[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Điện quan cầm một ống gỗ bình thường đi tới trước các ma pháp sư tham tái, không ai có động, từng người đều biết, trận đầu tiên của bỉ tái cực kỳ trọng yếu, dựa theo quy củ của bỉ tái, mỗi tiểu tổ mỗi ngày tiến hành hai trận đấu, sau khi được đủ một vòng, hoàn thành thi đấu trong mỗi tổ, thì được nghỉ ngơi hai ngày, rồi sẽ tiến hành chung kết, chung kết tổng cộng ba trận, ngày đầu tiên tiến hành hai trận, sau đó nghỉ ngơi một ngày, rồi tiến hành trận cuối cùng tranh chức quán quân. Cho nên, nếu gặp được đối thủ tương đối yếu trước, thì có thể tiết kiệm được rất nhiều ma pháp lực, sau khi mỗi tổ hoàn thành thi đấu vòng tròn cũng sẽ được nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ cần là ma pháp sư tham gia bỉ tái lần này, không ai là không mong muốn đoạt được giải quán quân cuối cùng.
Người thứ nhất đi lên chính là Niệm Băng, hắn không quan tâm lắm đến việc mình phải đối mặt với đối thủ nào, đối với hắn mà nói, thế nào cũng không được, dù sao khi thi đấu ở tổ thì mình không thể đụng Thiên Huyễn Băng Vân. Tiện tay lấy một thẻ, rồi quay về chỗ. Nhìn Niệm Băng rút, các ma pháp sư khác cũng lục tục rút thăm, rút thăm diễn ra rất thuận lợi, không hề xuất hiện tình huống hai ma pháp sư từ một quốc gia lại nằm cùng một tổ.
Trong tay Niệm Băng là thẻ số một của tổ hai, đối thủ của hắn ở vòng thứ nhất là số hai cùng tổ, Dung Băng theo như ý nguyện rút được tổ một, Thiên Huyễn Băng Vân cùng tổ với hắn, hơn nữa, phân biệt số thẻ là số ba, số bốn, sẽ gặp nhau hôm nay ở trận thứ hai của tổ một.
Phong hệ ma pháp sư của Kỳ Lỗ đế quốc nhìn thẻ trong tay liền nở nụ cười, đây tuyệt đối là thẻ trên, số hai tổ hai, hắn sẽ phải đối mặt chính là kẻ chưa từng vượt quá vị trí số tám từ trước tới nay, đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, đối với kết quả của trận đầu tiên, hắn tràn ngập tự tin, thế nhưng, đây thật sự là một thẻ ngon ăn sao?
Dưới sự đái lĩnh của Hoa Dung đế quốc Hỏa Thần điện điện quan, mười ma pháp sư đại biểu của ngũ quốc rời khỏi Hỏa Thần điện. Hoàng cung rất lớn, bọn họ được đưa tới một tòa không hề nhỏ hơn Hỏa Thần điện phía sau hoàng cung, trước khi tiến nhập đại điện, từng người đều nhìn thấy biển ngạch ngoài điện có ba chữ lớn bằng vàng, Thí Luyện điện.
Đại điện này diện tích mặc dù rất lớn, nhưng bố trí lại phi thường đơn giản. Ở giữa đại điện, là một sân đấu lớn cao chừng một trượng, đường kính vượt qua ba mươi trượng, hai bên có cầu thang để đi lên sân đấu, cả đại điện tựa hồ đều là được xây quanh sân đấu, điện cao hai mươi trượng, vừa vào đại điện, liền cảm giác rõ ràng được khí tức ma pháp tràn ngập khắp nơi, cẩn thận quan sát, có thể nhận thấy bốn vách tường đều có lực phong ấn.
Khi mười tham tái ma pháp sư quan sát hoàn cảnh chung quanh, một loạt ma pháp sư mặc hồng sắc ma pháp bào nối đuôi nhau đi vào. Bọn họ sắp xếp đội hình phi thường chỉnh tề, vừa vào đại điện, lập tức bao thành một vòng quanh sân đấu, tổng cộng một trăm hỏa hệ ma pháp sư làm thành một vòng, bọn họ đều có một đặc điểm chung, trên ngực đều mang theo tiêu chí của đại ma pháp sư.
Niệm Băng thầm giật mình, không hổ là đại lục đệ nhất cường quốc. Hoa Dung đế quốc chỉ với thế trận ma pháp sư, thì Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội còn xa mới có thể sánh được. Một trăm đại ma pháp sư, nếu dùng trong chiến tranh, thì đó là thực lực cường hãn cỡ nào ! Những ma pháp sư này rõ ràng là đã sống với nhau thời gian dài, phối hợp rất tốt, lực tàn phá của bọn họ là khó có thể tưởng tượng được.
Theo vào sau một trăm hỏa hệ ma pháp sư là người Niệm Băng đã biết, chính là tam đệ Dung Phi của Dung Thân Vương, ma đạo sư tiêu chí trước ngực lóng lánh rực rỡ, hắn đi một bên sườn sân đấu. Ở nơi đó, đã chỉnh tề sắp xếp chỗ ngồi, chỗ rộng rãi ở chính giữa hiển nhiên là dành cho Hoa Thiên đại đế.
Một lát sau, Hoa Thiên đại đế đái lĩnh Dung Thân Vương và tể tướng Tô Việt hơn mười người tiến vào Thí Luyện điện, lúc này là có thể nhìn ra địa vị của bách quan trong Hoa Dung đế quốc, có thể đến nơi đây xem bỉ tái, không một ai không phải là quan lớn một phương của Hoa Dung đế quốc. Lúc Hoa Thiên đại đế cùng mọi người ngồi xuống, Dung Thân Vương hướng về phía Dung Phi gật đầu.
Hồng quang của hỏa diễm bao trùm thân thể Dung Phi, hắn tuổi đã thất tuần nhưng lại không hề có vẻ già nua, dưới tác dụng của hồng sắc hỏa diễm, thân thể hắn bay lên, phiêu nhiên rơi trên sân đấu đường kính một trượng. Chậm rãi đi tới giữa sân đấu, đối mặt với mười tham tái ma pháp sư phía dưới, Dung Phi mỉm cười nói: "Các tuyển thủ cũng thấy được, sân đấu này chính là nơi diễn ra trường thi đấu của các ngươi sắp tới, ta là tài phán cho bỉ tái lần này, nơi này có trăm ma pháp sư hộ vệ trong ma pháp sư quân đoàn của nước ta, các ngươi khi thi triển ma pháp có thể thả tay, không cần cố kỵ gì, nếu tự nhận không phải là đối thủ thì có thể nhận thua, nếu thương tổn thì tự xử lý, bất quá, nếu sau khi một phương nhận thua mà phương kia vẫn còn xuất thủ như trước, thì sẽ bị coi là thua. Trước tiên, mời số một cùng số hai của tổ một hai vị ma pháp sư lên đài, khi ta tuyên bố bỉ tái bắt đầu, các ngươi mới có thể động thủ, trong bỉ tái có thể sử dụng ma pháp vật phẩm, nhưng cấm sử dụng ma pháp quyển trục."
Lấy được thẻ tổ một số một, chính là Lãng Mộc đế quốc Mộc Vinh, mà tổ một số hai là Áo Lan đế quốc quang minh hệ nữ ma pháp sư. Hai người đi sân đấu thi đấu, đứng cách mười trượng nhìn nhau, Mộc Vinh có vẻ rất có phong độ, hướng về phía quang minh hệ nữ ma pháp sư đối diện mỉm cười, khách khí đích nói: "Tại hạ Lãng Mộc đế quốc Mộc Vinh, xin chỉ giáo." Hắn mong muốn đối mặt nhất kỳ thật là Dung Băng và Niệm Băng, tên thủ hạ A Tứ kia đi theo hắn nhiều năm, nhưng hôm qua sau khi trở về, không chống đỡ được bao lâu thì chết, sau khi chết, kinh mạch trong thân thể A Tứ một nửa phần hóa một nửa đống kết, điều này khiến Mộc Vinh tràn ngập cảnh giác đối với Niệm Băng, đồng thời cũng tràn ngập hận ý. Mãi đến lúc trước hắn mới biết được, Niệm Băng lại là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc, hơn nữa còn là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội, hắn tin tưởng, với thực lực của mình, nhất định có thể báo thù cho A Tứ, mặc dù bề ngoài không biểu lộ ra, nhưng hận ý trong lòng hắn đã thâm căn cố đế.
Quang minh nữ ma pháp sư tựa hồ đối với Lãng Mộc đế quốc cũng không có ác cảm gì, mỉm cười hoàn lễ, "Ta là Phi Phi.”
Dung Phi đứng giữa sân đấu nhìn hai người, mỉm cười nói: "Hai vị chuẩn bị.” Hắn nói, cũng là đưa ra mệnh lệnh cho một trăm hỏa hệ đại ma pháp sư phía dưới đài.
Tiếng ngâm xướng trầm thấp mà chỉnh tề từ chung quanh sân đấu truyền đến, hỏa nguyên tố trong không khí nhất thời sục sôi dị thường, một trăm hỏa hệ đại ma pháp sư đồng thời sử dụng một chú ngữ, cho dù là một gã hỏa hệ ma đạo sư cũng vô pháp sánh được, hồng sắc quang vựng bốc lên như màn che, hồng sắc quang tráo trong suốt bao phủ cả sân đấu, hỏa hệ ma pháp quen thuộc này Niệm Băng cũng nhận ra, đây chính là hỏa hệ ngũ giai ma pháp cấm chế Hỏa Vân Tráo, mặc dù chỉ là ngũ giai ma pháp, nhưng uy lực của một trăm người đồng thời dụng xuất lại cực mạnh, đủ để phòng ngự mọi ma pháp công kích từ cấm chú trở xuống.
Dung Phi phiêu nhiên thối lui về một bên sân đấu. Cũng không rời khỏi sân đấu, hồng sắc hỏa diễm bao vây thân thể hắn, hét lớn một tiếng, "Số một tổ một đấu với số hai tổ một, trận đấu bắt đầu.”
Một tiếng trận đấu bắt đầu. Nhất thời kéo theo thanh âm ngâm xướng chú ngữ, Mộc Vinh cùng Phi Phi cơ hồ đồng thời nhấc tay, trong tay Mộc Vinh xuất hiện một thanh ma pháp trượng kỳ hình quái trạng, tựa hồ là được kết bởi vô số sợi dây leo, pháp trượng dài đến một trượng, đầu trượng có một viên mặc lục sắc bảo thạch, mặc dù không phát quang, nhưng pháp trượng vừa xuất hiện, chung quanh thân thể Mộc Vinh nhất thời xuất hiện một tầng lục sắc quang vựng.
Động tác của Phi Phi không chậm chút nào, thủ trượng khéo léo bám theo một phiến kim sắc quang mang. Hai bên thủ trượng điêu khắc một một đôi cánh trắng tinh, phía trên có khảm một viên kim sắc bảo thạch lớn chừng hạch đào, không hề dừng lại, thủ trượng vừa xuất hiện, nàng lập tức phất về phía trước, kim quang lóe lên, một đạo quang tiễn như thiểm điện vọt tới phía Mộc Vinh đối diện. Khi ma pháp sư một đấu một quyết chiến, gây ảnh hưởng khi đối phương ngâm xướng cao cấp chú ngữ là trọng yếu nhất.
Mộc Vinh tựa hồ đã đoán trước được hành động của đối phương, pháp trượng trong tay chống trước thân, một tầng lục sắc quang thuẫn trong nháy mắt hình thành ngăn cản công kích của quang tiễn. Một màn kỳ dị xuất hiện, khi quang tiễn nổ trên quang thuẫn tạo ra những điểm kim quang, lục sắc quang mang lại càng thêm cường thịnh. Ma pháp trượng trong tay Mộc Vinh thay đổi, cả thanh pháp trượng kỳ dị phân giải, hóa thành một từng sợi nhỏ lục sắc, như bày trời, che đất ( ND : phô thiên cái địa, nghĩa là bày đặt trời, che dấu đất ) lao về phía Phi Phi.
Phi Phi hiển nhiên hoảng sợ trước tình cảnh trước mắt, vừa lui về phía sau, vừa vội vàng ngâm xướng chú ngữ. Kim sắc quang mang xoay tròn quanh thân nàng, một kim sắc quang tráo trong suốt xuất hiện, ngăn chặn đám sợi lục sắc. Thế nhưng, cũng chỉ là ngăn trở mà thôi, các sợi nhỏ lục sắc đập vào kim quang, cũng không xuất hiện biến hóa gì, cứ thế xuyên thẳng vào giữa, kim sắc quang tráo lung lay muốn vỡ, tựa hồ tùy thời đều có bị tan tành.
Mộc Vinh mỉm cười nhìn Phi Phi bị khốn trong công kích của mình, "Không nên chống cự, quang minh chiếu khắp đại địa, đối với tự nhiên ma pháp của ta chỉ biết sinh ra tác dụng tương sinh, ngươi không có cơ hội. Ma pháp trượng này của ta tên là Đằng Ti, vốn là một kiện công kích ma pháp vật phẩm cực tốt, không cần chú ngữ, nó cũng có thể phát sinh ra lực công kích tương đương với một ngũ giai ma pháp.”
Trên mặt Phi Phi toát ra một tia lãnh ý, thản nhiên nói: "Đúng như vậy sao? Quang minh quả thực có thể giúp cho tự nhiên sinh trưởng, thế nhưng, quang minh quá độ lại có thể khiến tự nhiên bởi vì mất nước mà hủy diệt.” Nói xong câu đó, thiên sứ chi trượng trong tay nàng lại giơ lên, vừa duy trì quang tráo chống đỡ, vừa nhanh chóng ngâm xướng trứ chú ngữ, từng vòng kim sắc quang vựng không ngừng thoát ra từ thân thể nàng, mỗi tầng kim sắc quang mang, đều có thể hỗ trợ cho quang tráo hộ thân, lục sắc Đằng Ti không có cách nào xâm nhập vào trong.
Mộc Vinh sắc mặt hơi đổi, hắn biết đối phương đã tìm được phương pháp đối đối phó với pháp trượng của mình, không dám chậm trễ, song chưởng chĩa thẳng ra, song song trước ngực, lục sắc châu lúc trước xuất hiện trên pháp trượng giờ nằm trong tay hắn, lục sắc bảo thạch trôi nổi trong không trung bắt đầu tản ra một tầng u quang nhàn nhạt.
" Đại Địa chi thần vĩ đại! Người là mẫu thân của mọi sinh vật, xin người cho phép ta, dẫn dắt tự nhiên lực, hóa thành xuân ý vĩnh hằng tràn ngập khắp nơi, giúp cho sinh mệnh nảy mầm, giúp cho khí tức sinh mệnh lan tràn. Khí tức tự nhiên theo ta mà động, khí tức tự nhiên cùng tồn tại với sinh mệnh. Tự nhiên lĩnh vực.”
Mộc Vinh ngâm xướng rất chậm, khi chú ngữ còn chưa hoàn thành, Phi Phi đối diện đã xảy ra biến hóa, quang minh tích súc đã lâu trong nháy mắt bộc phát, hóa thành kim sắc hỏa diễm lao ra.
"Thánh Viêm, hủy diệt mọi tà ác xâm nhập.” Lúc này Phi Phi một thân kim sắc ma pháp bào thánh khiết, kim quang lượn lờ, kim sắc hỏa diễm quanh thân thể trong nháy mắt khuếch tán, lúc trước Đằng Ti còn mạnh mẽ lao tới vừa tiếp xúc với kim sắc hỏa diễm liền toát ra khói xanh nhàn nhạt, bị bức lui về phía Mộc Vinh.
Mộc Vinh như chẳng thấy gì, lúc lục giai quang minh ma pháp Thánh Viêm cách hắn một trượng, chú ngữ của hắn rốt cục cũng hoàn thành, hai tay buông lỏng, mặc lục sắc bảo thạch vốn trôi nổi trong không trung rơi xuống đất, kỳ dị chính là, bảo thạch lại trực tiếp dung nhập vào mặt đất không còn thấy nữa.
Các sợi dây leo ngưng kết thành một tấm chắn lục sắc che trước người Mộc Vinh ba thước, miễn cưỡng chống đỡ công kích của Thánh Viêm, sắc mặt của Mộc Vinh có vẻ hơi tái, thế nhưng trong cặp mắt xanh biếc lại toát ra vẻ đắc ý, "Mầm móng sinh mệnh, cần phải có quang minh, Phi Phi tiểu thư, xin lỗi.”
Phi Phi đang toàn lực khống chế Thánh Viêm nghe được Mộc Vinh nói vậy, tay không khỏi chậm lại, thế nhưng, có thể đại biểu cho Áo Lan đế quốc, nàng tự nhiên có chỗ hơn người, Thánh Viêm được tinh thần lực đích khống chế, trong nháy mắt chia làm hai luồng, lượn qua tấm chắn lao về phía Mộc Vinh.
Sự kỳ dị của tự nhiên ma pháp rốt cục cũng hiển lộ, toàn tràng đột nhiên tràn ngập sinh mệnh khí tức, quang mang của Thánh Viêm đã yếu đi nhiều, vô số cành cây lục sắc từ phía dưới sân đấu bốc lên, phảng phất sân đấu đã biến thành một đại thụ, Thánh Viêm bị một biển lục sắc thôn phệ, không đợi Phi Phi phản ứng, thân thể của nàng đã bị quấn quanh bởi những cành cây lục sắc, sinh mệnh khí tức cũng không đem đến cho nàng cảm giác không khỏe, nhưng thân thể đã mất năng lực hành động. Cành cây lục sắc vẫn sinh trưởng đến tận kết giới hỏa vân mới ngừng lại, lúc này, bất luận là Mộc Vinh hay Phi Phi, đều được bao phủ trong màn lục sắc, trên sân đấu, chỉ có quanh Dung Phi một trượng mới không có thấy lục sắc.
Thanh âm của Mộc Vinh từ lục sắc hải dương truyền ra, "Tự nhiên cùng sinh mệnh, tồn tại khắp nơi trong thiên địa, đối đầu với lực lượng tự nhiên, sao có thể thắng chứ? Phi Phi tiểu thư, ngươi thua rồi.”
Lục sắc khí tức từ từ thu liễm, cành cây lại chui vào mặt đất, cả sân đấu lại thoáng đãng như trước, phảng phất như chưa từng xảy ra điều gì, Phi Phi có chút mờ mịt nhìn Mộc Vinh trước mặt, là đại biểu của một quốc gia, nàng đại biểu cho tôn nghiêm của Áo Lan đế quốc, nhãn thần phức tạp nhìn về phía Mộc Vinh, mặc dù thất bại, mình lại không hề bị chút thương tổn. Phi Phi có thể cảm nhận rõ ràng, thực lực ma pháp của mình hẳn là không dưới Mộc Vinh, thế nhưng, ngay từ đầu đối mặt với tự nhiên ma pháp quỷ dị này, đã sinh ra một loại xấu hổ, khiến ma pháp của mình căn bản vô pháp chính thức phát huy được uy lực, than nhẹ một tiếng, cúi đầu, không cam lòng nói: "Ta thua."