt, chúng ta có thể chống lại sao?"
Long thần nói: "Ta không biết, vấn đề này ta không cách nào trả lời ngươi. Ngoại trừ những chân thần ra, ta thực sự nghĩ không ra biện pháp nào để hủy diệt hắn. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, đôi khi, điểm mạnh nhất đôi khi lại cũng là điểm yếu nhất. Trong trận chiến ngày hôm nay, hắn tuy đã có được thu hoạch rất lớn, đã giết được ta. Thế nhưng, chính hắn cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, với cá tính của hắn. Khi chưa hoàn toàn hồi phục, thì sẽ không phát động công kích toàn diện, nhưng lần này sẽ không vượt quá mười ngày, nên chuẩn bị như thế nào, thì các ngươi phải tự định đoạt. Kỳ tích thường sẽ chỉ xuất hiện khi người có sẵn chuẩn bị. Ta tin tưởng các ngươi có dũng khí và quyết tâm làm được những điều này, Niệm Băng, ngươi mãi mãi là bằng hữu của long tộc chúng ta." Thanh âm của hắn rất vui vẻ. Sống mấy vạn năm, hắn sớm đã có giác ngộ về cái chết, lưu luyến nhìn thoáng qua Gia Lạp Mạn Địch Tư, Tạp Tiệp Áo Tây Tư cùng các tộc nhân của long tộc, chiếc đầu to lớn của Long thần lả xuống, mỉm cười mà đi.
Cái chết của Long thần, tựa như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng mỗi người trong long tộc, cũng đêm đến sự lo lắng trên toàn chiến trường, Long thần dùng sinh mạng của chính mình để đổi lại cơ hội khôi phục nguyên khí cho các chiến sĩ Ngưỡng Quang đại lục, cái chết của hắn là hoàn toàn có ý nghĩa. Điểm này Niệm Băng rất hiểu. Nếu như không có Long thần phấn đấu quên mình mà đả thương Hi Giới, e rằng trận chiến ngày hôm nay đã kết thúc rồi, đúng như theo lời của Long thần, Hi Giới tuy chỉ là một người, nhưng hắn lại có năng lực hủy diệt tất cả!
Lễ tang của Long thần được thực hiện đơn giản theo nghi thức tập quán của long tộc, thân thể hắn được hoả táng, long phách và long châu lưu lại thì do nhi tử Hỏa Long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư kế thừa, còn long giáp và long cốt đã bị vỡ nát không ít thì tân nhiệm Long thần Tạp Tiệp Áo Tây Tư thu lại, đến khi long tộc đòi lại được cả vốn lẫn lãi, long cốt và long giáp này sẽ được đưa vào long trủng.
Bầu không khí bi thương bao phủ cả nhân loại liên quân, chân chính nhìn thấy thực lực của thần nhân, bọn họ mới thêm hiểu được tầm quan trọng của cuộc chiến này. Trong đại trướng nghị sự lâm thời, vẫn là đại biểu của tứ đại đế quốc cùng nhau thương lượng, chỉ bất quá, đại biểu của một phương có sự thay đổi.
Trong mắt Dung Việt bộc lộ vẻ lo âu, than nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta chuẩn bị đầy đủ như vậy, không ngờ là tổn thất vẫn còn thật lớn, xem ra, chúng ta vẫn còn đánh giá thấp thực lực của những thần nhân này."
Lạc Nhu cúi đầu nói: "Sai lầm lần này là tại ta, ta chưa tính toán đủ đầy về địch nhân nên mới dẫn tới tình cảnh này."
Niệm Băng cố ép nỗi bi thương vì Long thần qua đời, vỗ vỗ lên tay Lạc Nhu, nói: "Không, điều này sao có thể trách ngươi chứ? Ngươi không làm gì sai, kế hoạch của ngươi đã cực kỳ đầy đủ rồi, chẳng qua là địch nhân có thực lực quá mạnh nên mới thành như vậy, ngươi không cần phải tự trách mình, nếu như không có sự chỉ huy gặp nguy không loạn của ngươi, e là tổn thất của chúng ta sẽ còn lớn hơn nữa. Đại bá, tình hình của gia gia bây giờ thế nào rồi?"
Dung Việt thở dài một tiếng, rồi đáp: "Ngươi phải biết, Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn và Hỏa Diễm Ma Long kỵ sĩ đoàn là tâm huyết cả đời của gia gia ngươi. Bây giờ, hai đại kỵ sĩ đoàn bị hủy diệt hoàn toàn, lão nhân gia phải chịu đả kích quả thực là quá lớn, lại thêm bị ma pháp phản phệ, thân thể đã bị thương nghiêm trọng. Tuy rằng đã được trị liệu, nhưng lão nhân gia tuổi tác đã lớn, sợ rằng chẳng thể xuất lực thêm trong cuộc chiến này."
Nghe Dung Việt nói như vậy, Dung Thân Vương hiển nhiên là không có vấn đề về sinh mạng, trong lòng Niệm Băng mặc dù nhẹ nhõm một chút, nhưng hắn lại biết, cuộc chiến này sẽ trở nên càng thêm gian nan. Thở sâu, giữ cho tâm tình của mình trấn định lại, nói: "Hiện tại không phải lúc bi thương. Nhu nhi, chúng ta phải vạch kế hoạch hành động chi tiết, tuy chúng ta đã đánh lui công kích lần đầu tiên của các thần nhân, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta có thể tước đoạt thời cơ của bọn họ. Lời Long thần đại nhân nói trước khi chết khiến ta ấn tượng rất mạnh, muốn chính thức đánh bại những thần nhân này, nhất định phải giết chết năm tên chủ thần kia, bằng không, chỉ cần bọn họ còn sống, tai họa chắc chắn sẽ đến với Ngưỡng Quang đại lục. Chúng ta trước hãy thảo luận một chút về thực lực của địch ta song phương. Bên ta đã có báo cáo tổn thất chưa? "
Lạc Nhu lắc đầu đáp: "Cần phải nhanh. Lần này tổn thất quá lớn, cần thời gian để kiểm kê, chờ một lát thì sẽ có tổng hợp, tình hình phía các cường giả bên ta thì thế nào?"
Niệm Băng nói: "Cường giả có thể nói là tổn thất rất nhỏ, nhưng cũng có thể nói là tổn thất phi thường lớn. Bên phía chúng ta, chỉ có vài người có thể đạt tới thập tứ giai, trong lúc chiến đấu với những chủ thần và thần cấp cao thủ, mọi người mặc dù đều bị thương với trình độ khác nhau, nhưng vẫn có lực tái chiến. Tình tình không tốt thì chỉ có Hỏa Long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư đại ca, thương thế của hắn tương đối nghiêm trọng lại thêm bi thương quá độ, khiến thương thế có chuyển biến xấu đi. Tuy rằng đã được ta trị liệu, nhưng thân thể của long tộc có kháng ma tính quá mạnh, nếu như các thần nhân mười ngày sau tấn công, sợ rằng hắn không thể tham gia được, tổn thất lớn như ta nói chính là ám chỉ Long thần đại nhân, người tuyệt đối là thập tứ gia cao thủ, là người mạnh nhất bên phía chúng ta, hắn tử vong khiến thực lực bên ta giảm mạnh. Bất quá, có được hơn mười vị cự long của long tộc gia nhập, tính tổng thể thực lực của chúng ta thì yếu đi không nhiều lắm, chí ít là lúc này chúng ta có thực lực đối kháng trực diện với các thần nhân cấp độ bán thần đó, bây giờ bọn họ đều đã đi dưỡng thương rồi."
Lạc Nhu gật đầu: "Cái chết của Long thần đại nhân cũng khiến ta thấy rất khó khăn, nhưng mà ta lại không thể không nói, cái chết của người cực kỳ có giá trị. Long thần đại nhân là một bậc trưởng thượng đầy trí tuệ, dưới tình huống như vậy, người đã kịp thời ngăn chặn kẻ mạnh nhất bên đối phương, khiến hắn bị thương nghiêm trọng, mới giúp chúng ta có điều kiện sát thương lượng lớn thần nhân, làm thực lực bọn họ suy yếu. Hiện tại chúng ta cần làm hai chuyện trước tiên, đầu tiên chính là đề phòng đối phương tập kích bất ngờ, các thần nhân có lẽ không có được bất kể tiếp tế gì, trên phiến đại lục khô cằn này, bọn họ không chắc có thể kiên trì đến mười ngày sau mới công kích, chuyện còn lại, chính là muốn bố trí lại từ đầu, tùy thời đều chuẩn bị nghênh tiếp lần công kích thứ hai của bọn họ. Niệm Băng, còn nhớ điều ngươi lo lắng chứ? Chúng ta còn phải chuẩn bị thêm một chút, nếu bọn họ đi vòng qua chúng ta mà thẳng tới Ngưỡng Quang đại lục, thế thì chúng ta nhất định phải phải bố trí lại từ đầu."
Niệm Băng gật đầu nói: "Phòng bị tập kích là phải làm, thế nhưng điểm thứ hai ngươi nói thì ta không tán thành, nếu như không có trận chiến ngày hôm nay, ta sẽ có lo lắng như vậy, trận đấu ngày hôm nay đã khiến ta biết được, miễn là chủ thần Hi Giới kia còn ở đây, các thần nhân tất sẽ thả sức mà tấn công. Ngày hôm nay chúng ta đã khiến bọn hắn chịu tổn thất rất lớn, chủ yếu là vì mai phục của chúng ta, còn có long tộc đột nhiên xuất hiện, mới có thể khiến bọn họ chịu đả kích, thế nhưng, tiếp theo chỉ sợ sẽ không còn dễ dàng như vậy, chỉ cần những chủ thần và những thần cấp cao thủ kia không tách rời những thần nhân, có siêu cấp cường giả như Hi Giới đái lĩnh, sợ là chúng ta rất khó chiếm được tiện nghi. Bởi vậy, ta nhận định là bọn họ vẫn sẽ đánh thẳng, chỉ có đánh tan chúng ta, bọn họ mới có thể đoạt được sự tiếp tế mình cần một cách nhanh nhất."
Dung Việt gật đầu nói: "Không sai, Niệm Băng nói rất có lý, tình hình lúc đó ta cũng thấy được, siêu cấp ma pháp do phụ thân cầm đầu phát động vẫn luôn là thủ đoạn công kích mạnh nhất của Dung gia chúng ta, ta và phụ thân ngươi cùng với hai vị thúc thúc cũng tham gia vào đó, siêu cấp ma pháp được phát động bởi hợp lực của nhiều hỏa hệ ma pháp sư như vậy lại bị một người của đối phương ngăn cản lại, thật sự là đáng sợ. Thẳng thắn mà nói, đối với trận chiến này, ta chẳng có chút tự tin nào, chỉ có điều, chúng ta hiện tại lại chẳng có cơ hội mà thoái lui, chỉ có liều mạng, mới có thể có một chút cơ hội." Hiện tại đương nhiên là không thể lui, các chiến sĩ nhân loại mặc dù có không ít kỵ binh, thế nhưng, ngựa sao có thể chạy thoát khỏi thần nhân cường hãn đó chứ? Một khi rút quân, sĩ khí suy giảm, tất sẽ bị thần nhân giết sạch, cho nên hiện tại bọn họ đã chẳng còn bất cứ đường lui nào, đơn giản là, các chiến sĩ của Ngưỡng Quang đại lục có tiếp tế không ngừng từ hậu phương, thông qua không gian truyền tống mà Niệm Băng tạo ra, có thể bổ sung bất cứ lúc nào, giống như lời Lạc Nhu trước đây, nếu như tiếp tục kéo dài được, bên phía Ngưỡng Quang đại lục đương nhiên là vô cùng có lợi.
Mộc Tinh vốn chưa lên tiếng, bỗng nhiên nói: "Chúng ta giờ phải sắp xếp thế nào? Những thần nhân này nếu đã đánh với chúng ta một trận, lần sau bọn hắn trở lại, e rằng mai phục gì cũng chẳng còn tác dụng, chỉ có thể đối kháng mà thôi, nhưng mà chúng ta có lẽ khó chống đỡ được công kích chính diện của bọn họ."
Niệm Băng vừa muốn trả lời, vài người từ bên ngoài đi vào, trong đó có phụ thân của Niệm Băng, Dung Thiên, cùng thủ hạ của Lạc Nhu và Mộc Tinh, còn có Tuyết Phách nguyên soái và Huyết Sư giáo Băng Nguyệt đường đường chủ Ngân Nãng.
Năm người đi tới cạnh năm người đang ngồi thì thầm vài câu, sau đó lại lặng lẽ lui ra ngoài, Dung Thiên liếc nhìn khuyến khích Niệm Băng, từ sắc mặt tai tái của phụ thân, hiển nhiên là đã bị tổn thương nhất định trong trận đánh lúc trước.
Năm người này tiến vào đều có chung một mục đích, đó chính là báo cáo tổn thất của phía mình.
Sắc mặt của mọi người trở nên ngưng trọng, nhất là Dung Việt, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó, trong mắt toát ra vẻ thống khổ.
Lạc Nhu nói: "Ta nói trước, nước ta đánh trận này, tổn thất ước chừng sáu nghìn chiến sĩ, thương ba nghìn, phần lớn là trọng thương, rất khó chiến đấu được nữa. Ma Tinh pháo bộ đội toàn quân bị diệt, một trăm hai mươi ma pháp sư toàn bộ tử vong." Vừa nghĩ tới Ma Tinh pháo, lòng Lạc Nhu lại đau quặn, nó vũ khí được chế tạo bằng toàn bộ quốc lực của Áo Lan đế quốc, lần này, chỉ bắn ra một lần, đã hoàn toàn bị hủy, nàng sao có thể không đau lòng chứ?
Mộc Tinh mặt chẳng có thay đổi gì, nói: "Nói một cách tương đối, nước ta tổn thất ít hơn một chút, bốn nghìn chiến sĩ tử vong, ma pháp sư bị đấu khí phản phệ và công kích điên cuồng của thần nhân giết chết chừng hơn bảy mươi, chiến sĩ bị thương khoảng ba nghìn, phần lớn là trọng thương, không còn lực tái chiến."
Tuyết Phách nói: "Băng Nguyệt đế quốc chiến sĩ tổn thất gần bảy nghìn, những thứ khác cũng gần như Áo Lan đế quốc, chỉ bất quá ma pháp sư của Băng Thần tháp nước ta ngoại trừ bị tiêu hao pháp lực ra, sức chiến đấu không hề bị suy giảm, đây có lẽ là tin tức tốt duy nhất." Hi Giới khi phá tan băng liên, vì trước đó đã tiêu hao khá nhiều năng lượng để tiêu diệt hỏa diễm cự long, khiến thực lực yếu bớt vài phần, huống chi hắn còn muốn lập tức rút lui để đi đối phó Long thần, bởi vậy vẫn giữ lại vài phần lực lượng, khi ma pháp đó bị phá, cũng không khiến các ma pháp sư của Băng Thần tháp bị phản phệ quá mạnh, các băng hệ ma pháp sư với thực lực mạnh như vậy đều có thể chống đỡ được.
Ánh mắt của mọi người hướng về phía Dung Việt, Dung Việt cười khổ một tiếng, rồi mới nói: "Nước ta tổn thất quá lớn, đánh trận này, chiến sĩ tinh nhuệ của chúng ta toàn bộ tử trận, hai kỵ sĩ đoàn tổng cộng hơn vạn người, cộng thêm tọa kỵ của bọn họ tất cả đều chết, chiến sĩ bình thường cũng có gần ba nghìn người bị thương vong. Một nghìn hỏa hệ ma pháp sư cũng bị tổn thương ở các trình độ khác nhau, khiến binh lực chúng ta mang tới đây đã sụt giảm chí ít là hai phần ba, các ma pháp sư lúc nào mới có thể hồi phục để chiến đấu được, ta chẳng thể biết được, đây là điều ta lo lắng nhất bây giờ. Ngay cả Dung Thân Vương phụ thân ta cũng bị thương nặng, chắc chắn không thể tái chiến."
Tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có chiến đấu không tới một canh giờ, liên quân của Ngưỡng Quang đại lục đã tổn thất hơn ba vạn chiến sĩ tinh nhuệ, còn có cả siêu cấp cường giả Long thần. Lúc này, tâm tình của Niệm Băng cũng không hơn gì, vừa rồi Ngân Nãng cũng báo cáo tổn thất của Huyết Sư giáo với hắn. Huyết Sư giáo tổn thất nghiêm trọng, vượt xa dự tính của Niệm Băng, năm trăm Huyết Vệ, và hai trăm võ sĩ tinh nhuệ, thì có năm trăm người tử vong, các chiến sĩ của Huyết Sư giáo đều có một đặc điểm, chỉ có chết, mà không có hề bị thương, trong chiến đấu, bọn họ luôn dùng tới hơi sức cuối cùng để tiêu diệt địch nhân.
Hai nghìn tinh nhuệ. Hai nghìn tinh nhuệ này đại biểu cho cái gì? Nếu như xét trên đẳng cấp, thủ hạ của Niệm Băng tổn thất chẳng hề kém Hoa Dung đế quốc tí nào. Chỉ riêng năm trăm Huyết Vệ đã tiêu tốn mất bao tâm huyết của Huyết Sư giáo mới bồi dưỡng nên được! Mới chiến tranh một hồi, đã mất đi ba trăm người, toàn bộ hai nghìn tinh nhuệ, bây giờ còn lại chỉ có một nghìn hai trăm người, thực lực giảm đi phân nửa. Tổn thất này là điều mà Niệm Băng chưa từng ngờ tới, đồng thời, Ngân Nãng còn báo cáo cho hắn. Hiện tại Tru Thần nỗ chỉ có không đủ một trăm cái còn người điều khiển, hắn và thất vị trưởng lão đã thương lượng qua, bây giờ đang tập hợp các cao thủ để tăng cường huấn luyện, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn để nắm vững việc phối hợp và phương pháp bắn Tru Thần nỗ, chỉ có nỗ cơ siêu cường này, mới có thể gây ra thương tổn lớn cho các thần nhân.
Trầm mặc tại tiếp tục, mọi người lúc này không biết nên nói gì, tổn thất lớn như vậy, là điều bọn hắn trước khi chiến đấu chẳng thể dự tính được, bất luận thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bọn họ đều chiếm thượng phong tuyệt đối. Còn nắm rõ chính xác thời gian đối phương đi tới, nhưng ngay cả như vậy, cuối cùng vẫn là kết quả đó, có thể thấy được những thần nhân này có thực lực cường đại nhường nào.
Một lúc lâu sau, Niệm Băng phá tan bầu im lặng, mở lời: "Tổn thất của chúng ta tuy rất lớn, nhưng địch nhân tổn thất cũng không nhỏ, dưới công kích có kế hoạch của chúng ta, án theo tỉ lệ mà tính, bọn họ tổn thất còn trên cả chúng ta, suy cho cùng thì các thần nhân đều là cao thủ, có thể giết chết nhiều thần nhân cao thủ như vậy, cũng đáng để chúng ta phải tự hào."
Quả thực, liên quân của Ngưỡng Quang đại lục đã giáng cho các thần nhân một đòn phủ đầu khiến bọn họ phải chịu tổn thất rất lớn, tuy tử vong chỉ là thần phó và bán thần, nhưng về mặt số lượng đã giảm đi rất nhiều. Gần sáu nghìn thần nhân đã để xác tại nơi này, hơn nữa, dưới công kích của bọn Niệm Băng, còn có bốn thần cấp cao thủ mất mạng, một thần cấp cao thủ vì song chưởng bị hủy mà mất đi năng lực thần cấp, về mặt nhân số, hiện tại thần nhân chỉ còn lại hai phần năm so với ban đầu, thực lực tổng thể đã bị suy yếu.
Sắc mặt của mọi người giãn ra một chút, bọn họ đương nhiên cũng biết thành tích đó đã là rất tốt rồi, nhưng mà, chỉ cần nghĩ tới thực lực không gì sánh nổi của Hi Giới, bọn họ lại chẳng thể vui vẻ được, năm vị chủ thần của đối phương vẫn còn đó, lần đột kích tiếp theo, sợ là chẳng còn đơn giản như vậy. Tuy đối phương mất đi không ít người, nhưng lực lượng trung kiên chân chính bị tổn thất không quá nghiêm trọng, chí ít là cường giả bên phía đối phương chỉ tổn thất vài tên thần cấp cao thủ, ngay cả thần nhân có cấp bậc bán thần, tổn thương đều rất nhỏ.
Lạc Nhu nói: "Hiện tại, chúng ta cần phải bắt đầu tiến hành tính toán thực lực của địch ta song phương, nhất định phải điều chỉnh kịp thời, Niệm Băng, cường giả phía ngươi tạm thời chia làm hai tổ, những người bị thương tương đối nhẹ sẽ phụ trách ứng chiến bất cứ lúc nào, những người trọng thương thì mau chóng nghỉ ngơi, tranh thủ khôi phục nhanh chóng. Hai tổ luân phiên, bất cứ lúc nào đều phải chuẩn bị ứng phó với tập kích của đối phương, mà bên phía ta, quân đội cũng phải điều động lại, bây giờ chúng ta tuyệt không thể để quân đội đều tập trung chỉ ở nơi này, bằng không, vài tên chủ thần đem hết toàn lực công kích, trận hình của chúng ta càng dày đặc, tổn thất sẽ càng lớn. Hiện tại chiến sĩ bên ta còn lại khoảng mười ba vạn còn đầy đủ năng lực chiến đấu, chỉ cần phối hợp cho tốt, chúng ta vị tất đã không có cơ hội. Huống chi, địch nhân biết tập kích chúng ta, lẽ nào chúng ta không biết tìm cơ hội tập kích bọn họ? Hiện giờ ta có một ý kiến, muốn thương lượng với các ngươi một chút."
Niệm Băng gật đầu, nói: "Ngươi nói đi." Mặc dù trận chiến đầu này bên phía nhân loại tổn thất phi thường lớn, nhưng biểu hiện của Lạc Nhu khi chỉ huy trên chiến trường lại được mọi người ca ngợi, vị trí quân sư của nàng thì bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được.
Lạc Nhu mỉm cười, nói: "Ta muốn cung cấp cho những thần nhân này một ít thức ăn và nước uống."
"Cái gì? Ngươi điên rồi sao? Lẽ nào ngươi quên mất kế hoạch ban đầu của chúng ta?" Niệm Băng thất thanh kinh hô. Các đại biểu của tam đại đế quốc khác là Dung Việt, Mộc Tinh và Tuyết Phách cũng đều nhíu mày. Cho những thần nhân này ăn no, lẽ nào lại muốn bọn họ đến đánh chính mình? Bọn họ bây giờ cũng hoài nghi đầu óc của Lạc Nhu bị kích động quá lớn mà có phần rối loạn.
Lạc Nhu cười nhạt, nói: "Ta muốn làm như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân. Trước tiên, những thần nhân này bây giờ e là chưa từng có tiếp tế gì, điều này thúc đẩy bọn họ nhất định phải toàn lực liều mạng với chúng ta, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể tiếp tục sống sót. Qua miêu tả của Niệm Băng về Thần Chi đại lục, thực lực của những thần nhân này sở dĩ cường đại như vậy, là vì để thích ứng với hoàn cảnh của Thần Chi đại lục, vì sinh tồn mà không ngừng trưởng thành, điều này khiến bọn họ cực kỳ yêu quý sinh mạng của mình, để sống, nếu bọn họ toàn lực tranh đấu, chắc chắn sẽ khiến chúng ta phải chịu tổn thất rất lớn, hơn nữa, bọn họ sẽ phải tấn công sớm hơn nhiều. Điều này sẽ khiến chúng ta không kịp phản ứng. Dù cho có thể ngăn trở công kích lần thứ hai của bọn họ, nhưng chúng ta cũng sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Nếu như bọn họ có được tiếp tế thì thế nào? Tình hình đã hoàn toàn khác biệt, chủ thần và các thần nhân có điều kiện để bình phục hoàn toàn thương thế rồi mới tiến đánh, như vậy bọn họ mới thấy chắc chắn thành công. Đến khi chiến đấu, vì rằng phía sau còn có tiếp viện, bọn họ sẽ nghĩ đến việc mình vẫn còn có đường lui, chiến đấu sẽ không còn quyết liệt nữa. Sĩ khí ảnh hưởng rất lớn tới lực chiến đấu. Điểm này, chắc chắn các ngươi đều biết, đó là lí do mà ta có đề xuất này, việc việc có thực thi hay không, vẫn cần mọi người thương lượng rồi mới quyết định."
Nghe Lạc Nhu giải thích, tâm tình kích động của mọi người mới bình phục lại, nàng nói hiển nhiên là rất có đạo lý. Niệm Băng suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Theo ý của ngươi, chúng ta chẳng những cấp cho bọn họ thực vật và nước uống, mà còn phải để cho bọn họ biết rõ những thực vật và nước uống này là do chúng ta tận lực đem lại cho bọn họ, có phải không?"
Lạc Nhu mỉm cười vỗ tay, nói: "Không sai, ý của ta là như vậy. Kỳ thực, đây cũng không phải một chuyện quá khó khăn. Ta nghĩ, bọn họ luôn luôn phải nỗ lực mà sống, điểm này cực kỳ dễ lợi dụng. Ngươi không cần phải hỏi gấp ta sẽ làm thế nào, trước tiên, chúng ta phải thảo luận xem có thể thông qua đề nghị này hay không đã."
Dung Việt trước thì gật đầu, rồi mới nói: "Tể tướng giải thích, đã giúp ta hiểu ra, ta cũng là một tướng lĩnh thống soái quân đội, quả thực khi đã không còn bất luận tiếp tế hậu cần nào, các chiến sĩ sẽ dễ dàng tung hết toàn lực vì sinh tồn, liều mạng thì còn có hy vọng, không liều mạng thì chỉ có chết, dưới tình huống như vậy, các chiến sĩ thường sẽ kích phát tiềm lực lớn nhất. Cho nên, ta nghĩ kế ấy là khả thi."
Mộc Tinh mỉm cười nói: "Đề xuất của tỷ tỷ, ta đương nhiên tán thành, chỉ có điều, chúng ta có thể tẩm thêm chút độc dược vào thực vật và nước uống này không? Một khi bọn họ ăn uống, thì…"
Lạc Nhu không đợi Mộc Tinh nói xong, lập tức lắc đầu, nói: "Không thể, với thực lực của các thần nhân, đừng nói là độc dược thông thường khó có tác dụng với bọn họ, dù cho độc dược thật sự có thể đem đến sát thương, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không tuỳ tiện ăn, những kẻ vì sinh tồn mà phải đấu tranh nhiều năm như, khi ăn uống sao có thể không cẩn thận chứ? Đó là lí do mà chúng ta không thể làm theo hướng này, huống chi, theo phương pháp ta dùng để chuyển lương thực cho bọn họ, một khi hạ độc dược, sợ là chúng ta cũng sẽ gặp xui xẻo."
Nghe Lạc Nhu nói vậy, Niệm Băng liền hiểu ngay nàng muốn làm như thế nào, gật đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy, hy vọng chiến tranh tâm lý của ngươi có hiệu quả. Chúng ta mấy ngày này cũng nhất định phải hành động." Niệm Băng cũng đồng ý, Tuyết Phách nguyên soái đương nhiên không có ý kiến gì, nhất trí thông qua kiến nghị này. Sau đó, tiến hành thảo luận chiến thuật, bố trí quân binh, Niệm Băng không tham dự, đối với quân sự, hắn còn kém xa những người ở đây, hơn nữa, hắn cũng có chuyện muốn làm.
Rời khỏi đại trướng, Niệm Băng đi thẳng tới ngoài một tiểu trướng cách đó không xa, đi tới trước cửa trướng hắn ngừng lại, nói: "Ta là Niệm Băng, ta có thể vào không?"
Một thanh âm trầm thấp từ trong trướng bồng vang lên, "Là ngươi! Vào đi."
Niệm Băng vén bạt lặng lẽ đi vào, trong trướng có hai người, một đang ngồi trên mặt đất, nhìn về phía Niệm Băng, còn người kia, thì đang tu luyện, đạm lục sắc quang mang liên tục lấp lánh ngưng tụ trên thân thể nàng.
Hai người trong trướng bồng, chính là U U và Bình Triều. Trong lúc chiến đấu, vong linh ma pháp của U U mặc dù khiến địch ta song phương đều kinh ngạc, nhưng nó rõ ràng đã khiến tổn thất của Ngưỡng Quang đại lục liên quân giảm đi rõ rệt, bằng không, con số thương vong sẽ không chỉ là ba vạn như vậy, sát thương đối với thần nhân cuối cùng cũng không lớn như vậy.
Bình Triều thấp giọng nói: "U U không có việc gì, chỉ là tiêu hao quá nhiều pháp lực và tinh thần lực. Ngươi cũng biết, vong linh ma pháp vốn là nghịch thiên, nàng trong một lần khống chế nhiều tử linh như vậy, mặc dù mới chết không lâu, linh hồn chưa tiêu tan, nhưng đối với tự thân nàng mà nói, tiêu hao thực sự quá lớn, sợ rằng cần không ít thời gian để khôi phục lại. Yên tâm đi, bên này có ta hộ pháp cho nàng thì sẽ không có việc gì. Kỳ thực, U U đã rất hy vọng không phải thi triển loại ma pháp này, nhưng cuộc chiến hôm nay ngươi cũng thấy đấy, nếu như khi đó nàng không dùng vong linh ma pháp, chỉ sợ phương ta tổn thất còn lớn hơn nữa."
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ta cũng chẳng có bài xích với vong linh ma pháp, bất luận là năng lực loại nào, miễn là dùng đúng chỗ, thì hiệu quả của nó đều là tốt cả, vong linh ma pháp tuy rằng tràn đầy khí tức tà ác, thế nhưng U U có một đôi mắt rất trong. Đó là lí do mà ta vẫn luôn tin tưởng nàng. Trong khoảng thời gian này các ngươi đã vất vả rồi, tình hình của các di dân hiện tại không có vấn đề gì chứ?"
Nghe được Niệm Băng nói như vậy, sắc mặt của Bình Triều giãn ra, lộ vẻ tươi cười ít thấy, nói: "Các di dân đều nói, sinh hoạt hiện tại giống như ở thiên đường, dù sao bọn họ cũng không còn phải lo lắng về thực vật nữa. Những di dân này mặc dù đã không còn ký ức về nền văn minh, nhưng bọn họ tiếp thu sự vật mới rất nhanh chóng, mới có vài ngày, được ta và U U giáo dục, bọn họ đã hiểu được vài chuyện, về cơ bản cũng hiểu được trước đây đã xảy ra cái gì. Nhất là những tinh linh cung tiễn, bọn họ quá thông minh, với tiễn pháp của bọn họ, bây giờ ra chiến trường cũng không có vấn đề gì."
Vừa nghe đến tinh linh hai chữ, Niệm Băng lại đỏ bừng mặt, lần trước bị mỹ nữ tinh linh yêu cầu giao phối, hắn đến bây giờ cũng vẫn thấy xấu hổ, "Bình Triều huynh, chờ U U tu luyện xong, ngươi nói với hắn, bất luận sau này Di Thất đại lục được tứ đại đế quốc khai hoang thế nào, thì các di dân đều sẽ có đầu ra, ta nhất định sẽ ra sức mời tứ đại đế quốc xây dựng một tòa thành thị cho bọn họ. Để ải nhân tộc và tinh linh tộc mãi mãi trường tồn."