[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 235 : Dung Thiên qui đội


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tra Cực hơi tức giận nhìn Niệm Băng: “Ta là người sắp vào quan tài rồi, ngươi còn cố ý chọc tức ta, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta chết không đủ nhanh phải không?” Mặc dù bộ dạng của Niệm Băng khiến lão rất tức giận, nhưng lão cảm giác được, đệ tử duy nhất này không suy nghĩ như những gì biểu hiện ra. Niệm Băng cười khẽ, ôm vai Tra Cực nói: “Được rồi, sư phó, chúng ta bây giờ đã gặp lại, người lúc này muốn chết cũng không được, có đồ đệ của người ở đây, sao để người chết chứ?” Tra Cực sững sờ, trong lòng vui vẻ, nhưng lại nhíu mày: “Ý của ngươi là gì? Còn muốn làm ta tức sao? Ta bây giờ ra sao ta hiểu rõ nhất. sư mẫu của ngươi đã cẩn thận kiểm tra thân thể cho ta, mặc dù nàng không nói gì, nhưng ta thấy, phán đoán của nàng giống phán đoán của ta. Trình độ ma pháp của sư mẫu ngươi, ngươi biết rõ đấy, nàng đã thừa nhận như vậy, chẳng lẽ ta còn cứu được sao? Xú tiểu tử nhà ngươi, còn trêu chọc ta, ta sẽ, ta sẽ...” Niệm Băng cầm lấy tay Tra Cực, trong mắt hiện lên vẻ thân tình: “Sư phó, người vì trù nghệ mà dâng tặng cả cuộc sống của mình, bây giờ tuổi đã cao, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi. Ông trời sẽ không cướp đi tính mạng của người, cho dù ông trời thật sự muốn người chết, thì cũng phải bước qua xác con. Sư mẫu không thể chữa trị, cũng không có nghĩa là con cũng không thể. Mặc dù chúng ta đều là ma pháp sư, nhưng năng lực lại hoàn toàn khác nhau. Sư phó, người yên tâm, chỉ cần con còn một hơi thở, nhất định sẽ làm người như khô mộc phùng xuân (cây già hồi xuân). Đợi đến Băng Nguyệt hồ, trước khi xuất phát, con sẽ giúp ngài giải quyết vấn đề này.” Tra Cực ngơ ngẩn nhìn Niệm Băng, lắng nghe giọng nói kiên định của Niệm Băng. Lão lúc này mới hiểu được, tại sao Niệm Băng lại luôn mỉm cười, dĩ nhiên là đã có biện pháp chữa trị cho mình, trong lòng dấy lên cảm giác ấm áp, nhìn đệ tử của mình mà không nói ra lời. Niệm Băng quay đầu nhìn thoáng về phía sau cách đó không xa, Băng Khiết đang nói chuyện gì đó với cha mẹ mình, nhỏ giọng nói với Tra Cực “Sư phó, người có nghĩ đến việc sinh cho con một tiểu sư đệ không? Hắc hắc.” Tra Cực sửng sốt, vẻ mặt già nua đỏ lên, tức giận nói: “Xú tiểu tử nhà ngươi đang nói gì thế, càng lúc càng không đứng đắn.” Niệm Băng nhỏ giọng nói: “Sư phó, người đừng ngại, con nói là thật mà” Tra Cực lén nhìn Băng Khiết ở phía sau, cũng nhỏ giọng nói: “Tiểu tử nhà ngươi, thật sự nói ra tâm lý trong lòng sư phó. Đời ta có một đệ tử như ngươi đã rất hài lòng. Ta chỉ có một điều nuối tiếc, là không có người nối dõi, không sợ ngươi cười chê, đến bây giờ sư phó của ngươi vẫn còn là “xử nam” (tội lỗi!!! Thiện tai thiên tai!!!^-^). Mặc dù thân thể ta không được khỏe, nhưng buổi sáng ngẫu nhiên vẫn có thể thành nhất trụ kình thiên( một cột trụ đâm thăng lên trời kekeke tự hiểu nhá). Nhưng tình trạng cơ thể ta như thế này, còn có thể sao?” Niệm Băng cười nhẹ nói: “Không có gì là không thể, Sư phó, ngườii chờ xem bản lãnh của đệ tử của người đi. Người dưỡng dục con tám năm, dạy con tám năm rồi. Bây giờ là lúc để con báo đáp ngườii. Một đêm, chỉ đêm nay, ngày mai con sẽ khiến cho ngườii như khô mộc phùng xuân, tái triển hùng phong. Đồ đệ của người khá tốt đó chứ?” Cũng may mà Tra Cực tuổi đã cao, trên mặt có nhiều nếp nhăn nên mới không nhìn thấy đỏ lắm. Lão bây giờ thực sự chỉ muốn tìm một lỗ nào đó mà chui vào, đáng tiếc đây lại là không trung. Tuy nhiên, điều mà Niệm Băng nói lại hoàn toàn là những suy nghĩ trong lòng lão. Lão rất hy vọng có thể chính thức được âu yếm ôm ấp người mình yêu, cùng nhau sống chung một chỗ. Lúc trước, lúc mới gặp và yêu Băng Khiết, lão rất tôn kính nàng, mặc dù đã từng có cơ hội, nhưng lão vẫn luôn lấy lễ đối với nàng. Bởi vậy đến giờ lão và Băng Khiết vẫn còn là đồng thân , đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Băng Tuyết Nữ Thần chọn Băng Khiết làm truyền nhân. Lúc này, Niệm Băng đã đảm bảo hết thảy mặc dù lão cũng không dám quá tin tưởng lời nói của Niệm Băng, nhưng trong lòng lại mong sao tất cả đều là sự thật. Trong mắt sáng lên, nhìn về phía đệ tử của mình với ánh mắt đầy cảm kích. Niệm Băng cầm chặt tay sư phó, nụ cười trên mặt đã không còn, nhỏ giọng nói: “Sư phó, chỉ cần ngườii có thể hạnh phúc, đệ tử đã thấy thỏa mãn rồi. Ngườii yên tâm, ma pháp chia ra rất nhiều loại, huống hồ, bây giờ con có không chỉ đơn giản là ma pháp sư. Con đã nghĩ được biện pháp rất tốt, nắm chắc thành công chín phần, ít nhất cũng có thể giúp ngài sống thêm mười năm Tra Cực nhìn Niệm Băng thật sâu, đột nhiên nói: “Xú tiểu tử, ngươi giúp ta như vậy có ảnh hưởng xấu gì đối với mình không? Nếu có thì bỏ qua đi, sư phó đã già rồi, nhưng ngươi vẫn còn trẻ.” Thấy vẻ quan tâm trong mắt Tra Cực, Niệm Băng mỉm cười lắc đầu nói: “Sư phó, người yên tâm, việc này đối với con không có gì tổn hại cả. Có lẽ ngườii không biết, con đã từ cõi chết trở về một lần, nhưng vẫn còn sống đến nay. Người yên tâm, con dám chắc, chờ con giúp người khôi phục thân thể xong, trên con đường chúng ta phải đi, con cam đoan với người, chỉ cần con còn sống, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho sư mẫu Ánh mắt Tra Cực trở nên ấm áp: “Mười năm, mười năm đã quá đủ rồi. Có thể hưởng thụ mười năm, đối với ta mà nói, đã là sự ban ơn lớn nhất của ông trời, Niệm Băng, ta...” Niệm Băng không cho Tra Cực nói thêm: “Sư phó, thực ra ngườii còn một tâm nguyện, tâm nguyện này là điều mà người muốn hoàn thành nhất, nhưng đệ tử vẫn không thể nào giúp ngài hoàn thành.” Tra Cực gật gật đầu nói: “Ngươi nói chính là Trù Thần đại tái phải không? Không quan trọng, ta rất tự tin vào ngươi, đồ đệ mà ta dạy, sao lại kém được chứ? Ngươi sẽ nhận được cái đó. Tuy nhiên, ta nghe nói mới có một Trù Thần có thực lực rất mạnh, ngươi phải tiếp tục cố gắng.” Mắt Niệm Băng sáng rực lên: “Sư phó, tâm nguyện của người không chỉ để con đạt được giải nhất cuộc thi Trù Thần đại tái, mà đồng thời còn muốn tìm kiếm đỉnh cao chính thức của trù nghệ, người yên tâm, đợi chuyện này chấm dứt, con nhất định giúp ngài hoàn thành tâm nguyện.” Khi ánh mặt trời chói lọi từ từ biến mất về phía Tây, mọi người rốt cuộc đến được Băng Nguyệt hồ, ánh hào quang còn sót lại khiến cho trên bầu trời đỏ bừng, ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước trông thật động lòng người. Mắt Băng Linh lộ ra vẻ mông lung, rực rỡ: “Thật là đẹp, Niệm Băng, tất cả những điều này là ngươi làm sao?” Niệm Băng mỉm cười nói: “Đây không phải công lao của con, đây là thành quả từ nỗ lực của Tích Lỗ đại ca và các cao thủ ma pháp Băng Thần Tháp. Trải qua việc khai khẩn không ngừng nghỉ, lấy Băng Nguyệt hồ làm trung tâm, hiện nay chúng ta đã có một diện tích canh tác không nhỏ, có đủ lương thực cho quân đội. Đợi đến khi vùng đất canh tác được mở rộng, thì có thể tiến hành khai phá Di Thất Đại Lục trên quy mô lớn. Con nghĩ, vùng đất huy hoàng này, sẽ không thiếu các loại khoáng sản mà chúng ta cần. Có lẽ là mười năm, thậm chí một trăm năm, chỉ cần chúng ta giải quyết vấn đề Thần Nhân, thì Đại lục này nhất định sẽ phồn vinh trở lại, con tin vào điều này.” Nhìn thấy sự tự tin trong mắt con mình, Dung Thiên cười cười: “Niệm Băng, con biết không? Trước khi gặp mẹ con, ta có rất nhiều khát vọng lớn lao vĩ đại, ta muốn trở thành ma pháp sư ưu tú nhất, muốn dẫn quân thống nhất Đại lục. Mặc dù ta không làm được gì, nhưng ta cũng không hối hận, vì ta đã có được điều quý giá nhất, chính là người mà ta yêu thương. Điều này đã là quá đủ đối với ta, mà bây giờ, kỳ vọng của ta được con thực hiện, cha không làm tròn được trách nhiệm gì, nhưng ta vĩnh viễn kiêu hãnh vì con. Ta tin rằng, chúng ta nhất định sẽ ngăn cản sự xâm lược của đám Thần Nhân, nhất định sẽ khiến Di Thất Đại Lục trở nên huy hoàng.” Băng Khiết đi đến bên cạnh Niệm Băng và Tra Cực, nhỏ giọng hỏi Tra Cực: “Vừa rồi hai thầy trò các ngươi lén lút nói gì với nhau?” Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt và thân thể mềm mại hoàn mỹ của Băng Khiết, nhớ đến lời Niệm Băng nói, Tra Cực vốn tuyệt vọng không khỏi cảm thấy trái tim rực lửa. Niệm Băng mỉm cười nói: “Sư mẫu, đợi đến sáng mai, con nhất định khiến cho ngài kinh ngạc và vui mừng. Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, trước hết con an bài cho mọi người , sau đó con muốn nói chuyện với sư phó.” Nói xong hắn an bài chỗ ở cho cha mẹ và vợ chồng Tra Cực, sau đó lập tức đi tìm Lạc Nhu và Mộc Tinh, để cho hai nàng cho quân đội bắt đầu hành động. Không gian Ma Pháp trận đã được Niệm Băng dựng lên từ ba ngày trước, bây giờ chỉ còn thiếu đưa ma pháp lực vào mà thôi, hắn bảo Mộc Tinh và Lạc Nhu sang bên đó hội họp với Long Vương, sáng mai hắn sẽ đi. Mộc Tinh và Lạc Nhu đi về phía Ma Pháp trận mà Niệm Băng dựng lên, còn Niệm Băng thì đi về phía căn nhà đá của Dung Thân Vương. Quân đội của Hoa Dung Đế quốc đã đến đây, thân phận của Dung Thân Vương không phải Mộc Tinh và Lạc Nhu có thể so sánh được. Đối với gia gia của mình, Niệm Băng chỉ có thể mời mới được. Huống hồ, cha mình đã trở lại, phải nói giúp bọn họ có thời gian nói chuyện với nhau. Vừa rồi, lúc Dung Thiên nói cảm thấy kiêu hãnh vì con mình, trong mắt hắn hiện lên vẻ tiếc nuối, Niệm Băng hiểu được đây là cái gì. Mặc dù lúc ấy hắn không nói gì, nhưng tình cha con, hắn sao lại không giúp cha hoàn thành tâm nguyện lớn nhất này chứ? Gõ nhẹ cửa vài cái, trong phòng truyền ra giọng nói của Dung Thân Vương: “Là ai ?” “Gia gia, là con, Niệm Băng.” Niệm Băng cung kính nói, giọng nói của gia gia rất bình tĩnh, nhưng vẫn hùng hậu như xưa. “ Đến đây đi.” Niệm Băng đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa hắn thấy đám tộc nhân của Dung gia đều đã ngồi đầy trong phòng. Trong đó có cả hai người em của Dung Thân Vương, kể cả Dung Việt là bác của mình, cùng với ca ca Dung Băng. Hầu hết bọn họ đều đã biết chuyện của Niệm Băng, nhưng gặp mặt thấy khuôn mặt hắn rất giống Dung Băng, nên đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có hai cha con Dung Việt, Dung Băng là nở nụ cười ấm áp với Niệm Băng. “Gia gia.” Niệm Băng đi lên trên, hành lễ với gia gia của mình. Rồi hành lễ với hai vị thúc tổ của mình. Dung Thân Vương gật gật đầu nói: “Đến lúc xuất phát rồi.” Niệm Băng vuốt cằm nói: “Đúng thế, thời gian đã không còn sai biệt lắm nữa, chúng ta nên đến bên kia chuẩn bị, hình thức lại càng có lợi.” Dung Thân Vương nói: “Phía ta đã chuẩn bị xong, đến bên kia sẽ bố trí. Lúc này, tinh anh của Dung gia chúng ta ở hết cả đây, tổng cộng có một ngàn một trăm hai mươi ba ma pháp sư hỏa hệ, cùng với hai đoàn Kỵ sĩ tinh nhuệ, còn binh lính bình thường, ta chỉ chọn bộ phận tinh nhuệ nhất, còn lại sẽ lưu lại bên kia tiếp tục khai khẩn.” Niệm Băng hiểu được ý của Dung Thân Vương, chiến đấu ở cấp này, cho dù là binh lính tinh nhuệ có lẽ cũng chỉ làm bia đỡ đạn mà thôi, huống hồ là binh lính bình thường Dung Thân Vương nói tiếp: “Người của ta bên này đã chuẩn bị xong hết, đến bên kia, nếu cần phải bố trí thế nào, ngươi trực tiếp cho người đến thông báo cho ta là được. Ngươi yên tâm, lúc này, chúng ta đối mặt với kẻ thù chung, nên Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan ba nước chỉ là đồng minh, không phải kẻ thù.” Lời Dung Thân Vương vừa nói, như là viên thuốc trấn an Niệm Băng, khiến cho sự băn khoăn cuối cùng trong lòng hắn biến mất, cười nói: “Tốt lắm, bây giờ sẽ xuất phát, không gian ma pháp trận con đã chuẩn bị xong.” Dung Thân Vương nhìn cháu của mình, nói: “Ma Pháp trận của ngươi có thể chống đỡ được nhiều ngươi như vậy đi qua không? Ta sợ rằng quá lớn.” Niệm Băng cười cười, ánh mắt hắn mặc dù bình tĩnh, nhưng lại toát ra vẻ đầy tự tin: “Gia gia, người yên tâm, không gian ma pháp trận hai hướng này có thể tự động hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí, bất kể có bao nhiêu người đi qua, đều không có vấn đề gì. Hơn nữa, con còn bố trí Ma Pháp trận bảo vệ trong đó, cho dù là người có thân thể yếu nhất, trong quá trình truyền tống cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đang ngồi đây đều chấn động, Niệm Băng nói mặc dù rất đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng mọi người ngồi đây đều là ma pháp sư xuất sắc nhất của Ngưỡng Quang đại lục, bọn họ sao lại không biết được khó khăn trong đó chứ? Chỉ riêng ma pháp trận trong nháy mắt truyền tống một khoảng cách rất dài đã thất truyền từ lâu, hơn nữa, Niệm Băng còn có thể bố trí thêm một ma pháp trận khác trong đó để tăng tính ổn định, lại còn có năng lực tự động hấp thu ma pháp nguyên tố trong không gian, mấy thứ hợp lại, thì không một ma pháp sư nào ngồi đây có thể làm được, cho dù là Dung Thân Vương cũng không thể làm. Ma pháp trận quan trọng với ma pháp sư thế nào, bọn họ tự nhiên hiểu rõ, giờ phút này, bọn họ lại phải thay đổi cách nghĩ về thực lực của Niệm Băng một lần nữa. Cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Niệm Băng dấy lên cảm giác tự hào, hắn chỉ hướng về mọi người có ý biểu đạt rằng đó chính là cái mà một tử tôn của Dung gia phải làm, hắn tuyệt không làm mất thể diện của Dung gia. “Gia gia, còn có một việc con muốn báo cho ngài “ Giọng nói của hắn rất bình tĩnh nhưng khiến người ta chú ý, nên hắn vừa nói lại khiến cho các cao thủ của Dung gia chú ý.