[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 207 : Trước trận chiến Băng Thần tháp (Thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Phượng Hư trưởng lão, Phượng Nữ lúc này thật sự không thể thốt ra lời cự tuyệt: "Trưởng lão, trước hết chúng ta về Phượng tộc đi, cũng là lúc để cho tộc nhân chúng ta quay lại. Đồng thời, ta hy vọng ngài hiểu, vào lúc cần thiết, ta có thể sẽ phải ra đi, bởi vì chúng ta đều đã có cùng một trượng phu, đối với chúng ta mà nói, tộc nhân mặc dù trọng yếu, nhưng trượng phu lại quan trọng hơn." Phượng Hư ngăn lại nói: "Tốt! Không thành vấn đề, chỉ cần hai vị tộc trưởng đồng ý lưu lại, ta làm sao dám hạn chế tự do của các người chứ? Ta chỉ hy vọng có thể dưới sự lãnh đạo của các người, Phượng tộc không còn xuất hiện khốn cảnh nữa." Phượng Nữ mỉm cười, nói: "Thật ra, mẹ ta nên trở thành tộc trưởng là hợp lý nhất, mẹ mặc dù mấy năm nay không ở Phượng tộc, nhưng bà thủy chung vẫn chú ý đến tình hình của Phượng tộc, nhiều năm nay sớm đã nghĩ biện pháp trợ giúp cho Phượng tộc cường thịnh lên, lần này chúng ta trở về, một là muốn trợ giúp Phượng tộc đối mặt Phượng hoàng niết bàn đại điển này, mặt khác là đem các biện pháp này nói cho mấy vị trưởng lão, hy vọng các người có thể làm theo." Phượng Hư mỉm cười nói: "Giờ đây, các biện pháp đó các người không cần nói cho ta biết vội. Là tộc trưởng, các người chỉ cần đem mấy biện pháp này tuyên bố ra là đủ rồi. Ta cùng Phượng Không đều nhất nhất ủng hộ các người." Kết cục của Phượng hoàng niết bàn đại điển hoàn mỹ chẳng những Phượng Hư không ngờ, mà cả Phượng Không và tất cả tộc nhân Phượng tộc cũng không ngờ, khi bọn họ lo lắng nhìn hỏa trụ màu vàng thật lớn kia dần dần biến mất không lâu, tin tức của Phượng Hư trưởng lão truyền đến bình an vô sự, cả Phượng tộc nhất thời chìm trong hạnh phúc và sung sướng. Khi mọi người trở lại gia viên của mình, Phượng Hư trước tiên tuyên bố Phượng Nữ cùng Lam Thần làm tộc trưởng bổn tộc, đồng thời đem bí mật Phượng hoàng hỏa sơn nói ra. Phượng Nữ cùng Lam Thần dưới yêu cầu của hai vị trưởng lão triển xuất phượng hoàng cửu biến đệ bát biến, cả Phượng tộc vui mừng mở hội, một việc trước đó chưa từng có, ăn mừng kéo dài liên tục suốt ba ngày đêm. Niệm Băng cùng Tích Lỗ không sa đà vào cuộc vui chúc mừng Phượng tộc. Mặc dù hai vị thê tử của mình bình an trở về, nhưng đồng thời đã cho Niệm Băng một hồi chuông cảnh tỉnh về chuyện thực lực không đủ khi chính thân nhân, bằng hữu mình đối diện nguy cơ mà không trợ giúp được, Niệm Băng quyết định dùng thời gian hai tháng kế tiếp tiến hành bế quan. Phượng Nữ, Lam Thần cùng Ngọc Như Yên vội vàng tiến hành cải cách Phượng tộc, nhiệm vụ chiếu cố Niệm Băng cùng Tích Lỗ giao cả cho một tay Long Linh. Đối với thiên nhãn cùng bốn khiếu huyệt mà nói, hạ quyết tâm tu luyện, tốc độ tiến bộ thật là kinh người, nhất là sau khi Niệm Băng đã mở ra tây kinh huyệt, loại biến hóa này trở nên càng thêm rõ ràng. Từ lúc bắt đầu bế quan, đến hai tháng sau, khi xuất quan, Niệm Băng mỗi ngày ăn rất ít thực vật, thậm chí cả Phượng Nữ cùng Lam Thần đều không gặp mặt, hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, hắn không chỉ tu luyện ma pháp của mình mà đồng thời cả khiếu huyệt lẫn bảy cây siêu thần khí kia. Tích Lỗ nói cho hắn biết, muốn cho siêu thần khí trở nên cường đại hơn phải dùng tiên thiên khí làm dịu hồn phách trong siêu thần khí. Bảy cây thần đao, bảy đao hồn, mỗi một cái đều có linh tính của riêng mình. Trước kia Niệm Băng có lẽ không thể cung cấp cho chúng nó đủ tiên thiên khí trợ giúp mấy cái đao hồn này theo cùng mình tu luyện, nhưng sau khi tây kinh huyệt của hắn mở ra, điều này đã biến thành sự thật. Bởi vậy, hai tháng sau, từ trong phòng bế quan Niệm Băng đi ra, tất cả mọi người cảm thấy được rõ ràng, bây giờ Niệm Băng đã thay đổi, đôi mắt hắn so với trước kia trở nên càng trong trẻo, nhưng trên người lại không tản mát ra chút nào khí tức cường đại, khiến khi Phượng Nữ, Lam Thần, Ngọc Như Yên cùng với hai vị trưởng lão phượng tộc gặp lại hắn đều sinh ra một loại cảm giác, sau khi bọn họ cẩn thận suy tư, mới phát hiện cái loại cảm giác này gọi là bình thật. Niệm Băng hoàn toàn hóa thành bình thật, thoạt nhìn tựa hồ chẳng phải anh tuấn, nhưng khi nhìn kỹ, lại có thể phát hiện trong lúc hắn giở tay nhấc chân, trên người nhiều loại khí chất nói không nên lời, đó là khí chất, bất luận ai cũng không thể so bì, chỉ cần hơi chú ý một chút, lập tức sẽ bị hấp dẫn thật sâu, nhất là khi đối diện với ánh mắt hắn, loại cảm giác này sẽ càng mạnh. Cho dù là Tích Lỗ cùng Niệm Băng bế quan tu luyện, cũng không biết Niệm Băng trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì nhưng Tích Lỗ cảm giác rõ ràng được, nguyên lai hắn còn tự tin hơn Niệm Băng, nhưng ngay lúc này Niệm Băng bình thật, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó là "sâu không lường được". "Thế nào? Không nhận ra ta sao?" Niệm Băng có chút hài hước cười nhìn mọi người trong phòng. Ngọc Như Yên mỉm cười nói: "Quả thật có chút không nhận ra, nhưng mẹ lại biết con đã chính thức trưởng thành." Niệm Băng hít sâu một hơi, trong mắt toát ra thần sắc: "Mười ngày, còn có mười ngày nữa ta sẽ cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự đánh nhau một trận. Ta rất nhớ bọn họ, mười năm rồi không biết bọn họ khỏe mạnh không?" Trong mắt hắn có bi thương, cũng có mong chờ, ngoại trừ hai vị trưởng lão Phượng tộc ra, người khác đều biết hắn đang nói đến ai. Phượng Nữ nói: "Niệm Băng, chúng ta cùng đi với chàng." Niệm Băng lắc lắc đầu, nói: "Không, nàng không cần đi theo ta! Sự tình của ta, hãy để cho ta đến giải quyết đi. Phượng tộc vừa mới tiến vào thời kì cách tân, nơi này cần nàng cùng mẹ. Linh nhi, ngươi ở lại chỗ này, tốt chứ?" Long Linh ngẩn người, hỏi: "Sao cơ?" Niệm Băng mỉm cười, nói: "Mấy ngày này nàng chiếu cố ta đã mệt mỏi rồi, nàng ở lại đây bồi tiếp Phượng Nữ đi, để nàng khỏi thấy cô đơn. Linh nhi, đừng buồn! Ta lưu nàng ở chỗ này còn có một ý tứ khác." Vừa nói, hắn từ trong lòng lấy ra một quyển sách dày đưa cho Long Linh, nói: "Đây là ma pháp tâm đắc ta tu luyện mấy năm nay." Tiếp nhận cuốn sách thật dày kia, Long Linh nhất thời hiểu được ý tứ Niệm Băng, nhẹ nhàng gật gật đầu. Niệm Băng nói: "Thiên nhãn huyệt của nàng đã mở ra, trước mặt nàng là một cánh cửa rộng mở thông ma pháp đỉnh cấp, thời gian mấy tháng, ta tin tưởng rằng nàng sẽ có biến đổi tăng vọt về chất. Còn nữa khi tu luyện, nàng phải nhìn kỹ phương pháp tu luyện tiên thiên khí cùng tinh thần lực ta ghi lại trong quyển sách này, thực hành hai phương diện này, đối với sự nâng cấp của nàng sẽ có lợi hơn." Long Linh biết, trong ba tỷ muội, thực lực mình kém cỏi nhất, nhất là sau khi Phượng Nữ cùng Lam Thần đạt tới đệ bát biến của phượng hoàng cửu biến, loại... chênh lệch này trở nên càng rõ ràng thêm, nàng mặc dù không nỡ cùng Niệm Băng tách rời, nhưng nghĩ đến việc Niệm Băng đem ma pháp tu luyện tâm đắc của hắn đưa cho mình, Long Linh đã hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian Niệm Băng rời đi này sẽ tranh thủ cố gắng tu luyện, thu nhỏ khoảng cách chênh lệch giữa mình cùng Phượng Nữ và Lam Thần lại. Niệm Băng nhìn về phía Lam Thần, nàng cũng đang nhìn hắn: "Chàng sẽ không để cho ta đi? Ta quen thuộc tình huống Băng Thần tháp hơn." Niệm Băng nói: "Kỳ thật, ta biết nếu không phải vì ta muốn đi cứu cha mẹ, thật ra nàng không muốn đi, bởi vì nàng sợ đối mặt với sư phụ của mình. Nhưng, lần này ta đúng là sẽ mang nàng đi, nên sẵn sàng đối mặt, ta đáp ứng sự tình của nàng nhất định phải làm được. Sáng mai chúng ta xuất phát, nàng cùng Tích Lỗ đại ca theo ta tới Băng Thần tháp, ta nghĩ sự tình rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Phượng Hư trưởng lão! Niệm Băng có một chuyện muốn nhờ…" Nói tới đây, Niệm Băng khom người hướng Phượng Hư hành lễ. Phượng Hư vội vàng đứng lên, nói: "Đừng khách khí, nếu không phải ngươi, sợ là Phượng tộc chúng ta cũng sẽ không một lần nữa đạt được hy vọng. Trước kia mặc dù ta rất muốn giết ngươi, nhưng bây giờ ta lại mong ngươi ở lại. Như vậy, tộc trưởng chúng ta sẽ không chạy theo ngươi." Nói tới đây, trên mặt lão toát ra vẻ hài hước chưa từng thấy, nhất thời khiến mọi người cười rộ lên. Trong phòng không khí trở nên thoải mái rất nhiều. Niệm Băng mỉm cười nhìn thoáng qua Phượng Nữ bên cạnh, mặc dù sau khi Phượng Nữ cùng Lam Thần đều ở Phượng hoàng niết bàn đại điển làm tộc trưởng Phượng tộc, nhưng hắn nắm chắc chỉ cần mình muốn, các nàng nhất định sẽ đi cùng mình, nhưng bây giờ Phượng tộc vừa mới đi vào ổn định, hắn tự nhiên không muốn làm như vậy: "Trưởng lão! Ta chỉ là nghĩ, chờ sau khi ta cứu phụ mẫu ra, cho bọn họ ở với Phượng tộc đây một đoạn thời gian, hoàn cảnh phiến rừng rậm này phi thường tốt, hơn nữa, ta còn có một số việc muốn làm, chờ sau khi hết thảy đi vào yên ổn, ta sẽ đón cha mẹ đi, được không?" Hỏa Mộc Lâm là chỗ cư trú của Phượng tộc, chẳng những hẻo lánh, hoàn cảnh u nhã, hơn nữa lại có nhiều cao thủ Phượng tộc nữa, nếu để cho cha mẹ ở chỗ này, Niệm Băng cũng có thể yên tâm. Phượng Hư nói: "đây là việc nhỏ, Phượng tộc chúng ta vừa qua trù tính cải cách tộc quy, chỗ ở là điều đầu tiên muốn cải cách, đúng là không thể ngủ quên trong vòng nguyệt quế, chỉ có cùng bên ngoài trao đổi nhiều, thậm chí thông hôn, mới có thể đem huyết mạch phượng hoàng truyền thừa nhiều hơn. Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy làm phiền trưởng lão rồi." Niệm Băng tận dụng thời gian hiếm có được này ở cùng Phượng Nữ, Long Linh và Lam Thần một đêm, đem những gì đạt được khi tu luyện khiếu huyệt truyền thụ cho ba nàng để Phượng Nữ cùng Long Linh ở lại cố gắng tu luyện. Sáng sớm hôm sau, khi đại đa số mọi người trong Phượng tộc còn đang ngủ say, Niệm Băng đã dẫn Lam Thần cùng Tích Lỗ ly khai mảnh đất phượng hoàng tươi đẹp này. Bay lượn giữa không trung, Niệm Băng một bên kéo Tích Lỗ, một bên đỡ Lam Thần, trải qua sinh tử ly biệt ở phượng hoàng hỏa sơn, tình nghĩa hai người càng thêm thắm thiết, ý chí Lam Thần đã thả lỏng rất nhiều, mặc dù sắp phải đối mặt với sư phó dưỡng dục mình nhiều năm, trong lòng nàng cũng không hề có nhiều tâm tình phức tạp như vậy. Từ Lãng Mộc đế quốc đến Băng Nguyệt đế quốc, với tốc độ bọn họ phi hành, chỉ một ngày đã tiến vào cảnh nội Băng Nguyệt đế quốc. Mắt thấy đã tối đêm, Tích Lỗ nói: "Niệm Băng, chúng ta đã bay một ngày, có phải nên tìm một chỗ ăn chút gì, đại ca ngươi da bụng sớm đã dính vào lưng rồi." Niệm Băng ngẩn người, áy náy nói: "Thực xin lỗi đại ca, ta mải nghĩ chuyện đi nên chuyện ăn cũng quên mất luôn. Thần Thần, nàng đã đói bụng rồi, đi, chúng ta đi xuống tìm chút gì đó để ăn." Sau khi ly khai Phượng tộc, tâm hắn sớm bay về phía Băng Thần tháp, tưởng tượng sau khi cách biệt đến hơn mười năm, rốt cục vừa nghĩ đến cảnh cùng cha mẹ gặp mặt, tâm tình Niệm Băng trở nên phấn khích dị thường. Hình ảnh người cha hiền lành mà lại uy nghiêm, hình ảnh mẫu thân trong mắt toát ra vẻ buồn bã khi mình sắp đi, đều khắc thật sâu ở lòng đáy hắn. Nhiều năm nay, hắn thường nửa đêm nằm mộng, nhớ tới cha mẹ thân yêu của mình. Giờ đây có đủ năng lực đến cứu thoát cha mẹ, hắn làm sao có thể không nóng lòng được chứ? Ba người nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Tích Lỗ phấn khởi nói: "Huynh đệ, hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Đã nhiều ngày không ăn thức ăn do Niệm Băng chế biến, mặc dù thực phẩm của Phượng tộc cũng không kém, nhưng so kỹ thuật nấu nướng của Niệm Băng còn chênh lệch thật lớn. Niệm Băng mỉm cười nói: "Mấy ngày nay quá bận rộn tu luyện, trù nghệ ta có chút lỗi thời rồi. Chúng ta xem thử, có cái gì ăn không?" Không gian chi giới của hắn chứa đựng thức ăn ở thần đại lục đã tiêu hao hết, sau khi trở về đối mặt đủ loại sự tình, thủy chung chưa kịp bổ sung. Hơn nữa, đối với Niệm Băng mà nói, chỉ cần trên người có gia vị, gặp được cái gì có thể ăn, đồng nghĩa có thể biến thành mỹ vị, bởi vậy, hắn đã không mang thực vật gì nữa. Ba người nhìn lại xung quanh, lúc này mới phát sinh, chỗ mình rơi xuống là một bụi rậm, bởi vì Băng Nguyệt đế quốc thời tiết rét lạnh, chung quanh cũng không có dấu vết động vật, Tích Lỗ vốn thích ăn đồ quay, nướng không khỏi thất vọng, nhíu mày nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi xa một chút, nhìn xem có thể săn một ít động vật trở về?!" Niệm Băng nhìn bốn phía, đột nhiên nhãn tình hắn sáng lên, nói: "Không cần nữa, đại ca, nơi này có sẵn cái ăn ngon đó." Vừa nói, hắn vừa vạch bụi gai một bên, trong bụi cỏ tìm được vài gốc cây thực vật, dùng sức kéo, từ dưới đất lôi lên một ít củ tròn lộn xộn. Động tác Niệm Băng cũng không dừng lại, trong chốc lát đã nhặt ra một đống củ. Tích Lỗ tò mò hỏi: "Huynh đệ, đây là cái gì?" Niệm Băng cười nói: "Thứ này trước kia chúng ta đã nếm qua, chỉ có điều huynh không để ý mà thôi. Củ này gọi là khoai tây, cách làm cũng đơn giản, hơn nữa hương vị cũng được, mấy củ khoai tây này cũng đủ chúng ta ăn một bữa." Tích Lỗ không biết khoai tây, Lam Thần tất nhiên biết Băng Nguyệt đế quốc vì hoàn cảnh có hạn, loại tiểu mạch thu hoạch rất chậm, cho nên khoai tây trở thành thức ăn chủ yếu của đại đa số gia đình bình dân sử dụng, đối với khoai tây, Lam Thần vẫn không cảm thấy hứng thú, không khỏi khẽ nhíu mày nói: "Niệm Băng, cái này ăn có thể ngon sao?" Niệm Băng mỉm cười, nói: "Thần thần, ngươi cũng không nên coi thường mấy củ khoai tây này hả! khoai tây chính là thứ rất tốt, các loại thành phần dinh dưỡng của nó cực kỳ phong phú, đối với thân thể người phi thường hữu ích, sư phụ từng nói với ta, người mỗi ngày chỉ cần ăn chút ít khoai tây, uống một chút sữa là bảo đảm sống tốt, có thể thấy được dinh dưỡng khoai tây này phong phú cỡ nào. Người thường có lẽ nghĩ rằng khoai tây bởi vì có hàm lượng tinh bột cao dễ dàng gây mập, nhưng thật sự không phải, khoai tây mặc dù dinh dưỡng rất nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng, thậm chí còn được dùng như thức ăn giảm béo nữa." Đón đọc chương sau! Chúc mọi sự tốt lành và vui vẻ mỗi lần onl!