[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Mặc dù trong lòng có đôi chút lo lắng, nhưng từ lúc nhảy lên đến khi dừng ở trên người Tạp Tạp, mỗi một động tác của Niệm Băng đều rất như ý, tự nhiên tiêu sái. Cùng với thân hình thon dài và khuôn mặt anh tuấn của hắn, khiến cho trong mắt Lạc Nhu và Mộc Tinh liên tục xuất hiện tia sáng kỳ dị. Mà Phượng Nữ ở một bên lại nhíu mày, Long Tộc thì lắc đầu bất đắc dĩ. Chỉ có Long Linh không phát hiện ra cái gì. Bởi vì ánh mắt của nàng đang dừng ở trên người Niệm Băng giống như Lạc Nhu và Mộc Tinh trong đôi mắt đẹp sáng rực lên một chút không kém gì hai nàng kia.
Niệm Băng triệu hồi Tạp Tạp còn có một nguyên nhân khác. Ba ngày nay hắn cảm giác thấy tinh thần lực của mình mặc dù tăng hơn trước kia một chút, nhưng tinh thần lực cũng tiêu hao không ít. Có Tạp Tạp phi hành, hắn lại có linh hồn tương thông với Tạp Tạp nên trong lúc Tạp Tạp phi hành sẽ chú ý đến Băng Linh và Dung Thiên có xuất hiện hay không. Như vậy sẽ khiến cho tinh thần lực của Niệm Băng được nghỉ ngơi. Tinh thần lực tiêu hao trong sự khống chế của hắn, chỉ cần một thời gian không quá dài, sẽ khôi phục được hoàn toàn.
Trên mình Tạp Tạp bao phủ một tầng hào quang màu xanh, đó là Niệm Băng đã dùng Ngạo Thiên Đao làm trụ cột thi triển một ma pháp Phong hệ phụ trợ, cái này khiến cho tốc độ phi hành của Tạp Tạp càng nhanh hơn.
Trên người Tiểu Long Vương Áo Tư Tạp tự động lưu chuyển một tầng khí lưu màu xám bảo vệ thân thể của Niệm Băng. Niệm Băng khoanh chân ngồi trên lưng hắn, thân thể của Áo Tư Tạp bây giờ là do hắn dùng Long Lực tu luyện ra ngưng kết thành. Trong đó cũng có rất nhiều khí tiên thiên bảy hệ mà Niệm Băng đưa vào. Trên người Niệm Băng cũng tự động sinh ra một lớp Long lân như Áo Tư Tạp. Mặc dù đang khoanh chân ngồi trên lưng hắn, nhưng bất kể là Áo Tư Tạp làm động tác gì, hắn cũng không bao giờ ngã xuống.
Nhiều năm tu luyện khiến cho tâm thần của Niệm Băng cực kỳ ổn định. Mặc dù đang lo lắng, nhưng hắn rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện, tinh thần lực mệt mỏi theo ba động dần trở lại ổn định, ở bên trong Thiên Nhãn huyệt và Hoàng Cực huyệt rất nhanh khôi phục. Tinh thần lực dần dần ngưng tụ làm cho khí tức của Niệm Băng cũng dần ổn định.
Áo Tư Tạp phi hành không chỉ dựa vào thân thể của mình, đồng thời cũng dựa vào năng lượng đặc biệt không có thuộc tính kia của hắn. Dựa vào loại năng lượng đặc thù này, hắn có thể tùy ý di chuyển trong không khí mà không quan tâm đến bất cứ loại ma pháp nguyên tố nào giống như Niệm Băng. Nếu nói về góc độ thân thể, hắn kém hơn cha mẹ mình rất nhiều. Dù sao, thân thể bây giờ của hắn là do năng lượng ngưng kết mà thành. Mặc dù Long Thần Tâm quyết đã tu luyện đến một trình độ nhất định, nhưng thân thể do năng lượng ngưng kết tạo thành vẫn rất yếu.
Nhưng, hắn đã có năng lượng mà cả Tạp Tiệp Áo Tây Tư và Địch Mạn Đặc Đế cũng không có được. Bởi vì từ lúc mới sinh đã chung sống cùng một thân thể với Niệm Băng, mà quá trình ấp trứng thành hình của hắn cũng là do Niệm Băng giúp đỡ mà hoàn thành. Vì vậy, năng lực của Niệm Băng có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Áo Tư Tạp càng lúc càng thành thục, ảnh hưởng này càng lúc càng rõ ràng. Hắn mặc dù không có Thiên Nhãn huyệt như Niệm Băng, nhưng thông qua năng lực đặc thù của mình là không có thuộc tính, khiến hắn có thể dễ dàng khống chế các nguyên tố. Hơn nữa còn có Long Ngữ Ma pháp đặc biệt của Long Tộc, khiến cho năng lực Ma pháp của hắn ngay cả Niệm Băng cũng không hiểu rõ. Bất luận là ma pháp công kích hay là ma pháp phòng ngự, các vị Long Vương khác cũng không nhất định mạnh hơn hắn. Thời điểm khi song huyệt của Niệm Băng hợp nhất, mặc dù lúc đó đã tạm thời tách khỏi Áo Tư Tạp, nhưng năng lượng sinh ra trong nháy mắt vẫn khiến cho Áo Tư Tạp được không ít chỗ tốt. Lúc này, Long Thần tâm quyết của hắn còn cao hơn cha hắn là Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư một bậc, đã đạt đến trình độ cấp sáu. Mỗi lần thực lực Niệm Băng tăng lên, đều xúc tiến sự tu luyện của Áo Tư Tạp. Nhất là tinh thần lực của Niệm Băng, thường xuyên giúp Long Thần tâm quyết của Áo Tư Tạp đột phá bình cảnh. Vì vậy, tổng hợp thực lực của Áo Tư Tạp lúc này đã tương đương với các vị Long Vương ngoại trừ Tạp Tiệp Áo Tây Tư.
Đương nhiên, vì không có thân thể, nên hắn cũng bị hạn chế nhất định. Chỉ có thể tồn tại trong vòng ngàn trượng quanh Niệm Băng, nếu không năng lượng thể sẽ vì không thu được khí tiên thiên chi khí bổ sung từ Niệm Băng mà tiêu tan. Linh hồn của hắn cũng sẽ theo lạc ấn mà quay lại người Niệm Băng.
Một khi tiến vào trạng thái tu luyện, Niệm Băng không còn chút khái niệm gì với thời gian. Hắn cũng không biết qua bao lâu, thì trong đáy lòng vang lên tiếng gọi của Áo Tư Tạp: “ Lão đại, tỉnh dậy đi”
Tinh thần lực một lần nữa đang thu liễm lại chuyển biến phát ra, cùng với tất cả năng lượng trong cơ thể liên thông khơi động. Niệm Băng mở mắt ra, tinh thần lực đã hoàn toàn khôi phục. Các hệ ma pháp nguyên tố trong không khí tự do bay lượn, thông qua Thiên Nhãn huyệt, hắn rõ ràng thấy được hình thái và sự mạnh yếu của mỗi một ma pháp nguyên tố. Cảm giác kỳ diệu này khiến Niệm Băng cảm thấy rất dễ chịu.
Không cần Áo Tư Tạp nói, hắn cũng cảm nhận được sự máy động của Băng nguyên tố. Ở phía xa xa có hơn mười bóng người màu lam đang hướng về phía mình và Áo Tư Tạp. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, đã là buổi chiều. Bay nửa ngày, rốt cuộc đã gặp được cha mẹ.
Bóng người dần dần đến gần, Niệm Băng dùng mục lực kinh người rõ ràng thấy được hai người đang phi hành ở phía trước chính là phụ thân Dung Thiên và mẫu thân Băng Linh của mình. Hỏa hệ ma pháp của Dung Thiên là không thể phi hành, tuy nhiên, với tu vi ma pháp của Băng Linh, mang theo lão cùng phi hành cũng không quá khó khăn. Hai mươi tên Ma Pháp sư Băng hệ chỉnh tề theo sát sau bọn họ. Hắn nhìn thấy cha mẹ mình, Dung Thiên và Băng Linh tự nhiên cũng thấy được hắn. Băng Linh vội vàng tăng tốc bay tới trước. Trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Niệm Băng và Áo Tư Tạp.
“Niệm Băng, đợi sốt ruột lắm hả?”
Dung Thiên ha ha cười nói, nhìn thấy vẻ anh tuấn của con trai mình khi cưỡi trên người Cự Long, trong lòng lão càng thêm tự hào. Con trai mình xuất sắc như vậy, trong lòng lão sao lại không sinh ra cảm giác thỏa mãn chứ?
Niệm Băng nghênh đón cha mẹ mình, mỉm cười nói:
“Ba mẹ, bọn họ không xảy ra chuyện gì chứ? Cũng không quá muộn, chúng ta mau về thôi, bên kia cũng sắp xuất phát rồi”
Dung Thiên thở dài một tiếng nói:
“Chúng ta nhận được thư của con liền lập tức xuất phát. Thật không thể nào ngờ được Di Thất Đại Lục trong truyền thuyết lại biến thành hình dạng thế này. Sau này, mẹ của con nói phải đợi một lát, sau đó lại làm việc gì đó thần thần bí bí. Đến tận khi chúng ta chính thức xuất phát, thì ta mới biết được bà ấy đi làm cái gì. Vì vậy, mới chậm vài ngày”
Niệm Băng nghi hoặc nhìn mẹ mình. Từ mặt ngoài mà xem, Băng Linh không giống mẹ hắn, mà giống tỷ tỷ hơn. Dù sao, năm tháng cũng không lưu lại một chút dấu vết nào trên khuôn mặt tuyệt đẹp của bà.
Băng Linh mỉm cười nói:
“Niệm Băng, lần này ta đem đến cho con một sự giúp đỡ vô cùng lớn. Hơn nữa, còn muốn cho con một sự ngạc nhiên, Sư tỷ, người ra đi.”
Băng Linh và Dung Thiên tránh ra hai bên, đám ma pháp sư Băng hệ ở phía sau họ đã làm một con đường trên không trung. Hai bóng người từ từ đi tới, dưới tác dụng của gió tuyết hạ xuống trước mặt Niệm Băng.
Niệm Băng trợn mắt há mồm nhìn hai người này. Bên phải chính là Băng Khiết đã đảm đương địa vị Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự nhiều năm. Mặc dù khuôn mặt đã thay đổi hơn khi còn làm Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự, nhưng khí tức trên người bà, Niệm Băng vĩnh viễn không thể nào quên được. Khí phách do Hoàng Cực huyệt và Băng hệ Ma pháp hỗn hợp là điều mà người khác không thể nào giả mạo được. Bà mặc dù không tuyệt mỹ bằng mẹ, cũng không tươi đẹp lạnh lùng như Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự trước kia, nhưng lại có vài phần điềm đạm. Giờ phút này, trên người bà rất khó tìm được một tia cảm giác trước kia. Nụ cười trên hai gò má đầy đặn hiện lên vẻ hạnh phúc, nhìn qua còn phải lớn hơn mẹ vài tuổi. Nụ cười trên mặt bà rất ôn hòa, so sánh với khi làm Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự thì như đã thay đổi thành một người khác.
Sự xuất hiện của Băng Khiết không phải nguyên nhân chính thức khiến Niệm Băng trợn mắt há mồm, thực lực của Băng Khiết không kém gì Chủ Thần, tự nhiên có giúp đỡ rất lớn đối với phía Niệm Băng. Nhưng, chính thức làm Niệm Băng giật mình là người bên trái Băng Khiết. Lão đang cầm tay Băng Khiết, đứng ở trên ma pháp Bạo Phong Tuyết, từ trên người lão không có một tia khí tức ma pháp nào, cũng không gây ra cảm giác cường đại cho bất cứ ai. Khuôn mặt già nua của lão rất là hồng hào, trong ánh mắt tràn ngập ý cười và giọt nước mắt trong suốt. Từ lúc mới xuất hiện, ánh mắt của lão thủy chung vẫn không rời khỏi người Niệm Băng. Cái nhìn bình tĩnh chăm chú, nhìn thấy hào quang không ngừng biến đổi trong mắt Niệm Băng.
“Sư phó”
Giọng nói của Niệm Băng mang theo tiếng khóc khàn khàn. Lập tức quỳ xuống trên lưng Áo Tư Tạp, nước mắt chảy xuống. Người xuất hiện trước mặt hắn, đang tay trong tay với Băng Khiết, chính là vị sư phụ vốn đã chết của hắn. Nhất thời Niệm Băng như bị vây trong cơn mơ, trái tim hắn không ngừng nhói đau. Giờ phút này, hắn vẫn cho rằng mình hoa mắt, bởi vì tưởng niệm đến sư phụ mà nhìn lầm.
“Con trai”
Nước mắt cũng chảy trên gương mặt Tra Cực, nhìn thấy anh tư bừng bừng phân chấn của tên đệ tử, trái tim lão sao không kích động được chứ?
“Sư phó?
Niệm Băng lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn thấy bóng người rất rõ ràng trước mặt, khi hắn gọi tiếng sư phó thứ hai, thì trong giọng nói tràn ngập kinh hãi.
« Là ta, tiểu tử ngốc, ta không chết. Sư phó của ngươi mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng mà nghiên cứu Trù Nghệ nhiều năm như vậy, đối với việc dưỡng sinh rất có bản lãnh. Như thế nào dễ chết vậy chứ. Tiểu tử ngốc nhà người suýt chút nữa đã dùng lửa thiêu chết ta rồi «
Nước mắt của Tra Cực vẫn thế chảy xuôi xuống, nhưng trên mặt đã có vài phần tiếu ý hơn.
Thân hình Niệm Băng lóe lên, xuất hiện trước mặt Tra Cực. Động tác của hắn rất đơn giản, dùng tay kéo bộ râu của Tra Cực, dùng tay dứt dứt, mấy sợi râu màu xám trắng nhất thời bị dứt khỏi cằm Tra Cực
Tra Cực kêu lên một tiếng đau đớn, tức giận nói:
“Xú tiểu tử, ngươi làm gì vậy?”
Niệm Băng giật mình nhìn lão:
”Sư phó, người thật sự không chết. Người còn cảm giác đau đớn, vậy không phải linh hồn”
“Nói bậy, ngươi vì sao lại không véo ngươi ấy.”
“ Tự mình véo mình sẽ đau mà. Con biết mình còn sống, sao lại phải véo mình chứ.”
Hai thầy trò cãi nhau rồi yên lặng nhìn đối phương. Tra Cực buông lỏng bàn tay đang giữ chặt Băng Khiết ra, nhìn thấy đệ tử của mình trong mắt vẫn ngập nước mắt, hắn cười. Hai dáng người cao lớn ôm chặt lấy nhau.
Thẳng thắn mà nói vào giờ phút này, chân chính ôm được thân thể của sư phó, Niệm Băng mới rõ ràng cảm nhận được cảm giác chân thật. Hương vị trên người Tra Cực, hắn rất quen thuộc. Bất quá nhiều năm theo đuổi trù nghệ, nên trên người lão luôn có một mùi mỡ, khói nhàn nhạt mà loại hương vị này bao hàm đủ loại khí tức mà không có bất cứ kẻ nào có thể giả mạo được.
“Sư phó”
Nước mắt của Niệm Băng lại chảy xuống, hắn ôm lấy người Tra Cực, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Còn có gì hoàn mỹ hơn cơ chứ? Cha mẹ còn sống, mà sư phó mà mình nghĩ đã chết lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình. Niệm Băng rất sung sướng. Hắn sợ, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng giờ đang ở trong lồng ngực ấm áp của sư phó, tất cả đều là sự thật.
Lúc trước, nếu không có Tra Cực, thì đã không có Niệm Băng của ngày hôm nay. Cho dù hắn dựa vào Băng Tuyết Nữ Thần Chi thạch không bị chết đuối, thì muốn sống sót ở dòng sông Thiên Thanh hà chảy xiết cũng không phải một chuyện dễ dàng. Tra Cực khổ công dạy dỗ hắn suốt tám năm trời, chưa bao giờ Niệm Băng quên được. Năm đó khi lão chết, tuy bề ngoài Niệm Băng vẫn cố giữ bình tĩnh, để mình kiên cường đứng dậy, nhưng trong đáy lòng hắn tràn ngập bi thương.Trong tính cách hắn có phần cô độc cố nhiên là bởi vì nguyên nhân từ cha mẹ. Nhưng cái chết của Tra Cực, đồng dạng gây cho hắn những kích thích quá lớn. Vì vậy, tại thời điểm mới bước vào xã hội, tính cách của hắn mới có chút quái dị.
Mà bây giờ, Tra Cực lại xuất hiện, lão không có chết, thật sự không có chết. Một chút âm u cuối cùng trong lòng Niệm Băng đã hoàn toàn biến mất, cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người sư phụ, hai mắt hắn đẫm lệ, e sợ hắn biến mất vào vô hình
“Được rồi, tiểu tử nhà ngươi nhẹ tay một chút đi. Chẳng lẽ ngươi không biết bộ xương già của sư phụ người không chịu nổi sao? “
Tra Cực rất hài hước, tâm trạng hắn không kém gì với Niệm Băng.
Lúc này mặc dù Niệm Băng không khác mấy so với lúc rời khỏi rừng hoa đào, nhưng càng anh tuấn và thành thục hơn. Bởi vì tinh thần lực và ma pháp tăng lên nên vô hình trung khiến cho xuất hiện khí tức cao quý, làm cho hắn càng anh tuấn hơn. Tâm trạng của Tra Cực không khác gì với Dung Thiên, lão rất tự hào vì đồ đệ của mình.
Niệm Băng vội vàng buông bàn tay đang ôm sư phụ ra, nhìn thấy Tra Cực không có gì biến hóa mấy. Đột nhiên kêu lên quái dị:
“Sư phó, người lần đó là giả chết sao? Người, người vì sao lại muốn gạt con?”
Tra Cực ủy khuất nói:
“Cái gì mà giả chết, khi đó ta bị hôn mê, cũng không thực sự đã chết. Tiểu tử ngươi không nhìn kỹ đã đem ta đi hỏa thiêu, may mắn là ta phản ứng nhanh, nếu không sợ là chết thật rồi.”
Niệm Băng nhìn thấy ý cười trong mắt Tra Cực, chỉ biết mình đã đoán không sai, cười khổ nói:
“Tại sao? Sư phó người vì sao lại không cần con nữa? Người có biết, lúc con mới vào xã hội, gặp rất nhiều chuyện, mà bên người ngay cả một người thân thích cũng đều không có.”