[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Ở trong bộ ngực ấm áp của Niệm Băng, Miêu Miêu trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, gật gật đầu nói: “Hôm đó, trời rất đẹp, mặt trời rất ấm áp. Lần trước ca ca cho người mang muội trở về, ba ba cũng không trách cứ Miêu Miêu, chỉ để Miêu Miêu tiếp tục cố gắng tu luyện Ma pháp. Miêu Miêu không thích sự tịch mịch, thừa lúc bọn họ không để ý, liền lén chạy ra ngoài. Muội chỉ muốn chạy đến phụ cận chơi, sau đó sẽ về nhà. Lần trước muội lén đi ra ngoài, mụ mụ rất thương tâm. Nên Miêu Miêu mặc dù nghĩ muốn đi tìm ca ca, nhưng lại sợ mụ mụ thương tâm, nên không có dũng khí chạy xa. Nhưng thời điểm muội trở về hết thảy đã thay đổi, tất cả đều biến thành màu đỏ, sơn cốc mà bạch nhân tộc chúng ta ở lại nơi nơi đều là lửa đỏ cùng máu tươi. Đại thúc thúc đã chết, Hi Linh tỷ tỷ cũng đã chết, bọn họ đều đã chết, đều đã chết.”
Nói đến đây, Miêu Miêu khóc không thành tiếng. Niệm Băng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng nói tiếp: ” Vào lúc Miêu Miêu không biết nên làm gì, hoàn toàn sợ ngây người. Đột nhiên thấy được vài người. bọn họ tổng cộng có sáu người, ăn mặc rất kỳ quái. Bọn họ là ma quỷ, Miêu Miêu khẳng định, bọn họ nhất định là ma quỷ. Bọn họ truy sát tộc nhân còn sót lại của chúng ta. Ba ba đã dùng toàn lực, gọi về tất cả sủng vật của người nhưng chỉ có thể nhìn đám sủng vật này chết đi. Ba ba che chở cho mụ mụ nhưng những người đó thật sự quá lợi hại. Ba ba và mụ mụ liên thủ cũng không địch nổi bọn chúng, bọn chúng phân hai người ra thì cả ba ba và mụ mụ đều bị thương. Miêu Miêu sợ quá, khi đó Miêu Miêu thực sự rất sợ. Nhưng Miêu Miêu càng sợ ba ba và mụ mụ bị thương tổn, sợ họ bỏ ta mà đi. Ta liền gọi đám tiểu sủng vật tham chiến. Hình dáng lúc đó của ba ba rất đáng sợ, người bảo muội chạy đi nhưng mà Miêu Miêu lúc đó không biết chạy thế nào. Sáu người đó muội nhớ rất rõ. Tốc độ bọn họ nhanh như bay, trong chốc lát tất cả tộc nhân của muội đã chết. Có rất nhiều tỷ tỷ, và a di bị bọn họ ấn xuống mặt đất, làm một vài chuyện kỳ quái. Ba ba một mực thét hỏi bọn chúng là ai, vì sao lại ra tay với bạch nhân tộc chúng ta. Những người đó thật đáng sợ, bọn họ nói mình là thần, rằng bạch nhân tộc chúng ta vi phạm ý chỉ của thần, cho nên phải chết.”
”Hỗn đản” Tích Lỗ phẫn nộ hét lên một tiếng, một chưởng vỗ lên bàn trà bên cạnh khiến chiếc bàn hóa thành bụi phấn. Mặc dù Miêu Miêu nói không rõ ràng, nhưng hắn và Niệm Băng đều hiểu kẻ hủy diệt bạch nhân tộc chính là đám thần nhân đến từ thần chi đại lục. Hận ý mãnh liệt dâng lên trong lòng Niệm Băng, hắn vốn không mười phần quyết tâm giúp Di Thất Đại Lục trở về. Đám thần nhân làm Miêu Miêu bi thương như vậy, đã đốt lên ngọn lửa trong lòng hắn. Lúc này hắn đã không hề do dự nữa, thần nhân, mấy tên thần nhân hèn hạ này ngay cả bạch nhân cũng không buông tha.
Miêu Miêu lau nước mắt trên mặt mình, nói: “Ba ba khi đó trở nên rất đáng sợ, nhìn thấy mọi người trong tộc đã chết, mắt của ba ba và mụ mụ đã biến thành màu đỏ. Bọn họ dùng một loại biện pháp đặc thù, đem tinh thần lực tăng lên một trình độ rất mạnh, trực tiếp dùng tinh thần công kích, làm cho đám bại hoại này mê muội tạm thời. Sau đó ba ba và mụ mụ mang theo muội, ngồi trên lưng Tiểu Kết Ba chạy đi”.
Niệm Băng ngẩn người: “Tiểu Kết Ba?”
Miêu Miêu nói: “Chính là con Kim Bối Địa Long Vương ở cùng một chỗ với chúng ta lần trước đó. Ba ba tận lực chú ý bồi dưỡng huấn luyện nó, làm cho nó tiến hóa rất nhanh, có thể nói một vài chữ đơn giản nhưng không lưu loát, luôn lắp bắp nên muội gọi nó là Tiểu Kết Ba. Nếu không phải Tiểu Kết Ba đã ngăn cản không ít công kích, có lẽ ba ba và mụ mụ đã chết.”
Niệm Băng ảm đạm nói:” Sau đó thì sao? Các ngươi đã trốn thoát được, Hi Lạp Đức thúc thúc và mụ mụ muội giờ ở đâu?
Hắn vừa hỏi, vừa vuốt ve mái tóc dài của Miêu Miêu, để nàng có thể có cảm giác an toàn trong long hắn, khiến cho Miêu Miêu mặc dù đang kích động, nhưng vẫn có thể nói ra những trải nghiệm bi thảm đã trải qua.”
Miêu Miêu hít hít mũi, nói: “ Chúng ta mặc dù chạy thoát, nhưng ba ba lại nói, những người đó rất nhanh sẽ đuổi theo. Tốc độ của tiểu kết ba không thể nào nhanh hơn bọn họ, cho dù bay lên cũng rất khó. Khi đó, ba ba và mụ mụ đã bị thương không nhẹ. Ba ba vốn muốn cho muội và mụ mụ đi trước, nhưng mụ mụ cũng không đồng ý. Bọn họ giằng co nhau, trong chốc lát, phía sau đã thấy mấy nhân ảnh. Tiểu kết ba mặc dù cũng có thể bay nhưng chỉ có thể bay thấp, hơn nữa bay còn không nhanh bằng chạy trên mặt đất. Nhìn thấy mấy người đó sắp đuổi kịp chúng ta, khi Miêu Miêu nghĩ mình sẽ chết giống như tộc nhân, thì ba ba đã gọi về con triệu hoán thú cuối cùng của mình, mụ mụ cũng vậy. Trong người bạch nhân tộc chúng ta, chỉ cần là triệu hoán sư đều có bổn mạng thánh thú của mình, mặc dù là sủng vật có uy lực lớn nhất, nhưng có liên quan mật thiết với người thi triển triệu hoán thuật. Một khi bổn mạng thánh thú xảy ra vấn đề, thì triệu hoán sư cũng sẽ chết đi.”
Niệm Băng kinh ngạc nói: “ Bổn mạng thánh thú? Bổn mạng thánh thú của Hi Lạp Đức thúc thúc không phải là phong long vương Tạp La Địch Lý Tư sao?”
Miêu Miêu khẽ lắc đầu nói: “Không, không phải, Tạp La thúc thúc mặc dù là triệu hoán thú cực mạnh nhưng hắn không thuộc về ba ba ta. Bổn mạng thánh thú của ba ba và mụ mụ là một đôi thất thải phượng hổ. Phượng hổ rất mạnh, thất thải càng là vương giả trong phượng hổ phi thường lợi hại. Huống hồ lại là bổn mạng thánh thú của ba ba và mụ mụ, nên so với phượng hổ bình thường càng cường đại hơn rất nhiều. Chỉ cần ba ba và mụ mụ có thể sử dụng tinh thần ma pháp thì thất thải phượng hổ cũng có thể sử dụng, thậm chí có thể phát huy lực lượng cường đại nhất. Bổn mạng thánh thú là khi mỗi triệu hoán sư trong bạch nhân tộc đã xác định tu luyện ngay từ đầu, cùng với bổn mạng thánh thú đồng sinh cộng tử. Bổn mạng thánh thú không thể dễ dàng sử dụng, mỗi lần sử dụng đều căn cứ năng lượng mà bổn mạng thánh thú tiêu hao ít hay nhiều thì tánh mạng lực của triệu hoán sư sẽ mất đi . Cho nên bổn mạng thánh thú chỉ ở thời điểm cuối cùng bạch nhân tộc chúng ta mới gọi về. Ba ba và mụ mụ lúc ở trong tộc đã gọi bổn mạng thánh thú một lần, phối hợp cùng tộc nhân công kích những tên này. Nhưng chúng phi thường lợi hại, ngay cả bổn mạng thánh thú cũng không làm được gì bọn chúng. Lúc này thì khác, ba ba cùng mụ mụ đồng thời dùng tâm huyết phối hợp với bổn mạng thánh thú nên phát ra uy lực cường đại nhất, phát động công kích với sáu tên bại hoại kia. Có tâm huyết tương hợp bổn mạng thánh thú có thể bộc phát thực lực gấp ba lần bình thường, hơn nữa trở nên cực kỳ hung hãn. Nhưng khi lấy tâm huyết tương hợp thì kết quả cuối cùng là người thú đều chết. Bởi quá trình tương hợp đã lấy đi toàn bộ tiềm lực của Bổn mệnh thánh thú và triệu hoán sư. Phương pháp này chỉ sử dụng khi biết mình không thể chống cự, một khi phát ra thì vô pháp thu hồi.”
Nói đến đây, Miêu Miêu lại nghẹn ngào, vạt áo trước ngực Niệm Băng đã bị nước mắt của nàng thấm ướt. Trong lòng Niệm Băng trầm xuống, nhìn Miêu Miêu hai mắt đẫm lệ mông lung, lòng quặn đau. Hắn một lòng đối với Miêu Miêu như tiểu muội muội của mình, Miêu Miêu vốn hạnh phúc, vui vẻ, nhưng lại vì sự xuất hiện của đám thần thân mà biến thành một cô nhi không nhà không cửa, hết thảy là vì cái gì? Tại sao đám thần nhân này lại đối phó tàn nhẫn với bạch nhân luôn vô tranh với đời? Mặc dù không đành lòng để Miêu Miêu nói tiếp, nhưng nóng lòng muốn hiểu rõ toàn bộ câu chuyện nên hắn chỉ có thể vừa trấn an Miêu Miêu đang bi thương, vừa thấp giọng hỏi:“ Sau đó thế nào? Hi Lạp Đức thúc thúc bọn họ…?”
Miêu Miêu thủy chung vẫn cúi đầu: ”Đã chết, ba ba cùng mụ mụ đã chết. Bất quá, sáu tên bại hoại kia bị thất thải phượng hổ đột nhiên biến hóa toàn lực công kích đã chết một người. còn lại mấy người cũng đều bị thương. sau khi tâm huyết tương hợp, chiến đấu lực thất thải phượng hổ tăng vọt cho đến lúc tử vong, bởi vậy, tâm huyết tương hợp là chú thuật liều mạng cuối cùng triệu hoán sư, trừ phi thực lực kém quá xa, nếu không địch nhân rất khó đối phó. đáng tiếc là, bổn mạng thánh thú quá khó tu luyện, tộc nhân chúng ta cũng chỉ có mười mấy người có được bổn mạng thánh thú. mà có thể thi triển tâm huyết tương hợp lại chỉ có ba ba cùng mụ mụ. nếu không, hỗn đản này cho dù lợi hại đi nữa, giết được tộc nhân ta đã nhất định phải nỗ lực thảm thống.Lũ bại hoại này lá gan rất nhỏ, sau khi chết một người, còn lại mấy người bị thương, bọn họ đột nhiên bỏ chạy. Khi đó, bản thân thất thải phượng hổ đã sức cùng lực tận, tùy thời đều có thể bởi vì năng lượng tự thân bộc phát mà chết, không nghĩ tới, lại dọa mấy tên kia chạy mất."
Niệm Băng ngẩn người: “Dọa chạy?”.
Nghĩ đến sự ích kỷ của đám thần nhân và đối với tính mạng của mình rất quý trọng, Niệm Băng lập tức hiểu ra vì sao bọn họ lại bỏ chạy. Có lẽ, bọn họ vị tất không rõ hai con thất thải phượng hổ sắp kết thúc, chỉ là không muốn mình bị tổn thương gì nên mới lựa chọn lui bước. Dù sao đối với bọn họ mà nói, không gì quan trọng bằng tính mạng.
Miêu miêu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Lúc ấy bọn họ bỏ chạy, Miêu Miêu khóc, muội sợ ba ba, mụ mụ xảy ra chuyện. Đám gia hỏa kia thật sự quá lợi hại, ba ba nói, mỗi một người bọn họ đều có thể chiến thắng ba ba nhưng bọn họ lợi hại như vậy, tại sao muốn đối phó bạch nhân tộc chúng ta. Thời điểm ba ba, mụ mụ chết, cũng không hiểu được là vì cái gì. Sau khi những người đó chạy, ba ba nói bọn họ còn có thể rồi trở lại.Nhưng ba ba cùng mụ mụ dùng tâm huyết tương hợp nên cũng không thể cử động được, sắc mặt bọn họ rất đáng sợ. Miêu Miêu rất sợ. ba ba nói, bọn họ không có khả năng sống sót nữa, may là những người đó sớm chạy, mới có thể tạo cho họ cơ hội. Ba ba cùng mụ mụ nói bọn họ sẽ không chết, bọn họ vĩnh viễn ở bên miêu miêu, sau đó, bọn họ dùng tinh thần hỏa diễm đặc biệt của bạch nhân chúng ta thiêu đốt thân thể chính mình, dưới trợ giúp của thất thải phượng hổ cuối cùng hóa thành năng lượng ở lại trong thân thể muội. Trước khi ba ba cùng mụ mụ biến mất, họ bảo muội tới tìm huynh, nhờ huynh bảo vệ muội. Sau đó để cho muội tự mình khổ luyện triệu hoán thuật của bạch nhân tộc, trừ khi tuyệt đối nắm chắc, bằng không không cần vì bọn họ báo thù."
Niệm Băng trầm tư nói:” Hi Lạp Đức Thúc thúc và mẹ muội rốt cuộc có chết hay không?”
Miêu Miêu cũng mờ mịt nói: “Muội cũng không biết. Trong sách sử của tộc vốn ghi lại những điều này nhưng ta chưa bao giờ thấy qua. Sử sách của tộc đã bị đám đám bại hoại hủy hết. Sau khi ba và mẹ chết, muội cưỡi tiểu kết ba chạy đến đây tìm huynh. Đám bại hoại đó cũng không có đuổi theo muội. Không biết bọn họ sợ, hay là không đuổi theo. Niệm Băng ca ca, ba ba và mụ mụ thật sự đã chết sao?”
Nghe Miêu Miêu hỏi lại câu mà mình vừa hỏi nàng, Niệm Băng cố nén bi thương trong lòng, nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Miêu Miêu, miễn cưỡng cười nói: “Đương nhiên là không, bọn họ sao có thể bỏ Miêu Miêu được chứ? Tình huống này trước kia Niệm Băng ca ca từng gặp qua. Theo một góc độ nào đó, ba và mẹ của ngươi tồn tại ở một hình thức khác. Có lẽ đợi một ngày ngươi có đủ thực lực, có thể làm bọn họ thức tỉnh. Miêu Miêu, bất luận là vì thay ba ba và mụ mụ báo thù hay là vì đánh thức bọn họ, sau này muội phải cố gắng. Muội yên tâm, có ca ca ở đây, cam đoan đám bại hoại đó không thể tìm thấy muội. Huynh nhất định sẽ giúp muội báo thù.”
Hắn bây giờ không biết làm thế nào để an ủi Miêu Miêu. Mặc dù đã giết hai tên thần thân, đã tiếp xúc một ít với đám thần nhân nhưng Niệm Băng không ngờ rằng đám thần thân ngoài thực lực mạnh mẽ và ích kỷ còn tàn nhẫn đến thế. Diệt tộc, đó là diệt tộc sao?. Nếu mục đích của bọn họ là tiêu diệt hết các chủng tộc trên Ngưỡng Quang đại lục, thì sự lựa chọn của mình đã không sai. Vấn đề mà Di Thất Đại Lục mang đến cũng không bằng vấn đề mà Thần Chi đại lục đem lại như vậy. Vợ chồng Hi Lạp Đức đã chết, khiến cho một chút do dự trong lòng Niệm Băng hoàn toàn biến mất. Miêu Miêu biết được sự thật, gật gật đầu nói: ”Ca Ca, Miêu Miêu nhất định sẽ cố gắng. Năng lượng của ba ba và mụ mụ sau khi tiến vào người Miêu Miêu, thì tinh thần lực của Miêu Miêu tăng lên rất nhiều. Hơn nữa các Sủng vật của Miêu Miêu cũng đã tiến hóa rất nhanh. Miêu Miêu nhất định phải báo thù cho ba ba và mụ mụ. Niệm Băng ca ca, Miêu Miêu giờ chỉ có mình huynh là người thân. Ngươi không được bỏ Miêu Miêu như ba ba và mụ mụ nhé.”
Niệm Băng ôm Miêu Miêu vào lòng: "Yên tâm đi, ca ca vĩnh viễn bảo vệ Miêu Miêu, Miêu Miêu, muội xem, muội đã gầy đi, ca ca làm cho ngươi chút đồ ăn ngon, được không?"
Miêu Miêu chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Niệm Băng, gật đầu. Nhìn thấy hình dáng nàng giống hoa đào trong mưa, trong lòng Niệm Băng lại dâng lên cảm giác thương xót. Dẫn nàng đi đến trù phòng của mình, thi triển trù nghệ làm một bàn đầy mỹ vị. Nhưng với thức ăn đặt trên bàn, không riêng gì Niệm Băng, mà ngay cả Tích Lỗ vốn luôn thích ăn ngon đều không còn hứng thú. Dưới sự an ủi của Niệm Băng, Miêu Miêu mới miễn cưỡng ăn một chút.