Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 69 : Đổi phòng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 69: Đổi phòng Một nhóm mấy người Hác Nhân về nhà không lâu lắm, "Lăn" liền theo động tĩnh tìm về rồi. Không ai biết cái con mèo đen nhỏ chỉ dài có một thước này làm thế nào mà tin tức linh thông như thế, nhưng mà Hác Nhân vừa mới ngồi xuống phòng khách, liền nghe đến tiếng đập đùng đùng đùng đùng từ bên cửa sổ chuyền đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy "Lăn" đang bên ngoài dùng sức lấy đuôi đánh cửa sổ, lúc đó Yitzhak đang co quắp ngã trên ghế salông nghiên cứu điều khiển từ xa TV của người địa cầu, hắn ngẩng đầu nhìn đến cái con mèo nhỏ kia, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc: "Đây là mèo ngươi nuôi?" Hác Nhân đứng dậy đi mở cửa sổ cho "Lăn", cũng không quay đầu lại trả lời: "Uh, tên nó gọi là 'Lăn', ngươi chớ xía vào danh tự này ở đâu ra, tóm lại nó gọi như thế." Rõ ràng là không người chăm sóc ở bên ngoài chừng mấy ngày, nhìn "Lăn" so với vài ngày trước đó còn mập một vòng, cũng không biết cái gia hỏa thần kỳ này là làm sao lăn lộn vui vẻ sung sướng ở mấy con phố có hoàn cảnh hiểm ác với chó mèo như Nam Giao. Nó mềm mại nhảy lên trên bả vai Hác Nhân, thân thể thịt vù vù cuốn lấy cổ chủ nhân, sau đó phát hiện có người xa lạ trong phòng khách, trên tấm mặt mèo kia rất nhân tính hóa lộ ra dáng dấp tương đương kinh ngạc. Nó không phải chưa từng thấy có hộ gia đình mới chuyển đến trong nhà, nhưng nó chưa từng thấy sinh vật đứng thẳng nào mà thân cao đạt đến hai thước mốt—— ai cũng từng gặp chó, nhưng mà khi ngươi gặp được một con chó to hơn con heo biển thì gương mặt của ngươi khẳng định y hệt "Lăn" lúc này. Yitzhak không biết nhớ tới cái gì, trên mặt hơi lộ ra vẻ mặt hoài niệm: "Sủng vật a, ta trước đây cũng từng nuôi một con mèo." Hác Nhân đang uống nước bị sặc vào một bên nhánh khí quản: "Ngươi nuôi mèo? !" Trong đầu của hắn nhất thời hiện ra một cảnh tượng tàn khốc: hỏa diễm ác ma thân cao hơn năm thước ôm ấp một con mèo nhỏ, cái con mèo kia đã chín... Yitzhak cười cợt: " Trong vực sâu ác ma không có mèo, nhưng ta thích gọi nó là mèo, tên kia là một con chó săn ác ma, lúc nó nằm trên mặt đất cao hơn ngươi hai mươi phân. Vốn là nó có thể theo ta một khối tới bên này, nhưng nó không muốn đi." Hác Nhân ngoài cười nhưng trong không cười theo sát ha ha hai tiếng, nói thầm thế mà có người đặt tên cho con chó mình nuôi là mèo... Lúc này Lily đã tay chân lanh lẹ thu thập xong đồ vật của chính mình, nàng như một con thỏ nhỏ hoạt bát chạy ra từ bên cạnh, nàng nhìn thấy mèo đen ngồi xổm trên bả vai Hác Nhân, lập tức cắm chân phanh đứng lại, một mực cung kính theo sát hỏi thăm "Lăn" một chút, sau đó tràn đầy phấn khởi giới thiệu cho Yitzhak: "Ê, to đầu ta giới thiệu cho ngươi một thoáng a, đây là 'Lăn', người đứng thứ hai chỗ này, ta bài danh thứ ba, ngươi sẽ đứng hàng thứ 4, bộ TV trong phòng khách kia đứng hàng thứ 5, dơi đứng hàng thứ 6..." Lily bịa chuyện liên mồm, hiển nhiên cô nàng khuyển khoa động vật này dị thường phấn khởi khi thật vất vả trở lại ổ nhỏ của chính mình từ địa phương cách đây 8 múi giờ, nàng cứ như chó con vừa mới về đến nhà là bắt đầu chạy khắp nơi vui chơi, thậm chí dám nói đùa với Yitzhak (nguyên bản nàng tương đương kiêng kỵ đại ác ma), chỉ tiếc Yitzhak nghe nửa ngày một chữ cũng không hiểu, hắn ngoảnh mặt nhìn Hác Nhân: "Nàng nói cái gì?" "Đừng phản ứng nàng, đang lên cơn, " Hác Nhân ha ha cười gượng, "Ngày mai vẫn phải tìm Độ Nha 12345 một chuyến, làm cho nàng giúp giải quyết vấn đề ngôn ngữ của các ngươi. Đúng rồi, ngươi có đói bụng hay không? Trước tiên ăn một chút gì đó?" Yitzhak lắc đầu một cái: "Không cần, ngươi chỉ phòng ta ở đâu là được, ta trước tiên đi ngủ một giấc, chờ tỉnh rồi ta suy nghĩ thêm ở chỗ này có thể giúp đỡ được gì." Yitzhak đã từng nói sau khi hắn đi tới Địa cầu hơn nửa tháng trên căn bản chính là đi ngủ, lúc này lại buồn ngủ, thanh niên lớn tuổi bị tiểu thuyết nghiêm trọng đầu độc Hác Nhân nhất thời tự cho là nghĩ thông suốt khúc mắc trong việc này: "Ờ nha, ta hiểu rồi, ngươi từ một thế giới khác xuyên qua đến bên này khẳng định tiêu hao rất nhiều lực lượng tinh thần, Lúc này phải dựa vào ngủ say để khôi phục lại trạng thái đỉnh cao đúng không?" Yitzhak kỳ quái nhìn Hác Nhân một chút: "Ngươi làm sao cứ nghĩ nhiều như vậy? Ta chỉ là sang nước ngoài bị rối đồng hồ sinh học..." Hác Nhân: "... Ngươi đi theo ta, trên lầu có phòng trống." Yitzhak đáp ứng một tiếng, đi sau lưng Hác Nhân vừa muốn lên lầu, Vi Vi An đột nhiên nghe tiếng từ phương hướng phòng bếp chạy ra: "Chủ nhà, có phải sắp xếp gian phòng cho đầu to không? Vừa vặn ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi." Hác Nhân tò mò nhìn Vi Vi An, phát hiện trên mặt đối phương có chút nhăn nhó: "Làm sao?" "Căn phòng trống của ta để cho đầu to đi, " Vi Vi An tựa hồ cảm giác mình đột nhiên đưa ra loại thỉnh cầu này có chút phiền phức, nhưng vẫn nói ra, "Ta nghĩ chuyển tới ở phòng dưới đất." Hác Nhân há há mồm, lập tức hiểu sai ý, trên mặt mang theo vẻ mặt thân thiết an ủi Vi Vi An: "Có phải là Lily lại sỉ nhục chuyện tiền thuê nhà của ngươi? Ngươi đừng phản ứng nàng, ta đã không thèm để ý ngươi còn lưu ý cái gì, cũng không thể bởi vì ngươi không giao tiền thuê nhà là đuổi ngươi xuống tầng hầm ở..." Vi Vi An vội vàng xua tay: "Ta không phải ý này, ta là thật sự muốn ở dưới tầng hầm—— " Thiếu nữ quỷ hút máu vừa nói, vừa giơ tay chỉ chỉ mặt trời xán lạn bên ngoài: "Ta ban ngày tinh thần sẽ uể oải suy sụp, cần tìm một cái địa phương râm mát để nghỉ ngơi, tuy rằng cấp cao Huyết tộc không sợ mặt trời, nhưng tốt nhất vẫn nên giữ một khoảng cách với ánh mặt trời, ta biết ngươi có lòng tốt xếp cho ta một gian phòng thông thoáng, nhưng cứ ở chỗ đó đừng nói ta sẽ bị mất cân đối nội tiết, e sợ không lâu là trực tiếp bị hong khô rồi!" Vừa bắt đầu Hác Nhân còn nghĩ thầm đây là Vi Vi An bịa ra lý do, nhưng đối với phương đã dọn ra cả đặc tính chủng tộc của Huyết tộc, nhìn lại một chút vẻ mặt trên mặt nàng cũng rất chăm chú, liền biết Vi Vi An đúng là nghĩ như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là có một vài thứ khiến hắn khó nghĩ: "Phòng dưới đất xác thực rất lớn, mà ngày trước từng cho thuê nên điện nước muốn cái gì cũng có, chỉ là bên trong đó để rất nhiều đồ ngổn ngang, dọn dẹp sợ hơi tốn sức." "Không có chuyện gì, ta làm việc nhanh nhẹn lắm!" Vi Vi An lộ ra thần sắc rất kiêu ngạo, "Ta am hiểu nhất chính là dọn ra một chỗ ngủ cho mình ở trong bất kỳ loại hoàn cảnh nào, nghiệp vụ tương đương thành thạo!" Nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử trên mặt thiếu nữ quỷ hút máu, Hác Nhân cảm thấy đắng lòng thay cho nàng: Cô nương này trước đây đã từng trải qua những tháng ngày âm u ra sao... Vi Vi An tay chân lanh lẹ chạy lầu trên lầu dưới thu thập, Hác Nhân cũng đi theo phía sau ân cần hỗ trợ, không lâu lắm đổi gian phòng vấn đề liền quyết định. Yitzhak hoàn toàn không có hành lý gì cả, đại ác ma dùng phép thuật giải quyết tất cả, đồ vật của hắn hình như cũng có thể được lấy ra từ bên trong một cái dị không gian nào đó, vì thế chỉ cần cho hắn một gian phòng trống là tốt rồi, mà yêu cầu nơi ở của Vi Vi An lại càng đơn giản: Chỉ cần có bóng tối, thậm chí không cầu khô ráo thông gió (quỷ hút máu tự mang điều hòa), tự nhiên càng dễ an bài. Toà nhà lớn này có một cái phòng dưới đất có quy mô khá lớn, nơi đó đã từng cho người bên ngoài thuê, vào hai cái năm mà "Chuyện làm ăn còn huy hoàng" Hác Nhân còn tâm huyết dâng trào trang trí lại phòng dưới đất một lần, đem nó chia làm hai cái phòng nhỏ, một cái chuyên môn làm nhà kho, một cái khác thì lại như căn phòng xép, gạch tường gia cụ điện khí đầy đủ mọi thứ, có thể nói ngoại trừ không có cửa sổ thì không khác biệt gì với gian phòng trên lầu—— thậm chí còn càng rộng rãi hơn một ít. Hai năm qua phòng dưới đất không ai thuê, nguyên bản cho rằng "Căn phòng bên ngoài " ít nhiều gì cũng có một ít tạp vật, nhưng cũng may dọn dẹp cũng dễ dàng, không lâu lắm hết thảy tạp vật đều bị Hác Nhân gom lại một chỗ, chuẩn bị đem tất cả đều ném vào trong nhà kho bên cạnh. Vi Vi An chuyển hành lý của mình vào căn phòng mới, nhìn thấy Hác Nhân đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất chuyển một cái rương gỗ, tò mò tiến tới: "Chủ nhà, những thứ đồ này cũng để vào trong kho hàng bên cạnh?" "Ừ, đợi lát nữa chuyển vào, nói thật cũng không dùng tới, nhưng ném đi cũng đáng tiếc —— đều là đồ chơi của ta khi còn bé, " Hác Nhân nhìn đồ vật trong rương gỗ, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ hồi ức, "Nhìn những thứ này, năm đó đều là những đồ chơi chơi rất mới, vì những thứ đồ này ta còn từng đánh nhau cùng hài tử nhà hàng xóm, bây giờ nhìn lại đều đã bị hỏng hết rồi." Vi Vi An gãi đầu một cái: "Ở trong mắt ta những thứ này đều rất mới." Tâm trạng hoài niệm của Hác Nhân nhất thời nghẹn chết trong khí quản: Hắn không nên đàm luận nhân sinh hồi ức cùng một cái lão yêu bà treo trên người áng chừng sáu cân đồ cổ làm bùa hộ mệnh, quá dễ bị thương tự tôn. Vi Vi An cũng nhìn ra vẻ mặt Hác Nhân trong nháy mắt có chút lúng túng, lập tức nói sang chuyện khác, chỉ vào trong rương đồ vật để Hác Nhân giới thiệu cho nàng. "Đây là hộp cơm ta dùng khi học sơ trung, đây là máy chơi game hồi nhỏ của ta, khi đó máy chơi game còn dùng loại hộp băng này, ta thường thường hay tháo lớp vỏ nhựa đi, chỉ để lại bản mạch cắm trên máy, cảm giác nó rất cao cấp, cái này là bài tập kỳ nghỉ đông của ta... Mẹ trứng vì sao vật này lại ở đây? A, ở đây còn có nửa đồng tiền một đồng, lúc trước ta nhặt được nó rồi sau đó mỗi ngày còn ngóng trông có thể nhặt được nửa còn lại đây..." Hác Nhân từng cái từng cái thuộc như lòng bàn tay giới thiệu, trung gian tình cờ còn có thể có chút kinh hỉ, Vi Vi An thì lại ở bên cạnh tràn đầy phấn khởi nghe, hai gia hỏa cộng lại ít nhất có mấy trăm năm tuổi cứ như thế nghiên cứu một đống rách nát, mãi đến tận cuối cùng khi Hác Nhân kiếm ra một cái khối sắt hình thoi từ tận cùn đáy rương, ánh mắt Vi Vi An lập tức có biến hóa. "Cái này ta cũng không biết là từ đâu tới, " Hác Nhân hoàn toàn không có chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Vi Vi An, chỉ lật đi lật lại mà thưởng thức đem khối sắt ở trong tay, "Hình như là cái hàng mỹ nghệ nào ấy, những phù hiệu quanh co trên mặt này cũng không có ai nhận thức..."