[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 224 : Sự giác ngộ của Tà Chủ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vị tiểu cô nương kia bọn họ đều nhận biết được, đúng vậy, chính là một con cá lọt lưới của Bạch Nhân tộc. Liên tưởng đến các ma thú vẫn còn đang vây chung quanh, bọn họ đột nhiên hiểu ra được ai là người đang đối phó với mình. Hàn quang đại phóng từ mắt Miêu Miêu, bước chân đang nặng nề của Tiểu Kết Ba trở nên dồn dập, đột nhiên tăng tốc trực tiếp hướng sáu gã thần nhân mà vọt tới, hai cánh lớn hướng hai bên mở ra giống như hai thanh đao thật lớn, ở phía sau lưng long vĩ cũng bắt đầu dựng đứng lên. Các thần nhân bởi vì vừa bạo huyệt mà trở nên suy yếu, lúc này trong hai mắt chỉ có khả năng toát ra vẻ tuyệt vọng. Tại giờ phút này, không ai có thể cứu được bọn họ, vận mệnh của bọn họ, tựa như vận mệnh của Bạch Nhân tộc từng bị bọn họ tàn sát, kết quả cuối cùng đang chờ bọn họ chỉ có thể là... Chín đạo ánh sáng vàng từ phía đuôi Tiểu Kết Ba phóng ra, chỉ trong nháy mắt, chín tên thần nhân liền phun ra máu. Bọn họ không cách nào né tránh năng lượng đánh sâu vốn còn nhanh hơn tia chớp này. Điều cuối cùng mà bọn họ chứng kiến trong cuộc đời, đó chính là một thân thể màu vàng không ngừng mở rộng ở phía trên đỉnh đầu. Thân thể của U U đang trôi nổi tại không trung đột nhiên bắt đầu có chút run rẩy, cặp mắt vốn đã biến trở về màu đen của nàng toát ra vẻ bi ai thắm thiết. Huyết khí nhàn nhạt không ngừng bốc lên, các tiếng nghiền nát liên tiếp vang lên. Phía dưới chung quanh thân thể nàng, bảy bình phong ấn Mặc Áo Đạt Tư đồng thời vỡ tan, bảy luồng khí lưu màu đen cơ hồ đồng thời nhập vào cơ thể U U. Ngay sau đó, hai tay của U U ngưng kết thành một thủ ấn, hướng không trung ấn tới, khí lưu màu đen tại không trung biến thành một ký hiệu thật lớn màu vàng, mang theo một mảnh tàn ảnh rồi tan vào trong không gian đỏ như máu ở phía sau đại môn đang mở ra. Bầu trời đỏ như máu tựa hồ có chút run rẩy, ngay sau đó, đại môn đỏ như máu đang rộng mở tại không trung giống như đang rung động. Vực sâu màu đen biến thành màu vàng, tà ác hơi thở giờ phút này hoàn toàn đã biến mất, kim quang chiếu khắp, bắn thẳng đến trên người U U. U U nhắm hai mắt, đúng như theo lời của Tà Nguyệt, nàng bây giờ đã chính thức trở thành tế phẩm rồi. Tà Nguyệt ngơ ngác nhìn con gái đang bị bao phủ giữa kim quang, trong ánh mắt hắn tràn ngập vô tận bi thương. Hắn rõ ràng thấy được trong mắt của đứa con gái duy nhất, chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt, một giọt nước mắt thật thuần khiết, nàng đã khóc... Tà Nguyệt đột nhiên cảm giác được chính mình giống như đã mất đi hết thảy tất cả, thâm tâm cũng bị vây trong sự hoàn toàn trống rỗng. Kế hoạch của hắn thành công rồi, nhưng mà trong lòng hắn không có sinh ra hưng phấn và vui sướng mà đáng lẽ phải xuất hiện, tất cả chỉ có bi thương. Bảy vị Long Vương tại lúc này liền bắt đầu hành động, bọ họ vây quanh Tà Nguyệt, mà Áo Tư Tạp cũng đã cõng Niệm Băng đi tới chỗ cột sáng bên cạnh U U. Tà Nguyệt cũng không có phản kháng giống như là tưởng tượng của bảy vị Long Vương, mà là ngơ ngác trôi lơ lửng tại chỗ, vẫn ngẩng đầu nhìn đứa con gái đang ở không trung. Trong ánh mắt hắn dần dần toát ra một tia thanh tỉnh, hai tay vẫn như trước duy trì tư thế đang ôm Ti Na. Quang mang màu vàng thủy chung vẫn phóng ra liên tục, trên bầu trời huyết quang cũng không ngừng dao động. Mỗi người đều cùng đều lẵng lặng chờ đợi, bọn họ trong lòng đều có ý nghĩ riêng. Bảy vị Long Vương nhìn chằm chằm vào Tà Nguyệt, bọn họ kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, trên người vị tà chủ này đột nhiên không còn sinh ra hơi thở tà ác nữa. Ánh mắt sâu kín của hắn tràn ngập áy náy và hối tiếc, trong miệng đang niệm cái gì, nhưng không giống như đang ngâm xướng, ngược lại giống như là đang cầu khẩn. Kim quang bị nén lại, mặt đất run lên nhè nhẹ. Động đất rất nhỏ tại lúc này liền xuất hiện, cũng giống như huyết quang đang dao đồng trên bầu trời, mặt đất cũng bắt đầu nảy lên không ngừng. Thình lình, trên không trung, cái cánh cửa màu đỏ thật lớn đột nhiên từ từ nhạt đi, mà trên khuôn mặt vốn tái nhợt của U U thêm vài phần hồng hào. Tà ác hơi thở vốn có bị thần thánh hơi thở thay thế, tại trước ngực nàng xuất hiện một vòng ánh sáng màu đen, mà xung quanh thân thể lại bị bao vây bởi một tầng quang mang màu vàng. Không ai biết hiện thời cái gì đang xảy ra, nhưng mà mọi người đều có thể dám chắc, phong ấn đã được mở ra, Di Thất đại lục đang dùng một quá trình mà bọn họ không biết để trở lại thế giới này. Cột ánh sáng trên bình phong ấn Mạc Áo Đạt Tư đã biến mất , trên bầu trời cánh cửa màu đỏ kia cũng biến mất luôn. Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, cấp cho vạn vật sinh cơ, phía dưới , bên trong cái động băng kia hàn khí cũng đã ngừng phát ra. Mặc dù độ ấm chung quanh vẫn rất thấp như cũ, nhưng mọi người lại đều có cảm giác được vài phần ấm áp. “Không chết…U U , con không có chết ”, thân thể Tà Nguyệt bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy. Hắn nhìn nữ nhi từ trên không trung rơi xuống được Thánh Sư ôm trong lồng ngực, hai mắt của hắn đã có chút mông lung , bên trong hốc mắt vị Chúa tể thuộc loại tà ác của tà ác này, đột nhiên rơi xuống hai giọt nước mắt trong suốt. Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư cau mày nói: “Tà Nguyệt, nghi thức đã hoàn thành rồi, chẳng lẽ ngươi cứ như thế trở thành chủ nhân mới của Di Thất đại lục hả?” Trong lời nói của hắn không hề che dấu ý trào phúng, đồng dạng làm người nắm trong tay hắc ám năng lượng, hắn đương nhiên biết, nếu muốn thực hiện được hứa hẹn trong cái lời nguyền rủa kia, bắt buộc phải thực hiện được một cái nghi thức. Nhưng là cái nghi thức trong tưởng tượng kia cũng không có xuất hiện, mà U U mặc dù đã lâm vào hôn mê, nhưng tánh mạng của nàng hiển nhiên vẫn còn đang tồn tại. Tà Nguyệt cười khổ mà nói: “Không, Ta không biết. Ta chỉ biết là ngay sau khi thần chú chấm dứt, Di Thất đại lục liền lập tức trở về. Tại suy nghĩ vốn có của ta, lúc lời nguyền bị giải khai, phong ấn phá trừ, nhất định sẽ gặp được vài phần hiện tượng dị thường, làm ta có cơ hội có thể trở thành chủ nhân của Di Thất đại lục. Nhưng xem ra bây giờ ta đã sai rồi, con gái của ta không có chết, ta cũng không có thể trở thành chủ nhân Di Thất đại lục. Cái Y Phụ trong truyền thuyết kia, sợ rằng rất có thể là giả , có lẽ lúc đầu lời thề về làm người đứng đầu của Di Thất đại lục là một câu nói hoang đường. Bất quá, bây giờ ta một điểm mất mát cũng không có, ta rất may mắn, ít ra con gái ta không có chết. Ta biết, các ngươi có cừu hận lớn đối với ta, các ngươi nếu muốn giết thì cứ giết đi. Nhưng là làm một người cha, ta muốn thỉnh cầu các ngươi có thể buông tha cho con gái ta, nàng chưa bao giờ làm chuyện gì tà ác, tất cả sai lầm cũng đều tại ta. Ta nguyện ý dùng tánh mạng của mình để trao đổi với tánh mạng của con gái ta”. Bảy vị Long Vương đều sững sờ một chút, người này vẫn còn là chúa tể của tà ác sao? Hắn dĩ nhiên cũng nói ra được một câu như vậy, bất ngờ lựa chọn hy sinh chính bản thân? Mỗi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin được mà nhìn Tà Nguyệt, nhưng mà bọn họ chứng kiến trong mắt chỉ là sự bình thản của Tà Nguyệt. Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhìn vào mắt của Tà Nguyệt một chút, lại nhìn vào tư thế của hai tay hắn vẫn thủy chung bảo trì, hắn hiểu ra được chút gì, gật đầu, nói: “Bất luận như thế nào, mọi chuyện đều cũng đã qua rồi, trước kia ngươi đã làm cái gì ta không muốn biết. Chúc mừng ngươi, ngươi đã từ trong bóng tối đi ra được. Mang con gái của ngươi mà đi đi.” “Lão Đại…”, “Không, không thể thả hắn đi được…” Mấy vị Long Vương khác đều cùng lớn tiếng hét lên. Lần trước Tà Nguyệt suýt nữa làm bọn hắn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, còn làm cho Áo Tử Tạp suýt nữa tử vong, bọn họ như thế nào cũng sẽ không nguyện ý buông tha cho hắn. Địch Mạn Đặc Đế lôi kéo bàn tay của trượng phu, nhìn hắn một cái thật sâu rồi nói: “Ngươi thật sự có thể dám chắc không?”. Tạp Tiệp Áo Tây Tư kiên định gật đầu, nói: “Hắn giống như ta lúc đầu, ngay chính lúc trong nháy mắt ngộ ra được, hắn đã giũ đi hết tất cả quá khứ, hắn đã có được sinh mệnh mới. Chỉ bất quá, hắn không có được may mắn như ta, hắn đến thời điểm thê tử của hắn tử vong, mới kịp tỉnh ngộ lại . Lúc trước, nếu Long Thần đại nhân đã có thể tha thứ cho tội nghiệp của ta, cho ta một cơ hội để sống lại; vậy, ta tại sao lại không thể cũng cho hắn một cơ hội ? Mặc dù hắn có lẽ đã hại chết rất nhiều người, nhưng là, khi hắn đã biến thành một người tốt thì tương lai hắn sẽ có thể mang đến các điều tốt đẹp cho mọi người. Thay vì đem hắn giết chết, không bằng để cho hắn dùng phần còn lại cuộc đời mà đền bù tất cả tội ác trước kia. Tà Nguyệt, ta nghĩ rằng ngươi hẳn là hiểu được ý ta.” Tà Nguyệt nhìn Tạp Tiệc Áo Tây Tư, cảm thụ long uy khổng lồ vẫn đang phát ra từ người hắn, trong mặt tràn ngập vẻ bi ai mãnh liệt : “Đúng thế, ngươi nói rất đúng, ta đã tỉnh ngộ quá muộn rồi. Ta biết bao nhiêu năm vẫn theo đuổi giấc mộng của chính mình, nhưng lại quên mất những thứ trân quý nhất xung quanh ta, ngay lúc Ti Na tử vong, dã tâm của ta đột nhiên vỡ tan . Không biết tại sao mọi loại dã tâm trước kia vẫn ở trong lòng ta, hiện thời chỉ là tựa như mây khói mà biến mất. Kỳ thật, nếu các ngươi giết ta, ta ngược lại sẽ thấy cao hứng, như thế ta có thể đi gặp Ti Na rồi.” Tạp Tiệp Áo Tây Tư than nhẹ một tiếng, nói: “Không, chúng ta sẽ không giết ngươi đâu. Nếu ngươi thật sự hiểu được trước kia là sai, vậy ngưoi phải sám hối, dụng chính tánh mạng của ngươi mà sám hối, dùng hành động của ngươi mà sám hối. Ta hy vọng ngươi hiểu được ý ta, ngươi đã mất đi thê tử, nhưng mà ngươi còn có con gái, ta nghĩ ngươi sẽ không để con gái đi theo con đường cũ của ngươi. Mang theo con gái của ngươi mà đi đi, đi làm các việc mà một người cha hẳn là phải làm.” Tà Nguyệt lắc đầu, nói: “Cám ơn ngươi, Hắc Ám Long Vương. Cám ơn ngươi cho phép ta có một cơ hội tân sanh. Nhưng mà ta sẽ không mang theo U U, ta không xứng đáng làm cha của nó. Ta đã từng muốn dùng tánh mạng của chính con gái ta để hoàn thành giấc mơ của mình, bắt đầu từ lúc đó, ta đã không còn xứng trở thành cha của nàng rồi. Ta van các ngươi, khi nó tỉnh lại, các ngươi hãy nói cho nó biết rằng, cha của nàng đã đi theo mẹ nó rồi. Bất luận ở đâu, ta cũng sẽ vì U U mà cầu khẩn”. Nhìn thật sâu vào U U đang nằm trong lòng ngực của Thánh Sư, Tà Nguyệt đột nhiên trở tay bổ vào trên vai phải của chính hắn, dùng hết sức mà đem cánh tay giật xuống. Cũng không có máu tươi chảy ra, vụ khí màu đen đã ngăn cản máu tươi chảy xuống. Động tác của hắn dọa bảy vị Long Vương giật nãy cả người, nhưng mà Tà Nguyệt cũng không có làm điều gì tiếp theo, dùng tay trái cầm cánh tay phải của hắn đưa tới trước mặt Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Mặc dù trên trán hắn đã che kín mồ hôi lạnh, nhưng hắn chưa từng rên lên dù chỉ một tiếng. Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày nói: “Ngươi làm cái gì đây ?” Tà Nguyệt bình tĩnh liếc mắt quét qua bọn họ, nói: “Nếu ta vẫn còn là Tà Nguyệt trước kia, sợ rằng các ngươi không ai có thể còn sống sót mà rời đi nơi này. Nhưng ta đã không còn là Tà Chủ rồi. Ta đem cánh tay phải của ta giao cho ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận, đừng cho cái thứ bên trong phóng thích ra, ta nghĩ ngươi nhất định có biện pháp xử lý thứ này. Ta đi đây, phiền các ngươi chiếu cố con gái ta, bất luận nàng sau này lựa chọn cái gì, đều để cho nàng chọn đi. Người yêu của nàng ngay ở bên kia, bị ta dùng ma pháp phong ấn lại. Cám ơn bảy vị có thể khoan thứ cho tội lỗi của ta” . Khom người thật thấp, Tà Nguyệt dưới sự bao vây của vụ khí màu đen, thản nhiên rời đi. Tạp Tiệp Áo Tây Tư sửng sờ một chút, nhìn mấy vị Long Vương khác chung quanh , lúc này Phượng Nữ cùng Lam Thần vừa khôi phục một chút đã bay tới. Phượng Nữ nói: “Chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đi. Bất quá, băng cốc ở đây phải được chữa trị một lần nữa, nếu không, một khi băng nhãn lại bộc phát ra hằng lưu, sẽ làm cho đại lục bị ảnh hưởng.” Tại lúc Tạp Tiệp Áo Tây Tư cùng nói chuyện với Tà Nguyệt, Long Linh đã sớm bay lại đây, đang ở bên cạnh Áo Tư Tạp mà ân cần nhìn Niệm Băng cùng Băng Linh. Vừa nghe được Phượng Nữ nói, nàng liền vội nói: “Chuyện này cứ giao cho ta đi . Vừa rồi mặc dù hai vị chân thần đã làm bị thương ta cùng các vị ma pháp sư, nhưng thực lực của chúng ta vẫn còn . Ở trong hoàn cảnh này, cũng chỉ có băng hệ ma pháp sư chúng ta mới có thể sinh tồn được tốt. Ta nghĩ định trong một khoảng thời gian nhất định, chúng ta có thể làm cho băng cốc khôi phục nguyên dạng.” Một trăm người băng hệ ma pháp sư, tại trong vùng băng thiên tuyết địa này, quả thật có được thực lực như thế, mặc dù việc này phải hao phí một thời gian không ngắn. ******** Hai ngày sau, tại Băng Nguyệt đế quốc, Băng Nguyệt thành. Khi thần chí của Niệm Băng từ từ khôi phục, thứ đầu tiên mà hắn cảm nhận được chính là sự ấm áp ở chung quanh, các suy nghĩ hỗn độn ở trong đầu theo thần chí càng ngày càng thanh tỉnh, càng ngày càng rõ ràng. Khi mở mắt, hắn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lớn rộng rãi. Trong phòng rất ấm áp, hắn nằm trên một cái giường lớn, trong phòng được bố trí rất thanh khiết, trên giường thậm chí còn có một cái lò thơm, bên trong đang tản ra mùi thơm nhẹ nhàng. Ta như thế nào mà tới được nơi này? Hết thảy đều kết thúc rồi ư? . Hắn không có chứng kiến được cảnh cuối cùng, nhưng lại có thể mơ hồ nhớ kỹ các việc gì đã xảy ra. Trong cảm giác nghi vấn, hắn liền nhanh chóng kiểm tra thân thể của mình; y giật mình phát hiện, thân thể của mình lại một lần nữa thay đổi, trong đó biến hóa lớn nhất chính là đại não. Lúc đó, khi đối mặt với tình huống hai gã chủ thần làm thương tổn mẫu thân của hắn, đại não của Niệm Băng bị tràn ngập bởi nhiệt huyết. Khi ấy điều duy nhất hắn muốn là bảo vệ mẹ, vì mẹ mà báo thù. Cứ thế dưới tình huống như vậy, nếu cứ để hai gã chủ thần tùy ý tiếp tục công kích, đừng nói không thể vạch trần nghi thức phong ấn , sợ rằng tất cả mọi người ở chỗ đó, cũng không có một người sẽ có thể còn sống mà rời đi. Cho nên, Niệm Băng mới nói với Tang thần Cốc Long rằng hắn phải đánh cuộc, dùng chính tánh mạng của hắn mà đặt, sự thật đã chứng minh hắn đặt đúng cửa. Niệm Băng đánh cuộc chính là thứ gì? Cái mà hắn đặt chính là cái Thiên Nhãn huyệt có song huyệt hợp nhất. Ở nơi này, chẳng những có Thiên Nhãn huyệt, đồng thời vẫn còn có một cái Hoàng Cực huyệt, hai cái huyệt đều đã đạt tới Chung Cực khiếu huyệt , trong nháy mắt đã bị thần lực của Niệm Băng phá tan. Cái hắn lựa chọn chính là bạo huyệt, đúng thế, chính là bộc phát song huyệt cực mạnh của hắn. Khi đó, Niệm Băng đã không còn tâm trí đâu mà lo lắng về hậu quả. Hắn biết với Chung Cực cảnh giới của Thiên Nhãn huyệt cùng Hoàng Cực huyệt, chỉ cần tại lúc bộc phát, hắn có được năng lượng của bất kỳ khiếu huyệt nào cũng đều có thể tạo thành uy hiếp cho hai gã chủ thần, bởi vậy hắn mới chọn đánh cuộc. Hắn tự tin rằng mình sẽ không chết, chỉ cần cái luồng tinh khiết tánh mạng năng lượng vẫn còn trên ngực hắn, trừ phi chính thân thể hắn nát bấy, nếu không tuyệt đối sẽ không có tử vong, bởi vậy hắn đã lựa chọn bạo huyệt. Tại thời khắc bạo huyệt, Niệm Băng cũng không có cảm nhận được đau đớn giống như trong tưởng tượng; cũng không có phát sinh tình trạng giống như các thần nhân khác, khi bạo huyệt thì máu tươi bắn tung tóe. Tại lúc hắn dùng toàn bộ tinh thần lực để giải khai Thiên Nhãn huyệt, hắn kinh ngạc phát hiện, chính tinh thần lực vốn bị hạn chế của mình đã trở lại, hơn nữa ở giữa tinh thần lực còn có kèm theo một cổ năng lượng kỳ lạ. Càng làm Niệm Băng kinh hãi hơn chính là Hoàng Cực huyệt, tại lúc bộc phát trong nháy mắt ấy lại cùng Thiên Nhãn huyệt tách ra, điều này khiến cho hắn sau khi phát động công kích đón nhận đòn của Cốc Long, lại có thể bạo phát được cường đại thực lực. Không riêng gì trong Thiên Nhãn huyệt có năng lượng của Hoàng Cực huyệt, trong Hoàng Cực huyệt cũng có năng lượng của Thiên Nhãn huyệt. Khi năng lượng của Hoàng Cực huyệt trong nháy mắt tinh phát, Niệm Băng phát hiện rất rõ ràng, cổ kim quang do Hoàng Cực huyệt sinh ra dĩ nhiên cũng có thể trong nháy mắt phân tích các chỗ mạnh yếu trong năng lượng công kích của Cốc Long, bỏ mạnh mà công chỗ yếu, đem Cốc Long đẩy lui. Ngay sau đó, hắn đã không chút do dự mà phát động ra công kích thật chất của tinh thần lực. Đó là một loại công kích cực kì thống khoái, cũng là một loại công kích nguy hiểm dị thường. Thập tứ giai lực lượng của Cốc Long rất khó đối phó, Niệm Băng biết ưu thế lớn nhất của mình là tinh thần lực, nếu không, cho dù mình cũng có được Hoàng Cực huyệt, thì cũng không có thể chiến thắng được Cốc Long. Vì thế ngay đúng lúc Cốc Long giật mình , trong chớp mắt, đồng dạng kim quang lại xuất hiện; bởi vì hết thảy xảy ra quá nhanh, Cốc Long đã không còn kịp suy nghĩ, lại tiếp tục dùng Hoàng Cực huyệt của hắn đỡ đòn. Nhưng là tinh thần lực và đồng khí là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng, tinh thần công kích từ Hoàng Cực huyệt của Cốc Long dễ dàng bị xuyên thấu, sau đó Cốc Long cứ như vậy chết đi. Vốn là Niệm Băng dù có được thực chất tinh thần lực công kích, Cốc Long cũng không bị giết dễ dàng như vậy, nhưng trong tình huống ấy tâm lý của Cốc Long bị dao động, cho nên mới bị Niệm Băng hạ sát. Bất quá, Niệm Băng cũng không dễ chịu gì, tinh thần lực thực chất công kích mặc dù có hiệu quả rất tốt, nhưng nếu tinh thần lực của địch nhân cao hơn hắn, thì chính hắn cũng bị phản lực. Tinh thần lực của Cốc Long mặc dù so ra kém Niệm Băng, nhưng hắn dù sao cũng là chủ thần đã tồn tại được hàng vạn năm, Niệm Băng dùng một kích giết chết hắn, thì chính tinh thần lực của Niệm Băng cũng bị kịch liệt chấn động. Nhưng dưới tình huống ấy không phải do Niệm Băng muốn dừng là dừng, cho nên hắn lại lập tức xuất hiện trước mặt Suy thần Hạ Vũ, lại một lần nữa phát động tinh thần thực chất công kích. Hạ Vũ mặc dù từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, nhưng phán đoán lực của hắn rõ ràng cao hơn Cốc Long nhiều. Khi hắn chứng kiến được kim nhãn ở giữa mi tâm của Niệm Băng thì đã biết rõ ràng, lập tức ra quyết định, tự thân bộc phát Hoàng Cực huyệt trong tay trái, lợi dụng lực bộc phát, trong nháy mắt mà thoái đi khỏi hiện trường. Kỳ thật Hạ Vũ đã quá cẩn thận, trong tình huống lúc ấy, tinh thần lực của Niệm Băng đã bị không nhỏ tổn thương, cho dù Hạ Vũ không phải đối thủ nhưng nếu hắn lựa chọn cách chạy trốn thì Niệm Băng cũng chưa chắc có năng lực truy kích. Chẳng qua vì bảo vệ tánh mạng nên Hạ Vũ dùng biện pháp ổn thỏa nhất, chính là dùng một phần thân thể của mình để đổi lại tính mạng. Bất quá tại lúc đánh lui Hạ Vũ, tinh thần lực Niệm Băng cũng đã bị Hạ Vũ liên hợp Hoàng Cực huyệt cùng tự thân tinh thần lực mà phát động công kích, nên bị chấn động kịch liệt, kèm theo thân thể trước đó đã bị thương, nên Niệm Băng mới ngất đi. Hồi tưởng lại các việc phát sinh trước lúc hôn mê, Niệm Băng không khỏi tự chủ mỉm cười. Chỉ dùng sức lực của một người mà giết được một chủ thần, hù chạy một chủ thần, loại tình huống này, sợ rằng lúc đầu ở Thần Di đại chiến cũng không có phát sinh . Bây giờ Niệm Băng cảm giác được rõ ràng, tại chính mi tâm của hắn , Thiên Nhãn, Hoàng Cực hai huyệt đã dung làm một thể, nhưng so với trước kia bất đồng. Chỉ cần hắn vừa động ý niệm, tinh thần lực thực chất công kích vẫn tồn tại như trước, hơn nữa còn thể dựa theo ý niệm của hắn, phát động bất đồng công kích, có thể là thực chất tinh thần lực, cũng có thể là thực chất năng lượng thuộc về Hoàng Cực huyệt. Sự biến hóa này vô hình làm cho thực lực của Niệm Băng tăng lên rất nhiều, bây giờ cho dù lại gặp phải chủ thần, hắn cũng chả có gì phải lo lắng. Thân thể tựa hồ cũng đã xảy ra một chút biến hóa , dưới da tay mơ hồ vẫn lưu chuyển quang mang nhàn nhạt màu vàng, ma pháp lực trong cơ thể tựa hồ càng bá đạo hơn so với trước kia, tùy theo ý niệm của hắn mà liên thông cùng với ngoại giới. Điều Niệm Băng hưng phấn nhất chính là, lần bộc phát này của song huyệt cũng không có sinh ra hậu quả mà hẳn là xảy ra khi khiếu huyệt bộc phát, tựa hồ giống như là hai cái khiếu huyệt của hắn cho đến bây giờ chưa hề bộc phát qua vậy; hơn nữa Tây Kinh huyệt dưới sự ảnh hưởng của hai huyệt kia, năng lượng cũng có tăng lên một ít, vẫn đang hướng chung cực cảnh giới mà phát triển. Xem ra, lúc này chính mình là nhân họa đắc phúc (người gặp họa được phúc) rồi. Sau khi vui sướng một chút, Niệm Băng liền nhanh chóng tĩnh táo lại. Việc đầu tiên hắn nghĩ tới là kết cuộc sau khi phong ấn được mở ra, trong mắt toát ra một ánh mắt suy tư, thân hình vừa động liền từ trên giường ngồi dậy. Toàn thân đều giống như bồng bềnh, trong đại não vẫn còn có chút cảm giác mê muội. Hắn đứng thẳng lưng, ở trong phòng làm vài hoạt động thân thể đơn giản , trong phút chốc cảm thấy thư sướng hơn rất nhiều, chẳng biết đã nằm bao lâu rồi nên huyết khí khó tránh khỏi lưu thông có chút không thuận hành. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, năng lượng trong Thiên Nhãn huyệt của Niệm Băng vừa động, tinh thần lực trở thành con mắt của hắn, vừa lúc chứng kiến được Phượng Nữ cùng Lam Thàn đang hướng phòng mình đi tới, liền vội vàng nằm lại , một lần nữa chui lại vào trong chăn. Cửa mở ra, Phượng Nữ cùng Lam Thần mỗi người đều cầm theo một cái khay mà tiến đến. Sắc mặt của hai người đều có chút trầm trọng, đi tới trước giường, đem cái khay đặt xuống, Phượng Nữ cẩn thận giở lên tấm chăn, khẽ thời dài: “Ôi oan gia , ngươi hôn mê một cái là hơn mười ngày, còn không mau tỉnh dậy ! ”. Lam Thần mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, không nên lo lắng, không phải Tạp Tiệp Áo Tây Tư đã nói Niệm Băng thân thể hết thảy đã bình thường, không có một chút thương tổn rồi sao? Hắn nhất định sẽ tỉnh lại thôi.” Phượng Nữ nói: “Ngươi đó nghen, còn nói ta, chẳng lẽ ta còn nhìn không ra được trong lòng ngươi đang lo lắng ư? Niệm Băng và cái vị U U cô nương kia ai cũng chả chịu thua ai, đã trở lại Băng Nguyệt thành hơn mười ngày rồi, mà hai người bọn họ chưa ai tỉnh lại. Ai… bây giờ Di Thất đại lục đã một lần nữa trở lại thế giới này, cũng không biết tình huống bên kia như thế nào. Bây giờ Niệm Băng còn chưa có tỉnh lại, làm sao chúng ta có thể chống đỡ được tiếp đây?”. Lam Thần thở dài một tiếng, nói: “Ráng chờ thêm nữa đi. Thương thế của mẹ đã tốt lắm rồi, bên kia Linh Nhi phỏng chừng đã chữa trị xong Băng Cốc, nếu tới lúc đó mà Niệm Băng còn chưa khỏe lại, chúng ta cũng chỉ có thể đi tới Di Thất đại lục trước để xem xét thôi. May là Niệm Băng trước đó đã có sự chuẩn bị, để cho hai nước Băng Nguyệt, Áo Lan phái ra trọng binh bảo vệ Thiên Đăng sơn mạch, làm cho chúng ta còn có thể an tâm một chút”. Phượng Nữ cẩn thận cởi quần áo cho Niệm Băng, từ trong một cái bồn nhỏ trên khay lấy ra một cái khăn lông ấm, lau chùi bộ ngực rắn chắc của Niệm Băng, “Muội muội, ngươi đút cho hắn ăn chút gì đi.” Lam Thần ừ nhẹ một tiếng, từ trên cái khay do nàng mang tới lấy ra một cái tô, trên khuôn mặt toát ra một nét đỏ ửng, trước tiên nàng uống một ngụm, sau đó kề sát vào bên mép của Niệm Băng, hôn vào đôi môi hắn, cẩn thận mà truyền qua. Một cổ tiên thiên khí nương theo thức ăn vào trong miệng Niệm Băng, dưới sự tác dụng của tiên thiên khí, thực vật đã được đưa vào trong bụng của Niệm Băng. “Ừhm, ngon, mùi này khá lắm, đây đúng là món canh gà ác hầm nhân sâm, quả là đại bổ nghen! Bất quá, mùi trên đôi môi ôn nhuyễn của Thần Thần còn ngon hơn một chút”. Đại chiến qua đi, nằm nhấm nháp thức ăn ngon do thê tử dùng miệng đút , làm cho Niệm Băng cảm thấy ấm áp, tiềm thức liền hôn trả lại đôi môi của Lam Thần, không nỡ rời đi. Lam Thần cảm nhận được nụ hôn lại của Niệm Băng, thân thể mềm mại bỗng cứng đờ , nhất thời ôm cổ Niệm Băng mà nhiệt tình hôn trả lại, trượng phu thức tỉnh làm trong lòng nàng tràn ngập vui sướng. “Niệm Băng, chàng tỉnh rồi?” Phượng Nữ cũng đã cảm giác được sự biến hóa của thân thể Niệm Băng. Niệm Băng lúc này mới tỉnh ngộ, buông Lam Thần ra, tùy ý cho nàng rời đi, nhìn đôi chị em như hoa như ngọc trước mắt, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Lam Thần mặt cười đỏ ửng, nhìn Niệm Băng thấp giọng hỏi: “Chàng thế nào rồi? Có chổ nào không thoải mái không nè?” Niệm Băng ngồi dậy, một tay một người kéo hai chị em ôm vào trong lồng ngực, nói: “Không có, vừa mới ăn thứ linh dược này của nàng, làm sao mà có thể có cảm giác không thoải mái được!” Tựa ở trong lồng ngực ấm áp của Niệm Băng, nỗi lo lắng của Phượng Nữ và Lam Thần cuối cùng cũng được trút xuống. Hưởng thụ sự dịu dàng, hai nàng đều không lên tiếng, một lát sau, Phượng Nữ đột nhiên từ trong lồng ngực của Niệm Băng thoát ra, nói một cách giận hờn: “Nói đi, làm thế nào để cho chúng thiếp trừng phạt chàng đây?” Niệm Băng sửng sờ một chút, cười trừ: “Phượng Nữ, nàng không có quên à ! Nàng xem, ta vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu, lần trừng phạt này có thể được miễn không ?.” “Không thể miễn, chàng dĩ nhiên cũng bỏ qua chúng ta đi, còn không muốn bị trừng phạt sao?” Lam Thần cũng đã giãy dụa đi ra khỏi trong lòng của Niệm Băng, vẻ mặt tức tối mà nhìn hắn. Niệm Băng cười khổ nói: “Thật ra không phải do ta cố ý, có điều thời gian có chút cấp bách.” Phượng Nữ hừ một tiếng, “Chớ có đánh trống lãng trước mặt chúng em, chàng trong lòng nghĩ gì chẳng lẽ chúng em không biết ư? Niệm Băng, em biết rằng chàng là sợ chúng em gặp nguy hiểm, nhưng mà chàng liệu có nghĩ tới, nếu không có chàng thì chúng em làm sao bây giờ?” . Nhìn hai mắt bắt đầu đỏ lên của Phượng Nữ, trong lòng Niệm Băng đầy sự hối tiếc : “Xin lỗi, ta đã sai rồi, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không có lầu sau đâu.” Lam Thần nhìn bộ mặt xấu hổ của Niệm Băng, không khỏi bật cười: “Chàng còn muốn có lần sau hả? Xem ra chúng em phải trừng phạt chàng nặng một chút mới được.” “Hả! Không phải vậy chứ?”. Phượng Nữ cười nhẹ nhàng nói: “Như thế được rồi, chúng ta trừng phạt cũng không thể quá nặng, dù sao thân thể chàng vẫn còn rất ‘yếu ớt’ mà.” Nàng cố ý nhấn mạng hai chữ “yếu ớt”, “Nếu thân thể chàng vẫn còn suy yếu như thế, vậy trong một khoảng thời gian nhất định, sẽ không cho chàng thân cận với chúng em, để tránh cho vết thương bị động, trừng phạt kiểu này đã là rất nhẹ rồi đó.” Niệm Băng nghe mà ngây ngốc, nói: “Một khoảng thời gian nhất định là bao lâu? Kỳ thật, thân thể của ta mặc dù có suy yếu, nhưng ân ái cũng không có vấn đề. Chẳng lẽ hai nàng không biết, thân cận nhau mới xúc tiến cho máu tuần hoàn nhanh hơn, có tác dụng trợ giúp vết thương mau lành sao?” (???!!! ). Phượng Nữ hừ nhẹ một tiếng: “Chàng cứ mơ tưởng đi, nếu suy yếu thì cứ việc an phận mà dưỡng thương, về phần “khoảng thời gian nhất định” đó hả, sẽ nhìn biểu hiện của chàng. Nếu chàng biểu hiện tốt , nói không chừng chưa tới một năm thiếp sẽ giải cấm cho chàng.” “Cái gì ???” Niệm Băng hô lên thất thanh, “Biểu hiện tốt còn tới một năm, vậy không bằng nàng giết ta đi. Nhìn đồ ngon trước mặt mà không thể ăn, cảm giác này ta không thể chịu nổi.” Phượng Nữ cùng Lam Thần cười , đồng thời mặt đỏ lên, Lam Thần nói: “Được rổi, nhìn biểu hiện của chàng rồi nói tiếp đi nhé.” Niệm Băng thấy Lam Thần có chút nhượng bộ, biết các nàng chỉ là nói giỡn với mình mà thôi, nắm lấy bàn tay của hai nàng, mỉm cười nói: “Hai nàng làm sao biết ta đã đi tới nơi nào, ta cũng không có nói qua cho hai nàng biết mà ”. Phượng Nữ mỉm cười nói: “Chàng đời này sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của chúng em đâu, chàng không nói chẳng lẻ chúng em không biết đi hỏi sao? Ngày đó khi bọn chàng rời đi, em cùng Linh Nhi liền nghĩ được có chút không đúng. Các chàng vừa rời đi không về, em liền cùng Linh Nhi đi tới trước Băng Thần Tháp, nói chuyện với cha mẹ, chúng em liền đoán được chàng muốn làm gì, thời gian vẫn còn kịp. Mặc dù chúng em không biết chàng đi tới nơi nào, nhưng nghĩ là chàng chắc là muốn tham gia nghi thức mở ra phong ấn. Về phần địa điểm, chàng biết được thì bảy vị Long Vương tiền bối tự nhiên cũng biết, chúng em tìm họ là tự nhiên tìm được chàng thôi.” Niệm Băng chợt hiểu ra, lúc này mới biết được bảy vị Long Vương đã bán đứng hắn. Tâm niệm vừa động một chút: “Nói như thế, các em cùng bảy vị Long Vương đi tới băng cốc sao? Mục đích của bọn họ hoàn toàn trái ngược với bọn ta, chẳng lẽ bọn họ không có ngăn cản hai em sao?”. Lam Thần phì cười, nói: “Chàng ngốc, nếu bảy vị Long Vương tiền bối thật sự muốn ngăn cản, chàng cho rằng cái phong ấn kia cuối cùng có thể thuận lợi mà mở ra sao?” Niệm Băng trong lòng vừa động, nhất thời dường như hiểu ra được điều gì, đang ở lúc này, một cái thanh âm hùng hậu từ bên ngoài truyền tới : “Chuyện này để cho ta tới nói cho ngươi nghe, ngươi liền sẽ rõ ràng thôi”. Cửa mở, Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư vẽ mặt cườ cười đi vào bên trong, nhìn thấy Niệm Băng đã thanh tĩnh lại, hắn cũng hưng phấn không kém Phượng Nữ và Lam Thần. Phượng Nữ tránh ra khỏi chỗ cũ, vội vàng mời Gia Lạp Mạn Địch Tư ngồi xuống. Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn Niệm Băng, thong dong nói: “Thật ra, một tháng trước khi cái nghi thức kia được thực hiện, các thần nhân đã tìm tới chúng ta rồi. Từ mặt ngoài mà nhìn, chúng ta dù sao cũng thuộc về Thần Mạc đại lục, huống chi khi đó còn có hai vị chủ thần.Dưới sự yêu cầu của bọn họ, chúng ta không cách nào cự tuyệt việc ngăn cản phong ấn của Mặc Áo Đạt Tư chi bình được mở ra. Chẳng qua…” .Vừa nói tới chỗ này, trên mặt Gia Lạp Mạn Địch Tư liền toát ra một nụ cười thần bí…