[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Dung Băng mỉm cười :” Đương nhiên ta đối với ngươi rất tự tin, nhưng ma pháp biến hóa của ngươi cũng không thể hơn ả được. Niệm Băng, nghe ta nói một câu đi, không cần phải giết chóc qua đáng đâu. Ta biết hôm nay trên trận đấu ngươi làm như vậy chủ yếu là vì ta , nhưng có nhiều cừu địch là không tốt, ngươi hiểu chưa?”
Trong mắt Niệm Băng hiện lên một tia lãnh quang :” Ca ca, người đã nhìn ra ”.
Dung Băng gật đầu nói :” Đáng tiếc, thật uổng công cho ngươi, cuối cùng ta đã thất bại.”
Niệm Băng cười lạnh nhạt, nói:” Trong trận đấu hôm nay, ma pháp sư của Áo Lưu nói gì với ta trên đài, người cũng nghe thấy mà . Hắn đã là địch nhân của ta, hơn nữa còn làm mất thể diện của Dung Thân vương, ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng.”
Dung Băng trong lòng thầm than, hắn biết Niệm Băng đối với Dung gia đã có ngăn cách từ trước, Cái chết của vợ chồng Dung Thiên đối với hắn có ảnh hưởng rất lớn, không thể vài câu an ủi thân tình mà có thể hóa giải được.
“ Niệm Băng, ta chưa khuyên ngươi làm điều gì, nhưng ngươi nhất định phải bảo vệ trái tim mình, đừng để ma quỷ cắn nuốt. Giết chóc quá độ chẳng những ảnh hưởng đến tâm của ngươi, mà còn ảnh hưởng đến ma pháp của ngươi, ngươi hiểu không ?”
Niệm Băng mỉm cười nói:” Ca ca, ta sẽ nhớ kĩ lời đó. Người yên tâm, giữa ân nhân và cừu nhân, ta có thể phân biệt rõ ràng. Cũng đã có người khuyên bảo ta như vậy, nhưng mà ta có thể không báo thù được sao? Ta không thể ! nếu là ngươi , ngươi cũng không thể. Kẻ thù cha mẹ là không đội trời chung, chỉ cần có thể vì bọn họ mà báo thù, cho dù có biến thành ma quỷ, ta cũng sẽ làm.”
Dung Băng trong lòng cả kinh, đây là lần đầu tiên hắn thấy Niệm Băng kích động như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng lúc này hắn thật sự không biết phải khuyên bảo vị huynh đệ này như thế nào .
“ Ca ca cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Chị dâu đối với người thật sự là tốt lắm, ca ca lại ở trong khuê phòng thơm mát của nàng dưỡng thương. Ca ca không có tham gia trận đấu ngày mai, thì hãy chú ý chăm sóc thân thể cho thật tốt, buổi tối cũng không nên vất vả quá !”. Niệm Băng giễu cợt Dung Băng, khiến cho không khí trong phòng vốn có chút căng thẳng lại trở nên thoải mái.
Dung Băng cười mắng:” Tên tiểu tử này, dám giễu cợt ta hả! Ngươi mau về đi, Phượng Nữ còn đang đợi ngươi đó ”.
Niệm Băng vuốt cằm một chút rồi nói:” Ca ca , mặc dù ngày mai ta không có thi đấu, nhưng cũng đến đó quan sát những trận đấu khác một chút, sau đó phân tích thực lực của bọn họ “.
Dung Băng gật đầu :” Theo tình hình trận đấu hôm nay, ngoại trừ Thiên Huyễn Vân ra, ngươi và Dung Cực đều rất mạnh. Ma pháp của Mộc Vinh kia mặc dù cũng có biến hóa, nhưng hắn phải tốn nhiều thời gian; với thực lực của ta và ngươi, dĩ nhiên không cho hắn cơ hội. Cho nên hắn sẽ không ra tay quá mạnh với muội muội. Ngươi quay vòng ở khoảng không bên dưới, sau đó muốn chống lại Mộc Tinh, chỉ cần cẩn thận một chút thì không có vấn đề gì. Bất quá nếu ngươi muốn đi được đến cửa cuối cùng, nhất định phải thắng được Dung Cực; mặc dù ta chưa thấy thực lực Dung Cực, nhưng nghĩ rằng hắn thắng được ma pháp sư của Áo Lan đế quốc, thì há dễ dàng cho mi ư?!”
Niệm Băng gật đầu, đem tình hình Dung Cực lúc trước nói lại cẩn thận một lần. Nghe xong tự thuật của Niệm Băng, Dung Băng cũng lắp bắp kinh hãi :”Ngươi nói Dung Cực đã tìm được phương pháp của chúc đoản chú ngữ? Lưu Tinh Hỏa Vũ không thể là một ma pháp bình thường, nếu không tin Đồ Ma pháp trượng, ta đã cố gắng dùng ma pháp này; mà hắn chẳng những có thể niệm chú rất nhanh, lại còn có thể xảo diệu khống chế không đả thương người ư ?. Xem ra thực lực Dung Cực chung quy cũng không kém ta. Hắn cũng không biết thân phận của ngươi, một khi gặp ngươi, có lẽ sẽ không nương tay. Ngươi cần phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để xảy ra trường hợp huynh đệ tương tàn “.
Niệm Băng cười lạnh nhạt:” Ca ca có nghĩ rằng ta sẽ nương tay với hắn không? Đấu với Dung Cực, cũng là lần cuối cùng ta chạm mặt Thiên Huyễn Băng Vân . Chỉ cần hắn cũng là ma đạo sư, ta đã nắm chắc thắng lợi”.
-------------------------------------
“ Tiểu thư, người bị thương ư?” Tiếng kinh hô từ bên trong xe ngựa truyền ra.
Từ khi ra khỏi Băng tháp thần, Thiên Huyễn Băng Vân một mực sống ở trong xe ngựa của mình, dù là ăn cơm cũng không ra ngoài.
“Không có gì, chỉ là chấn động kinh mạch một chút thôi. Hắn không hổ danh là truyền nhân Dung gia, ma pháp của hắn cũng không kém gì ta. Nếu không phải do diệu dụng của Lĩnh Vực Thiên Huyễn, ta nghĩ muốn thắng hắn cũng không đơn giản, sau này ta còn phải đối mặt với 2 địch nhân cường đại nữa”
“ Tiểu thư, người có muốn chúng ta báo cho Thất hoàng tử biết tình trạng của người lúc này không? Tiểu tỳ nhớ hắn nói có mang theo không ít thánh dược chữa thương, nên đối với thương thế của người rất có lợi.”
“Không cần, ta không muốn để người khác biết ta bị thương. Bất quá, trận đấu hôm nay rất kì quái, vốn chỉ là ma pháp sư yếu của Băng Nguyệt đế quốc nhưng thực lực của gã đó thật ngoài dự kiến , hắn cùng với một gã Dung gia khác tham gia thi đấu đều là trở ngại cho chiến thắng cuối cùng của ta.”
“Tiểu thư, Băng Nguyệt đế quốc lần này phái ai tới? Có phải là nữ nhân của Long Trí không ? Có mạnh không?”
“Không, không phải nữ nhân của Long Trí, mà là một thanh niên; tên của hắn hình như là nIệm Băng, nghe có chút quen tai. Tựa hồ tên đầu bếp trước kia ở Áo Lan thành cũng gọi là Niệm Băng a!”
“Hay là chúng ta gọi Thất hoàng tử qua để hỏi?”
“Quên đi, ta muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn có một trận chiến. Lúc gần đi sư phụ đã phân phó, trận đấu lần này tại Hoa Dung đế quốc, ta phải đến được cửa cuối cùng. Hôm nay ta có chút đại ý, bất quá ngày mai sẽ không sơ suất như vậy nữa.” Âm thanh lạnh như băng tràn ngập hàn ý.
“ Vinh quang của Băng Tuyết nữ thần vĩnh viễn sẽ chiếu rọi cho người.”
Niệm Băng ra khỏi hoàng cung, chậm rãi đi về phía lữ điếm. Mặc dù hắn cố ý làm cho không khí thoải mái một chút, nhưng Dung Băng đã nói trúng suy nghĩ của hắn. Giết chóc thật sự sẽ biến ta thành ma quỷ ư? Vì cái gì mà lại như vậy ? Cha, mẹ, nếu các người còn sống thì tốt biết mấy, Niệm Băng rất nhớ các người ! Nhiều năm qua, con vẫn chưa đủ năng lực để lên tháp Băng Thần. Bất quá, cha mẹ không cần phải gấp gáp, bất luận người khác nói gì, con nhất định sẽ báo thù cho các người; dù có còn hơi thở cuối cùng, con cũng sẽ không cho Băng Tuyết nữ thần tư tế được sống thoải mái.
Nghĩ đến báo thù, hắn không khỏi nghĩ đến sự trợ giúp rất lớn của Địa Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư sau khi hắn rời khỏi rừng đào.
Gia Lạp Mạn Địch Tư, rốt cục thì bao giờ ngươi trở về, chỉ cần trận đấu lần này chấm dứt, ta có thể tìm được toàn bộ bảy binh ma pháp đao, có thể hoàn thành Nghĩ Thái ma pháp, ta còn cần ngươi chỉ điểm mà, ngươi mau trở lại đi.
Trong lòng Niệm Băng xem Gia Lạp Mạn Địch Tư giống như cảm giác vừa là bạn, vừa là thầy. Lúc đầu hắn nấu cơm cho Gia Lạp Mạn Địch Tư hoàn toàn vì sinh tồn, nhưng càng ngày hắn đối với Gia Lạp càng thâm trọng. Hắn dần phát hiện Gia Lạp Mạn Địch Tư mặc dù ngoài miệng không tốt, nhưng lại không hổ danh là Long Vương. Chính mình đã chứng kiến, cho dù Gia Lạp Mạn Địch Tư rất lợi hại, nhưng chưa bao giờ giết một người nào cả. Đối với mình tuy dùng đủ loại ngược đãi nhưng cũng là giúp cho mình tiến bộ, thậm chí còn đem Nghĩ Thái ma pháp thần kì truyền cho mình. Những ân huệ này, khiến cho Niệm Băng từ bỏ hết thảy thành kiến, thành tâm thành ý nấu cơm cho hắn. Gia Lạp Mạn địch Tư đã rời đi, Niệm Băng rất nhớ hắn, tin tưởng rằng kia chỉ là hắn trêu tức mình, tin tưởng ràng hình dáng kia là hắn giả vờ, tin tưởng ràng tri thức của hắn thật uyên bác.
Đang suy nghĩ nên trong lúc đi, Niệm Băng không phát hiện ra tại một ngã tư bên đường có một người mập mạp đang đứng. Người này cao chừng hơn hai thước, cái cổ thật lớn giống như cổ cá , trong tay đang cầm một bao đồ ăn không ngừng cho vào miệng nhai, ánh mắt đang nhìn Niệm Băng.
“Hảo, tên tiểu tử này là Băng Hỏa ma trù của Băng Nguyệt đế quốc a! Cái bụng bảo bối , ngươi sắp có đồ ăn ngon rồi . Theo tin tức tìm hiểu từ hôm trước, hắn hình như tham gia trận đấu gì đó. Ta đợi mấy ngày nữa.. hắc.. hắc…Ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu, không biết trình độ làm mỹ vị của hắn có nâng lên hay không, hi vọng là có !”
Niệm Băng đột nhiên cảm nhận được tinh thần lực có chút chấn động, tuy tai không nghe thấy gì, nhưng theo chỉ dẫn của tinh thần lực, hắn nhìn lại , nhưng chỉ thấy không khí. Sao lại thế này? Chẳng lẽ có người theo dõi ta? Không đúng, chẳng lẽ lại là tên Phượng tộc kia?. Nghĩ tới đây, hắn thấy căng thẳng , mỗi khi nghĩ đến Phượng Nữ, hắn thường có chút bối rối.
Niệm Băng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về lữ điếm, Phượng Nữ đang ngồi trong phòng. Thấy Phượng Nữ bình yên vô sự, Niệm Băng mới nhẹ cả người, nhưng hắn lại không biết hành động của mình vừa bị một tên tiểu nhân theo dõi hết.
Phượng Nữ cảm nhận được hơi thở của Niệm Băng, nàng tỉnh táo ngồi xuống .“Chàng đã trở lại” , tiếng nàng thật bình tĩnh.
“Không hỏi xem kết quả trận đấu hôm nay của ta thế nào à?” Niệm Băng mỉm cười nhìn nữ nhân yêu dấu của mình.
Phượng Nữ lắc đầu, chủ động đi đến dựa vào ngực Niệm Băng : ” Thiếp tin tưởng rằng chàng nhất định sẽ thắng, cho nên không cần hỏi”. Nói xong, nàng ôm chặt cánh tay Niệm Băng.
Niệm Băng trong lòng cảm động, nhiệt độ trên người Phương Nữ đã nói cho hắn biết, nàng tuyệt không thoải mái giống như lời nàng nói, nhịp tim nàng cùng độ ấm của làn da đều chứng tỏ lúc trước nàng không có tĩnh tu.
“Nha đầu ngốc, đói bụng chưa ? Ta nấu cơm cho nàng ăn nhé, đã quá trưa rồi”. Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu hồng của Phượng Nữ, trong lòng tràn ngập ý nghĩ.
Phượng Nữ ngẩn người nhìn Niệm Băng, trong mắt toát lên vui vẻ :” Không cần, chàng vừa mới thi đấu xong, nhất định mệt mỏi, hôm nay không cần chàng nấu cho thiếp ăn đâu”
Niệm Băng bất ngờ một chút, trước giờ Phượng Nữ luôn muốn nhờ vả tài nghệ nấu ăn phi thường của hắn, ”Làm sao bây giờ? Chúng ta đi ra ngoài ăn nhé? Nhưng đồ ăn mua ngày hôm qua, không ăn sẽ hỏng hết.”
Phượng Nữ chỉ chỉ cái bàn nói: ” Bình thường chàng vẫn nấu cơm cho thiếp, hôm nay thiếp cũng làm cơm mời chàng nhấm nháp.”
Niệm Băng lúc này mới phát hiện trên bàn che một tầng bố. Phượng Nữ bỏ bố ra, nhất thời lộ ra một thang sáu đồ ăn.
Niệm Băng kinh ngạc :” Nàng biết nấu cơm khi nào vậy? Ta nhớ nàng trước kia chỉ biết đi chơi không mà ?”
Phượng Nữ cười hì hì, tiến lên ôm cánh tay Niệm Băng : ” Theo đại đầu bếp chàng lâu như vậy, nhìn cũng phải biết được chút ít chứ! Chẳng lẽ chàng không biết thiếp vốn thông minh sao?”
Niệm Băng khen:” Nàng quả thật rất thông minh, xem ra tài nấu ăn cũng khéo. Làm đồ ăn cần chú ý hương vị thơm mát, theo tiêu chí trên thì nàng đã có thể xuất sư. Hôm nay ta sẽ thưởng thức kỹ thuật của lão bà tương lại xem thế nào” . Nói xong hắn cầm đũa, trong lòng tràn ngập ấm áp, còn có chuyện gì tuyệt vời hơn việc thê tử làm đồ ăn chờ mình về nhấm nháp ! Nhưng hắn không biết ác mộng của mình đang đến.
Niệm Băng quả thật cũng có chút đói bụng, không chờ đợi được nữa, gắp một đũa thức ăn cho vào miệng. Vừa mới nhai được một chút, nụ cười trên mặt hắn nhất thời trơ ra , đây là mỹ vị sao ? Ánh mắt nhìn vẻ mặt mong chờ của Phượng Nữ, hắn cố nén cảm giác muốn nôn mửa, quên đi hương vị của đồ ăn mà nuốt
“Thế nào? Thế nào? Ăn ngon không?” Phượng Nữ có chút phấn khích nhìn Niệm Băng hỏi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng làm nhiều món ăn phức tạp như vậy.
Niệm Băng cố gắng mỉm cười, thở dài khen:” Ngon… ngon thật, chỉ cần là nàng làm, thì đều là mỹ vị của nhân gian.”
Phượng Nữ đắc ý :” Thiếp thông minh mà! Chỉ nhìn chàng nấu cơm mà học được nhanh như vậy.”
Niệm Băng thử thăm dò hỏi:” Nàng đã ăn chưa ? Nhiều đồ ăn như vậy mà!”
Phượng Nữ nói:” Sau khi chàng đi thiếp thấy đói bụng, mới ra ngoài ăn thật nhiều thứ, sau đó trở về vội vàng nấu cơm cho chàng. Giờ thiếp vẫn còn rất no, không ăn được nữa, đây đều là làm cho chàng ăn, chàng không thể ăn ít như thiếp được, không được lãng phí tâm ý của thiếp đó !”
Cổ họng Niệm Băng như tắc nghẹn, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng như mặt nước của Phượng Nữ, hắn nở nụ cười, phảng phất trước mặt thật sự là một bàn đầy thức ăn mĩ vị bình thường, hắn sẽ không tỏ ra một tia khó khăn nào nữa, bay nhanh đến lùa thúc ăn vào miệng, nhai rất nhanh, nuốt rất nhanh, ăn bất diệt nhạc hồ (liên tục không dứt) , giống như gió cuốn mây tan, trong chốc lát tất cả đồ ăn đều đã ở trong bụng.
Phượng Nữ thỏa mãn nhìn Niệm Băng ăn tất cả đồ ăn: ” Ăn ngon không?”.
Niệm Băng nhẹ nhàng nhìn Phượng Nữ nói: ” Đương nhiên là ngon ”.
“Thiếp từ từ nay về sau sẽ nấu cho chàng ăn mỗi ngày, được không? Như vậy đi, từ nay về sau chàng không phải nấu cơm cho thiếp , mà thiếp sẽ nấu cho chàng ăn.”
Nhìn ánh mắt kì vọng của Phượng Nữ, Niệm Băng mỉm cười gật đầu nói: ”Tốt ! Vậy cứ bắt đầu từ bữa cơm chiều đi. Ta còn cần phải suy nghĩ vấn đề xuất hiện trong trận đấu hôm nay và thực lực của người tham gia thi đấu.”
-------------------------------
(Sặc…sặc…Niệm Băng sẽ còn thê thảm hơn ! )