Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 83 : Hắc Lang Vương


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 83: Hắc Lang Vương Mộng vị diện, đêm đã khuya, gió mát phất phơ trên đại thảo nguyên, Hác Nhân và một con sói đen to lớn mà bốn chân còn cao hơn người đang hai mặt nhìn nhau, trong lòng song phương đều khá là khiếp sợ, bởi vậy hiện tại còn không chấn động xong, đang dư chấn. Ngay vừa nãy, con sói đen mà Hác Nhân cho là "Động vật hoang dại" mở miệng nói chuyện, hơn nữa đọc từng chữ rõ ràng ngôn từ sắc bén, nghe có chút khẩu âm Bắc Kinh—— đương nhiên cái này cuối cùng chúng ta hẳn là quy công cho hệ thống phiên dịch trí năng xịn xò, Hác Nhân tin chắc chỗ mộng vị diện này có quỷ dị như thế nào đi nữa cũng không đến nỗi có thể nuôi dưỡng được một con sói đen miệng đầy giọng kinh đô thế này. Nhưng mà mặc dù có trí năng phiên dịch, hắn cũng có thể xác định vừa nãy con sói kia nói thỏa thỏa là tiếng người, mà không phải hệ thống phiên dịch đem tiếng gầm rú của dã thú phiên dịch thành ngôn ngữ, vụ này hắn đã từng thí nghiệm, hệ thống phiên dịch không có cách nào phiên dịch nổi mấy câu "Gâu gâu ẳng ẳng" của Lily. . . Nó chỉ có thể đối phó những ngôn ngữ có kết cấu cao đẳng. Hác Nhân ăn mặc áo ngủ ngồi trên mặt đất cỏ, trên người vẫn cứ bao phủ một tầng vi quang nhàn nhạt, hắn không dám tùy tiện rút đi Cương Tính Hộ Thuẫn, bởi vì chu vi còn có bầy sói đang nhìn cũng chẳng phải an toàn. Hắn nhìn đại hắc lang đối diện một chút, âm thanh còn có chút kinh ngạc: "Ngươi thật sự biết nói a? Chỗ này sói đều biết nói?" "Thế thì phải xem là tộc quần nào, " đại hắc lang rất là kiêng kỵ nhìn màng ánh sáng trong suốt trên người Hác Nhân, nắm đấm bao trùm tầng màng ánh sáng này đánh xuống làm nó có cảm giác giống như bị gậy sắt nện vào đầu, hiện tại nó mới miễn cưỡng khôi phục như cũ từ trạng thái mắt nổ đom đóm, cũng bởi vậy nó rất là phối hợp đối với câu hỏi của Hác Nhân, "Có một phần sói thảo nguyên là biết nói, tỷ như trên người có cốt bản như chúng ta vậy —— chúng ta là giống ưu tú, so với những tên ngu xuẩn chỉ biết quay về mặt trăng gào khan kia thông minh vô số lần! Nhưng mà đến cùng thì ngươi từ đâu đến? Thậm chí ngay cả sói biết nói cũng chưa từng thấy? Chúng ta là tộc quần nổi danh nhất mảnh thảo nguyên này đấy!" Đầu óc Hác Nhân hiện tại rất loạn, hắn căn bản không biết tình huống của cái mộng vị diện này, hiện tại chỉ có thể dựa theo kiến nghị của Dữ liệu đầu cuối và Độ Nha 12345 là mặc kệ thấy cái gì cũng coi như chuyện đương nhiên, nỗ lực không biểu hiện ra quá mức kinh ngạc. Căn cứ phương thức nói chuyện của đại hắc lang, hắn đoán đối phương nắm giữ trí năng cực cao, thậm chí có thể không phân cao thấp cùng nhân loại, cho nên hắn thu hồi ý nghĩ coi đối phương là dã thú dễ bị lừa, vẻ mặt thành khẩn gật đầu: "Ta cũng không nói được mình là đến từ nơi nào, chỉ là đi ngang qua chỗ này, ngươi coi ta là người lữ hành là được." "Người lữ hành? Đi qua mảnh thảo nguyên này?" Đại hắc lang nghi ngờ nhìn Hác Nhân, trên mặt nó rất hình tượng lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, "Rất ít nhân loại tới nơi này, chỗ này vô dụng đối với các ngươi, không thể trồng lương thực, không có đặc sản, cũng không cái gì cái gì nhỉ. . . À, khoáng thạch, không có khoáng thạch, trước đây từng có một ít dân chăn nuôi, nhưng mà gần nhất sói di cư qua đây nhiều quá, bọn họ nuôi súc vật cũng không đủ ăn." Đại hắc lang nói xong, xích lại gần dưới sự cảnh giác của Hác Nhân, từ trên xuống dưới ngửi mùi vị trên người Hác Nhân: "Ngươi không giống người lữ hành, không có loại mùi lạ do thời gian rất lâu không rửa ráy kia. Nhưng mà thôi tùy ngươi, cũng chả có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta chỉ là sói mà thôi." Hác Nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, sói mà thông minh đến trình độ như thế này thật sự vẫn là "Sói" sao? "Mà nói lại các ngươi vì sao tập kích ta?" Hác Nhân tương đương khó chịu dò hỏi đối phương, hắn cảm giác dáng dấp mình như vậy nhất định rất ngu, đàng hoàng trịnh trọng cùng một đám động vật hoang dại tán gẫu, nhưng mà nói cho cùng. . . Ai mẹ kiếp có thể nghĩ đến việc sói nói chuyện còn lưu loát hơn so với con người a! "Tại sao không thể tập kích ngươi?" âm thanh Hắc Lang cũng càng kinh ngạc, "Chúng ta muốn ăn thịt a, tuy rằng nhìn ngươi thịt không nhiều, nhưng cũng đủ chúng ta cho mấy thằng nhãi con ăn no, lượng cơm ăn của chúng ta lại không lớn. Nhưng mà ta nguyên bản còn tưởng rằng ngươi rất dễ đối phó đây, trên người ngươi không có mặc loại quần áo cứng rắn kia, trong tay cũng không binh khí —— kết quả ngươi còn lợi hại hơn so với những tên kia, dáng dấp như vậy ta rất không cao hứng." Con sói này chung quy vẫn có chỗ không giống nhân loại, Đó chính là nói chuyện thật trắng ra, nghĩ cái gì nói cái đó, Hác Nhân đối với địa vị của mình ở trong mắt đối phương chỉ là "Đồ ăn" câm nín vài giây, nhưng cân nhắc đến chủng tộc của đối phương thì hắn cũng không thực sự tức giận được, chỉ có thể cười gượng ha ha hai tiếng: "Ha ha, vậy hiện tại ngươi còn muốn ăn thịt không?" "Không muốn, " sói đen lắc đầu, "Quá cứng, còn cứng hơn so với những tên nhân loại ăn mặc quần áo cứng rắn kia, hơn nữa ta đánh không lại ngươi. Xem ra đúng là không thể tùy tiện đánh nhau với nhân loại, những đồ vật kỳ kỳ quái quái trên người các ngươi quá nhiều, rất nguy hiểm." Lúc này một con sói đen khác nhỏ hơn đột nhiên mở miệng: "Lão đại, vừa bắt đầu không phải ngươi đã nghĩ kế muốn ăn cái người này sao?" Hác Nhân kinh ngạc nhìn sói đen trước mặt mình một chút, nghĩ thầm cái tên này còn là thủ lĩnh quần thể, vừa nãy hắn tuyển mục tiêu theo bản năng để đánh đúng là tốt thật. "Ai bảo ngươi nửa đêm canh ba không ngủ đi kêu đói bụng?" Sói đen thủ lĩnh một cổ họng gào sang, "Buổi chiều ăn thịt no tròn như quả cầu rồi, trăng vừa mới lên là bắt đầu gọi đói bụng, toàn tộc chỉ có thằng nhãi con rác rưởi mày là ăn tốn cơm nhất! Lão tử vì mày đến răng cũng bị nát hết rồi!" "Lão đại ngươi chỉ rơi mất một cái, bên kia có mấy cái xui xẻo sắp trụi cả hàm kìa." Con sói con nhỏ hơn dùng mũi chỉ chỉ vài con sói đen ngồi xổm đang ngồi bên ngoài, đó chính là mấy đứa xui xẻo chủ động nhào tới cắn Hác Nhân đầu tiên, những gia hỏa xui xẻo này gặm một cái trên Cương Tính Hộ Thuẫn, hiện tại được trở về với tuổi thơ—— đứa tình huống tốt nhất còn lại hai hàng răng hàm. . . Mấy cái kẻ xui xẻo miệng đầy máu, chỉ có thể ngồi xổm ở ngoài vòng tròn liếm bộ lông đối phương an ủi lẫn nhau, nhìn qua cực kỳ đáng thương. Lang Vương cúi đầu thở dài: "Coi như ngày hôm nay xui xẻo. Nhân loại, chúng ta có thể đi được chưa?" "Ờ, " Hác Nhân theo bản năng gật gù, nhưng mà ngay khi một đám sói than thở nâng đỡ lẫn nhau chuẩn bị tản đi hắn đột nhiên nhớ tới một việc, mau mau gọi lại, "Chờ một chút! Còn có chuyện!" Lang Vương bước chân lảo đảo, quay đầu mạnh miệng trợn mắt đối với Hác Nhân: "Ngươi đừng bắt nạt sói quá mức! Ta cũng có thẳng thắn cương nghị có tôn nghiêm! Ngươi lại không chịu thiệt gì, có cần cố chấp ăn vạ thế không?" Hác Nhân nghẹn một cục ở cổ họng tí nữa sặc chết mình: Chỉ tính riêng câu nói "Ngươi dám tha ta một mạng không", cái Lang Vương này đã không thích hợp nói đến hai chữ "Tôn nghiêm" rồi, nhưng mà hắn chỉ lắc đầu một cái, duỗi tay chỉ về phía đường chân trời: "Ta muốn qua đi bên kia, có thể chở ta một đoạn đường không?" Mấy bóng đen trông như phòng ốc nhân tạo kia nhìn thực sự xa xôi, Hác Nhân cảm thấy lấy trạng thái hiện tại này của mình muốn chân trần chạy tới nơi chỉ sợ cũng đến sáng sớm ngày mai, thời gian hắn ở mộng vị diện có hạn, cho nên cần tìm một cái biện pháp tiện lợi chút. "Bên kia?" Lang Vương ngẩng đầu nghi ngờ nhìn, "Ta không phải nói rồi sao, dân chăn nuôi đều đi rồi, hiện tại chỗ đó chỉ còn lại mấy cái lều đất." Nguyên lai nơi đó chính là nơi mà những người dân du mục mà Lang Vương nhắc tới hồi nãy từng ở đó, Hác Nhân gật gù: "Ta liền qua xem một chút." Nơi đó có người hay không không quan trọng, trọng yếu chính là có dấu vết nhân loại hoạt động lưu lại, Hác Nhân bây giờ đối với hết thảy sự vật ở mộng vị diện đều hiếu kỳ chưa từng có, mặc kệ thứ đồ gì hắn đều đồng ý đi nhìn hai mắt. Lang Vương lẩm bẩm hai tiếng lỗ vốn trong cổ họng, sau đó xoay người lại: "Được, vậy ngươi lên đây đi, ta cõng ngươi qua đó." Hác Nhân lập tức hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng vụ này muốn phí một phen miệng lưỡi, lại không nghĩ rằng Lang Vương dĩ nhiên chủ động xoay người để cho mình cưỡi lên, việc này có thể không giống với dự đoán lúc trước, hắn vừa bò lên lưng Lang Vương vừa hỏi han: "Sap hào phóng thể? Không phải nói những đầu lĩnh như các ngươi luôn không muốn để người ta cưỡi sao? Việc này quan hệ đến tôn nghiêm, phải trải qua thử thách mới được cái gì cái gì ấy. . ." "Tôn nghiêm? Cái đó dùng để làm gì?" Lang Vương rất kỳ quái về lời giải thích của Hác Nhân, "Nhân loại các ngươi nghĩ chuyện phức tạp thật, toàn nghiên cứu mấy cái thứ chả liên quan gì đến việc lấp đầy bụng, chúng ta xác thực không thích để người ta ngồi ở trên lưng, đó là bởi vì lúc chở đồ vật bước đi sẽ rất phiền phức, nhưng cái này có quan hệ gì với tôn nghiêm? Không thoải mái thôi. . . Ê ngươi dịch chuyển lên trước một tí, hoặc là lùi ra sau điểm, đừng cưỡi trên eo ta, như vậy lúc chạy ta không lấy sức nổi." Hác Nhân vừa điều chỉnh tư thế ngồi vừa thẹn thùng trong lòng: Nhân loại bình thường thật là toàn nghiên cứu sai lệch, mặc kệ trong tiểu thuyết hay là trong phim ảnh đều theo tiêu chuẩn của nhân loại hết, sói không muốn cho người ta cưỡi, đó là bởi vì nó kiêu ngạo, ngựa hoang không muốn cho người ta cưỡi, đó là bởi vì nó kiêu ngạo, Độc Giác Thú không muốn cho người ta cưỡi, đó là bởi vì nó không chỉ kiêu ngạo hơn nữa còn cao quý —— trên thực tế e sợ đều là vô nghĩa. . . Nhân gia không muốn để ngươi cưỡi nguyên nhân duy nhất chính là sợ phiền phức, chả ai muốn tự nhiên trên lưng mình có thêm vài chục Kg rác rưởi cả, lúc Vi Vi An trói hành lý lên người Lily vẫn là tranh thủ lúc người ta mộng du đây. Hác Nhân không nhịn được nghĩ, giả như Độc Giác Thú có thể giao lưu, nói không chắc ngươi cho nó ăn hai cái bánh nó liền đồng ý để ngươi cưỡi, đối với động vật mà nói, " Lý luận tôn nghiêm " của nhân loại là cái trò chơi gì? "Ngồi xong chưa?" Lang Vương đột nhiên đánh gãy suy nghĩ lung tung của Hác Nhân, "Vậy thì giữ chặt này, đi thôi!"