[Dịch] Âm Dương Miện (Tửu Thần)
Tâm tình Cơ Động vẫn chưa có trở lại như bình thường. Khi hắn ăn cơm chiều xong, tranh thủ Tạp Nhĩ và Tất Tô còn đang nghỉ ngơi, âm thầm lặng lẽ quay lại Địa Tâm Hồ, cũng vẫn như trước không thấy bóng dáng Liệt Diễm đâu, hắn đành để một ly Kê Vỹ Tửu mới điều chế lại đó, rất nhanh quay về. Tâm trạng vui vẻ lúc chạng vạng cũng không còn lại chút gì.
Tạp Nhĩ và Tất Tô đều chui vào lều ngủ, Cơ Động thật lâu cũng không thể ngủ được, lặng lẽ nhìn đống lửa trước mặt, không ngừng tưởng nhớ đến hình bóng của Liệt Diễm. Càng nhớ nàng, tim hắn càng thêm đau nhói. Mấy ngày nay không nhìn thấy bóng dáng Liệt Diễm, hắn càng phát hiện ra, Liệt Diễm trong lòng mình vô cùng quan trọng, điều này cũng không phải dùng lời nói có thể miêu tả được.
Không biết có phải là nhờ tác dụng của đống lửa kia không, mà đêm qua trôi qua hết sức an bình. Tất Tô rồi tới Tạp Nhĩ thay phiên nhau trực đêm, thẳng đến khi mặt trời lên, bọn họ cũng không có gặp qua bất cứ con dã thú nào, càng không cần phải nói đến ma thú.
Đơn giản ăn sơ qua một chút, ba người Cơ Động tu luyện khoảng nửa canh giờ, đem trạng thái bản thân điều chỉnh đến mức tốt nhất, rồi mới lại xuất phát.
Đối với người thường mà nói, ăn ngủ dã ngoại rất dễ cảm thấy mệt mỏi, nhưng ba người bọn họ ai cũng là ma sư, hơn nữa tuổi còn trẻ, tinh lực dồi dào, nên ngay cả Tất Tô tối hôm qua còn than mệt, than khổ, sáng nay thần thái đã cực kỳ sáng láng.
Tiếp tục xuất phát, băng qua một khe suối, ba người đã đi đến chân núi của ngọn núi cao nhất Phong Sương Sơn Mạch. Trên núi tuy rằng cũng không có đường đi, nhưng mà cây cối mọc nhiều, đủ giúp bọn họ leo lên thuận lợi. Rất nhanh bọn họ đã đi đến giữa sườn núi.
Bất quá, từ khi đến chỗ này, tốc độ của bọn họ rõ ràng giảm đi rất nhiều, càng đi lên, sườn núi càng ngày càng dốc hơn. Vì tránh những nguy hiểm không cần thiết, Cơ Động lấy trong thủ trạc ra một sợi dây thừng, buộc hắn và Tạp Nhĩ, Tất Tô liên tiếp lại với nhau, làm thành một chuỗi dây dài.
Cơ Động làm như vật thật ra rất có đạo lý, bọn họ đều là ma sư, thân thể mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, vạn nhất nếu có ai trượt chân, với sức hai người còn lại tuyệt đối có thể giữ lại người bị trượt chân. Có thêm sợi dây thừng này, tính an toàn tự nhiên sẽ tăng thêm rất nhiều.
Rốt cuộc, khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, ba người cũng đã đi đến phạm vi băng tuyết bao phủ ngọn núi cao nhất. Nhiệt độ rõ ràng giảm xuống rất nhiều, thỉnh thoảng một ngọn gió núi thổi qua, nhất thời mang đến cảm giác lạnh thấu xương.
Tạp Nhĩ và Tất Tô trước giờ đều sinh sống ở Nam Hỏa Đế Quốc, đối với sự rét lạnh này có chút không thích ứng được. Cơ Động là người của hai thế giới, có kinh nghiệm hơn một chút, bảo hai người mặc thêm áo khoác vào, sau đó dùng ma lực hỏa thuộc tính của bản thân mà sưởi ấm, cũng không bị hơi lạnh xâm nhập. Đến nơi này, Cơ Động phát hiện ra, Hỏa nguyên tố rõ ràng loãng hơn dưới chân núi rất nhiều. Quang mang đỏ, xanh mà ý niệm cảm giác được vô cùng thưa thớt.
Mắt thấy chỉ còn hơn hai trăm thước nữa là đến được đỉnh núi, ba người tìm một chỗ tương đối bằng phẳng tạm thời nghỉ ngơi.
Tất Tô thở dài một cái:
- Rốt cuộc cũng sắp đến đỉnh núi rồi, không nghĩ đến ngọn núi này lại khó đi như vậy.
Cơ Động nói:
- Xem ra ta đoán sai rồi, với tốc độ như vậy, chỉ sợ hôm nay mặt trời xuống núi chúng ta cũng chưa ra khỏi được Phong Sương Sơn Mạch.
Tạp Nhĩ nói:
- Chắc không đâu, một lát khi xuống núi hẳn là sẽ nhanh hơn nhiều. Chúng ta cẩn thận một chút, chắc không có vấn đề gì đâu.
Cơ Động lắc lắc đầu:
- Ngọn núi dốc như thế, đi xuống cũng không dễ dàng gì đâu, ngược lại sẽ càng khó khăn hơn nữa. Các ngươi không thể khinh thường, cần phải cẩn thậm gấp bội mới được. Để ta kiểm tra lại dây thừng trên người một chút.
Đối với Cơ Động, Tạp Nhĩ và Tất Tô rõ ràng càng ngày càng tin phục. Lần này đi xa, cộng thêm mấy hôm nay đi dã ngoại, bất luận là về thực lực hay là về kinh nghiệm cuộc sống, Tất Tô và Tạp Nhĩ đều không đến mười lăm tuổi, tự nhiên giống như là Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, hoàn toàn nghe theo lời Cơ Động.
Ở nơi này, chung quanh cũng không có vậy gì che đậy, bọn họ tự nhiên cũng không cần đề phòng ma thú gì, ba người đơn giản nhắm hai mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, khôi phục thể lực và ma lực. Ba người tiến hành tu luyện khoảng hơn nửa canh giờ, mới tiếp tục đi tiếp. Hô lên một tiếng đề thăng tinh thần, ba người nhìn về phía hai trăm thước cuối cùng, đi thẳng lên phía đỉnh núi cao nhất của Phong Sương Sơn Mạch.
Địa thế đỉnh núi bằng phẳng, rộng chừng hơn một ngàn thước vuông. Phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, đều là núi non liên miên chập chùng, có cảm giác như đứng trên toàn bộ thế giới, nhìn đồi núi bên dưới có cảm giác nhỏ bé.
- Ha ha, chúng ta đã đến đỉnh núi. A—
Tất Tô và Tạp Nhĩ dù sao cũng còn trẻ, tâm tính trẻ con. Nhìn thấy cảnh tượng kỳ thú trước mắt như vậy, Tất Tô là người đầu tiên nhịn không được, hét lên một tiếng. Tiếng hét vang vọng trong không trung, lan tràn trên khắp các đỉnh núi xung quanh.
Tạp Nhĩ cũng không nhịn được, bắt chước bộ dáng của Tất Tô, hét lên một tiếng. Thanh âm của Tất Tô có chút bén nhọn, còn thanh âm của Tạp Nhĩ thì hùng hậu hơn một chút. Tiếng thét của hai người cũng giống như thuộc tính thân thể bọn họ vậy, hỗ trợ lẫn nhau, vang vọng khắp vùng đồi núi.
Cơ Động tìm một khối đá nhô ra mà ngồi xuống. Nếu tối hôm nay còn không ra khỏi được Phong Sương Sơn Mạch, hiện tại mới là giữa trưa, cũng không cần vội xuống núi sớm làm gì. Để bọn họ thả lỏng một chút cũng được. Hơn nữa lúc này cũng là đang trên đỉnh núi cao nhất, băng tuyết lại dày hơn mấy trăm thước, căn bản là không sợ xuất hiện ra tình huống tuyết lở gì. Để mặc bọn họ hò hét, tâm tình Cơ Động cũng đã sớm không phải là tuổi trẻ thích vui đùa nữa rồi, cho nên chỉ ngồi một bên, uống nữa, nhìn mấy ngọn núi xa xa, lại nghĩ về Liệt Diễm.
Tạp Nhĩ và Tất Tô thi nhau hò hét, thanh âm Tất Tô bén nhọn, có lực truyền đi rất xa, mà thanh âm của Tạp Nhĩ to rõ, càng thêm vang xa. Giống như là khắp Phong Sương Sơn Mạch đều vang vọng tiếng hò hét của bọn họ vậy.
Hai người hò hét mãi đến khi khàn cả giọng mới ngừng lại, liền nằm ngửa lên đỉnh núi đầy tuyết mà nhìn lên không trung.
- Thật thống khoái a!
Tạp Nhĩ và Tất Tô cơ hồ là đồng thời phá ra lời cảm thán, cảm giác vui sướng tràn ngập kia thậm chí còn làm cho ma lực bọn hắn càng trở nên thông thoáng hơn.
Tạp Nhĩ nói:
- Ta cảm giác được mình sắp đột phá lên mười hai cấp. Sau khi có được Âm Dương Miện, tốc độ tu luyện quả nhiên tăng nhiều. Nghe nói mãi tới khi ngưng tụ Tam quan mới có thể gặp được bình cảnh thứ hai. Sau đó tốc độ tu luyện bởi vì sự chênh lệch một cấp quá lớn mà phải chậm lại.
Tất Tô xoay người ngồi dậy, hắc hắc cười:
- Ta cũng cảm thấy ma lực muốn đột phá rồi, ta tuyệt đối sẽ không chậm hơn ngươi đâu. Đợi khi chúng ta có được thực lực ba quan, liền có thể ngao du thiên hạ được rồi. Lão Đại, sau này ba huynh đệ chúng ta làm một đội ba người đi ngao du thiên hạ đi, có được không?
Cơ Động mỉm cười nói:
- Ai có thể biết được chuyện tương lai? Trước tiên tu luyện lên đến ba quan đi rồi hãy nói tiếp.
Răng rắc, răng rắc. . . . . .
Đúng lúc này, một tràng âm thanh quái dị chợt vang lên, đột nhiên ngắt ngang câu chuyện của ba người Cơ Động. Ba người đều sửng sốt một chút, Tạp Nhĩ nghiêng người, cũng đã ngồi thẳng dậy.
- Lão Đại, Tất Tô, các ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia không?
Tất Tô kinh ngạc:
- Ta còn tưởng là ta đã nghe lầm. Đây là âm thanh gì vậy?
Răng rắc, răng rắc. . . . . .
Ba người lần lượt nhìn nhau, thanh âm kia tựa hồ càng ngày càng lớn, lại càng thêm dày đặc hơn.
Tạp Nhĩ và Tất Tô đồng thời có chút kinh hoảng nói:
- Chuyện gì vậy nè?
Cơ Động cũng nghi hoặc nói:
- Không có khả năng là tuyết lở, tuyết lở cũng không có âm thanh như vậy, hơn nữa chúng ta cũng đã ở đỉnh núi mà.
Răng rắc, răng rắc. . . . . .
Âm thanh quỷ dị kia giống như tiếng oan hồn đòi mạng, lại không ngừng vang lên, khiến cho trong lòng ba người Cơ Động càng thêm căng thẳng hơn.
Tất Tô vội la lên:
- Chúng ta phải làm gì bây giờ? Mau chạy nhanh xuống núi đi.
- Không được.
Cơ Động quả quyết nói:
- Thanh âm này giống như là tiếng băng nứt phát ra. Bây giờ mà tuy tiện xuống núi, vạn nhất gặp phải tuyết lở, chúng ta ngay cả cơ hội chạy cũng không có nữa. Không nên manh động, yên lặng theo dõi tình hình đi. Mau buộc dây thừng lại đi.
Vừa rồi khi lên đến đỉnh núi, ba người đã cởi sợi dây thừng ra, bây giờ cuống quýt buộc lại quanh hông mình.
Đột nhiên trong lúc đó, một âm thanh ầm vang chợt phát ra, ba người Cơ Động kinh hoảng chứng kiến, một góc đỉnh núi đột nhiên gãy ra, một khối hơn mấy chục thước vuông ầm ầm đổ xuống, rơi thẳng từ độ cao hơn ba ngàn thước đổ mạnh xuống chân núi, chẳng hề báo trước hoàn toàn tách rời khỏi đỉnh núi.
- Trời ạ! May mắn khi nãy không có vội vả xuống núi.
Âm thanh đinh tai nhức óc nổ vang, bày ra sự uy nghiêm của thiên nhiên. Đối mặt với cảnh tượng thiên nhiên to lớn này, trong lòng ba người đều có cảm giác bản thân mình vô cùng nhỏ bé.
Tiếng răng rắc ngừng lại, tim bọn họ vốn đã nhảy lên đến cổ họng cũng đã trở về lồng ngực lại, quay đầu nhìn nhau, đều thấy được thần sắc sợ hãi trên mặt đối phương.
Không đợi bọn họ mở miệng nói chuyện lần nữa, một âm thanh nổ vang khủng bố đã vang lên. Ba người Cơ Động chỉ cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, thân thể đã không còn trọng lượng, nháy mắt rơi thẳng xuống dưới.
Lúc trước vì sợ nguy hiểm, bọn họ đã theo bản năng lùi đến chính giữa đỉnh núi, ai có thể ngờ rằng, ngay giữa đỉnh núi lúc này lại nứt ra một khe nứt rất lớn, giống như là toàn bộ đỉnh núi bị bổ ra làm đôi vậy, mà ba người Cơ Động cũng là rơi thẳng xuống khe nứt đó.
- Đừng hoảng, lập tức phóng thích ma lực.
Cơ Động điên cuồng hét lên một tiếng, mạnh mẽ kéo mạnh sợi dây thừng trên người một chút, trợ giúp Tạp Nhĩ và Tất Tô ổn định lại thân mình. Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, hắn mơ hồ nhìn thấy, nơi mà bọn họ rơi xuống, tựa hồ cũng không phải rất sâu, chỉ có chừng khoảng vài chục thước thôi. Mơ hồ có thể nhìn thấy phía dưới có hào quang phản xạ, có hào quang chứng tỏ là có chỗ đặt chân.
Đến thời điểm này, hắn cũng bất chấp ẩn giấu thực lực nữa, cực hạn song hỏa trong nháy mắt bộc phát ra. Ngọn lửa hai màu vàng kim cùng với đen bay ngược lên, hai tay để hai bên nhất thời giơ thẳng lên. Kim quang chói mắt cùng với hắc diễm u ám trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn, tụ họp lại trước ngực.
Bính Đinh Hỏa Cầu cực hạn song hỏa ầm ầm lao thẳng xuống phía dưới.
So với phản ứng của Cơ Động, Tạp Nhĩ và Tất Tô hiển nhiên là kém hơn rất nhiều, bọn họ dù sao cũng không phải là người của hai thế giới giống như Cơ Động, đột nhiên gặp phải đại biến, trong lòng tràn ngập sự hoảng sợ. Khi nãy được Cơ Động nhắc nhở, nhất thời cũng chỉ miễn cưỡng phóng thích ra ma lực của mình, ngưng tụ lại Âm Dương Miện. Còn như nói giống như Cơ Động, phát ra ma kỹ, nói thế nào cũng không có khả năng làm được. Nhất là Bính Đinh Hỏa Cầu của bọn họ cần phải do hai người phối hợp, lúc này thân thể đang rơi xuống, làm sao có thể phối hợp được chứ.
Oanh ——
Cơ Động phán đoán chính xác, Bính Đinh Hỏa Cầu bay ra không lâu, một tiếng nổ vang kịch liệt đã từ dưới truyền lên. Hỏa nguyên tố đậm đặc từ dưới bay lên, phát ra một dòng khí lưu mạnh mẽ, nâng thân thể ba người một chút, làm giảm đi lực rơi xuống của ba người rất nhiều. Khoảng cách mấy chục thước, trong giây lát đã tới. Thân thể Cơ Động trong không trung xoay chuyển, đem toàn bộ ma lực còn sót lại trong cơ thể hoàn toàn chuyển hóa thành Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, một quyền Liệt Dương Phệ đã oanh kích thẳng xuống phía dưới.
Lúc Cơ Động liên tiếp làm ra một loại động tác, nhất là tình huống năng lượng của cực hạn xong hỏa Bính Đinh Hỏa Cầu bắn ngược lên, làm giảm tốc độ rơi của bọn họ, Tạp Nhĩ và Tất Tô rốt cuộc cũng miễn cưỡng phản ứng lại, đem toàn bộ ma lực của bản thân phát ra, phóng thẳng về phía mặt đất.
Tiếng gầm rú, cùng với tiếng hỏa nguyên tố nổ tung liên tục vang lên, từ trong cái khe nứt bằng băng kia vang vọng ra. Tại thời điểm này, đã thể hiện rõ thực lực của ma kỹ.
Cánh tay phải của Cơ Động mặc dù đau đớn đến muốn nứt ra, nhưng hắn chung quy nhờ vào cực hạn song hỏa Bính Đinh Hỏa Cầu cùng với Liệt Dương Phệ đã hóa giải tuyệt đại bộ phận xung lực. Thân thể lúc rơi xuống mặt đất liền toàn lực lăn tròn một vòng, tuy rằng quần áo bị mặt đất không bằng phẳng, kéo nát mấy đường, làn da cũng trầy sướt nhiều chỗ, nhưng rốt cuộc cũng không có bị thương nặng.
Tình huống của Tất Tô và Tạp Nhĩ so với Cơ Động tệ hơn một chút, hai người bọn họ dùng cách phóng thích ma lực của bản thân để triệt tiêu lực phản chấn, té xuống mặt đất, đã lập tức hôn mê bất tỉnh.
Ngực Cơ Động phập phồng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng kêu răng rắc, hắn cũng còn chưa tỉnh táo lại từ những biến hóa phát sinh bất thình lình như vậy. Miễn cưỡng đứng dậy, rất nhanh đi đến bên cạnh Tất Tô và Tạp Nhĩ. Xuất phát từ kinh nghiệm kiếp trước, hắn không có đụng vào thân thể hai người, chỉ dò xét hơi thở một chút, sau đó nghe tiếng tim đập trong lồng ngực. Xác định được hai người cũng không có gì đáng lo. Bọn họ không thể nghi ngờ là rất may mắn, cũng không có đầu rơi xuống trước, chỉ là tạm thời bị chấn động mà ngất đi thôi.
Cơ Động trước tiên cởi áo khoác trên người mình xuống, đắp lên hai người bọn họ để giữ ấm. Lúc này, ma lực của hắn cũng đã tiêu hao gần như không còn, cũng không thể nhóm lửa để sưởi ấm. Ở trên núi băng như thế này, hỏa thuộc tính của bọn họ không thể nghi ngờ là bị hạn chế rất lớn.
Làm xong những chuyện này, Cơ Động mới bắt đầu đánh giá chung quanh, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời sáng ngời, nhưng từ chỗ bọn họ đến đỉnh khe nứt, ít nhất cao hơn năm mươci thước. Hơn nữa hai bên vách băng hoàn toàn vuông góc, thậm chí còn có chút nhô ra nữa, vách băng lại hoàn toàn bóng loáng như gương.
Từng trận từng trận gió lạnh không ngừng thổi tới, ở dưới những nơi như thế này, thực dễ làm cho người ta có cảm giác tuyệt vọng. May mắn là, ma lực của Cơ Động tuy rằng tiêu hao hầu như không còn, nhưng hắn dù sao cũng có được cực hạn song hỏa, hàn khí muốn xâm nhập thân thể hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Răng rắc, răng rắc. . . . . .
Ngay lúc Cơ Động đang suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi chỗ này, đột nhiên, thanh âm giống như ma quỷ kia lại vang lên, nhất thời làm cho tim hắn chìm vào giá lạnh. Lúc này ba người bọn họ đều ở trong một cái khe băng trên đỉnh núi, nếu như vách băng kia đột nhiên sụp xuống, bọn họ căn bản là không có bất cứ may mắn gì mà có thể tồn tại nữa.
Đúng lúc này, đang lúc Cơ Động nhìn về phía góc tối của khe băng, đột nhiên từ đó sáng lên hai luồng quang mang thật lớn. Cái đó giống như là quang mang của hai ngọn đèn lớn vậy, cùng với tiếng kêu răng rắc kia càng ngày càng dày đặc hơn. Một thanh âm lạnh như băng, cực kỳ tà dị chợt vang lên, vang vọng trong toàn bộ cái khe băng kia.
- Nhân loại hèn mọn, các ngươi dám đánh thức giấc ngủ ngàn năm của ta? Các ngươi nhất định phải trả giá cho chuyện đó.
Nghe được âm thanh đó, tim Cơ Động chợt co rút lại. Cũng đúng lúc này, một tiếng nổ vang kịch liệt đã thay thế cho âm thanh răng rắc, chợt vang lên từ trong khe nứt kia.