[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Niệm Băng dời khỏi bờ môi của Lam Thần, hôn lên khuôn mặt vô cùng mịn màng của nàng, hôn lên mắt nàng, mi nàng, lên chiếc cổ thon dài như thiên nga của nàng, mỗi lần hôn đều khiến thân thể mềm mại của Lam Thần run lên nhè nhẹ, tay nàng bắt đầu chuyển từ trước ngực ra sau lưng Niệm Băng, vừa thở dốc vừa cảm thụ cảm giác tuyệt vời này. Thân thể và tâm của nàng từ từ mở rộng trước nam nhân mà mình yêu.
Động tác của Niệm Băng đột nhiên ngừng lại, dùng trán của mình ấn nhẹ lên trán của Lam Thần, nhẹ giọng hỏi: "Thần Thần, có thể không?” Mặc dù hắn rất hy vọng có thể phóng thích dục vọng với người mình yêu, nhưng hắn vẫn còn biết tôn trọng ý kiến của các nàng, nếu các nàng không muốn, dù cho phải nhẫn nhịn khổ cực, Niệm Băng cũng sẽ không cưỡng bách.
Nhiệt độ trong chăn đã dâng lên cao hơn nhiều, trong chăn bông ấm áp, Lam Thần cảm giác được thân thể của mình nóng bỏng dị thường. Khẽ ừ một tiếng, biểu đạt thái độ của mình, đến lúc này rồi, nàng sao phải cự tuyệt Niệm Băng chứ? Chỉ là điều khiến lòng nàng tràn ngập thẹn thùng, chính là bên cạnh còn có Long Linh! Mình cùng Niệm Băng đang làm cái gì, nàng không phải cũng nghe được sao? Bất quá, cũng bởi nguyên nhân này, trong lòng cũng vì Long Linh ở bên cạnh mà sinh ra một loại cảm thụ mạnh mẽ khác thường, thân thể càng như lửa nóng. Nàng đang chờ đợi, chờ đợi công kích chính thức của Niệm Băng.
Có được sự đáp ứng của Lam Thần, Niệm Băng không còn gì cố kỵ, y phục trên người hai người nhanh chóng giảm bớt, một lát sau, Niệm Băng đã lại một lần nữa được cảm thụ thân thể trơn nhẵn mềm mại kia, tay hắn hơi run, thân hắn nóng phi thường, sinh mệnh khí tức bên ngoài Lệ Trung huyệt không ngừng chuyển động, bọn họ đã không còn trúc trắc như lần đầu tiên, thế nhưng, cảm giác lại hoàn toàn khác so với lần đầu tiên, khi đó, bọn họ là phát tiết dục vọng được nhen nhóm bởi dược vật. Mà lúc này đây, lại phát tiết trong tình yêu nồng nàn sâu đậm. Trong phòng, xuân ý dần dần nổi lên. Tiếng rên rỉ của Lam Thần to dần, khi thân thể bọn họ kết hợp làm một, tiếng rên rỉ kèm theo vẻ đau đớn lẫn thỏa mãn nhất thời tăng lên tới cực điểm, cùng với tình yêu chân chính, tình dục cũng dần dâng lên đến đỉnh phong.
Lúc này, kẻ bực bội nhất cũng không phải Long Linh đang nằm bên nghe lén, mà là Áo Tư Tạp đã bị Niệm Băng dùng tinh thân lực phong ấn hoàn toàn. Lần đầu tiên của Niệm Băng và Lam Thần là bị hắn chứng kiến. Chỉ bất quá, lần đó hắn cũng mới chỉ thấy được màn khởi đầu thì đã Niệm Băng dùng tinh thần phong bế rồi, mà lần này, hắn đã biết Niệm Băng muốn làm cái gì, trước tiên mất đi cảm giác với ngoại giới, hắn cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh khí tức trong cơ thể của Niệm Băng không ngừng được đề thăng, máu lưu thông nhanh hơn, tựa hồ sắp đến mức tới hạn.
Một đêm yên tĩnh, rồi lại không yên lặng. Ánh bình minh xéo xéo chiếu xuống Hồng Mộc thành, báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu.
"Đáng ghét, không cần chàng đỡ.” Lam Thần hung hăng lườm Niệm Băng, hai má đỏ lựng. Hơi tập tễnh bước ra phía cửa. Niệm Băng với vẻ mặt thỏa mãn vội vàng tiến đến đỡ nàng, thấp giọng nói: "Ta không phải cố ý, thật sự là tại nàng quá mê người! Hơn nữa, sau đó lại là do nàng chủ động yêu cầu.” Thần Thần bề ngoài thì tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nóng như lửa, lúc đó nếm trái cấm, hai người phiên vân phúc vũ liên tục từ đêm cho tới bình minh, đương nhiên, cũng không ngủ như bọn họ còn có Long Linh, lúc này, đôi mặt ôn nhu của nàng cũng toát ra vẻ mệt mỏi.
Lam Thần mặc dù đã không còn tấm thân xử nữ, nhưng trước đây nàng cũng chỉ với Niệm Băng một lần mà thôi, cả đêm chinh phạt như vậy, nàng có thể chịu được mới là lạ, cảm giác khác thường không ngừng truyền đến từ hạ thân, khiến bước đi của nàng rất không bình thường, Niệm Băng quay đầu lại nhìn về phía Long Linh nói: "Linh nhi, nàng không sao chứ, nhìn vẻ mặt của ngươi, dường như không hề nghỉ ngơi chút nào.”
Long Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: "Được tiện nghi rồi vẫn còn khoe mã, các ngươi, các ngươi làm như vậy một đêm, ta có thể ngủ mới là lạ. Đáng ghét, ta muốn đi tắm rửa trước.” Hạ thân ướt át khiến nàng đỏ bừng mặt, trèo từ trên giường xuống, dùng sức đích đập Niệm Băng một cái, rồi chạy vọt vào phòng tắm rửa.
Lam Thần mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn một lượt, rồi lại rụt đầu lại, người trong sứ đoàn của Lãng Mộc đế quốc đều đã thức dậy, đang sửa soạn lại hành trang, trong lòng nàng không nhịn được có chút lo lắng, bộ dáng như bây giờ, sao đi ra ngoài gặp người được! Quay đầu lại nhìn Niệm Băng, đã thấy hắn đang ở nơi đó đang sờ sờ ngón tay của chính mình, không biết đang làm cái gì, liền hỏi: "Chàng làm sao vậy?”
Niệm Băng cười hắc hắc, thấp giọng nói: "Ta đang tính xem đêm qua chúng ta làm tổng cộng mấy lần, à, dường như là năm lần, không đúng, vừa rồi tắm rửa còn có một lần nữa, vậy phải là sáu lần mới đúng.”
"Chàng muốn chết.” Lam Thần không để ý tới sự khó chịu ở hạ thân, bước hai bước tới trước mặt Niệm Băng, một tay kéo tai hắn, "Ngươi thấp giọng một chút, chẳng lẽ chàng muốn mọi người ai cũng biết sao?”
Niệm Băng cuống quít kêu đau, đáp: "Nàng nhẹ một chút, lão bà tốt, cứ tính là ta sai rồi không được sao? May là ta có ba lão bà, nếu không ta thật không nỡ đêm nào cũng làm thế với một người.”
Lam Thần trợn mắt, nhưng không phản bác, chinh phạt một đêm, toàn thân đều đau nhức, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lại vẫn thấy sinh long hoạt hổ như trước, nếu chỉ có một mình mình, sợ rằng đúng là vô pháp thỏa mãn được dục vọng của hắn, "Niệm Băng hư, ngươi làm ta như vậy, sao đi gặp người chứ? Tỷ tỷ và mụ nếu thấy được, ta không muốn làm người nữa.”
Niệm Băng ôm khuôn mặt nàng, khẽ hôn, rồi mỉm cười nói: "Thực dễ giải quyết! Nếu không thể đi, chúng ta bay thì được rồi, ngươi trực tiếp bay lên trên xe, ai có thể biết được cái gì? Thật là kỳ quái, dù cho ngươi có bị thương, ta cũng đã dùng ma pháp trị liệu rồi! Sao lại sợ đến lúc đi đường còn không khôi phục chứ?” Nhìn nhãn thần bất thiện của Lam Thần, hắn mới không dám nói nốt câu kế tiếp.
Tiếng dội nước ào ào từ trong phòng tắm rửa phát ra, Long Linh đã bắt đầu rửa ráy, Lam Thần không nhịn được cười nhẹ: "Đêm qua nghiêng trời lệch đất, sợ rằng nha đầu kia cũng động xuân tâm rồi.”
Niệm Băng ôm Lam Thần ngồi xuống, để nàng ngồi trên đùi mình, một tay đặt trên bầu ngực đẫy đà của nàng, áp mặt vào mặt nàng, nhẹ giọng: "Thần Thần.”
Lam Thần lấy tay giữ bàn tay đang tác oai tác quái của Niệm Băng, tức giận nói: "Làm gì.” Nàng hơi kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình mới chỉ bị Niệm Băng chạm nhẹ, lập tức đã có phản ứng. Trong lòng thầm nghĩ, ta lúc nào đã trở nên mẫn cảm như vậy, ta có còn là Băng Vân trước kia? Kỳ thật, nàng cũng không biết, Niệm Băng sau khi hợp thể với Tạp Áo, rồi lại hấp thu sinh mệnh năng lượng vậy khổng lồ, sinh mệnh khí tức của bản thân đã đạt tới đỉnh phong, sinh mệnh nguyên thủy nhất chính là đến từ lòng ham muốn nam nữ, sau khi Niệm Băng trở về, sinh mệnh khí tức vô hình trung phát ra trên người hắn, tự nhiên có thể hấp dẫn sự chú ý của nữ tính chung quanh, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Mộc Tinh muốn nhảy vào trong lòng hắn. Mà khi Lam Thần cùng hắn hợp thể, sinh mệnh khí tức của bản thân khơi thông với sinh mệnh năng lượng của Niệm Băng, bởi vì sinh mệnh từ trường của Niệm Băng vô cùng khổng lồ, sinh ra lực hấp dẫn mạnh mẽ với sinh mệnh khí tức của nàng. Đây cũng là tại sao khi nàng cùng với Niệm Băng hợp thể lại liên tiếp lên tới cao trào như vậy. Mặc dù hiện tại thân thể nàng rất mệt mỏi, nhưng tinh hoa sinh mệnh kia của Niệm Băng đang không ngừng cải biến sinh mệnh năng lượng của bản thân nàng, cũng cải biến thân thể nàng.
Niệm Băng cầm tay Lam Thần, nói: "Xin lỗi, đêm qua ta đã quá hấp tấp, đừng trách ta, được chứ? Hơn một năm nay, ta thực sự rất nhớ các nàng. Đêm qua ta cũng muốn khống chế, sợ xúc phạm tới nàng, nhưng tình yêu và dục vọng trong lòng ta lại khiến ta không thể khống chế. Cho nên mới thành như vậy, lần sau ta nhất định cẩn thận, càng thêm thương yêu nàng, được chứ?”
Nghe được Niệm Băng nhận sai, lòng Lam Thần cũng dịu đi, ôm cổ hắn, khẽ hôn lên môi hắn, nói: "Được rồi, thiếp sao lại trách chàng chứ. Kỳ thật, thiếp sao lại không muốn nếm trải chứ?”
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Lam Thần vội vàng đứng dậy khỏi đùi Niệm Băng, Niệm Băng biết nàng đi lại không tiện, không thể không dày mặt ra mở cửa, nhưng người đến không phải là như hắn đoán, không phải Ngọc Như Yên, cũng không phải Phượng Nữ, mà là vị muội muội mới nhận đêm qua, Mộc Tinh. Mộc Tinh thấy người mở cửa chính là Niệm Băng, cũng không hề cảm thấy kỳ quái, khẽ cười một tiếng, nói: "Ca, chúng ta phải đi rồi.”
Niệm Băng đỏ mặt, nói: "Ngươi sao biết ta ở chỗ này? Linh nhi đang tắm rửa, chờ nàng xong xuôi, chúng ta sẽ đi ra.”
Mộc Tinh thấp giọng nói: "Là Phượng Nữ tẩu tử nói cho ta biết, ca, huynh thật giỏi! Nhất tiễn song điêu.”
Niệm Băng ngẩn tò te nhìn nàng, không ngờ là Mộc Tinh sẽ nói lời này, hắn biết bây giờ mình có giải thích cái gì cũng không ổn, chỉ đành cười khổ: "Được rồi, muội ra trước đi, chúng ta sẽ ra ngay.” Mộc Tinh khẽ cười một tiếng, nói: "Được, chúng ta ở bên ngoài chờ huynh.”
Một lần nữa lên đường, ngồi trên mã xa, Niệm Băng lại bị tam ti hội thẩm, cũng không phải vì đêm qua mà vào phòng Lam Thần và Long Linh, mà là vì một tiếng ca của Mộc Tinh kia. Niệm Băng giải thích với các nàng về thân thế và ý nghĩ của Mộc Tinh, rất vất vả mới miễn cưỡng thoát ra khỏi nghi vấn của tam nữ, khiến hắn thấy hơi kỳ quái hơn là, Niệm Băng đương nhiên biết, Phượng Nữ và Ngọc Như Yên ở phòng sát vách, tiếng rên rỉ của Lam Thần lại càng lúc càng lớn, các nàng chắc chắn cũng nghe được, nhưng nếu Phượng Nữ không hỏi, hắn cũng vui vẻ mà được tiêu dao, đương nhiên cũng làm như không biết. Lam Thần được Niệm Băng dùng phong hệ ma pháp Phong Tường Thuật đưa lên thẳng mã xa, ngồi trên mã xa đủ một ngày, mới khôi phục lại bình thường. Trên đường đi, Mộc Tinh nói với Niệm Băng, đêm qua nàng đã phái người đi Phong Lâm thành trước, lấy lý do là Trát Mộc Luân bị thương, lừa Tây Luân đến hội hợp cùng bọn họ, dựa theo thời gian mà tính toán, tối đa là sáng mai sẽ gặp được.
Khi Màn đêm buông xuống, vì một ngày chạy hết tốc lực, sứ đoàn không tìm được chỗ dừng chân, chỉ có thể nghỉ ở bên đường, nếu ngồi thì mã xa có thể chứa tám người, nhưng nếu là ngủ, lại chỉ có thể chứa được bốn người, Niệm Băng và Tích Lỗ đương nhiên nhường mã xa cho Ngọc Như Yên và Lam Thần tam nữ, hai người đến bên cạnh đống lửa cùng với đại đa số những người trong đoàn mà sưởi ấm. Chuyến này một đường đi lên hướng bắc, nhiệt độ càng ngày càng thấp, mặc dù chẳng thể ảnh hưởng tới Niệm Băng và Tích Lỗ, nhưng cảm giác bị gió lạnh thổi vào cũng không hề thoải mái.
"Niệm Băng, ta thực sự rất hâm mộ ngươi.” Tích Lỗ đưa miếng thịt cuối cùng vào miệng, hàm hồ nói. Dưới tác dụng của Trường Sinh đao, thân hình hắn nhìn qua so với Niệm Băng còn muốn cao lớn hơn một chút.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Hâm mộ ta được sinh ra ở Ngưỡng Quang đại lục, hay là hâm mộ ta có ba vị hồng nhan tri kỷ? Kỳ thật, với nhân phẩm và thực lực của Tích Lỗ đại ca ngươi, nhất định có thể tìm được cô nương thích hợp với mình.” Tích Lỗ lắc đầu, nói: "Không, ta tuyệt không muốn lấy nhân loại làm thê, nhân loại các ngươi sao có thể chấp nhận ải nhân chúng ta chứ? Ta nói hâm mộ, là hâm mộ tình thân và tình bằng hữu của ngươi. Ngươi biết không? Ta sống từng này tuổi rồi, đến bây giờ cũng chỉ có một bằng hữu duy nhất là ngươi. Mặc dù ta vẫn bi thương vì cái chết của mẫu thân, nhưng không thể không thừa nhận, mẫu thân đã lựa chọn đúng. Chỉ có ra đi, ta mới biết được trước kia kiến văn của mình là hạn hẹp, trong khoảng thời gian đến Ngưỡng Quang đại lục này cùng ngươi, những thứ ta học được còn lớn hơn nhiều so với mấy trăm năm trước, Niệm Băng, cảm tạ ngươi.”
Niệm Băng vỗ vỗ bả vai Tích Lỗ, nói: "Để ta suy nghĩ thêm, thực sự bây giờ ta rất khó quyết định có nên giúp ngươi đưa Di Thất đại lục trở về, chuyện này dính dáng quá lớn.”
Tích Lỗ mỉm cười, đáp: "Không sao, ngươi không cần khó nghĩ, chuyện này ta đã quyết định rồi, đây là chuyện ta phải làm, nhưng ngươi lại không cần, dù sao thì ngươi cũng không thuộc về Di Thất đại lục.”
Niệm Băng nói: "Lòng ta rất mâu thuẫn, Tích Lỗ đại ca, ta và ngươi giống nhau, cũng đều cực ghét thần nhân này, bất luận đúng sai, riêng chuyện bọn họ ích kỷ, hèn hạ, cũng đã khiến ta không thể chịu đựng được. Thế nhưng, Thần Chi đại lục hiện tại dù sao vẫn còn có phong ấn, thế giới này của chúng ta về mặt tổng thể thì vẫn đang trong hòa bình, ta không muốn phá tan sự thanh bình này. Nếu Di Thất đại lục quay lại, ảnh hưởng tới Ngưỡng Quang đại lục là có thể dự tính được, nhiều năm trôi qua như vậy, ai biết Di Thất đại lục đã biến thành dạng gì rồi? Chúng ta còn có chút thời gian, để ta suy nghĩ thêm đã.”
Tích Lỗ vừa muốn nói cái gì, đột nhiên, từ phương xa truyền đến một tiếng huýt dài, tiếng huýt bén nhọn, ngạo khí lăng nhân, Niệm Băng biến sắc, "Ngoài ba mươi dặm.” Tiếng huýt truyền từ ngoài ba mươi dặm lại rõ ràng như thế, không cần hỏi, hắn đã biết người đến là ai, chỉ là không ngờ, hắn lại tới nhanh như vậy. Tích Lỗ hai người liếc nhau, đồng thời đứng lên.
Mộc Tinh nhảy từ mã xa xuống, đứng cách Niệm Băng và Tích Lỗ mười trượng gật đầu với bọn họ, Phượng Nữ, Long Linh, Lam Thần và Ngọc Như Yên cũng trước sau xuống mã xa, Niệm Băng và Tích Lỗ nhoáng lên đã đi tới trước mặt các nàng, Niệm Băng nói: "Thần nhân này để ta và Tích Lỗ đại ca đối phó, mụ mụ, các ngươi ở cạnh giám sát, nếu tên kia muốn chạy trốn, nhất định phải ngăn cản hắn.” Bởi vì không biết này Tây Luân thần nhân này đã mở ra ba khiếu huyệt nào, Niệm Băng không thể không chuẩn bị chu đáo, nếu Tây Luân đã mở ra Địa Linh huyệt, hắn cố ý bỏ chạy thì sẽ rất khó cản được.