[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù

Chương 111 : Lại một người có tiên thiên lĩnh vực (thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Niệm Băng nheo lại ánh mắt nhìn về phía Băng Vân: "Ngươi bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày sao? Nếu ngươi nguyện ý cùng ta lên giường mà nói ta còn có thể nghĩ một chút về đề nghị của ngươi. Bất quá, một lần chỉ có thể đi một thước, phỏng chừng thời điểm tới Băng Thần tháp, ngươi đã bảy tám mươi tuổi. Nói không chừng, sanh cho ta một đống hài tử rồi, ha ha ha ha." "Ngươi ……" Băng Vân giơ tay hướng trên mặt Niệm Băng quạt đến. Niệm Băng mắt lóe hàn quang, túm lấy cánh tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng: "Ngươi cho rằng chính mình là vũ sĩ sao? Thu hồi móng vuốt của ngươi đi." Nói rồi cầm tay Băng Vân hất mạnh ra ngoài. Thiên Huyễn Băng Vân, từ nhỏ đến lớn chưa khi nào chịu qua vũ nhục như vậy. Bộ ngực đầy đặn phẫn nộ không ngừng phập phồng, nhưng hắn cũng không động thủ lần nữa, "Ngươi không xứng trở thành một ma pháp sư cao quý. Vũ nhục được ta ngươi rất đắc ý phải không? Tốt, ta bây giờ nói cho ngươi một sự kiện, nghe xong ngươi sẽ tỉnh táo ra một ít. Cha mẹ của ngươi chưa chết." Đang tiếp tục ăn thức ăn, Niệm Băng toàn thân chợt cứng đờ, trong mắt thần quang tăng vọt, nhìn Thiên Huyễn Băng Vân trong lòng không khỏi run lên, hắn chồm qua mặt bàn "Ngươi, ngươi nói cái gì?" Băng Vân nhìn lạnh lùng Niệm Băng nói: "Ta nói, cha mẹ của ngươi cũng chưa chết. Năm đó trận chiến ấy sư phụ cũng không có giết cha mẹ ngươi, chỉ là đưa bọn họ sau khi phong ấn giam giữ mà thôi, đương nhiên, bị phong ấn trong hàn băng, tình huống bọn họ khi nào cũng có thể phát sinh biến hóa, cho nên địa phương giam giữ bọn họ, chỉ có ta cùng sư phụ biết, bây giờ, ngươi có phải là nên suy nghĩ một chút về đề nghị của ta." Bịch bịch, bịch bịch ……, tim Niệm Băng không ngừng đập nhanh hơn, khuôn mặt anh tuấn bởi vì kích động mà có vẻ có chút đỏ lên, nội tâm giống như ba đào mãnh liệt phập phồng, cha mẹ không chết, mừng như điên không ngừng xâm nhập trái tim hắn, bất tri bất giác, Niệm Băng nắm chặt hai đấm, tâm tình kích động thay cho cừu hận. Ngay lúc đó trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, phải đem cha mẹ từ nhà giam cứu ra. Nhớ tới cha mẹ chịu khổ trong Băng Thần tháp. Vành mắt Niệm Băng không khỏi đỏ lên, hai đấm nắm chặt run nhè nhẹ. Nhìn thấy trong mắt Niệm Băng tình cảm phức tạp lưu lộ, trong lòng Băng Vân đột nhiên mọc lên một tia cảm giác quái dị. Nam nhân trước mặt này tựa hồ không đáng ghét giống vừa rồi. "Bây giờ. ngươi có phải là nên quyết định theo ta cùng đi Băng Thần tháp chưa? Có lẽ, sư phụ sẽ cho ngươi gặp gặp mặt cha mẹ lần cuối cùng ." Băng Vân lạnh lùng thốt. Niệm Băng nhìn Băng Vân có chút khác thường, "Ngươi vừa rồi nói, địa phương giam giữ cha mẹ ta chỉ có ngươi và sư phụ của ngươi biết, thật không?" Băng Vân đột nhiên cảm giác được có chút không ổn, nhưng lại không biết này không ổn ở chỗ nào, "Không sai, chỉ có ta và sư phụ mới biết được." Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Hảo. Ta hiểu được rồi. Băng Thần tháp ta sẽ đi." Thần sắc hắn một lần nữa khôi phục bình thường, lại cầm lấy chiếc đũa, chậm rãi ăn thức ăn trên bàn. Hắn vì sao bình tĩnh như vậy, trong lòng Băng Vân có chút ít nghi hoặc, ánh mắt nhìn Niệm Băng đã thay đổi. "Phục vụ, thiếu gia chúng ta đến đây. Trên lầu nhã gian còn giữ chỗ không." Một thanh âm khỏe khoắn vang lên, từ ngoài cửa đi vào hơn mười người, rõ ràng, đại bộ phận mọi người là tùy tùng, bọn họ ôm thốc một người thanh niên quần áo hoa lệ đi vào, thanh niên mặc dù tướng mạo không tầm thường, nhưng sắc mặt lại có vẻ có chút tái nhợt, một đầu tóc dài màu vàng cùng kim sư tử trước ngực dấu hiệu tượng trưng cho thân phận cao quý của hắn. Người phục vụ gật đầu cúi người nghênh đón "Nguyên lai là Tiểu vương gia đến đây, mau mời mau mời, nhã gian vẫn lưu cho ngài." Niệm Băng ngẩng đầu liếc mắt nhìn thanh niên kia, khinh thường một tiếng: "Lại là một Tiểu vương gia, buồn cười, thực buồn cười. Như thế nào trên đời này người không biết xấu hổ nhiều như vậy." Niệm Băng thanh âm mặc dù không lớn, nhưng thủ hạ thanh niên này hiển nhiên đều là người phi thường, nhất thời mười ánh mắt hướng bàn bọn họ phóng tới, trong đó vài người đã nhắm bàn Niệm Băng đi tới. "Ai chà, có cô nương đẹp để thưởng thức đây." Thanh niên phất phất tay, các thủ hạ nhất thời dừng lại, hắn chậm rãi đi đến bàn của Niệm Băng, liếc mắt nhìn Niệm Băng sau khi ánh mắt dừng lại trên mặt Băng Vân: "Vừa rồi là con chó nầy cắn bậy, tự mình động thủ cắt đầu lưỡi đi, ta tha cho ngươi một mạng." Niệm Băng lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, "Tốt thôi! Ngươi nguyện ý tự mình cắt đầu lưỡi, ta có thể tha cho ngươi một mạng, cặn bã Dung gia nên rửa sạch." Thanh niên âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đã tự mình muốn chết, vậy đừng trách ta. Động thủ, chỉ lưu lại cho hắn chút hơi thở." Thân ảnh chợt lóe, hai gã tùy tùng nhanh như chớp đến bên cạnh Niệm Băng, hai bàn tay to hướng trên vai hắn ấn xuống. Đột nhiên, bọn họ thấy hoa mắt, vốn Niệm Băng đang ngồi ở chỗ đó đột nhiên biến mất, chờ khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện Niệm Băng không biết khi nào thì đã đứng ở bên người thanh niên kia, trên một tay còn cầm một thanh đao kỳ hình quái trạng lóe ra ngân quang. Niệm Băng dùng lực ấn vào cổ thanh niên kia, ánh mắt trở nên dị thường lạnh như băng. "Ngươi, ngươi định làm gì?" Thanh niên bởi vì bị ấn ở cổ thanh âm có chút khàn khàn. Niệm Băng hắc hắc cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không dùng đao giết ngươi, càng không dùng hắn cắt đầu lưỡi của ngươi, bởi vì, ta sợ huyết bẩn của ngươi ô nhiễm đao ta. Để cho thủ hạ ngươi thành thật chút, không sợ nói cho ngươi, ta là một gã ma pháp sư, muốn mệnh của ngươi chẳng qua là lật một chưởng đơn giản mà thôi." "Đừng, đừng có tới đây." Thanh niên hiển nhiên thực sợ hãi, thân thể đã bắt đầu run rẩy. Thủ hạ của hắn vốn âm thầm tiến lên nhất thời ngừng cước bộ. Băng Vân đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn thanh niên kia, hướng Niệm Băng nói: "Ngươi nghĩ sao? Sau trận đấu, ta sẽ lại tìm ngươi rồi." Nói xong, xoay người đi ra ngoài. Thủ hạ thanh niên muốn đi ngăn đón hắn, trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên, mỗi người tùy tùng này trên vai đều có hơn một cây nhũ băng. Niệm Băng nhìn thấy có chút hả hê, dám đối với người Băng Thần tháp động thủ, những người này cũng quả không biết tự lượng sức mình. Băng Vân đi rồi, Niệm Băng mỉm cười nhìn thanh niên trong tay nói: "Nếu ta nhớ không lầm, tên của ngươi là Dung Diệu a. Ân, đúng là trưởng tôn của Dung Phi, không sai chứ." Dung Diệu vừa nghe Niệm Băng nhắc tới tên mình, khí thế nhất thời thịnh lên mấy phân, "Hừ, ngươi đã biết ta là ai, còn không mau buông tay, tại trong Đô Thiên thành này, còn không ai có dũng khí đắc tội Dung gia chúng ta." Niệm Băng mỉm cười nói: "Nguyên lai là như vậy hả! Ta thật sự phải sợ hả! ngươi xem, tay của ta run rẩy quá đi mất." Ngân sắc quang mang trước mặt Dung Diệu lóng lánh, tựa hồ tùy thời đều có thể hạ xuống. "Ngươi, ngươi đừng có làm càn, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi là được." Niệm Băng hừ một tiếng, nói: "Từ nhỏ đến lớn, câu nói của ngươi tựa hồ không chắc chắn. Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, giết ngươi không phải bẩn tay của ta sao? bất quá. Xem bộ dáng của ngươi chắc tửu sắc quá độ, vì các cô nương trong Đô Thiên thành. Ta giúp họ trừng phạt ngươi một chút." Lạnh như băng cùng nóng rực hai loại khí tức đồng thời bốc lên, ma pháp khí tức rõ ràng có thể thấy được vòng quanh Niệm Băng và bọn Dung Diệu, khiến cho Dung Diệu các thủ hạ càng không dám nhúc nhích. Lấy ma pháp khống chế lực của Niệm Băng. Khống chế ma pháp khí tức đối phó Dung Diệu loại người cả sơ cấp ma pháp sư thực lực chưa từng có này quá đơn giản. Rét lạnh cùng nóng rực đồng thời xâm nhập thân thể Dung Diệu, hắn chỉ cảm thấy nửa người dưới chợt lạnh chợt nóng, toàn thân không ngừng run rẩy. Cảm giác kỳ dị không ngừng, bất tri bất giác, hắn tiểu tiện ra cả quần. Niệm Băng thanh âm đùa cợt ghé vào lỗ tai hắn vang lên, "Thế nào, tẩy rửa của băng cùng hỏa cũng được chứ. Yên tâm, ta nói rồi sẽ không giết ngươi. bất quá. Ngươi nghe nói qua bệnh liệt dương này chưa. Chỉ sợ ngươi từ nay về sau mất đi năng lực làm nam nhân ha ha ha ha." Trong tiếng cười ngân quang chợt lóe, thân thể Niệm Băng biến mất, toàn thân Dung Diệu mềm nhũn té ngã xuống đất. Các thủ hạ của hắn không đuổi theo Niệm Băng, tranh thủ đỡ Dung Diệu lên. Môi Dung Diệu đã biến thành màu tím xanh, hết lần này tới lần khác mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, "Giết, giết, giết hắn cho ta." Tướng mạo Dung Diệu, Niệm Băng nhớ rất rõ ràng, khi còn bé, khi dễ Niệm Băng nhiều nhất chính là hắn. Dung Diệu dựa vào là trưởng tôn Dung Phi, làm khó khăn một đám Dung gia tiểu bối. Niệm Băng nhớ rõ nhất chính là lần nọ Dung Băng xuất môn làm việc, Dung Diệu dẫn theo một đám người tìm đến hắn, chẳng những hành hung hắn, còn đi tiểu trên người hắn, mối nhục lúc ấy Niệm Băng nhớ rất rõ, lòng cừu hận khi đó bắt đầu dần sinh ra. Mặc dù sau Dung Băng trở về đã đánh đập bọn người Dung Diệu, nhưng từng chịu vũ nhục thì Niệm Băng không có một khắc nào quên. Hôm nay, khi Dung Diệu vào cửa một cái chớp mắt, hắn đã theo dấu hiệu trên người Dung Diệu và hình dạng hắn nhận ra Dung Diệu, hắn làm sao có thể không trả thù chứ? Nếu không phải lời nói Dung thân vương khiến cho hắn cảm xúc thâm sâu, sợ sớm đã hạ sát thủ rồi. Tân duệ ma pháp sư đại tái tiếp tục cử hành, Niệm Băng và Băng Vân không có gì lo lắng vì hai tổ đều có tên. Tên thứ hai của tổ thứ nhất Dung Băng đạt được, mà tổ thứ hai, Dung Cực lại thua Mộc Tinh, Mộc Tinh trong trận đấu đối mặt Dung Cực, vừa lên đến đã dùng tiên thiên lĩnh vực, Dung Cực thua cực kỳ buồn bực, ưu thế tiên thiên lĩnh vực thật sự rất rõ ràng, dưới tình huống lại không thể sử dụng ma pháp quyển trục, cơ hồ không có khả năng chống lại, dù sao, ma pháp thuấn phát lại như thế nào so với bát giai tiên thiên lĩnh vực chứ? Như vậy, bốn người tiến vào chung kết phân biệt là Niệm Băng, Băng Vân, Dung Băng cùng Mộc Tinh. Giai đoạn vòng loại đã xong, nghỉ ngơi hai ngày mới có thể triển khai chung kết. Niệm Băng mỗi buổi tối đều lặng lẽ tiến vào Dung thân vương phủ. Hắn căn bản cũng không cần xuất hồng ngọc sư tử Dung thân vương cho hắn, chỉ dựa vào dung mạo mình cùng Dung Băng giống nhau có thể dễ dàng tiến vào trong Dung phủ. Dung thân vương dạy bảo hắn thực kỳ lạ, không có gì giải thích, chỉ là đem lượng lớn lý luận tri thức nói cho Niệm Băng, để cho hắn ghi nhớ. Trí nhớ lực Niệm Băng mặc dù rất mạnh, nhưng Dung thân vương truyền dậy cho hắn thật sự nhiều tri thức lắm. Mỗi ngày qua đi vất vả quả thực hắn hao phí không ít tâm lực, nhất là các hệ đỉnh cấp ma pháp chú ngữ. Nhưng điều làm cho Niệm Băng rất hưng phấn là, trong mật thất Dung thân vương, ngay cả hắc ám ma pháp chú ngữ cũng có. Đối với hắn mà nói, mấy cái chú ngữ này cực kỳ quý. Niệm Băng cũng không nói cho Dung thân vương chuyện cha mẹ mình còn sống. Ngày đó sau khi trở về, hắn tỉnh táo suy nghĩ, đối với lời nói của Băng Vân hắn cũng không tin lắm. Dù sao, đây chỉ là lý lẽ một chiều của hắn thôi. Niệm Băng không dám hy vọng quá lớn, hy vọng càng cao, thất vọng càng nhiều. Dẫu vậy điều Băng Vân nói cũng khiến cho trái tim hắn loạn nhịp. Ít nhất, mục tiêu hành động phải có điều thay đổi. Hai ngày thời gian trôi qua rất nhanh, trận chung kết ngũ quốc tân duệ ma pháp sư đại tái rốt cục triển khai. Sáng sớm, Niệm Băng cáo biệt Phượng nữ đi tới hoàng cung. Trận đầu tiên là hắn cùng Dung Băng huynh đệ tranh đấu. Dưới sự an bài của Dung thân vương, cũng như ngày đấu với Dung Tích giống nhau. Dung Băng cũng không cùng Niệm Băng thật sự chiến đấu. Vừa lên đến trực tiếp nhận thua, khiến cho các ma pháp sư khác đang xem cuộc chiến rất là kinh ngạc, ngoại trừ Niệm Băng và Dung Băng ra, cũng không ai rõ huyền bí trong đó. Dung Phi tuyên bố Niệm Băng tiến vào trận chung kết. Mấy ngày này Dung Phi thực buồn bực, chẳng những bởi vì mệnh lệnh của Dung thân vương, mà còn vì người mà trưởng tôn mình đã gặp, hắn truy tra dấu vết cũng không phát hiện người phế đi cháu mình là ai. "Trận thứ hai, Băng Thần tháp Băng Vân, Lãng Mộc đế quốc Mộc Tinh, mời lên đài thi đấu." Băng Vân trang phục vốn như trước lụa trắng che mặt. Tới giai đoạn chung kết, chênh lệch thực lực đã giảm đi nhiều, ngoại trừ trận đấu Niệm Băng vừa xuất hiện đối thủ đã nhận thua. Trận Băng Vân cùng Mộc Tinh này cực kỳ mấu chốt, nếu Băng Vân chiến thắng, thì trận đấu cuối cùng là do hai đấu thủ của Băng Nguyệt đế quốc chiếm lấy. Nhiều lần thi đấu tới nay, chưa bao giờ phát sinh loại tình huống này. Trên đài, Mộc Tinh nhìn thấy Băng Vân, trên mặt toát ra một tia mỉm cười: "Ngươi nhận thua đi. Mặc dù pháp lực tuyệt đối của ngươi rất mạnh, nhưng biến hóa còn không bằng Niệm Băng. Tình huống không dùng ma pháp quyển trục, căn bản không thể cùng lĩnh vực ta chống lại. Cho dù cùng Niệm Băng chiến đấu, ta cũng không cho hắn thời gian ứng phó lĩnh vực của ta, chí ít có bảy thành thắng. Quán quân giới này, có lẽ đã định rồi." Băng Vân âm thanh lạnh lùng nói: "Cái đó cũng phải so qua mới biết được, đừng coi thường đối thủ của ngươi. Tiên thiên lĩnh vực mặc dù là biểu tượng cường đại, nhưng cũng không có nghĩa là hết thảy." Mộc Tinh lạnh nhạt cười, nói: "Thật không? Vậy ngươi thử xem đi." "Trận đấu bắt đầu." Dung Phi tuyên bố một tiếng, bay thối lui đến bên cạnh trận đấu, một trăm tên Đại ma pháp sư phát động toàn bộ ma pháp lực tại trận đấu chung quanh ngưng tụ phòng ngự cường đại kết giới, tuyển thủ có thể tiến vào trận chung kết đều là những người dẫn đầu, bọn họ một chút không dám sơ ý, chỉ sợ phòng ngự kết giới bị hai người chiến đấu phá hư nguy hiểm đến Hoa Thiên đại đế. Trong mắt Mộc Tinh lục quang chợt lóe, thân hình trong nháy mắt trôi nổi trên không, sinh mệnh khí tức khổng lồ mãnh liệt phát ra, lục sắc trong nháy mắt hướng cả trận đấu bao trùm, đúng là Đại địa nữ thần lĩnh vực. Băng Vân không một chút động, trơ mắt nhìn màu xanh biếc mênh mông kia nhắm đến mình cắn nuốt, ma pháp bào màu trắng không gió tự lay động, trước ngực băng hoa màu lam kia tản mát ra vầng hào quang sáng chói. Một tầng vầng sáng màu trắng lấy thân thể Băng Vân làm trung tâm trôi nổi giữa không trung khuếch tán, tốc độ khuếch tán cũng không mau, nhưng chỗ vầng sáng màu trắng đi qua, trong phút chốc biến thành thế giới Băng Tuyết, độ ấm kịch liệt giảm xuống. Khi dải lớn màu xanh biếc kia cùng màu trắng gặp nhau, thế nhưng không thể xâm nhập mảy may. Lục sắc thực vật tươi tốt sanh trưởng treo trên một tầng băng sương, hình thể ban đầu lan tràn nhưng mà đã dừng lại, chẳng những như thế, ngược lại có dấu hiệu co rút.