Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 87 : Cô bé hát rong


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 87: Cô bé hát rong Tối hôm nay chính là đêm trăng tròn, Độ Nha 12345 dự phán Lily biến thân ngay hôm nay, Hác Nhân cùng nhóm khách trọ của mình dậy sớm, vừa mở mắt liền bắt đầu bận bịu làm chuẩn bị. Kỳ thực không ai biết cụ thể nên chuẩn bị cái gì, chính Lily cũng là một cô sói hoang xưa nay chưa từng gặp mặt những tộc nhân khác, nàng nhờ việc xem ti vi mới biết người như mình thì gọi là người sói, mà thế giới kia của Yitzhak hình như căn bản không có loại vật chủng như người sói, sự hiểu biết của Hác Nhân đối với người sói thì lại giới hạn trong điện ảnh, kết quả toàn gia có duy nhất một người hơi hơi có điểm tác dụng dĩ nhiên là Vi Vi An: Cô quỷ hút máu đối thủ một mất một còn với người sói. Vi Vi An tối ngày hôm qua liền bay ra ngoài tìm kiếm thảo dược cùng với các loại vật liệu cổ quái kỳ lạ khác, nàng biết một ít phương pháp phối chế thời đại viễn cổ lưu truyền tới nay, những phương pháp phối chế này được lang nhân dùng đến trong một ít nghi thức đặc thù. Phần lớn đồ dùng nghi thức của Người sói đều có quan hệ với việc yên ổn tinh thần, khống chế tâm tình, điều này là bởi vì bọn họ bản thân liền là một chủng tộc cực kỳ dễ dàng nổi khùng, trong các loại nghi tế (tỷ như lễ thành niên) bọn họ cần đối mặt với vấn đề duy nhất chính là trạng thái tinh thần của chính mình, bởi vậy tộc loại này ở phương diện thuốc tinh thần rất có nghiên cứu, mà Vi Vi An giao thiệp với bọn hắn thời gian rất dài, cũng thông qua một ít con đường nắm giữ những bí mật này của người sói. Vì phòng ngừa Lily ở thời khắc mấu chốt mất khống chế (chủ yếu là thực sự không thể tin cái bà Độ Nha 12345 kia), nàng chuẩn bị nguyên một ngày thuốc. Lily làm người trong cuộc nhưng là người thoải mái nhất, nàng bị Hác Nhân lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi thật tốt ở nhà, thậm chí không cho phép ra ngoài tắm nắng và chơi với nhóm chó hoang trên đường phố, nàng nên bồi dưỡng đủ tinh thần vì việc tiến hóa tối hôm nay, cũng cần duy trì đầy đủ tâm thái ung dung. Vì để cho Lily duy trì thả lỏng cả ngày, Hác Nhân thậm chí chuyên môn dự bị cho nàng nửa nồi xương sườn, hiện tại thiếu nữ người sói đang ở nhà gặm xương xem ti vi, toàn thân nằm ở một loại trạng thái ăn no chờ chết —— Hác Nhân cảm thấy đây chính là tâm thái tốt nhất. Mà Hác Nhân cùng Yitzhak hai tay mơ này thì độ hiểu biết đối với người sói thì hiển nhiên là 0, việc mà bọn họ có thể làm cũng chỉ có là mua ít đồ trên đường phố, chuẩn bị tốt cho "Trận chiến dài hơi" đêm nay. Lily tiến hóa khả năng kéo dài đến mấy tiếng, trên lý thuyết là từ lúc trăng lên đến lúc trăng tàn, trong quá trình này bên người nàng không thể thiếu người trông, Hác Nhân, Vi Vi An còn có Yitzhak tất nhiên phải cùng đi toàn bộ hành trình. Cả đêm ở một vùng hoang dã nhìn chằm chằm một con động vật khuyển khoa to lớn phát rồ dưới ánh trăng không phải là một cái chuyện đùa, vì lẽ đó tất nhiên phải có chuẩn bị, cũng không biết Hác Nhân mò được chút tư liệu gì ở trên internet, nói chung là hắn liệt đủ thứ vào danh sách vật phẩm chuẩn bị, bao quát thảm lông tiện nghi rắn chắc, lều vải giữ ấm dùng một lần, đèn đóm cắm trại, một đống lớn dây thừng cùng với một đống lớn đồ ăn vặt. Ngày hôm qua khi hắn vừa mới cầm cái tờ khai này ra làm Vi Vi An sợ hết hồn, thiếu nữ quỷ hút máu vừa bắt đầu còn cho rằng Hác Nhân là dự định đỡ đẻ dã ngoại cho Lily, sau đó lại cho rằng hắn muốn cùng Lily bỏ trốn, cuối cùng mới xác định cái tên này là chuẩn bị dựa theo tiêu chuẩn hoang dã cầu sinh... May mà Nam Giao tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, mấy nhà siêu thị nơi này căn bản có thể mua được toàn bộ đồ vật bên trong danh sách, trừ lều vải —— món đồ này thực sự không giống như là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của người bình thường. Hác Nhân dẫn Yitzhak loanh quanh ở bên ngoài nửa ngày, rất nhanh đã chuẩn bị đồ vật trên danh sách được thất thất bát bát —— cuối cùng cường điệu một lần nữa, trừ cái lều vải. Hiện tại hai người đang đi ra từ siêu thị, hai tay Yitzhak chia đều mỗ tay một cái túi du lịch lớn, bên trong chứa đồ vừa mới mua, ngược lại những đồ chơi này sau này sẽ tìm Độ Nha 12345 chi trả, Hác Nhân lúc mua chúng nó là không cần do dự. "Chủ nhà, ngươi nói tại sao mà lại luôn có nhiều người nhìn hai ta như vậy?" Đi ở trên đường cái, Yitzhak cảm giác khá là khó chịu, hẳn là vị đại ác ma này còn chưa đi ra từ trong thế giới bóng tối của chính mình, vì lẽ đó hai ngày nay trên căn bản hắn liền ra ngoài mấy, lần này hắn theo Hác Nhân loanh quanh một vòng ở bên ngoài liền cảm giác cả người không thoải mái, "Hơn nữa vừa nãy lúc ta mới vào siêu thị làm sao nhân viên thu ngân liền giơ tay lên rồi?" Hác Nhân lau mồ hôi trán nhìn đại ác ma thân cao hai thước mốt, khuôn mặt hung thần ác sát, khí chất phảng phất như bộ xương ngâm cát mười năm này, Tâm nói nhân gia xem không phải "Hai ta", là chính ngươi —— liền khuôn mặt này, hướng về trên đường cái vừa đứng đều đủ hành chính tạm giam mười lăm ngày. Hơn nữa phong cách hành sự của đại ác ma cũng xác thực quá mức trực tiếp: Vừa nãy sau khi Yitzhak tiến vào siêu thị không nói hai lời liền cầm tờ danh sách Hác Nhân giao cho hắn vỗ vào trên quầy thu tiền, giọng nói lớn cỡ toàn bộ siêu thị đều nghe thấy: "Người đâu, lấy hết đồ vật trên tờ giấy này ra!" Ngươi nói xem này còn có không đủ sợ sao? Tiểu cô nương ở quầy thu tiền nhìn thấy gương mặt đó của Yitzhak liền khóc tại chỗ rồi, sau khi run run rẩy rẩy đem cái rương tiền mở ra liền giơ tay đứng bên ngoài quầy thu tiền, Hác Nhân nghe thấy động tĩnh không đúng vội vàng lao ra từ mặt sau một bên giá để hàng, trước mắt liền nhìn thấy một cái lão giải phóng quân đang dùng cây cải trắng yểm hộ ngồi chồm hỗm trên mặt đất gọi 110... May mà hắn lao ra sớm a! Đương nhiên cũng may mà hắn mua đồ nhiều lắm, ông chủ siêu thị cũng ngại đòi phí tổn thất tinh thần với hắn... Hác Nhân suy nghĩ một chút về tình cảnh vừa nãy, lắc đầu thở dài, bắt đầu giải thích với Yitzhak phương thức sinh tồn ở thế giới loài người bình thường, trước lúc ra ngoài hắn chỉ kể một chút về khái niệm siêu thị và quy trình mua đồ ở thế giới này, lại không nghĩ rằng chỉ bởi vì nói không rõ ràng chi tiết nhỏ liền gặp phải nhiễu loạn lớn như vậy. Kỳ thực hắn cũng biết Yitzhak là có lòng tốt, đại ác ma là một người nhiệt tình... Má, vừa nãy một cú hét kia của hắn hoàn toàn xuất phát từ tâm thái muốn giúp đỡ, nhưng đây là một thời đại nhìn mặt, người như Phan An cho dù ở bên đường cãi nhau cũng được xem như là khí chất đặc biệt, là người hào hiệp, còn như Yitzhak dù cho đỡ người bạn nhỏ trên đường phố cũng dễ dàng bị thường phục bao vây, đây chính là thời đại xem mặt a. Yitzhak nghe Hác Nhân giải thích xong khá là xem thường: "Không có chút ý nghĩa nào, đây là phương thức phán đoán không có chút ý nghĩa nào, ở thế giới kia của ta, những anh hùng chiến đấu được người đời kính ngưỡng nhất căn bản không có mấy cái nhìn vừa mắt—— cho dù là nhân loại hay những chủng tộc khác cũng là như vậy, liền ngay cả cái đám đầu óc không bình thường như Tinh Linh còn biết vết sẹo trên mặt tượng trưng cho vinh dự. Các ngươi nơi này thẩm mỹ quan đi trật rồi, chính nghĩa cùng lương tri tuyệt đối không nên treo ở trên mặt." Hác Nhân khóe mắt giật giật nghe một cái đại ác ma và mình giảng những vấn đề liên quan tới chính nghĩa và lương tri, cảm giác toàn bộ thế giới tràn ngập vi diệu. Hắn biết Yitzhak là dị loại bên trong đám ác ma, lại không nghĩ rằng có thể “dị” đến mức độ này: Nữ bệnh thần kinh tại thượng, thời điểm nói đến hai từ "Chính nghĩa" cùng "Lương tri" trên mặt Yitzhak quả thực tràn trề hào quang thánh khiết, Hác Nhân còn cảm thấy khuôn mặt này hầu như không cần tới tạm giam mười lăm ngày hành chính. "Đây là một vấn đề xã hội, ta vẫn là đừng quan tâm cái này, " Hác Nhân cười gượng vỗ vỗ cánh tay Yitzhak, "Ngươi biết quy trình mua đồ mà ta kể cho ngươi rồi chứ? Hơn nữa siêu thị và cửa hàng nhỏ không giống nhau, đồng thời ngươi nói với người ta cũng phải khống chế âm lượng một thoáng..." "Ta biết, thế giới kia cũng có cửa hàng, hơn nữa tiền cũng là thứ tốt, " Yitzhak nhún nhún vai, "Ngươi đừng xem ta là cái ác ma, nhưng ta cũng đã từng chu du trong xã hội loài người——nhân loại bên kia giảo hoạt y như ngươi bên này, bọn họ thậm chí còn hòa nước cơm với dầu rồi đem bán cho Địa Tinh, ta cũng không biết bọn họ linh cảm từ đâu tới." Hác Nhân thật tò mò Yitzhak đến từ một cái thế giới như thế nào, chỗ kia nghe kể cũng khá giống ma huyễn thế giới mà hắn nhìn thấy trong tiểu thuyết, nhưng hắn biết đối với Yitzhak mà nói cố hương có rất nhiều chuyện đều mẫn cảm, vì lẽ đó liền không tiếp tục hỏi. Ngay khi hai người đi qua ngã tư đường đầu đường cái cuối cùng, một trận tiếng nhạc truyền đến từ một nơi không xa khiến bọn họ dừng bước. Hác Nhân theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy trước một cửa hàng nào đó ở ngã tư đường một bên khác ngồi một cô nương trẻ tuổi, tiếng nhạc và những giai điệu duyên dáng đang truyền ra từ chiếc đàn ghita trong tay nàng. Ở mấy chỗ giao lộ cùng nhà ga trong thành phố đúng là thường thường có thể nhìn thấy nghệ nhân đầu đường như vậy, nhưng địa phương nhỏ như ở Nam Giao thì không thường thấy, bởi vậy Hác Nhân không nhịn được liền nhìn nhiều mấy lần. Đó là một cái cô gái vóc người tương đương nhỏ gầy, trên người ăn mặc một thân vệ y màu xám lỏng lỏng lẻo lẻo, dưới thân mặc quần jean, trên quần áo hơi có điểm cảm giác phong trần mệt mỏi, nàng màu da hơi thâm, ngũ quan khéo léo, sau đầu buộc một cái đuôi ngựa đơn giản nhưng tinh thần, tướng mạo cả người cũng không tính đẹp đẽ quá, nhưng có chứa một loại khí chất nhàn tĩnh đáng yêu, khi nàng mím môi càng là như vậy. Ở trong vài giây Hác Nhân ngây người này, nữ hài gảy đàn ghita đã khẽ mở môi, chiếc loa hình dạng đơn giản đưa âm thanh của nàng đến ngã tư đường bên này. "Đúng là thật dễ nghe..." Hác Nhân tự lẩm bẩm, "Nhưng đây là ngôn ngữ gì thế?"