[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Mộc Tinh tức giận bừng bừng, vừa muốn phản bác, thanh âm của Niệm Băng lại vang lên trong tâm nàng, "Sự tình đã xảy ra rồi, ngươi tranh luận cùng hắn cũng chẳng thu được gì. Nhẫn nại đi. Dù sao chúng ta hôm nay đến đây là để hòa đàm. Ta nghĩ, ngươi có thể hiểu ý của ta, tức giận thì chẳng có lợi ích gì, tổn thất của các ngươi cũng không lấy lại được.”
Mộc Tinh thở sâu, bình phục tâm tình kích động, hừ lạnh một tiếng, không trả lời Tô Việt.
Tô Việt quả thực là muốn chọc giận Mộc Tinh, bởi vì hắn phát hiện Niệm Băng trước mặt này cũng không dễ đối phó, mà công kích vào Mộc Tinh thì dễ hơn nhiều, nhưng Mộc Tinh nghe mình phủ nhận chiến sự lần trước với Lãng Mộc đế quốc, lại không còn tức giận, Tô Việt nhất thời cảm giác được, đàm phán hôm nay sẽ càng thêm gian nan.
Niệm Băng nói: "Chuyện quá khứ thì cho qua đi, cục diện trước mắt hiện tại đã hình thành, Tô tướng, nếu Hoa Dung đế quốc muốn cùng tam quốc chúng ta hòa đàm, vậy thì, ta hy vọng quý quốc có thể xuất ra một chút thành ý.”
Hắn cũng không muốn vòng vèo nữa, trực tiếp đi vào chủ đề. Bởi vì Áo Lan đế quốc và Lãng Mộc đế quốc đã tỏ vẻ ủng hộ mình, hiện tại Tô Việt hẳn là đã hiểu được đối phương tam quốc đã liên hợp, mà sự chia rẽ của hắn cũng không thu được hiệu quả gì, hiện tại cũng nên lật ngửa bài rồi.
Tô Việt gật đầu, đáp: "Nếu là hòa đàm, chúng ta đương nhiên có thành ý. Chỉ cần Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan tam quốc nguyện ý, chúng ta có thể ký kết hòa ước hai mươi năm không xâm phạm lẫn nhau. Nếu một phương làm trái, vậy thì, tam quốc kia có thể cùng thảo phạt.”
Niệm Băng nở nụ cười: "Tô tướng mới vừa nói là có thành ý, nhưng lại đưa ra điều kiện như thế. Ta không hề thấy thành ý của ngài. Chúng ta cứ nói thẳng ra. Hoa Dung đế quốc sở dĩ đưa ra hòa đàm lần này, chính là sợ tam quốc chúng ta liên hợp lại phát động chiến tranh với Hoa Dung đế quốc, mà sau này nếu Hoa Dung đế quốc muốn phát động chiến tranh, phản lại hòa ước được ký kết hôm nay, vậy thì, tất nhiên sẽ cùng đối nghịch với tam quốc chúng ta. Hòa ước này chỉ có thể là tờ giấy vô nghĩa mà thôi, còn hiệu quả gì chứ? Tô tướng, hôm nay chúng ta nếu đã ngồi ở nơi này, nếu ta đã được lưỡng quốc ủng hộ, thì chính là đã rất có thành ý muốn cùng ngài nghị hòa. Ta hy vọng Hoa Dung đế quốc cũng có thể đưa ra được thành ý chân chính, đừng để chúng ta phải đi về tay trắng. Nếu hiện tại mà phát động chiến tranh. Ta nghĩ bất luận đối với Hoa Dung hay là tam quốc chúng ta, đều không có gì tốt. Đao binh không thể khinh động, thế nhưng, chúng ta cũng tuyệt đối không sợ dùng vũ lực để giải quyết cục diện hiện tại.”
Nét tươi cười trên mặt Tô Việt từ từ tiêu thất, "Ta đây muốn nghe một chút. Niệm Băng đại biểu có đề nghị gì?”
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Đề nghị thì chưa nói tới, bất quá, điểm trọng yếu nhất trong hòa đàm lần này, chính là Hoa Dung đế quốc phải khiến cho tam quốc chúng ta cảm nhận được các ngươi sẽ không cấu thành sự uy hiếp nào với chúng ta. Chí ít là bên trong hai mươi năm hòa ước sẽ không cấu thành uy hiếp. Nói như vậy, chúng ta mới có thể yên tâm ký lên hòa ước."
Tô Việt trầm ngâm một chút, nói: "Chuyện này sợ rằng rất khó, làm thế nào thì tam quốc các ngươi mới có cảm giác an toàn? Tiêu chuẩn của ngươi vị tất đã giống chúng ta, hy vọng Niệm Băng đại biểu quá làm khó.”
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Ta tuyệt đối không có ý làm khó dễ, nếu không, ta cũng sẽ không cùng ngài đàm phán như vậy. Ta chỉ hy vọng ngài có thể hiểu, hiện tại khai chiến, nguy hại đối với Hoa Dung đế quốc tuyệt đối hơn nhiều so với tam quốc chúng ta. Đầu tiên, về binh lực, mặc dù tam quốc chúng ta binh lực phân tán, có thể lúc mới khai chiến bị rơi vào tình thế xấu, thế nhưng, Băng Nguyệt đế quốc chúng ta lại nổi tiếng về sản xuất binh khí và trang bị, Lãng Mộc đế quốc lại đầy đủ lương thực. Nếu chúng ta liên hợp lại. Vậy viện binh sẽ không ngừng xuất hiện trên biên giới của quý quốc. Có lẽ, hai kỵ sĩ đoàn của quý quốc là chỗ dựa của ngài, thế nhưng, đối mặt với thần giáng thuật, kỵ sĩ đoàn dù cường đại thì cũng chỉ có kết cục bị tiêu diệt mà thôi. Băng Nguyệt đế quốc chúng ta cũng không phải như các ngươi nghĩ, chỉ có một thần giáng sư.”
Tô Việt trong lòng cả kinh, "A? Ta còn chưa nghe nói đến việc quý quốc lại xuất hiện thêm một vị ma pháp cao thủ.”
Niệm Băng mỉm cười nói: "Cao thủ thì không chắc. Nhưng nếu không có thực lực thần giáng sư. Ta dựa vào cái gì để ngồi trên vị trí thủ tịch ma pháp sư cung đình của Băng Nguyệt đế quốc chứ?”
"Ngươi…" Tô Việt giật mình nhìn Niệm Băng, hắn đương nhiên sẽ không tin lời của thanh niên trước mặt, thực lực của Niệm Băng hắn cũng từng nhìn thấy, mặc dù nổi bật trong đám trẻ tuổi, nhưng nếu nói hắn là thần giáng sư, sợ rằng chẳng ai tin nổi.
Niệm Băng mỉm cười, Thiên Nhãn nơi mi tâm dần dần sáng lên, lúc này đây, Thiên Nhãn phát ra kim sắc quang mang, uy áp khổng lồ trong khoảnh khắc tràn ngập khắp cả hội trường. Uy áp của hắn phát ra chung quanh, trong phạm vi uy áp, thân thể mọi người đồng thời chấn động, Mộc Tinh sắc mặt đại biến, lục sắc quang mang bốc lên quanh thân thể, chung quanh thân thể của Ngọc Như Yên và Phượng Nữ thì là hồng sắc quang mang, hắc sắc đấu khí bảo vệ Tích Lỗ. Bọn họ đều bị áp lực đè ngồi xuống, phải không ngừng đề thăng lực chống đỡ của chính mình. Thế nhưng, uy áp của Niệm Băng là dựa trên tinh thần lực mà phát ra, ngay cả Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng không thể ngăn cản, chứ đừng nói là bọn họ. Bên phía Niệm Băng, ngoại trừ Niệm Băng ra, cũng chỉ có Lạc Nhu ngồi yên tại chỗ mà không bị ảnh hưởng gì. Phía Tô Việt và Dung Thân Vương, Dung Thân Vương sắc mặt đại biến, hắn vốn muốn bảo vệ Tô Việt, thế nhưng kẻ đạt tới thần giáng sư cảnh giới là hắn lại hoảng sợ phát hiện, dưới áp lực mạnh mẽ này, mình ngay cả tự bảo vệ cũng rất khó khăn, chứ đừng nói là bang trợ kẻ khác. Tô Việt sững sờ nhìn mọi chuyện, hắn giống với Lạc Nhu, không bị uy áp công kích. Thế nhưng, hắn nắm rất rõ thực lực của Dung Thân Vương, nhìn tử sắc quang mang quanh thân thể Dung Thân Vương trong ba động kịch liệt mà không ngừng rụt lại, trong lòng hoảng sợ. Niệm Băng này chỉ là ngồi ở chỗ đó bất động, vẫn có thể tạo ra áp lực lớn như vậy cho mọi người ở đây, thực lực thật cường đại! Thần giáng sư, đây tuyệt đối là thực lực chỉ có thần giáng sư mới có thể đạt tới, thậm chí còn là cảnh giới cao hơn cả thần giáng sư, nếu không, lão huynh đệ Dung Thân Vương của mình cũng không thống khổ như thế.
Áp lực đến nhanh, đi cũng nhanh, trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi, mọi người toàn thân đột nhiên nhẹ bẫng đi, khôi phục bình thường, Niệm Băng mỉm cười, gật đầu với Tô Việt, nói: "Tô tướng, vãn bối thất lễ rồi, thế nhưng, nếu vãn bối không thể hiện ra, nhất định Tô tướng cũng rất khó tin tưởng. Hiện tại, ta nghĩ ngài sẽ không còn nghi hoặc gì nữa." Áp lực biến mất, người đầu tiên đứng lên chính là Tích lỗ, sau đó mới đến Dung Thân Vương, Phượng Nữ, Ngọc Như Yên, còn Mộc Tinh thì toàn thân mềm nhũn ngồi tại chỗ thở hổn hển, ánh mắt mê man, hiển nhiên vẫn còn chìm trong uy áp kinh khủng kia. Lúc này, Niệm Băng vì thôi động kim cầu trong Hoàng Cực, Thiên Nhãn dung hợp huyệt để sinh ra uy áp, mà toàn lực phát động tinh thần lực, mặc dù bề ngoài thì hắn không có biến hóa gì, nhưng đạo não hắn lại không ngừng suy yếu.
Thực lực thường thường có thể chứng minh tất cả, nếu chỉ với một mình Băng Tuyết nữ thần tế tự, Tô Việt cũng không kiêng kỵ.
Nhưng lúc này có thêm một Niệm Băng thâm bất khả trắc, hắn không thể không suy nghĩ. Theo như Niệm Băng nói, bất luận kỵ sĩ đoàn cường đại nào, trước thần giáng thuật thì chẳng có gì là may mắn. Hắn đang do dự, hiện tại hắn có hai lựa chọn. Một, chính là giết chết toàn bộ sứ giả ở đây, kể cả Niệm Băng, sau đó lập tức phát động chiến tranh với tam quốc; hai, chính là tại nhượng bộ. Vừa nghĩ, ánh mắt hắn vừa chuyển về phía Dung Thân Vương, đánh tín hiệu.
Dung Thân Vương lắc đầu với hắn, tay để dưới bàn làm mấy thủ thế với Tô Việt. Tô Việt liền hiểu ý của hắn. Trong lòng thầm than một tiếng, nói: "Được, chúng ta thương lượng một chút về chi tiết hòa đàm. Vốn Hoa Dung đế quốc chúng ta cũng rất có thành ý, nếu Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan tam quốc đã kết thành đồng minh, Hoa Dung chúng ta nguyện cùng các ngươi sống hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau.”
Bị thực lực uy hiếp, rồi lại được Dung Thân Vương phát ra thủ thế dưới bàn, nói cho hắn rằng trong mấy người đối phương không có một ai dễ đối phó. Từ tinh thần lực uy áp của Niệm Băng lúc trước là có thể nhìn ra thực lực của đối phương, đồng thời Dung Thân Vương còn nói cho Tô Việt, một mình mình thì cũng vô pháp đối phó với Niệm Băng, như vậy, cũng giống như với nói cho Tô Việt biết, chỉ cần vài người ở đây chạy đi thì cho dù Dung gia thân vệ cũng tuyệt đối không thể ngăn trở. Huống chi đây là ở Hoa Dung đế quốc, một khi tam quốc sứ giả bị tập kích, thì tương đương với việc bức tam quốc lập tức phát động công kích với Hoa Dung đế quốc.
Song phương không ngừng cò kè mặc cả, từ từ đi đến nhất trí, sau đó, là có thể nhìn ra được năng lực cao thấp thế nào, Mộc Tinh chỉ thỉnh thoảng có thể nói một câu. Phía tam quốc, phụ trách đàm phán chính là Niệm Băng và Lạc Nhu, hai người mỗi lần đưa ra vấn đề và nghi vấn đều chính xác, không kém gì Tô Việt. Đồng thời càng đàm phán, Niệm Băng càng ngày càng bội phục vị tể tướng Tô Việt cùng nổi danh với gia gia này. Lạc Nhu và hắn liên thủ, mặc dù trí tuệ cũng không hề thua kém, nhưng ở kinh nghiệm và khả năng bao quát vấn đề, còn có chênh lệch không nhỏ, thêm một Niệm Băng, mới miễn cưỡng bình thủ với Tô Việt. Trải qua gần một canh giờ đàm phán, song phương cuối cùng cũng đạt được nhất trí. Tam quốc thống nhất ký lên hòa bình hiệp ước, quy định song phương trong hai mươi niên không được xâm phạm lẫn nhau. Mà Hoa Dung đế quốc vì tỏ vẻ thành ý, trong vòng hai mươi năm hiệp ước, không được tu kiến công sự phòng ngự gì ở trong vòng năm trăm dặm quanh biên cảnh của Kỳ Lỗ đế quốc và Áo Lan đế quốc, đồng thời, Hoa Dung đế quốc phải mở sơn đạo kia nối liền với Lãng Mộc đế quốc, cho phép thương nhân của Lãng Mộc đế quốc thông thương, bởi vì lúc trước xâm chiếm Áo Lan đế quốc, Hoa Dung đế quốc còn cần bồi thường Áo Lan đế quốc một vạn tử kim tệ, vốn Mộc Tinh còn muốn tranh thủ đòi Hoa Dung đế quốc nhiều hơn, nhưng Tô Việt rất kiên trì, cuối cùng cũng chỉ là lấy lại được chừng ấy. Điều trọng yếu nhất đương nhiên là không được phép xây dựng công sự phòng ngự năm trăm dặm quanh biên cảnh của Kỳ Lỗ và Áo Lan, đồng thời, cũng không được đóng quân trong vòng năm trăm dặm đó, trên mảnh đất trống trải này, tam quốc sẽ phái một trung đội nghìn người trông coi, mà phòng ngự của Hoa Dung đế quốc phải đặt ngoài năm trăm dặm. Cũng bởi điều này, đàm phán mới phải duy trì lâu như vậy, Niệm Băng phối hợp chặt chẽ với Lạc Nhu, cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt của Hoa Dung, chiếm được ưu thế trong đàm phán.
Sau khi đại biểu của tam quốc ly khai Thiên điện, Hoa Dung đế quốc tể tướng Tô Việt không khỏi thấy đại não ong ong, vừa mới đứng lên, đã lảo đảo, may mắn là còn có Dung Thân Vương đỡ hắn, mới không bị ngã sấp xuống. Dung Thân Vương ân cần hỏi: "A Việt, ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe?”
Tô Việt thở dài một tiếng, nói: "Già rồi, không thể so với năm đó được. Đấu trí một ngày với đám tiểu bối này, thật sự quá mệt mỏi. Lão Dung! Ngươi đúng, mấy người bọn họ đều quá xuất sắc. Chỉ cần có Niệm Băng và Lạc Nhu kia, sợ là Hoa Dung đế quốc chúng ta muốn thống nhất đại lục, cơ hồ là chuyện không thể hoàn thành được, không được, ngày mai ta sẽ góp lời với bệ hạ. Hôm nay ký hạ hợp ước hai mươi năm, nhất định phải tuân thủ, lão Dung, ngươi biết không? Ta đột nhiên phát hiện một vấn đề, một vấn đề quá sai lầm. Chúng ta đều quá dựa vào năng lực của chính mình. Ít chú ý đến việc bồi dưỡng thế hệ tiếp cận, một khi chúng ta trăm năm, Hoa Dung đế quốc phải do ai chống đỡ? Lão Dung, ngươi không hối hận chứ?
Dung Thân Vương lắc đầu, nói: "Ta chưa bao giờ vì chuyện đã xảy ra rồi mà hối hận, A Việt, chúng ta quả thực cũng nên bồi dưỡng người kế tục cho sớm.”
Lần này nhìn từ bề ngoài đàm phán, thu được lợi ích lớn nhất đương nhiên là Áo Lan đế quốc, nhìn sâu vào trong, Lãng Mộc đế quốc và Băng Nguyệt đế quốc mơi là kẻ thu được lợi ích lớn nhất. Niệm Băng cũng không đi cùng mọi người phản hồi Quốc Tân Quán, mà là một mình tới Huyết Sư giáo, trực tiếp bảo Huyết Sư thất lão phái người đưa tin đã đạt thành hiệp nghị về Băng Nguyệt thành cho Tuyết Phách, hơn nữa còn bảo Tuyết Phách chuyển cáo cho Yến Phong, trong một khoảng thời gian ngắn mình sẽ không quay về Băng Nguyệt thành, tứ quốc công luận đại hội đã hoàn toàn kết thúc, hắn hiểu, chỉ cần còn Tô Việt, vậy thì, Hoa Dung đế quốc sẽ ngừng xâm lược.
Bởi vì phượng hoàng đại điển đã gần kề, để có thể tranh thủ thời gian tạo quan hệ với phượng tộc, đoàn người Niệm Băng cũng không dừng lại lâu, sau khi kết thúc đàm phán thì liền rời Đô Thiên thành. Khi bọn hắn ra đi tới cửa bắc của Đô Thiên thành, ánh dương phía tây đã phủ đỏ chân trời. Tam quốc sứ giả tụ tập cùng nhau, mấy trăm người của Lãng Mộc đế quốc dùng mấy mã xa vây quanh.
Lúc này, tam quốc sứ đoàn không đi tiếp, mà ngừng lại, bọn Niệm Băng xuống mã xa, đi tới trước sứ đoàn Áo Lan đế quốc, Ngọc Như Yên và Lạc Nhu cũng xuống.