Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]
Lily xẹt một phát lập tức lẻn đến mặt sau sô pha, mà trước lúc đó nàng đã biến thành hình thái người sói.
Nàng ngồi xổm sau sô pha, cẩn thận thò nửa cái đầu ra, bởi vậy mái tóc dài màu bạc rủ tới đất, đôi tai lông xù màu trắng bạc kia cũng bén nhạy run lên run xuống, tư thế này chính là tư thế chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Hác Nhân nhìn thấy trong miệng vị sinh vật thần bí này còn cắn nửa sợi mì kẹp rau xanh, vật này nghiêm trọng phá hoại chút "Uy nghiêm" ít nhiều còn sót lại của nàng, mà càng thêm phá hoại uy nghiêm vẫn là hành động kế tiếp của Lily: Nàng cầm lấy chiếc đũa run lập cập chỉ vào con mèo hoa trắng đen dưới chân Hác Nhân, âm điệu hầu như muốn khóc lên: "Mèo. . . mèo!"
"Meo?" Mèo hoa trắng đen tò mò nghiêng đầu nhìn vị khách không mời mới đến trong nhà, cái liếc này khiến Lily run cầm cập hai lần, sau đó mèo hoa sử dụng một thái độ tao nhã nên có của một con mèo thành tinh không thèm nhìn Lily.
Hác Nhân trợn mắt ngoác mồm mà nhìn tất cả những thứ này, đầu óc quay lạch cạch một vòng mới ý thức được tình huống này là thế nào, hắn khó mà tin nổi nhìn Lily đang run như gặp đại địch: "Ngươi. . . Sợ mèo?"
"Ta. . . Ta không sợ mèo!" Lily quật cường ngẩng đầu lên, phảng phất một con đấu khuyển kiêu ngạo, "Ta chỉ hơi bỡ ngỡ thôi."
"Này còn nói không phải!" Hác Nhân cảm giác không chỉ tam quan không đủ dùng, liền đầu óc cũng không đủ dùng, hắn thậm chí không để ý đối phương là một người sói, hơn nữa là một người sói mới vừa quen, liền tức đến nổ phổi chỉ vào Lily, "Xin nhờ! Ngươi là người sói được không? !"
" Ta chính là người sói!" Lily tựa hồ rốt cục ý thức được hiện tại phản ứng của mình có chút mất mặt, hơn nữa cũng có khả năng là ánh mắt cùng ngôn ngữ của Hác Nhân khiến vị cô nương người sói này chịu kích thích, nói chung là nàng đánh bạo từ mặt sau sô pha chạy ra ngoài, sau đó làm bộ trở lại bên cạnh bàn ăn, kì thực là nhón chân dọc theo chân tường phòng khách lượn một vòng lớn tới một đầu khác phòng khách, "Ngươi xác nhận con mèo này an toàn sao?"
"Có cái gì không an toàn, " Hác Nhân tiện thể nhấc con mèo trắng đen lên, "Ta chưa từng thấy con mèo nào dễ nuôi như thế, đúng không, Lăn?"
Mèo đen trắng lập tức mềm mại meo một tiếng, dáng dấp nhu thuận cực điểm, Hác Nhân thấy thế nhất thời đại hỉ, đứng dậy đem khay ăn cho mèo đổ đầy đưa cho sủng vật của mình, đặt ở bên mặt đất cạnh bàn: Đây là chỗ ngự dụng lúc ăn của con mèo này. Đồng thời Hác Nhân còn chỉ vào Lily giới thiệu cho mèo nhà mình: "Nàng là Lily, là một người sói. . . Ờ, đối với ngươi mà nói hình như không có ý nghĩa gì, nói chung ngươi chỉ cần biết nàng là khách mới của chúng ta là được rồi, lương thực sau này của ngươi được quyết định trực tiếp bằng việc nàng có thể đưa bao nhiêu tiền thuê nhà, cung kính đối với tài chủ một chút biết không?"
Mèo đen trắng hình như thật sự có thể nghe tiếng người, nó ngẩng đầu nhìn Lily một mặt đề phòng cách đó không xa rụt rè gật gật đầu, biểu thị tán thành, theo sau kế tục cúi đầu dùng bữa.
Lily hình như lúc này mới xác định tính vô hại tính mèo đen trắng, nàng cẩn thận từng li từng tí một sượt về bàn ăn, nhưng vẫn là nâng bát mì của mình né con mèo xa một chút, sau đó mới đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì: "Vừa nãy ngươi gọi con mèo này cái gì?"
"Lăn a, " Hác Nhân cúi đầu nhìn "Người nhà"duy nhất trước mặt mình, "Nó tên lăn, 'Lăn' trong ‘lăn đi chỗ khác ngay’ á."
Lily tóc bạc và tai sói chậm rãi thối lui theo tâm tình bình phục dần (nói thật Hác Nhân cảm giác còn có chút tiếc nuối), trên mặt thì lại lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Làm sao lại gọi cái tên kỳ cục như thế? !"
"Con mèo này năm ngoái tới nhà của ta, " Hác Nhân cười ha ha, giới thiệu lai lịch mèo nhà mình, "Cũng không biết là giống nào nữa. Chỗ này hoang vu hẻo lánh, mèo hoang chó hoang thành tai hoạ, tình cờ có một hai con nhân lúc người ta không chú ý chạy vào trong nhà người ta cũng bình thường, nhưng mà con mèo này vào nhà ta xong liền không đi nữa, ta đuổi bao nhiêu lần đều vô dụng. . ."
"Vì lẽ đó ngươi đặt tên cho nó là 'Lăn', hi vọng nó có thể lăn sớm một chút?" Lily trừng hai mắt hỏi.
"Không phải,
Nó thích đột nhiên nhảy đến trên giường lúc ta xem truyền hình, mỗi lần ta đều hô một tiếng 'Lăn' đem nó đuổi đi, mới bắt đầu rất hữu hiệu, nhưng sau thời gian dài, ta vừa gọi lăn một cái nó lại đặc biệt tinh thần lại đây cọ lên cọ xuống—— con mèo này nghĩ mình tên gọi là Lăn. Sau đó nó liền tên là Lăn thật luôn."
Lily trợn to mắt nghe xong, cúi đầu yên lặng ăn cơm, một lát sau mới lầu bầu: "Sao ta cảm giác mình vào ở một cái nơi rất kỳ quái."
Hác Nhân đối với việc này trợn trắng mắt: Trong phòng này còn có ai kỳ quái hơn so với ngươi sao? Một Đại tiểu thư Người sói làm người ta lật đổ hoàn toàn mọi thường thức!
Chờ cơm nước xong xuôi đã hơn chín giờ, giờ hoạt động của "Lăn" đã đến, con mèo nhỏ đen trắng thần khí mười phần chạy đến lầu hai dò xét lãnh địa bản thân, Hác Nhân thì mang bát đũa ném hết vào bồn nước trong nhà bếp chuẩn bị chờ ngày mai rửa. Sau đó hắn châm điếu thuốc, ngồi ngẩn người trong phòng khách ——tiếp tục sắp xếp kinh nghiệm của mình trong một ngày nay, thuận tiện cảm thán một thoáng năng lực tiếp nhận mạnh mẽ của chính mình.
Cô người sói kia thì ở tầng hai chạy tới chạy lui rất vui vẻ, lấy một loại phương thức gần như vô lễ làm quen với căn nhà mới, nơi mình sẽ ở một quãng thời gian sau này, cứ đến một chỗ mới nàng còn dùng sức khụt khịt một tí, hình như là nhớ mùi, cứ việc hiện tại nàng là hình thái nhân loại, Hác Nhân vẫn là không nhịn được não bù cho nàng một đôi tai cùng một cái đuôi vung qua vung lại. Nếu như là bình thường, có khách trọ chạy tán loạn khắp nơi để làm quen nhà cửa như thế hắn còn nói vài câu, nhưng hiện tại hắn một câu đều không muốn nhiều lời: Sói mà, sau khi đến địa phương mới thăm dò địa bàn là tình huống bình thường, hiện tại chỉ hy vọng ý thức địa bàn của cô người sói này có thể kết hợp với thường thức của nhân loại một chút, chỉ cần thường xuyên nhớ kỹ nơi này kỳ thực là nhà người khác, mà nàng chỉ là người thuê là được, cân nhắc đến tính cách hiện nay Lily biểu lộ ra thì việc này không khó lắm.
Ngược lại mặc kệ tình huống thế nào, Hác Nhân đều xác nhận mình đánh không lại này cô người sói là được rồi.
Đem một cái sinh vật vừa nhìn đã nhận ra sức chiến đấu cao vượt nhân loại mời về nhà như thế đến cùng là đúng hay sai?
Đến khi tỉnh táo lại lần thứ 2, Hác Nhân vẫn không nhịn được suy nghĩ vấn đề này, nhưng mà nghĩ đến cuối cùng hắn vẫn cảm thấy mình lựa chọn không sai, mà nói thật. . . Hắn đối với những chuyện sẽ phát sinh sắp tới còn có chút chờ mong.
Đây là một tâm thái rất tìm đường chết, một người bình thường hẳn là học cách theo lợi tránh hại, mà không phải mang lòng tràn đầy tò mò tùy tiện tiếp xúc với một cái thế giới mới có khả năng lấy mạng của mình, nhưng Hác Nhân sống với sinh hoạt tẻ nhạt thường thường không có gì lạ này đã đủ lâu rồi.
Hắn thích xem tiểu thuyết, thích xem TV, thích xem những câu chuyện ảo tưởng ly kỳ quái lạ, đây hầu như là trạng thái tất có của mỗi một cái thanh niên có sinh hoạt trống vắng chờ việc chưa lập gia đình sống một mình không lo ăn, tuy rằng hắn không Trung Nhị đến nỗi cảm giác khó có thể chịu đựng những ngày tháng sinh hoạt tẻ nhạt, thậm chí thật sự nếu có ngày máy vi tính đột nhiên bắn ra cái khung chat "yes" or "ok" phản ứng đầu tiên của hắn khẳng định là rút nguồn điện, nhưng việc này không ngăn cản được khi hắn đối mặt với một số "kích thích mới" thì sẽ sản sinh tâm thái nóng lòng muốn thử, đây là tâm lý hiếu kỳ đang tác quái thường thấy nhất của con người, một số nhóm người khi tâm lý hiếu kỳ được thỏa mãn sẽ biết đường lùi bước, nhưng một nhóm người khác. . .
Đại khái sẽ cùng một cái phản ứng như Hác Nhân đi.
Hơn nữa, bất kể nói thế nào, hắn còn phải đề phòng con dơi lớn kỳ quái mà nguy hiểm kia, tuy rằng không biết tại sao mình sẽ bị loại quái vật kia nhằm vào, nhưng sự tình đã thành như vậy, cũng chỉ có thể tiếp nhân, Hác Nhân không phải người chỉ biết trốn tránh hiện thực, hắn sẽ tích cực nghĩ biện pháp đề cao hệ số an toàn của mình: Ví dụ như đem cô người sói nhìn qua sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa có vẻ như rất dễ nói chuyện giữ ở bên người.
"Đúng rồi chủ nhà, đưa ngươi tiền thuê nhà!" Lily lầu trên lầu dưới chạy vài vòng (trong lúc đó không thể tránh cùng với "Lăn" gặp 2 lần, nghe tiếng rít gào sợ hãi truyền xuống là biết), rốt cục nghĩ ra thân phận của bản thân, liền mang theo một loại tinh khí thần tràn đầy sinh lực trở về phòng lấy bóp tiền ra, đếm đủ số tiền thuê phòng đặt vào Hác Nhân trên tay, "Giống như viết trên quảng cáo, đưa trước ba tháng tiền thuê nhà ha, còn nữa tiền cơm bao nhiêu?"
Nha, không chỉ dễ nói chuyện, hơn nữa còn là cái người sói biết bé ngoan giao tiền thuê nhà——trong tiểu thuyết nào có chuyện tốt như thế này nhỉ?
"Không cần tiền cơm, " Hác Nhân phát hiện Lily lúc ngửi thấy khói thuốc thì nhíu nhíu mày (mũi chó thính thật nha), liền tự giác ngắt điếu thuốc, "Coi như thêm một người ảnh hưởng cũng không lớn. Mặt khác đừng cứ gọi chủ nhà chủ nhà thế, ta có tên tuổi, ngươi gọi ta Hác Nhân là được rồi."
"Biết rồi chủ nhà."
"Gọi ta Hác Nhân. . ."
"Được rồi chủ nhà."
". . . Quên đi, ta về phòng ngủ trước, ngươi tự do là tốt rồi, những căn phòng khóa ngươi đừng chạy loạn vào đấy, còn đâu tùy tiện." Hác Nhân thở dài đứng dậy trở vềp phòng, Lily cũng quay đầu rời đi, nhưng mà nàng mới vừa đi tới một nửa lại có đề tài mới: "Đúng rồi chủ nhà ngươi nửa đêm sẽ không mò sang phòng ta chứ? Hình như trong nhà này chỉ có hai người chúng ta thôi, đây là lần đầu tiên ta thuê nhà mà có chủ nhà là nam giới. . ."
Hác Nhân suýt chút nữa nằm trên mặt đất, sau đó quay đầu đối với con người sói siêu phiền này trợn mắt: "Vì an toàn tính mạng của chính mình, ta tuyệt đối sẽ không đột kích ban đêm với ngươi, ngươi liền yên tâm một trăm lần đi!"