[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Tát Phân từ trên mặt đất phiêu phù lên, thân thể của hắn vẫn như trước không ngừng run rẩy, so với Tà Nguyệt, hắn tuyệt đối tin tưởng Hắc Vũ Hoàng hơn, năm đó nếu không có Hắc Vũ Hoàng, hắn sớm đã chết không biết bao nhiêu lần. Ít nhất hắn có thể khẳng định, Hắc Vũ Hoàng sẽ không hại mình, lợi dụng mình. Từ y. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hắc Vũ Hoàng tịnh không phải người trong hắc ám, hắn mặc dù cực kỳ bá đạo, nhưng trong cuộc đời lại không có tới nửa câu nói dối, bất luận là địch nhân hay là huynh đệ của hắn đều sẽ không hoài nghi một lời của hắn.
Tát Phân nhìn về phía ánh mắt nghi hoặc của Tà Nguyệt, ngăn lại nói: “Tà Nguyệt đại nhân, đây là đại ca của ta không sai, mặc dù hắn đã không có thực thể, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không quên hắn, chỉ có đại ca của ta mới có thể có được khí tức như vậy a! Đại ca, ngươi làm sao sống được? Năm đó ta còn tưởng ngươi đã mất. Ngươi đã trở lại, huynh đệ rất nhớ ngươi a! Lúc đầu tám huynh đệ chúng ta, hiện giờ lại chỉ còn hai người, đại ca, lúc này người không nên lại bỏ rơi ta.” Chịu sự khống chế của Tà Chủ sao có thể so sánh được với đi theo đại ca mà mình trân trọng kia chứ.
Hắc Vũ Hoàng lạnh lùng nói: “Năm đó thần phạt ta quả thật không cách nào ngăn cản, thân thể của ta bị hủy diệt, nhưng ngay lúc đó, ta đã đem tinh thần cực cùng linh hồn của bản thân rút khỏi thân xác, tiến nhập vào trong Phệ Ma đao say ngủ. Tên ngốc nhà ngươi, kỳ thật ta vẫn ở ngay bên cạnh ngươi, nhưng ngươi lại chỉ lo tu luyện cho bản thân. May thay Niệm Băng đã đánh thức ta, dũng khí của hắn đã được ta chấp nhận, dưới tác dụng của Thiên Tiên chi khí của hắn, ta mới từ từ thức tỉnh, lại hấp thu một ít hắc ám năm lượng, từ từ khôi phục. Hiện tại ta và ngươi giống nhau, cùng là năng lượng thể.”
Tà Nguyệt nhìn Tát Phân và Hắc Vũ Hoàng trong mắt mục quang liên thiểm. Hắn hiểu rõ, Hắc Vũ Hoàng xuất hiện khiến cho bản thân khó có thể tiếp tục khống chế Tát Phân, hơn nữa thế cục trươc mắt cũng không chịu sự khống chế của mình nữa rồi. Bởi Tát Phân có ma chú của bản thân hạn chế, lần Huyết Nguyệt đại điển này, trong vong linh đại quân được triệu hoán, trừ bỏ Hấp Huyết quỷ do Ti Na khống chế ra, còn lại đại bộ phận đều là do Tát Phân khống chế, mà mọi chuyện đã thay đổi, Tát Phân đã không muốn chịu sự khống chế của mình, hắn nhất định sẽ đứng về phía Hắc Vũ Hoàng, mà Hắc Vũ Hoàng lại gọi Niệm Băng là chủ nhân, bản thân mình càng không còn lựa chọn. Huống chi, theo ghi chép về Hắc Vũ Hoàng, quả thật hắn chưa từng có tới nửa câu nói dối, Niệm Băng nếu đã thật sự muốn hợp tác với mình, như vậy mình cần gì phải trở mặt với bọn chúng.
Nghĩ tới đây, Tà Nguyệt lập tức ra quyết định, khuôn mặt tươi cười nói: “Chúc mừng Hắc Vũ Hoàng một lần nữa sống lại, đã có ngươi khẳng định, ta tất nhiên nguyện ý cùng Niệm Băng huynh đệ hợp tác rồi.”
Khi Niệm Băng hạ quyết tâm đã cùng Hắc Vũ Hoàng thương lượng qua chuyện của Tát Phân cho nên mới có chuyện này, nhìn đôi mắt lấp lóe của Tà Nguyệt, hắn biết, mặc dù Tà Nguyệt tỏ ra thỏa hiệp nhưng hắn thật ra không chính thức tán thành cùng mình hợp tác. Hiện giờ Tát Phân đã bị Hắc Vũ Hoàng khống chế, chẳng khác nào đã gián tiếp khống chế đại bộ phận vong linh, nếu them sáu trăm thủ hạ và hai trăm cỗ Tru Thần Nỗ của mình, Niệm Băng có đủ tự tin đem Tà Nguyệt cùng vong linh đại quân hoàn toàn hủy diệt. Nhưng hiện tại không phải lúc trở mặt bởi chỉ có Tà Nguyệt mới biết phương pháp triệu hoán Di Thất đại lục trở về, cho nên nhất định phải lợi dụng hắn mới có thể đạt được mục đích.
Niệm Băng vỗ vai Tích Lỗ, nói: “Đại ca, chúng ta cũng nên cho Tà Chủ xem một chút thành ý của mình chứ. Tà Chủ đại nhân, vị này là đại ca của ta Tích Lỗ, hắn theo ta từ Thần Chi đại lục trở về. Trận đại chiến vạn năm trước, tổ tiên Tíc Lỗ đại ca từng tham dự, hơn nữa tổ tiên của hắn lại ở Di Thất đại lục, lần hành động này một phần nguyên nhân chính là để cho đại ca taq có thể trở lại gia hương, có Tích Lỗ đại ca, ta nghĩ ngươi hẳn có thể tin tưởng chúng ta. Ải nhân tộc cố chấp, ngươi hẳn cũng có nghe nói qua.”
“Ải nhân tộc” Tà Nguyệt còn đang nghi hoặc, chỉ thấy một cố quang mang màu vàng từ người Tích Lỗ bay tới người Niệm Băng, trở lại thành một thanh trường đao. Tích Lỗ chân thân mặc áo giáp đen, cầm trong tay chiến phủ màu đen xuất hiện trước mặt hắn. “Không sai, ta chính là ải nhân cuối cùng trên Thần Chi đại lục, trở giúp tổ quốc trở về là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời ta, điểm này chúng ta căn bản không lừa ngươi. Không phải ta xem thường ngươi, đừng nói là thần cấp cao thủ, chỉ là Thất Long vương hợp lực phát động Long Ngữ ma pháp công kích, vong linh đại quân của ngươi cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản được bao lâu. Nếu là chúng ta và Thất Long Vương cùng đánh, căn bản không cần phải chạy tới đây nói nhảm với ngươi.” Vừa nói, Diệt Thần Phủ trong tay hắn bổ lên không trung, một đạo ô quang rộng chừng mười trượng phá không bay lên, thẳng tới mấy trăm trượng, nơi cực hàn này tựa hồ bị một búa trảm khai, vài dạo Băng Long Quyển bao phủ nơi đây trong nháy mắt bị cắt thàn hai nửa, phong tuyết phiêu tán, phảng phất như hình thành hai thế giới khác nhau.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tà Nguyệt không khỏi trong long kinh hãi, đấu khí diện tích lớn như vậy, còn có thể bắn xa tới hơn trăm trượng, riêng Ải Nhân này cũng đủ để đấu với mình rồi, huống chi còn có Niệm Băng cùng Hắc Vũ Hoàng thâm sâu khôn lường, nếu liên thủ với ba người này, khả năng thành công của mình có thể gia tăng rất lớn, đúng như lời Tích Lỗ, nếu bọn họ cùng phe với Thất Long Vương, căn bản không cần phải chạy tới đây cùng mình thương lượng, có bọn họ phối hợp với Thất Long Vương quả thật Vong Linh đại quân chưa chắc đã có thể ngăn trụ, nghĩ tới đây, một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng hắn cũng đã tiêu thất.
“Được, nếu các ngươi đã có thành ý như vậy, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác đến khi hoàn thành triệu hoán Di Thất đại lục trở về. Bất quá, theo lời Niệm Băng, có ít nhất mười cao thủ thần cấp cùng tới Ngưỡng Quang đại lục, hơn nữa còn có Thất Long Vương, sợ là chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể ngăn cản bọn họ phá hỏng kế hoạch. Các ngươi có biện pháp gì không?”
Niệm Băng nói: “Ta đã có một chút kế hoạch, bất quá ta hy vọng ngươi có thể nói rõ phương pháp giải khai phong ấn Mặc Áo Đạt Tư Chi Bình, chỉ có như vậy ta mới có thể phối hợp tốt với ngươi.”
Tà Nguyệt trong lòng máy động, ánh mắt nhìn Niệm Băng nhất thời cũng nhiều hơn vài phần ý tứ, hắn không phải gã ngốc, tự nhiên cân nhắc các nhân tố có khả năng, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, quang mang màu đỏ sậm một lần nữa khôi phục màu xanh đậm. “Phương pháp giải khai phong ấn kỳ thật cũng không khó, mấu chốt là thời gian, ta cần ít nhất là nửa canh giờ mới có thể hoàn thành ma chú giải khai phong ấn, về phần tình huống cụ thể khi mở phong ấn ta cũng không hiểu rõ lắm, trong điển tịch ta tìm được chỉ ghi lại phương pháo giải khai đơn giản mà thôi, cho nên việc đầu tiên ta cần khi chúng ta hợp tác chính là trì hoãn thời gian.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tà Nguyệt, Niệm Băng tự nhiên hiểu được, hắn sẽ không nói hết mọi chuyện cho mình, bất quá, nửa canh giờ theo lời hắn là thật, cũng có thể ngắn hơn một chút so với nửa canh giờ. Nghĩ tới đây, Niệm Băng cũng mỉm cười nói: “Được, chúng ta đánh bạc nửa canh giờ này đi. Đến lúc đó Tà Chủ đại nhân cứ việc phát động chú ngữ giải khai phong ấn, về phần nhiện vụ ngăn cản Thất Long Vương cùng thần nhân cứ giao cho ta cùng vong linh đại quân của ngươi đi. Chúng ta cùng phối hợp, chỉ cần trì hoãn nửa canh giờ, Di Thất đại lục hẳn có thể trở về, đến lúc đó mọi chuyện đều thuận lợi hơn.”
Tà Nguyệt chỉ mong Niệm Băng nói như vậy, ngăn lại nói: “Như vậy là tốt nhất, để thê tử Ti Na của ta và Tát Phân cùng phụ trách đại quân vong linh, phối hợp hành động với các ngươi.”
Niệm Băng gật đầu nói: “Đã như vậy, chúng ta về trước, tối ngày mai ta sẽ dẫn người của ta tới bên trong cốc, phụ trách phòng ngự bên ngoài. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không cho người tiến sâu vào đâu. Trước tiên ta hy vọng ngươi cho thủ hạ vong linh khai mở ở vách núi băng này hai trăm huyệt động đường kính chừng một trượng để người của ta ẩn tang.
Tà Nguyệt nói: “Cái này đơn giản. Tát Phân, chuyện này giao cho ngươi đi, thuận tiện thay ta tiễn bọn họ.” Tà Nguyệt tất nhiên có kế hoạch của mình, Niệm Băng tới khiến cho hắn hiểu được kế hoạch phải thay đổi.
Tát Phân biết, sau khi ma chú của mình bị Hắc Vũ Hoàng giải trù, hắn đã không được Tà Nguyệt tín nhiệm nữa, không nói thêm điều gì, mang theo ba người Niệm Băng bay ra phía ngoài sơn cốc, tới đầu sông băng mới ngừng lại. “Đại ca, cám ơn ngươi.” Tát Phân thanh âm tràn ngập cảm tình, nếu nói trên thế giới này còn ai khiến hắn như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Hắc Vũ Hoàng.
Hắc Vũ Hoàng khoát tay nói: “Ngươi không cần cám ơn ta, muốn tạ ơn thì tạ ơn Niệm Băng đi. Ta sẽ lại liên lạc với ngươi, chỉ cần ngươi làm theo lời ta, chúng ta vẫn là huynh đệ. Ta còn là đại ca của ngươi, ít nhất, đi theo ta và Niệm Băng, bất luận chuyện lần này giải quyết ra sao, chúng ta đều sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi bình an. Ngươi đi đi, đừng lưu lại lâu, tránh cho Tà Nguyệt hoài nghi.”
Tát Phân cười khổ nói: “Đại ca giúp ta giải trừ trớ chú, ta đã bị hắn hoài nghi rồi. Tà Nguyệt người này tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, đại ca, nếu các người thực sự muốn hợp tác với hắn nhất định phải phòng bị nhiều hơn, cho tới giờ, kể cả thê tử của hắn cũng không thể biết bí mật giải khai phong ấn Mặc Áo Đạt Tư. Ta chỉ nghe trộm được quá trình giải khai phong ấn tựa hồ có liên quan tới nữ nhi của hắn. Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thăm dò, các ngươi muốn ba trăm cái băng động ta cũng sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt.”
Niệm Băng nói: “Tát Phân, chuyện trước kia chúng ta không so đo nữa, quá khứ cứ để nó trôi qua đi. Mặc dù ta cũng không thích ngươi, nhưng Hắc Vũ Hoàng nói cho ta biết, ngươi là người ít dính máu tanh nhất trong Bát Đại Thiên VƯơng ở Hắc Ám thế giới, bởi vậy ta cảm giác được chúng ta có cơ hội hợp tác. Ngươi có thể cho ta biết đại quân vong linh của Tà Nguyệt rốt cuộc có bao nhiêu thực lực không?”
Thân thể được tạo bằng sương mù màu xám của Tà Nguyệt hơi ba động, thở dài một tiếng nói: “Ta cũng không thích ngươi, thậm chí rất chán ghét ngươi, nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi mạnh hơn ta. Chứng kiến thực lực của ngươi, ta quả thật cho rằng thời gian trước mình sống thật uổng phí. Một vạn đại quân vong linh trong băng cốc đều là trải qua chọn lựa, thực lực rất mạnh, ta nghĩ, xem vẻ bề ngoài, ba bộ phận của đại quân vong linh, ta khống chế vong linh cùng cương thi, còn thê tử của Tà Nguyệt Ti Na khống chế Hấp Huyết Quỷ. Nhưng trong một vạn vong linh này, hơn một trăm cương thi vương, vong linh thuật sĩ cùng Hấp Huyết Quỷ Vương đều do Tà Nguyệt tự mình khống chế, những người đó mới là pháp bảo để hắn đối kháng với Thất Long Vương. Các ngươi ngàn vạn lần không nên xem thường vương giả của đại quân vong linh này, bọn chúng chẳng những bản thân có trí tuệ, hơn nữa khi còn sống đều là nhất đại cao thủ, nếu là ta nhiều nhất cũng chỉ tương đương với ba bốn tên như vậy thôi. Nếu chúng đồng thời liên thủ phát động công kích, Long Ngữ ma pháp của Thất Long vương chưa chắc đã có tác dụng gì lớn. Tà Nguyệt là người cẩn thận, nếu không có chỗ dựa chắc chắn, hắn sẽ không dễ dàng tới đây. Kỳ thật các ngươi đã bị hắn lừa một chút, hắn sớm đã nghĩ tới Thần Chi đại lục có thể phái người tới, nhưng hắn vẫn kiên trì tới đây, tất nhiên phải có chuẩn bị. Theo ta được biết, Tà Nguyệt từ khi có vong linh mà pháp là vu yêu xuất sắc nhất, hắn ẩn giấu vô cùng thâm sâu, các ngươi nên cẩn thận, không nên bị hắn lợi dụng, có thể sẽ rất nguy hiểm.”
Niệm Băng gật đầu nói: “Ta sẽ có chừng mực, tốt rồi, chúng ta đi trước, ngày mai chúng ta sẽ tới đây bố trí, ta nghĩ đám thần nhân cùng Thất Long Vương rất có thể đã tới phụ cận, bọn họ sở dĩ không động thủ là vì sợ Tà Nguyệt mang theo Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình lén trốn đi nên mới đợi khi Tà Nguyệt bắt đầu khai mởi phong ấn mới xuất hiện.” Nhắc nhở Tát Phân một câu xong, Hắc Vũ Hoàng một lần nữa dung nhập vào trong cơ thể Niệm Băng, cùng Tích Lỗ rời khỏi tron cơn bão tuyết. Nhìn bóng lưng bọn họ, Tát Phân không khỏi thầm than một tiếng, hai ngày sau đại loạn bắt đầu a! Kết cục cuối cùng ra sao, sợ rằng ai cũng không cách nào đoán trước, từ hai phương đối lập đã biến thành tam phương, không biết Tà Nguyệt cùng Niệm Băng liên thủ có thể ngăn cản các Long Vương cùng thần nhân công kích hay không.
Kỳ thật Tát Phân phán đoán vẫn có chút sai lầm, Long tộc và thần nhân quan hệ cũng không tốt lắm, cho nên cục diện hiện tại là tứ phương chứ không phải tam phương.
Sáng sớm hôm sau, Niệm Băng mang theo thủ hạ tới bên trong song băng, mặc dù quân tinh nhuệ của Huyết Sư giáo từng ở Tuyết Sơn hàn lãnh huấn luyện hơn hai tháng, nhưng sơ với Tuyết Sơn, nơi đây còn lạnh hơn nhiều, may thay bọn họ từng uống nước Thiết Tuyết xà đảm, khiến cho thể chất mạnh mẽ hơn sơ với trước kia không biết bao nhiêu lần, hơn nữa Niệm Băng đã chuẩn bị sẵn quần áo chống lạnh cho bọn họ, lúc này mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Sáu trăm người, phân biệt tiến nhập hai trăm huyệt động, cứ ba người một tổ, Tru Thần Nỗ của bọn họ được đặt ở động khẩu, dựa theo hình thái công kích của Tru Thần Nỗ, tiến hành chuyển đổi đơn giản ở đọng băng rồi lập tức nghỉ ngơi ngay trong động. Niệm Băng đã chuẩn bị sẵn đồ giữ ấm cho mỗi người ở trong động, kể cả thức ăn hắn cũng đã thu xếp ổn thỏa.