[Dịch] Ác Bá

Chương 66 : Thiên uy


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Áo đen nhẹ nhàng phiêu động, tóc dài như mực. Trong gió đêm bóng người hắc y nhân đứng chắp tay cao ngất. Thân hình của y tuy rằng không cao lớn cũng không cường tráng, thậm chí trông có vẻ hết sức giống phong cách của người có trí thức, nhưng vô cùng đồ sộ. Dáng vẻ bên ngoài của y không thể nói là đẹp đẽ, không thể nói cường tráng, nhưng so ra người anh tuấn, đẹp trai hơn hắn, cũng rơi vào số ít. Lông mày như dãy núi, đôi mắt sáng như mặt trăng mặt trời. Trung Hoa Chấp Pháp! Bốn chữ như tiếng sét đánh giữa trời quang làm Sở Ly Hoả đổ mồ hôi lạnh cả người, trong võ lâm bốn chữ này có thể so với ma chú! Hắc y nhân sải từng bước một, chỉ là từng bước mà thôi, khoảng cách vài chục mét loáng cái đã qua. Y chắp hai tay sau lưng như nhàn nhã dạo chơi đến trước người hai gã Đồ Lục Thất Bộ Chúng cuối cùng, như thần ở trên cao xa vời vợi, quan sát chúng sinh. - Ta không giết các ngươi, mang theo hai cái đầu người quay về Đông Doanh đi thôi. Sau khi trở về nói cho võ giả Đông Doanh biết, kỳ hạn mười năm sắp đến, không cần phải vi phạm ước định lúc trước. Trước thời khắc đó, ai còn dám một mình đặt một bước chân vào lãnh thổ Trung Hoa của ta, mặc kệ người hay thần, giết không tha. Giọng điệu của y nhàn nhạt phẳng lặng, hai gã thất bộ chúng còn lại nằm sát dưới đất không dậy nổi cũng không dám ngẩng đầu. Đây là một loại khí thế đầy uy lực, nhìn không thấy sờ không được lại nặng giống như ngọn núi. Nét mặt hắc y nhân lạnh nhạt, bình tĩnh như nước, như thần như Phật. Hắc y nhân phất tay, một cỗ uy thế vô hình chém ra cuốn hai gã thất bộ chúng lăn về phía sau, hai gã ngay cả thở cũng không dám xác xơ như lá bèo trôi nổi. Hai cái đầu người máu me bê bết cùng lúc bay lên, rơi xuống dưới chân hai gã. Hai gã rủ đầu xuống không dám nhìn mặt hắc y nhân, cầm đầu người ở trên đất lên xoay người chạy trốn như bay. Chuyến đi đến Trung Nguyên, chắc chắc lưu lại trong lòng hai người bọn chúng dấu ấn thật sâu! Sở Ly Hoả giũ quần áo quỳ xuống, cung kính dập đầu một cái. - Sở Ly Hoả đứng đầu Địa Bảng, khấu kiến Chấp Pháp. Với danh hiệu đệ nhất Địa Bảng, không ngờ phải quỳ xuống dập đầu. Hơn nữa hắc y nhân thản nhiên nhận lấy, biểu lộ trên mặt không có mảy may biến hoá. - Sở Ly Hoả, anh đã ở Địa Bảng mười năm, nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn sẽ vào Thiên Bảng, phúc hoạ y như nhau, tự quyết định lấy. Trung Hoa Chấp Pháp bình đạm nói ra. - Không quên gốc gác, không kể sinh tử. Sở Ly Hoả ngẩng đầu, nhìn Trung Hoa Chấp Pháp giả nói rất kiên cường. Khoé môi Trung Hoa Chấp Pháp giả cong lên một đường nhỏ không dễ thấy được, như thổi làn gió xuân vào băng tuyết. Tuy rằng loé lên tức thì cũng khiến lòng người ấm áp, một vẻ mặt như có như không khiến cho trong lòng ngọt ngào như kẹo mạch nha. - Rất tốt, đứng lên đi. Sở Ly Hoả đứng lên, thần sắc khô phục lại bình tĩnh. Trung Hoa Chấp Pháp giả hơi nghiêng người, ánh mắt chuyển về phía Phong Đao. - Người Đông Doanh? Y nhàn nhạt hòi. Trong lòng Phong Đao run lên, tâm tình chợt như căng phồng mãnh liệt như con thuyền trước sóng to gió lớn. Anh ta kìm lòng không được cũng quỳ xuống, thân thể cúi sát dùng đầu cụng đất. Thân thể không ngừng run rẩy, thật giống như con chuột bạch sợ hãi. Đây mới là uy thế áp lực chân chính, cho dù Trung Hoa Chấp Pháp giả chỉ là hỏi anh ta một câu thật bình lặng, nhưng đã có một loại khí thế nặng như núi cao áp chế Phong Đao không còn chút sức lực phản kháng. Với lại trong lòng Phong Đao chỉ có lòng thờ phụng chí thành, không hề có mong muốn phản kháng. - Đúng! Tôi tên là Trì Điền Cương (Ikeda Gyangu), nam tộc nhân còn lại của gia tộc Trì Điền Đông Doanh. Trung Hoa Chấp Pháp giả cúi đầu nhìn anh ta, mục quang trong trẻo nhưng lạnh lùng. - Có từng ở Trung Quốc của ta làm ác không? Trung Hoa Chấp Pháp giả hỏi. Thân thể Phong Đao chấn động, gã không dám nói dối, có sao thành thật trả lời vậy. - Có. - Có từng giết người không? Trung Hoa Chấp Pháp giả hỏi tiếp. Sở Ly Hoả vừa muốn xen vào, chỉ một cái liếc mắt Trung Hoa Chấp Pháp giả ép mong muốn của anh ta quay trở lại. Sở Ly Hoả chỉ cảm thấy miệng khô khan, cổ họng như lửa, không dám nói chuyện. - Không có! Phong Đao trả lời có sao nói vậy. - Tự phế tay phải, chuyện cũ bỏ qua. Tám chữ, mặc dù giọng điệu lạnh nhạt như nước nhưng không khác gì tiếng sấm động trời trong tai Phong Đao! Sở Ly Hoả cắn răng, tiến lên một bước khom người nói: - Chấp Pháp, Trì Điền Cương đã hoàn toàn hối lỗi, bây giờ được tôi thu làm đệ tử, đã không còn có lòng hại người, hắn cũng là người mạng khổ, thân thế đáng thương. Xin chấp pháp cho một lối thoát. Trung Hoa Chấp Pháp giả khẽ nhíu lông mày, cũng không nói chuyện. Phong Đao cắn nát môi, ngẩng đầu ánh mắt nghiêm nghị nói: - Sư phụ, con đã phạm sai lầm, thì phải đối mặt. Thầy cũng từng nói, đại trượng phu phải dũng cảm đối mặt chính mình, đối mặt quá khứ tương lai, cũng không thể khi người khác phạm lỗi với mình mà ghi hận ở trong lòng. Sự trừng phạt đã đến ngay trước mắt cũng không muốn trốn tránh làm gì nữa. Trì Điền Cương đã chết, như nay chỉ còn Phong Đao. Cánh tay trái này, xem như đầu của Tri Điền Cương thôi! Nói xong, Phong Đao từ trong ngực rút ra một thanh đoản đao hàn quang lập loè, dùng tay trái cầm đao. Gã kéo tay áo phải của mình lên, nắm chặt tay phải, cũng theo đó hết sức run rẩy. Cho dù có dũng khí, thật phải vung đao chém xuống cánh tay của mình, hơn nữa còn là tay phải, đối với một người học võ mà nói, không khác gì một đòn tấn công phá huỷ tất cả. Thử hỏi ai có thể thản nhiên? Ai có thể không sợ hãi? Tay trái Phong Đao cầm đao, gân xanh nổi rõ, không ngừng run rẩy. Trên trán của gã trong nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi dày đặc, sau đó lăn xuống dưới cằm. Ánh mắt của gã sầu thảm, trong ánh mắt tràn đầy tia máu. Cắn răng nhìn chằm chằm cánh tay phải của mình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nếu như chặt rồi, một thân công phu phế hết bảy tám phần. Phong Đao bỗng nhìn về phía Trung Hoa Chấp Pháp giả, cười sầu thảm. - Trước khi chặt tay, có thể hỏi một vấn đề không? Trung Hoa Chấp Pháp giả nhẹ gật đầu, nhưng không có lên tiếng, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của y nhìn thẳng Phong Đao, như giếng nước không rợn sóng. - Ông giết Võ Bộ Tàng, Khuyển Trủng Hạnh Chi Trợ (Saiwai Inudzuka), dùng mấy chiêu? Thời điểm này rồi, gã bất ngờ lại muốn hỏi một vấn đề như thế này. - Một chiêu. Trung Hoa Chấp Pháp giả nói. Một tia tâm tình rung động cũng không có. Phong Đao thoải mái. - Nếu như thế, tôi đã chặt đứt cánh tay thì như thế nào? Cả đời học võ chẳng qua là tìm trăng trong nước, ở trước mắt của Ông Vũ Bộ Tàng, Khuyển Trủng đều chẳng qua là con kiến. Thôi đi, thôi đi, thôi đi. Nói liên tục ba lần thôi đi, ánh mắt Phong Đao sắc lạnh, vung đao xuống. Cả cổ tay phải đứt lìa! Máu thoáng chốc bùng lên văng ra, Phong Đao ngã ngồi trên mặt đất, màu sắc trên mặt hoàn toàn không thấy được, giống như cương thi. Gã dùng tay trái giữ lấy cổ tay đứt, mồ hôi to như hạt đậu lớn không ngừng từ trên trán nhỏ giọt xuống. Cắn nát hết khoé môi vẫn ngang ngạnh chống đỡ, không nói lời nào. Thân thể của gã run rẩy hết sức kịch liệt, một cánh tay phải rơi trên mặt đất, dính đầy bùn đất. Phong Đao cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình, nhìn máu thịt vừa mới từ trên người của mình tách rời ra, trong lòng trăm cay nghìn đắng. Cả đời học võ, theo đuổi chẳng qua là báo cừu rửa hận. Hôm nay cừu nhân đã chết, công phu đã phế, thật sự cái gì cũng bị mất. Trong ánh mắt Sở Ly Hoả cũng không đành lòng, hắn bước nhanh đến cởi xuống chiếc áo bào, quấn chặt cổ tay bị đứt của Phong Đao, sau đó trên cánh tay Phong Đao xử lý một chút, cầm máu cho gã. Trên người Sở Ly Hoả có thuốc trị thương, xử lý bên ngoài vết thương thông thường không thành vấn đề, nhưng đối mặt vết thương lớn cổ tay đứt máu chảy như suối phun, rõ ràng những thuốc ngoại thương kia không có hiệu quả. Trung Hoa Chấp Pháp giả chậm rãi đi tới, giơ tay xoa qua chỗ cổ tay đứt của Phong Đao, đấy là một cánh tay thon dài trắng nõn sạch sẽ, xoa qua miệng vết thương nhưng không dính một giọt máu. Nhưng chỗ cổ tay đứt ngược lại dừng chảy máu một cách thần kỳ, máu trên vết thương bắt đầu đông lại, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ! Phong Đao cảm kích liếc nhìn Trung Hoa Chấp Pháp giả. Trung Hoa Chấp Pháp giả ngồi thẳng người lên, liếc nhìn Phong Đao sau đó thản nhiên nói. - Rất tốt, có dũng khí. Phá rồi lại lập, tuyệt kỹ người đứng đầu Địa Bảng là tả thủ đao, không biết cũng có thể ở trong tay ngươi chói sáng giống thế hay không! Phong Đao kinh ngạc nhìn thoáng qua Trung Hoa Chấp Pháp giả, sau đó lại nhìn thoáng qua Sở Ly Hoả. Vẻ mặt gã ngưng trọng, như có điều suy nghĩ. Trung Hoa Chấp Pháp giả thản nhiên xoay người rời đi, cũng không dừng lại một khắc nào. Bước chân của y không lớn, cũng rất chậm chạp, nhưng chỉ sải một bước ra bóng người đã ở rất xa, thân ảnh cũng gần như mờ dần. Sở Ly Hoả bỗng nhiên hô: - Chấp Pháp, truyền thuyết cổ xưa liệu có thật không?! Bóng người Trung Hoa Chấp Pháp giả dường như dừng lại một thoáng, lập tức biến mất. Một thanh âm phiêu diêu khó có thể nghe được truyền vào trong đầu Sở Ly Hoả, dường như thẳng vào suy nghĩ. - Trong lòng của ngươi nếu đã có chấp niệm, tại sao còn để ý thật giả? Nơm nớp lo sợ do do dự dự mười năm, một khi tỉnh ngộ chẳng lẽ còn nhìn không ra sao? Sở Ly Hoả biến sắc, hướng về phía Trung Hoa Chấp Pháp giả vừa đi xa lạy một cái thật dài. Trước đó anh ta quỳ, chẳng qua là bởi vì quy củ của võ lâm cổ xưa truyền lại, Trung Hoa Chấp Pháp giả là người duy trì đại địa Trung Hoa, phán xét nghiêm minh, người giang hồ gặp phải lễ khấu bái. Đó là sư phụ anh ta cũng là sư phụ anh ta Sở Khiếu Thiên năm đó uống rượu càu nhàu cảu nhảu lầm bầm nói ra, Sở Ly Hoả cao lớn có mặt tại đấy xì mũi coi thường, một truyền thuyết mà thôi, cha anh ta lại ghi khắc như là tổ huấn. - Đừng không tin, Hoa Hạ mênh mông, Trung Hoa Chấp Pháp, giết hết thảy bọn đạo tặc tham lam, chém hết tất cả hạng người mưu đồ làm loạn. Cái mà Trung Hoa Chấp Pháp thay mặt chính là hai chữ, Thiên Uy! Lúc trước cha anh ta nói như thế, Sở Ly Hoả mặc dù không tin nhưng khắc sau trong trí nhớ. Bây giờ một lạy này của anh ta, là do xuất phát từ tận đáy lòng.