[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Từ xa, bốn đạo thân ảnh như thiểm điện hướng chỗ bọn họ tiến đến, Băng Tuyết nữ thần tế tự toàn thân run rẩy, bà không tưởng được mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh này.
Khác với Băng Tuyết nữ thần tế tự, khi Niệm Băng nghe được âm thanh tự nhiên kích động kia, thân thể hắn run rẩy kịch liệt đứng lên, sau một khắc hắn đã cùng thân thể Áo Tư Tạp thoát ly, năng lượng toàn thân hoàn toàn ngưng kết một chỗ, dưới thúc động của gió, dùng tốc độ nhanh nhất hướng bốn đạo thân ảnh kia nghênh đón.
Mười năm rồi, mặc dù thực đã đủ mười năm, nhưng thanh âm kia vẫn quen thuộc thân thiết như thế, thân thể Niệm Băng mỗi một giọt máu lúc này đều sôi trào, hắn chờ đợi thời khắc này lâu lắm... lâu lắm rồi.
Khi khoảng cách bốn đạo thân ảnh còn vài trượng, Niệm Băng nhào xuống đất quỳ phục xuống.
Bốn người cơ hồ cũng vừa đi tới, bên trái là Băng Vân một thân lam sắc ma pháp bào, sau khi vương tộc chi vũ giác tỉnh, nàng không cần dùng ma pháp bay để phi hành nữa, cặp cánh màu lam thật lớn kia khiến nàng có thể tùy ý bay lượn trên không. Bên phải là ải nhân chiến sĩ Tích Lỗ một thân khôi giáp màu đen, hắc sắc khí lưu nhàn nhạt xoay vòng quanh thân thể hắn, khí tức mặc dù thu liễm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ ở bên trong. Hai người ở giữa, đều mặc áo vải thô, nhưng cho dù là áo vải cũng không cách nào che giấu được sự thanh nhã của bọn họ. Người bên trái, thân hình cao lớn, tóc dài bù xù trên bờ vai rộng dày, khuôn mặt anh tuấn cương nghị giống như dùng dao khắc, dưới chân lại còn một đoàn hỏa diễm đang bốc cháy, thúc đẩy thân hình ông đi tới. Khuôn mặt Niệm Băng và ông chừng bảy phần giống nhau, chỉ là người này nhìn qua lại khắc khổ hơn nhiều. Tang thương năm tháng để lại một ít dấu vết trên mặt ông, mặc dù ông so với Niệm Băng thiếu một ít anh khí trên người, nhưng lại chín chắn hơn. Bên cạnh ông là một nữ tử, tóc lam dài thả xuống bên hông, hình dáng nhìn qua chỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trong ánh mắt màu lam sâu thẳm tràn ngập vẻ kích động, nước mắt theo khuôn mặt của nàng không ngừng rơi xuống, bởi vì quá xúc động thân thể của nàng có chút run rẩy.
"Cha! Mẹ!" Thanh âm nghẹn ngào của Niệm Băng phá vỡ không khí yên tĩnh, tất cả đều như ngưng đọng. Lam Thần cùng Tích Lỗ đứng ở một bên, mắt nhìn Niệm Băng cùng cha mẹ, Dung Thiên và Băng Linh, ba người một nhà mười năm ly biệt rốt cục lại được đoàn tụ trước Băng Thần tháp.
Trước khi Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự khai chiến, vì sợ Băng Tuyết nữ thần tế tự bội ước khi cuộc chiến kết thúc, đã bảo Lam Thần cùng Tích Lỗ lặng lẽ theo đường khác vào bên trong Băng Thần tháp. Băng Thần tháp mặc dù nghiêm mật, nhưng Lam Thần đối các loại bố trí ngăn cản của tháp lại quen thuộc, dưới trợ giúp ám ma thử, bọn họ thông qua địa đạo tiến vào. Lam Thần tìm được chỗ phong ấn Dung Thiên cùng Băng Linh, dùng thực lực của hai người, từ bên ngoài mạnh mẽ phá bỏ phong ấn, cứu cha mẹ Niệm Băng ra.
Rất may, Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự sắp sửa thí mạng với nhau thì họ kịp tới hiện trường.
Băng Linh mỗi bước di chuyển về phía trước đều rất khó khăn, mắt nhìn thấy Niệm Băng rơi lệ đầy mặt, lòng nàng tại run rẩy kịch liệt, Niệm Băng đầu gối quỳ xuống đất mà lết về phía trước, nhìn thấy mẫu thân mình từ xa: "Mẹ ơi! Con là Niệm Băng, là Niệm Băng đây!"
Băng Linh kìm nén xúc động trong lòng, bi thiết kêu lên một tiếng: "Hài tử!" rồi ôm lấy Niệm Băng vào trong lòng mình. Mẫu tử hai người ngẹn ngào nức nở, mười năm ly biệt, bao nhiêu tình cảm đè nén trong tim phút chốc bộc phát, trong lòng họ run rẩy, thâm tình nồng đậm trào dâng trong cơ thể họ. Niệm Băng rốt cục đã gặp lại cha mẹ của mình, tâm nguyện bao năm đã được đền bù, bi thương trong lòng tích tụ cùng với áp lực tình cảm nhiều năm lúc này trong khoảng khắc bùng lên.
Dung Thiên tiến đến, bờ môi của ông run rẩy, không khống chế được hai hàng nước mắt ngập tràn vui sướng, ông mở cánh tay rộng lớn hữu lực, đem thê tử yêu dấu của mình cùng hài tử ôm vào trong ngực. Đoàn tụ, gia đình họ ba người rốt cục đã đoàn tụ rồi.
Băng Tuyết nữ thần tế tự lúc này bên bờ mương đất mới hạ xuống, nhìn thấy Băng Linh một nhà đoàn tụ, trong mắt bà không ngừng lóe ra quang mang phức tạp, bà đứng bất động ở nơi đó, trên người quang mang đã dần dần ảm đạm. Tích Lỗ vẫn nhìn chăm chú Băng Tuyết nữ thần tế tự, trong tay diệt thần phủ lóe ra từng đạo thiểm điện màu đen, chỉ cần Băng Tuyết nữ thần tế tự có ý động thủ đối với gia đình Niệm Băng, hắn sẽ không chút do dự phát động công kích cực mạnh của mình.
Ánh mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự dừng ở trên người Lam Thần, nhìn thấy cánh phượng màu lam sau lưng nàng, toát ra một tia kinh ngạc, sau kinh ngạc, ánh mắt của bà trở nên nhu hòa rất nhiều: "Là ngươi thả bọn họ ra?"
Lam Thần thu liễm hai cánh, bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, nói: "Sư phụ! Là con. Niệm Băng bọn họ khổ đủ rồi, sư phụ, thực xin lỗi, con cãi lại ý nguyện của người, nhưng con không hối hận."
Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng không trách cứ Lam Thần, than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi trưởng thành rồi. Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất. Ngươi đứng lên đi, ta không phải sư phụ của ngươi."
Lam Thần chấn động toàn thân, thất thanh nói: "Sư phụ, người…"
Băng Tuyết nữ thần tế tự nhẹ nhàng nói: "Ta không có nói đùa, ta vốn không phải sư phụ của ngươi. Có lẽ, đây mới là kết cục tốt nhất. Bây giờ bọn họ cũng có năng lực bảo vệ chính mình rồi, lại có hài tử xuất sắc như thế, bất luận sau này phát sinh chuyện gì, ta nghĩ, một nhà bọn họ đều có thể đối mặt rất tốt. Kết thúc rồi, hết thảy đều nên kết thúc."
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy bốn người Lam Thần xuất hiện các đệ tử Băng Thần tháp vừa lui về lại lén lút xông tới, bao vây mặt sau mọi người, chỉ cần Băng Tuyết nữ thần tế tự ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức sẽ động thủ không chút do dự.
"Hài tử, con đã trưởng thành rồi!" Băng Linh đỡ Niệm Băng đang quỳ trên mặt đất lên, nhìn thấy thân hình hắn so với Dung Thiên cao hơn vài phân, lại thấy máu đen trên mặt hắn, Băng Linh trong mắt tràn đầy thân tình: "Hài tử, hài tử của mình thực đã trưởng thành người, đã trở nên anh tuấn giống cha hắn, nhưng lại có được thực lực cường đại như thế, thế là đủ rồi, còn có cái gì làm cho mình mãn nguyện hơn chứ?"
Niệm Băng xoa xoa nước mắt trên mặt, nhìn mẫu thân tựa hồ cũng không vì trải qua năm tháng mà thay đổi nhiều lắm, trái tim hắn run rẩy không ngừng. "Mẹ! Mẹ!"
Đã bao nhiêu năm, hắn rất muốn gọi mẫu thân mình như vậy. Bây giờ mẫu thân đứng ở trước mặt mình, hắn cảm giác hết thảy đang như trong mơ, tâm tình hắn không thể dùng hai chữ hưng phấn để hình dung.
"Đúng vậy! Con của chúng ta đã trưởng thành, nó chính thức đã là một nam tử hán!" Dung Thiên lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hài tử mình. Mặc dù trận chiến lúc trước còn chưa chấm dứt, nhưng con mương lớn trước mắt kia thực đã chứng tỏ hết thảy. Mười năm! Sau mười năm, hài tử của mình dùng thực lực đến nơi đây cứu vợ chồng mình. Nó đã trưởng thành, thế gian ma luyện khiến cho nó biến thành cường giả đại lục, so với việc có được một đứa con trai như vậy còn cái gì có thể càng làm cho ông kiêu hãnh hơn?!
"Băng Thanh, ngươi tới đây!" Băng Tuyết nữ thần tế tự đột nhiên cao giọng khiến ba người nhà họ bừng tỉnh, bọn họ không khỏi đồng thời hướng chủ nhân Băng Thần tháp chí cao vô thượng kia tiến tới.
Băng Thanh từ trong chúng đệ tử Băng Thần tháp đi ra, dưới tác dụng bạo phong tuyết dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, quỳ xuống trước mặt Băng Tuyết nữ thần tế tự.
Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh nhạt nói: "Không nghĩ rằng kết quả cuối cùng lại như thế này, hết thảy đều không giống như ta tưởng tượng. Băng Thanh, đưa cái quyển trục kia cho ta, xem ra nội dung trong quyển trục phải do chính ta tuyên bố rồi."
Lúc này, trước mặt Băng Thần tháp trở nên yên tĩnh, quyển trục do Băng Thanh đưa lên, Băng Tuyết nữ thần tế tự trong tay kim quang chợt lóe, quyển trục chớp mắt đã biến thành bột phấn tung bay tứ tán. Ánh mắt bà bình tĩnh nhìn về phía gia đình Băng Linh, trên mặt toát ra một tia buồn bã: "Vì sao muốn ngăn cản, chẳng lẽ ta ngay cả quyền lựa chọn vận mệnh của mình cũng không có sao? Ta thực đã sống cho người khác nửa đời rồi, lựa chọn cuối cùng của ta, tại sao ngươi còn muốn phá hư?"
Băng Linh nhìn thấy Băng Tuyết nữ thần tế tự, vốn bởi kích động vì nhìn thấy Niệm Băng dần dần bình phục, thở dài một tiếng, có chút chua xót nói: "Sư tỷ, cớ chi ngươi phải khổ như vậy? Cuộc sống của con người cũng không chỉ là thống khổ! Vì mình, ngươi càng nên sống tốt hơn một chút, hãy vì mình mà sống, vì chính mình mà bảo trọng thân thể!"
Đứng ở bên cạnh, Niệm Băng không khỏi ngẩn người: "Tại sao mẫu thân mình lại kêu Băng Tuyết nữ thần tế tự là sư tỷ chứ? Khi mẫu thân mới vừa xuất hiện dường như cũng kêu một tiếng, nhưng khi ấy mình nghĩ là nghe lầm." Nhưng lúc này mẫu thân hắn lại dùng hành động chứng minh, hắn không thể nghe lầm: "Băng Tuyết nữ thần tế tự không phải sư phụ của bà sao? Bối phận này rối loạn thế nào?"
Trong mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự lộ vẻ trầm ngâm: "Vì mình mà sống? Ta còn có thể vì chính mình mà sống sao? Ngươi nói thực thoải mái nhỉ! Chẳng lẽ ta còn có thể trùng lai một lần nữa sao? Ban đầu ta vì cừu hận của cha mà sống, sau đó ta lại vì sư phụ mà sống. Ta bây giờ, đã không còn sức để tiếp tục sứ mạng sư phụ giao lại nữa, có lẽ ta thật sự có quyền lựa chọn kết cục chính mình. Nhưng, ta còn có thể sao?"
Băng Linh có chút kích động nói: "Có thể, đương nhiên có thể! Sư tỷ, chỉ cần ngươi đồng ý cố gắng, ta tin tưởng rằng, ngươi sẽ tìm lại chính mình, cũng sẽ tìm được mọi thứ ngươi mong ước. Hết thảy đều không có chấm dứt, vĩnh viễn không có chấm dứt. Vì cuộc sống của ngươi, ngươi hãy nên đi tìm! Sư tỷ, trong lòng ngươi nặng nề quá, giờ là lúc nên thay đổi, nên quên hết thảy mọi thứ trước kia một lần nữa đi. Ta muốn nhìn thấy ngươi giống như khi chúng ta còn trẻ vậy, nụ cười phát ra từ nội tâm, ta muốn nhìn thấy hảo tỷ tỷ trước kia... Ngươi không cần giày vò mình nữa, ngươi đã quá khổ rồi, nghe lời ta có được không? Mọi thứ cũng không cần gì nữa, hết thảy đều đã trở thành lịch sử, ánh mắt chúng ta phải nhìn về phía trước, vĩnh viễn hướng về phía trước!"
Băng Tuyết nữ thần tế tự hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn phập phồng, tại đây trong nháy mắt, bà phảng phất buông bỏ hết, thở dài một hơi: "Đúng vậy! Có lẽ ta thật sự nên hướng về phía trước. Chỉ có vứt bỏ hết thảy cố chấp, ta mới có thể đi làm việc chính mình muốn làm. Băng Thanh và tất cả đệ tử Băng Thần tháp nghe lệnh!"
Lam Thần vẫn quỳ như trước, Băng Linh đã quỳ xuống, các nàng cho tới bây giờ đều không quên mình là đệ tử Băng Thần tháp, tất cả đệ tử khác cũng đều quỳ rạp xuống đất. Vẫn đứng thẳng chỉ có phụ tử Niệm Băng, Băng Tuyết nữ thần tế tự cùng Tích Lỗ bốn người mà thôi.
Băng Tuyết nữ thần tế tự thanh âm trở nên phi thường bình tĩnh, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ta thoát ly Băng Thần tháp, từ nay về sau, cùng Băng Thần tháp không có quan hệ nữa."
Lời này vừa nói ra, nhất thời gợi lên tiếng náo động, tất cả ánh mắt đệ tử Băng Thần tháp đều tập trung trên người Băng Tuyết nữ thần tế tự, ánh mắt bọn họ tràn ngập kinh ngạc, chỉ có khóe miệng Băng Linh toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Niệm Băng giật mình nhìn Băng Tuyết nữ thần tế tự, hắn cũng không rõ mọi sự sao lại thế này.
Trong mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự uy linh bắn ra bốn phía, tích uy nhiều năm khiến cho các đệ tử phải cúi đầu, ai cũng không dám nói lời nghi hoặc, Băng Tuyết nữ thần tế tự nhẹ nhàng nói: "Sau khi ta rời đi, chức danh Băng Thần tháp Băng Tuyết nữ thần tế tự do Băng Linh kế thừa. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đều phải tuân thủ mệnh lệnh của nàng. Làm tháp chủ bổn tháp, nàng có quyền thay đổi tháp quy, các ngươi không cần hoài nghi thực lực của nàng, Băng Thần tháp chúng ta cũng không phải chỉ có ta là một thần hàng sư, thực lực của Băng Linh đích xác cũng không dưới ta, Băng Thần tháp vĩnh viễn là Băng Thần tháp trước kia. Ta phải đi rồi, có lẽ mọi thứ thật sự cũng biến thành hư ảo. Thần Thần, nhớ kỹ từ nay về sau nếu chúng ta có… cơ hội gặp mặt nữa, ngươi gọi ta một tiếng Thanh sư tỷ đi!"
Nói xong mọi chuyện, Băng Tuyết nữ thần tế tự có vẻ thoải mái rất nhiều, mặc dù trên mặt giống như trước không có sắc cười, nhưng ánh mắt của bà thực đã trở nên vô cùng bình thản, nhìn phía chân trời xa xôi, bà tựa hồ đang suy tư điều gì đó.
Các đệ tử Băng Thần tháp vẫn đang quỳ, biến cố đột ngột quá quả thật làm bọn họ rất khó tiếp nhận, đệ tử đồng lứa cao tuổi Băng Thần tháp đương nhiên cũng biết sự tồn tại của Băng Linh, bọn họ tuyệt đối không ngờ, Băng Tuyết nữ thần tế tự lại đột nhiên đem vị trí tháp chủ truyền cho nàng, trong lòng mỗi người đều nghi hoặc, nhưng bọn họ quả thật cũng không dám chống lại ý nguyện của Băng Tuyết nữ thần tế tự.
"Các ngươi đều nghe rõ lời ta nói chứ ?" Thanh âm có chút xa cách từ miệng Băng Tuyết nữ thần tế tự thốt ra.
Băng Thanh là người thứ nhất đáp lại nói: "Vâng, tế tự đại nhân! Bất luận ngài quyết định như thế nào, ngài vĩnh viễn là Tế tự đại nhân của chúng ta!" Nói xong, bà cung kính hướng Băng Tuyết nữ thần tế tự dập đầu ba cái.
Trong những người ở đây, ngoại trừ Băng Linh ra, chỉ có bà rõ nhất, Băng Tuyết nữ thần tế tự vì Băng Thần tháp hy sinh lớn thế nào. Bởi lúc này, bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản Băng Tuyết nữ thần tế tự rời đi, bởi vì bà biết, chỉ có chính thức ly khai nơi này, Băng Tuyết nữ thần tế tự mới có thể có cuộc sống khoái hoạt.
Tất cả đệ tử Băng Thần tháp cũng làm động tác giống như Băng Thanh.
Đón đọc chương sau!
Chúc mọi sự tốt lành và vui vẻ mỗi lần onl!