[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Niệm Băng thản nhiên cười nói: "Những gì ta muốn thì sớm đã đạt được rồi, Lãng Mộc đế quốc các ngươi cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn ta. Ta sở dĩ nguyện ý giúp ngươi trừ khử thần nhân kia, là vì lo nghĩ cho Ngưỡng Quang đại lục, cũng là vì lo nghĩ cho tam quốc chúng ta liên minh." Hắn dẫu sao thì cũng không thể nói cho Mộc Tinh biết, Băng Nguyệt đế quốc cũng nằm trong sự khống chế của ta, chẳng lẽ ngươi có thể đem cả quốc gia giao cho ta sao?
Mộc Tinh ngây ra một lúc, nói: "Ta cần suy nghĩ thêm một chút. Tứ quốc công luận đại hội ngày kia mới bắt đầu, trước lúc đó, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.”
Niệm Băng đứng lên, nói: "Ta xin cáo từ. Mộc Tinh, ngươi là một nữ hài tử thông minh, kỳ thật, chính trị là chuyện của nam nhân, cần gì phải vất vả lo nghĩ như vậy chứ? Cứ làm công chúa không tốt sao?”
Nhìn bóng lưng Niệm Băng rời đi, trong mắt Mộc Tinh toát ra một tia mê hoặc, đúng vậy!
Mình chỉ là một nữ nhân, tham dự vào chính trị thì có gì tốt? Niệm Băng này rốt cuộc thì là ai, có thể giết chết Trát Mộc Luân, thực lực của hắn chẳng phải là cũng đạt tới độ cao như vậy, thế nhưng, hắn vẫn còn thật trẻ!
Cơm tối thì mọi người ăn ngay tại Quốc Tân Quán, đêm khuya, bầu trời đen nhánh vì âm vân mà không có một tia sáng. Tích Lỗ cơm nước xong liền trở về phòng tiếp tục tu luyện, Long Linh tam nữ có lẽ là bởi vì Niệm Băng nói muốn chung chăn mà sớm bỏ chạy về phòng. Niệm Băng một mình một người phi thân lên nóc Quốc Tân Quán, nhìn bầu trời đêm đen nhánh.
Băng Tuyết nữ thần tế tự đi rồi, tâm tình của Niệm Băng cũng dễ chịu một chút, dù sao, có nàng ở đây thì sẽ có nhiều phiền toái. Chỉ là, nhãn thần mà Băng Tuyết nữ thần tế tự trước khi ly khai nhìn mình tựa hồ có chút quái dị, nàng rốt cuộc muốn gì? Sau khi trở về có hạ thủ đối với phụ mẫu mình không? Không, sẽ không. Nếu nàng muốn làm như vậy, sẽ không đợi đến ngày hôm nay, ba ba, mụ mụ, các người hãy chờ.
Sau trăm ngày nữa, ta phải đi đón các người trở về. Rốt cục các người cũng có thể hưởng thụ những tháng ngày vui vẻ rồi, khi các người nhìn thấy nhi tử đã lớn lên thành người, còn có ba thê tử xuất sắc, nhất định sẽ rất cao hứng. Các người sẽ không còn cực khổ nữa. Ta nhất định sẽ tìm được một mảnh thiên đường, mang theo các người cùng tới ẩn cư. Để các người có được lạc thú của người già.
Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cho trên bầu trời lộ ra mấy vì sao, nhìn bầu trời sao sáng lên rồi lại bị sương mù che chắn, Niệm Băng không khỏi nhớ tới mọi chuyện phát sinh trên Thần Chi đại lục.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể khẳng định được chuyện kia của mình và Tạp Áo đến tột cùng là ảo giác hay thực sự tồn tại. Khi hắn tỉnh dậy trong Sinh Mệnh hồ, Tạp Áo căn bản giống như chưa có chuyện gì phát sinh, lại khôi phục vẻ băng lãnh của nàng. Tứ đại chân thần, đều là những tồn tại không nên thuộc về thế giới này. Cuộc chiến tiếp theo của bọn họ, lúc nào sẽ bắt đầu đây?
Tinh quang bị mây đen ngăn cản, chung quanh lại trở thành hắc ám. Niệm Băng nằm trên nóc phòng nhìn bầu trời đen như mực, tâm hắn tĩnh lặng, nơi mi tâm, năng lượng hợp nhất của Thiên Nhãn huyệt và Hoàng Cực huyệt bình ổn vận chuyển. Khối kim sắc thực thể năng lượng không rõ ẩn chứa cái gì. Lệ Trung huyệt ở ngực ngay khi mở ra đã vì năng lượng tử vong hoàn toàn áp súc ngưng tụ, đề thăng tới chung cực cảnh giới. Đáng tiếc, cũng là vì năng lượng tử vong khổng lồ đó, khiến cho hắn không thể sử dụng được năng lực của khiếu huyệt này. Tạp Áo và Thiên Hương từng nói với hắn, nếu có một ngày, hắn có thể hoàn toàn khống chế tử khí và sinh khí trong thân thể. Vậy thì, hắn có thể đạt tới cảnh giới chân thần, dù cho vẫn kém tứ đại chân thần bọn họ, nhưng cũng không kém quá xa.
Niệm Băng trong lúc tu luyện cũng từng thử xem xét Lệ Trung huyệt, thế nhưng, Thiên Nhãn huyệt chí ít còn có thể điều động tinh thần lực, chỉ là vô pháp dùng tinh thần lực thực thể công kích mà thôi, nhưng Lệ Trung huyệt này tập trung tử vong hắc cầu lại giống như một khối thiết bản, vô luận hắn thử nghiệm thế nào, đều không thể dùng tinh thần lực cảm nhận được năng lượng bên trong. Mỗi một lần điều tra, ngược lại sẽ đem đến cho hắn cảm giác chán nản bực bội, sau đó hắn đã không còn điều tra thêm nữa, tất cả có để thuận theo tự nhiên. Có lẽ chỉ có sau khi khai thông mấy khiếu huyệt còn lại, năng lượng tử vong trong Lệ Trung huyệt này mới có thể khai mở được không chừng.
Hôm nay Mộc Tinh mặc dù không đưa có hắn một câu trả lời thuyết phục, nhưng Niệm Băng tin tưởng, Mộc Tinh hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác, hợp tác với mình mới là con đường tốt nhất cho Lãng Mộc đế quốc. Sau khi kết thúc chuyện tình lần này, mình cũng sẽ không tham gia vào chính trị nữa, chỉ cần đại lục bình ổn, dù cho đám ngụy thần từ Thần Chi đại lục đến tìm phiền toái, cũng không phải dễ dàng mà thành công được. Niệm Băng tin tưởng, Ngưỡng Quang đại lục hiện tại, tuyệt không hề kém so với Di Thất đại lục lúc trước, Thần Chi đại lục dù có ý đồ, cũng tuyệt không dễ thành công, huống chi, sự hấp dẫn của Ngưỡng Quang đại lục đối với bọn họ chính là sự hưởng thụ như ở thiên đường, nếu hủy diệt nhân loại, bọn họ cũng chỉ thu được một nơi tốt hơn Thần Chi đại lục một chút mà thôi, nghĩ thông suốt điều này, Niệm Băng cũng không còn quá lo lắng cho Ngưỡng Quang đại lục nữa.
Mỉm cười, trong mắt Niệm Băng toát ra một tia thần quang, tứ quốc công luận đại hội bàn về cục diện ngày đó, từ tình hình hiện tại, đã hoàn toàn tại nằm trong lòng bàn tay của chính mình, tính toán thời gian một chút, từ giờ cho đến Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển của phượng tộc cũng không còn xa, trước trăm ngày ước định với Băng Tuyết nữ thần tế tự, và ngày chí âm để triệu hoán Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, mình cũng đủ thời gian cùng đi với Phượng Nữ các nàng một lần, nói như vậy, cho dù phượng tộc có phiền toái gì, không chừng mình cũng có thể giúp đỡ một chút, vừa tưởng tượng đến dáng vẻ hưng phấn của Phượng Nữ, Niệm Băng càng thấy quyết định của mình là phi thường chính xác.
Xoay người đứng lên, lúc này đêm đã dần dần thâm, đại bộ phận dân chúng ở Đô Thiên thành đều đã tiến vào mộng đẹp. Mình cũng trở về ngủ sao? Niệm Băng mỉm cười, trong lòng đã có một ý nghĩ.
Được gió nhẹ nâng đỡ, hắn trườn người xuống tường ngoài của Quốc Tân Quán, mặc dù Quốc Tân Quán chung quanh thủ vệ sâm nghiêm, nhưng đối với cao thủ như hắn mà nói, thủ vệ căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to.
Không phát ra thanh âm gì, Niệm Băng đã đi tới trước một cửa sổ, theo tinh thần lực khống chế, phong nguyên tố ngưng kết, lặng lẽ chui vào bên trong then cửa, tay kéo nhẹ, cửa sổ đã mở ra, thân thể Niệm Băng giống như một làn khói nhẹ nhẹ nhàng chui vào, cũng thuận tay đóng cửa sổ lại.
Trong phòng còn tối đen hơn bên ngoài, lúc Niệm Băng vừa mới vững chân, trong lòng đột nhiên báo động, một đạo ám hồng sắc quang mang từ phía sau đặt trên bờ vai hắn, thanh âm trầm thấp của Phượng Nữ vang lên, "Người nào?”
Niệm Băng lén vào phòng, chính là phòng của Phượng Nữ ba người, hắn vốn tới để thâu hương thiết ngọc, lại không nghĩ rằng Phượng Nữ phản ứng nhanh như vậy. Một luồng nóng rực xuất hiện trên tay kia của Phượng Nữ mặc dù là đấu khí, nhưng cũng có công hiệu chiếu sáng chung quanh. Khí tức nóng rực trên Ly Thiên thần kiếm khiến Niệm Băng không dám di chuyển, hắn mặc dù rất tin tưởng vào sự cứng rắn của thân thể mình, nhưng vẫn không dám dùng thân thể đối chọi với lợi khí cấp bậc thần khí này.
"Ta nói này lão bà, chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát thân phu sao?" Niệm Băng có chút xấu hổ hỏi.
"Á! Sao lại là chàng ?" Không khí nóng rực biến mất, Ly Thiên kiếm đã trở lại vỏ, Cửu Ly đấu khí trên tay vẫn thiêu đốt như trước. Phượng Nữ kinh ngạc nhìn Niệm Băng, không biết là vì hỏa diễm chiếu xạ hay là vì ngượng ngùng, khuôn mặt Phượng Nữ đã hồn hồng, xinh tươi mơn mởn, hết sức động nhân.
Niệm Băng đến đã đánh thức Băng Vân và Long Linh vốn đã tiến nhập minh tưởng. Trong lúc nhất thời, ba đôi mắt đẹp đều tập trung trên người hắn, đã muộn thế này, Niệm Băng lén đến, còn có thể là chuyện gì chứ. Tam nữ nhất thời đều ngượng ngùng, mắt nhìn Niệm Băng, cùng đợi hắn giải thích.
Niệm Băng có chút xấu hổ nói: "Ta chỉ là tới gặp các nàng. Không nghĩ tới các nàng đã ngủ rồi.”
Phượng Nữ cười nói: "Lời này của chàng chỉ có thể gạt quỷ, đến gặp chúng ta sao chàng không đi cửa chính? Lén lén lút lút, vừa nhìn đã thấy chẳng có gì hảo tâm cả.”
Niệm Băng đưa tay ra kéo Phượng Nữ, "Ta không ngủ được, lại không muốn kinh động người khác, từ bên ngoài tiến vào thì thấy tiện hơn.”
Phượng Nữ né tránh tay của Niệm Băng, xoay người chạy đến bên cạnh Băng Vân, nhấc chăn rồi chui vội vào, khiến cho Băng Vân phải phát thét lên. Phượng Nữ nói: "Hắn khẳng định không hảo tâm gì, các muội muội, chúng ta cũng không thể để hắn đạt được mục đích." Nàng trốn đi, nguồn ánh sáng duy nhất trong phòng biến mất, cả phòng lại rơi vào bóng tối, không khí nhất thời xuất hiện vài phần khác thường, với Thiên Nhãn huyệt của Niệm Băng đương nhiên có thể thấy được mọi thứ trong phòng. Nhưng hắn cũng không muốn phá hủy bầu không khí hiện tại, cũng không khai mở năng lực của Thiên Nhãn huyệt, đặt mông ngồi xuống giường Phượng Nữ.
Niệm Băng cười khổ nói: "Nói như ngươi, ta đến gặp lão bà của mình lại trở thành đạo tặc hái hoa, ta thật oan uổng! Mấy ngày nay còn không có cơ hội tâm sự cùng các nàng, ta đây không phải cố ý tới tìm các nàng sao?”
Long Linh cười khúc khích, nói: "Lời này của chàng cũng không lừa được cả thiếp. Ban ngày mới nói là muốn hòa chúng thiếp chung chăn, ban đêm lại lén chạy tới. Được rồi, chàng muốn cùng chúng ta nói chuyện phiếm, Phượng Nữ tỷ tỷ cũng nhường giường cho ngươi, ngươi cứ ngồi ở đó nói chuyện là được rồi." Vừa nói xong, cũng vội vàng kéo chăn trùm lên thân thể của chính mình, tựa hồ chỉ sợ Niệm Băng sẽ lén lao bổ vào nàng.
Niệm Băng cười khổ nói: "Linh nhi, ta biết nàng thông minh nhất mà, ta thật vất vả mới tới được đây, các nàng cũng phải có một người cho ta ôm chứ, như vậy ta sẽ giao lưu tốt hơn các nàng hơn!”
"Phi, ai muốn giao lưu cùng ngươi, Linh nhi muội muội không nên mắc mưu hắn." Phượng Nữ dùng chăn trùm kín thân mình và Băng Vân, các nàng đều biết Thiên Nhãn của Niệm Băng có thể nhìn rõ mọi thứ, vội vàng che đậy tấm thân mềm mại chỉ mặc áo ngủ.
Niệm Băng thấy tam nữ không hề có sơ hở, mà mình lại không thể dùng sức mạnh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nằm xuống giường Phượng Nữ, không hề lên tiếng, cảm nhận bóng tối chung quanh, nghe tiếng thở không yên định của tam nữ, ngửi mùi thơm toát ra từ cơ thể các nàng, lòng hắn có chút mê say.
Long Linh tam nữ đương nhiên không thật sự muốn kháng cự Niệm Băng, chỉ là các nàng ba người cùng một chỗ, ai cũng không dám cùng Niệm Băng thân thiết, nhưng ở bên trong lòng lại vẫn có vài phần kỳ vọng, thấy Niệm Băng lúc trước còn đang suy nghĩ biện pháp để chiếm tiện nghi giờ lại đột nhiên không có tiếng động, tam nữ không khỏi cảm giác được có chút kỳ quái, Lam Thần hỏi dò: "Niệm Băng, ngươi không phải muốn nói chuyện phiếm với chúng ta sao? Sao không lên tiếng?”
Niệm Băng thông minh, từ giọng nói của Lam Thần đã thấy ra nhiều thứ, cố tình bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Ta có ba lão bà, thế nhưng, lại chẳng ai muốn cho ta thân thiết, thật sự là thương tâm! Không có tâm tình nói chuyện phiếm, ta ngủ đây, các nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, kéo chăn trùm lên đầu. Động tác của hắn mặc dù là như thế, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, nghe ngóng động tĩnh của tam nữ.
Thông qua tinh thần lực cảm nhận, Niệm Băng phát hiện Lam Thần nhẹ nhàng huých Phượng Nữ, nói khẽ với Phượng Nữ: "Tỷ tỷ, chàng không thật sự tức giận chứ? Chàng cả ngày mệt nhọc, nếu không, nếu không…”
Phượng Nữ hì hì cười, cố ý nói to: "Hắn vì việc nhỏ ấy mà tức giận? Vậy thì hắn cũng không phải Niệm Băng rồi, muội muội, muội cũng không nên mắc mưu hắn! Chúng ta là cùng chiến tuyến, hắn buồn ngủ, cứ để hắn ngủ ngon. Cùng lắm thì hôm nay tỷ và muội chật chội một chút.”
Niệm Băng cười khổ, vẫn là Phượng Nữ hiểu mình nhất! Xem ra, tối nay muốn chiếm tiện nghi là không thể rồi. Hắn đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại phát hiện Long Linh bên kia di chuyển, Long Linh lặng lẽ nhấc chăn ra.
Phòng này vốn là có hai giường, khoảng giữa cũng không phải rất lớn, bây giờ mang đến ba chiếc, hai bên trái phải chỉ cần đưa tay là có thể chạm, Long Linh lặng lẽ đưa tay mò sang bên Niệm Băng, nắm lấy bàn tay hắn khẽ nhéo nhéo, tựa hồ đang an ủi hắn, bảo hắn không nên tức giận. Nắm bàn tay mềm mại ấm áp của Long Linh, trong lòng Niệm Băng cảm thấy ấm áp, dù sao, Linh nhi vẫn là mềm lòng nhất! Dù cho biết rõ mình giả bộ, nhưng vẫn lo lắng. Cầm chặt bàn tay của Long Linh, khe khẽ đích vuốt ve, da thịt vô cùng mịn màng, Niệm Băng dần dần nóng lên.
Động tác của Long Linh phi thường cẩn thận, trong phòng lại rất tối, không hề khiến Phượng Nữ và Lam Thần chú ý, Phượng Nữ mặc dù cho rằng Niệm Băng giả bộ, nhưng sau khi nàng mở miệng, thấy Niệm Băng vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng không còn chắc chắn như trước. Từ sau khi Niệm Băng chết một lần, bất luận là nàng hay là Lam Thần, đều thêm coi trọng Niệm Băng hơn trước kia, bao gian nan thì hắn mới trở về được, Phượng Nữ thật sự không muốn để hắn có chuyện gì không vui. Huống chi, các nàng đều đã xác định sẽ gả cho hắn, để hắn thân thiết một chút thì có sao? Nghĩ tới khoảng thời gian từ trước đến nay vẫn duy trì khoảng cách với Niệm Băng, cự tuyệt đủ loại thỉnh cầu thân thiết của hắn, Phượng Nữ trong lòng không khỏi có chút áy náy, nhưng nàng dù sao vẫn còn tấm thân xử nữ, đây lại là trên giường, thấp giọng hướng về phía Lam Thần bên cạnh nói: "Nếu không, muội đi bồi tiếp hắn?”
Nghe Phượng Nữ nói như vậy, Lam Thần cực kỳ xấu hổ, một màn trước đây lại hiện lên trước mắt, vội vàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đi đi. Tỷ là đại tỷ, cũng nên đến phiên tỷ rồi."