Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]
Chương 82: Nói chuyện!
"Chuẩn bị sẵn sàng? !" Hác Nhân vừa nghe Dữ liệu đầu cuối câu nói này liền cảm giác dưới chân không vững, " Chuẩn bị con cá mắm! Thật sự chọi cứng với đàn sói được à?"
Hác Nhân cúi đầu nhìn trang bị hiện tại của mình, tay không thôi bỏ qua, hắn còn mặc áo ngủ! Ăn mặc áo ngủ cũng cho qua đi, hắn còn không xỏ giày! Không xỏ giày cũng bỏ qua nốt, hắn ngờ ngợ nhớ kỹ đám sói đen trên mảnh thảo nguyên này còn to hơn cả mình! Ở tình huống như vậy Dữ liệu đầu cuối còn lẽ thẳng khí hùng nói ra bốn chữ "Chuẩn bị sẵn sàng", bỗng nhiên hắn có một loại kích động muốn kiếm cây gậy đem cái thứ đang lơ lửng kia xiên qua để làm Lưu Tinh Chùy: Đây là phương pháp vũ trang duy nhất hắn có thể nghĩ đến dưới tình huống này.
Dữ liệu đầu cuối ngoảnh mặt làm ngơ đối với sự bất mãn trong giọng nói của Hác Nhân, nó chỉ phiêu phiêu lung lay tiến vào trong túi tiền Hác Nhân, bốc lên một câu nói không hiểu ra sao: "Tiền lương của ngươi đã nhập sổ rồi, nhưng cụ thể lần này ngươi có thể lấy ra bao nhiêu, thì xem chính ngươi nhé."
Hác Nhân mới vừa muốn hỏi một chút đây là có ý gì, một trận âm thanh soàn soạt rõ ràng đột nhiên truyền đến từ bụi cỏ phụ cận: Bầy sói tựa hồ đã phát hiện cái "Con mồi" này sản sinh lòng cảnh giác, chúng nó không thể chờ đợi được nữa nên đang co rút vòng vây lại.
Như Dữ liệu đầu cuối từng nói, muốn chính diện thoát đi từ trong vòng vây của bầy sói là không quá thực tế, Hác Nhân chỉ có thể tập trung tinh thần, chuẩn bị đối mặt trận chiến đầu tiên của hắn ở mộng vị diện.
Hắn hồi ức một màn ngày đó khi đối mặt mấy trăm Vong Linh sắt thép ở bên trong cung điện dưới lòng đất, nhưng lần chiến đấu đó nói thật không có bao nhiêu giá trị tham khảo: Lúc đó bên cạnh hắn mang theo hai cái nữ siêu nhân sức chiến đấu max+, hơn nữa những Hộp sắt di động đó chỉ vừa mới tỉnh ngủ, tốc độ kỳ thật chậm như đứa ngốc, ngoại trừ sức sống ngoan cường ra không có ưu điểm gì, chỉ cần tỉnh táo là có thể một cước đạp bay nếu lực đạo đầy đủ, đối phó những Hộp sắt đó căn bản tốn công phu lắm, nhưng đối phó với bầy sói "Dị thế giới" thì không giống vậy, có lẽ ở trong mắt Vi Vi An những con sói này còn "Cấp thấp" hơn so với những kỵ sĩ Vong Linh kia, nhưng ở trong mắt người bình thường không có kinh nghiệm chiến đấu gì như tên Hác Nhân này, thì sức uy hiếp của mãnh thú hiển nhiên càng cao hơn.
Hắn đột nhiên cảm giác có chút buồn cười: Chỉ vì cái gọi là tăng cao thực lực, liền như một tên trẻ con miệng còn hôi sữa chạy đến bên trong mộng vị diện kiếm chuyện với sói hoang, làm như vậy thật sự có ý nghĩa sao?
Hắn đang suy nghĩ lung tung thì bị một đạo hung quang trong bóng tối đánh gãy, bầy sói đã áp sát đến khoảng cách tương đương gần, trong gió đêm bay tới mùi tanh của dã thú, từng đạo từng đạo bóng đen xuất hiện ở bên trong tầm nhìn, mùi vị của bầy sói có thể ngửi thấy ngay gang tấc. Hác Nhân không biết nếu như những mãnh thú này cùng nhào tới thì mình nên làm gì, nhưng hắn đoán những con vật này trước tiên có lẽ sẽ phái tới một hai tên đánh trận đầu thăm dò một thoáng: Hắn xem thế giới động vật đều nói như vậy, cũng không biết sói mộng vị diện cùng sói thế giới hiện thực có khác nhau lớn bao nhiêu...
Song phương đối lập không có kéo dài quá lâu, sau khi phát hiện phục kích thất bại, con sói thứ nhất không kiềm chế nổi nhào tới.
Hác Nhân chỉ nhìn thấy một cái bóng đen to lớn cấp tốc phóng to trong tầm mắt, tinh thần của hắn ở trong nháy mắt đó tập trung đến cực điểm, bắp thịt cả người căng thẳng hầu như muốn vỡ ra, sau đó bỗng nhiên lắc mình ——trước khi làm động tác này hắn ảo tưởng chính mình sẽ vung ra một quyền ngay giữa vùng ngực bụng yếu đuối của sói đen, sau đó bắt Fist Blood một cách đẹp đẽ, nhưng sự thực chứng minh phần dũng mãnh này tạm thời còn không thuộc về hắn, đối mặt sự nguy hiểm cấp tốc kéo tới, né tránh là bản năng đầu tiên của con người.
Nhưng ít ra hắn chuồn là không sai, con sói đen ngoại hình to lớn đến kỳ lạ kia rõ ràng hung hãn nhanh nhẹn hơn so với sói trên địa cầu, nhưng vẫn bị vồ hụt, hơn nữa khi né tránh đồng thời tay phải Hác Nhân vẫn theo bản năng vung vẩy một thoáng, hắn mơ hồ cảm giác mình hẳn là đánh trúng cái gì đó, nhưng không dám xác định cú này hiệu quả được bao nhiêu.
Sau khi con sói đen thứ nhất nhào tới rơi xuống đất cấp tốc xoay người, cùng Hác Nhân duy trì đối lập ở một khoảng cách nhất định, ánh trăng rơi trên thảo nguyên, thị lực từng được cường hóa của Hác Nhân có thể nhìn thấy rõ ràng mãnh thú này có hình dạng ra sao.
Chúng nó đại thể gần như sói trên địa cầu,
Nhưng hình thể có lớn gấp 3 lần sói bình thường, bộ lông cả người đen kịt, hơn nữa ở đầu và phần eo có thể nhìn thấy rất nhiều tảng khối trạng màu đen bất ngờ nhô lên, tựa hồ là một loại vật chất sừng nào đó ——đây nghiễm nhiên không thể nào chia vào cùng chủng tộc với sói trên địa cầu.
Chu vi bầy sói quan chiến không có gây rối một chút nào, chúng nó chỉ hơi điều tiết trận hình, khiến vòng vây trở nên càng thêm nghiêm mật, từ bên trong vô số con mắt kia Hác Nhân dĩ nhiên nhìn thấy ý tứ là "Xem kịch vui", hắn ngạc nhiên sững sờ: Những ánh mắt này là thật sự, chu vi bầy sói đúng là mang theo vẻ mặt đầy hứng thú đang quan sát cục diện trước mắt.
"Hống ——" trong cổ họng con sói đen thứ nhất phát sinh tiếng gầm nhẹ uy hiếp, âm thanh tựa hồ có hơi tức giận, có một cái chất sừng ở phần eo nó đã gãy vỡ, xem ra là thành quả của một quyền vừa nãy Hác Nhân lung tung đánh ra.
Trong khoảnh khắc Hác Nhân chớp mắt, con mãnh thú này lần thứ hai nhào tới.
Nhưng giờ khắc này trạng thái Hác Nhân đã tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy, hắn phát hiện thân thể của mình dĩ nhiên có thể phản ứng kịp với tốc độ tấn công cực hạn của loại quái sói này, điều này làm cho niềm tin của hắn tăng nhiều, lại xác nhận chu vi bầy sói hình như không có dự định vây đánh, liền càng thêm yên tâm, trong nháy mắt khi kẻ địch nhào tới, hắn giở lại trò cũ, ngưng thần quan sát cự lang nhào tới, sau đó lắc mình, vung quyền.
Ở một sát na giao phong, hắn phát hiện mình trong tốc độ nhanh như vậy cũng có thể thấy rõ mỗi một cọng lông trên người cự lang, mà trong nháy mắt khi vung quyền, hắn thậm chí có thừa lực điều chỉnh nhỏ góc độ công kích, đây là cảm giác hoàn toàn chưa từng được lĩnh hội khi dựa vào man lực đối phó mấy tên Hộp sắt chậm rì rì trong cung điện dưới lòng đất hồi trước.
"Ầm!" Một quyền chặt chẽ vững vàng đánh vào bộ eo của quái lang, Hác Nhân đem hết toàn lực đánh vào vị trí vùng eo vừa nãy mình đã tấn công, hiệu quả quyền thứ hai này hiển nhiên càng thêm hữu hiệu, cự lang phát sinh một tiếng nghẹn ngào rõ ràng, vồ hụt sát góc áo Hác Nhân, nhưng Hác Nhân rất nhanh sẽ cảm giác trên mặt mình có chút rát, hắn duỗi tay lần mò, phát hiện sờ thấy một tay đầy máu.
Nếu như bình thường hắn sớm nên chuột rút cả bắp chân, bởi vì chuyện này ý nghĩa là vừa nãy hắn thiếu một chút liền bị quái lang một táp vào đầu, nhưng hiện tại hắn không có thời gian run cầm cập, bởi vì sau khi con sói kia rơi xuống đất ngay lập tức sẽ xoay người vọt tới lần thứ hai, Hác Nhân vào đúng lúc này phản ứng rốt cục chậm, hắn đã thấy miệng sói đã áp sát mình, thân thể lại không thể đuổi kịp ý nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái miệng lớn như chậu máu kia xoạt xoạt liền cắn trên cánh tay của mình.
"Ta X ——" Hác Nhân theo bản năng hô nửa câu, nhưng mà còn chưa kịp hồi ức sự tích của những tiên liệt cách mạng hắn liền phát hiện một chuyện, "Ê sao không đau đây?"
Cự lang nặng trình trịch treo trên cánh tay, cái phân trọng lượng kia tuyệt đối không phải giả, nhưng Hác Nhân định thần nhìn lại, đã phát hiện trên cánh tay mình bao trùm một tầng màng ánh sáng mỏng manh nửa trong suốt, màng ánh sáng tuy mỏng nhưng cứng rắn không thể phá vỡ, nanh sói cắn trên tầng màng ánh sáng này, đã bị gãy một nửa.
Cự lang phản ứng chậm nửa nhịp, mãi đến tận khi dùng sức nhai nhai mới phát hiện có vị không đúng, sau đó mới gào gừ một tiếng lùi lại, lăn lộn ở đó với cái miệng đầy máu.
Hác Nhân còn đang hồ đồ, liền nghe thấy Dữ liệu đầu cuối mở miệng: "Vừa nãy hai quyền đánh không tệ, tâm thái điều chỉnh miễn cưỡng qua ải, sự thực chứng minh ngươi có thể ở dưới tình huống công cụ phụ trợ vô hiệu duy trì tâm thái chiến đấu, thành lập điều kiện phán định, năng lực cơ sở của ngươi khi làm thẩm tra quan tới sổ: Cương Tính Hộ Thuẫn. Tuy rằng không sánh được với U Năng Thuẫn, nhưng món đồ này không có phóng xạ, đủ cho ngươi dùng rồi."
Hác Nhân thân thể chấn động, tiện đà mừng như điên không ngớt: Độ Nha 12345 rốt cục không bẫy người rồi!
"Nhưng mà Bản Ky nhắc nhở ngươi một tiếng, Cương Tính Hộ Thuẫn dung lượng có hạn, thứ dùng để mở cái Cương Tĩnh Hộ Thuẫn này là một ít 'Đồ chơi nhỏ' cộng sinh bên trong cơ thể ngươi, vật này chỉ dùng để bảo mệnh cho thẩm tra quan, ngươi không cần xem nó là vô địch. Đương nhiên, đối phó vài con sói này vẫn là thừa sức."
"Thế này là được rồi!" Hác Nhân hứng thú bừng bừng vung tay lên, sau khi phát hiện mình rốt cục có cái năng lực có thể được xưng là "Kỹ năng" hắn không thể chờ đợi được muốn thử một chút, liền chủ động đánh về phía một con quái lang khác cách mình gần nhất.
Bầy sói rốt cục không duy trì vây xem, những mãnh thú này cùng ồn ào, có bốn con sói phân hai cái phương hướng đồng thời đánh về phía Hác Nhân, người sau không tránh không né, trực tiếp ỷ có tấm chắn để chúng nó dùng sức cắn, sau khi lại làm vỡ một hàm răng sói rốt cục thuận lợi nhào tới trên người mục tiêu, man lực và sự nhanh nhẹn của cự lang cũng không phải đùa, nhất thời hai người (? ) liền cứ như vậy đánh nhau.
Một phen chiến đấu cát bay đá chạy thanh thế kinh người —— kỳ thực động tĩnh cũng không lớn như vậy, nhưng nói như thế nghe có vẻ khá là lợi hại. Tóm lại Hác Nhân là cảm giác mình chiến đấu rất kịch liệt, Dữ liệu đầu cuối ở bên cạnh nhổ nước bọt "Phương thức chiến đấu này của ngươi cũng chả khác biệt gì với mấy con động vật " hắn cũng bỏ qua. Cuối cùng ngang ngược sợ tên liều mạng, liều mạng sợ thằng không muốn sống, trên khí lực Hác Nhân gần như bằng những con sói đen này, lại có tấm chắn phủ trên người, không lâu lắm hắn đã đánh cho con sói dưới người hắn choáng váng đầu óc, sau khi chu vi bầy sói cũng phát hiện quái nhân kia căn bản không cắn nổi liền do dự không dám lên trước. Nhưng sói hung ác dù sao không phải đùa, dưới nắm đấm của Hác Nhân dù đã bị đánh nở hoa nhưng cự lang vẫn cứ mạnh miệng phát sinh gào thét: "Ngươi TM dám tha ta một mạng sao? !"
Hác Nhân nơi nào chịu buông tay: "Ngươi nằm mơ! Vừa nãy ai nhào lên trước tiên!"
"Nhưng mà ta là đứa đang đứng xem trò vui ở bên cạnh mà, con cắn ngươi đang đứng bên kia kìa!" Cự lang gào thét không ngớt, lại quay đầu nhìn chu vi, " Đám cháu trai bọn mày đừng có đứng nhìn nữa, đến đây giúp một mồm xem nào!"
"Đến bao nhiêu cũng như thế thôi, ta chỉ bám vào một mình ngươi... Con bà nó ngươi biết nói? !"
"Con bà nó ngươi phản ứng chậm vậy?"