Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]
Ở trên trần nhà đại sảnh cao cao bằng chất liệu đá, treo lơ lửng bốn cái xích sắt thô to màu đen, bốn cái xích sắt này từ bốn cái góc tường kéo dài đến trung ương trần nhà đúc lại với nhau, mà ở địa phương tụ hợp xích sắt là một kim loại kết cấu dữ tợn phảng phất như móng vuốt của một loài quái vật nào đó, những móng vuốt này giống như kim loại vặn vẹo hình thành một cái lao tù, vững vàng cầm lấy một khối kết tinh màu đen nhìn qua dài hơn một mét.
Chính như Vi Vi An miêu tả: Nửa mét đến 1 mét độ dài, hình dạng dài nhỏ bất quy tắc, đồng thời có cảm xúc như pha lê đen bị ám khói, một mặt kết tinh còn có thể nhìn thấy hào quang màu đỏ lúc ẩn lúc hiện.
Lúc trước lúc ba người chạy vào căn bản không rảnh quan tâm trên nóc nhà phòng khách này treo thứ đồ gì, Lily đúng là có ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhưng mà thiếu nữ người sói không biết món đồ này, còn tưởng rằng nó chỉ là trang sức phẩm tầm thường, nhưng mà hiện tại nàng và Hác Nhân đều biết đây là cái gì: Ác ma chi thạch.
Hác Nhân cảm giác Dữ liệu đầu cuối chấn động một chút, sau đó một cái âm thanh bằng phẳng không cảm xúc vang lên ở trong đầu: "Bản Ky thực sự là bi thống..." "Ha ha, câm miệng."
"Sẽ không xui xẻo như thế..." Lily nhất thời đặt mông ngồi dưới đất, suy nghĩ một chút vẫn là nói câu kia, "Ta còn là con sói con a, ngay cả người iu cũng chưa có a..."
"Đừng nghịch, " Hác Nhân đưa tay gõ đầu Lily một cái, "Nó hiện nay chỉ là cái tảng đá! Không nhất định sẽ gọi ác ma..."
Âm thanh Vi Vi An không mặn không nhạt truyền tới từ phía bên cạnh: "Ngươi cảm thấy tại sao hệ thống phòng ngự trong cung điện dưới lòng đất lại đột nhiên khởi động? Tại sao Những áo giáp kia tất cả đều tỉnh lại?"
Nhất thời Hác Nhân cái trán ướt lạnh: Đây còn phải nói? Rõ ràng là ác ma chi thạch có động tĩnh!
"Ngươi nói xem, trường hợp như thế này có tính là nhiệm vụ xuất hiện sự cố nguy cơ to lớn không có khả năng giải quyết hay không?" Cuối cùng coi như Hác Nhân cũng nhớ tới hắn là người có hậu trường, dùng sức kêu gọi Dữ liệu đầu cuối của bản thân ở trong đầu, " Lúc này ta thỉnh cầu trợ giúp có được không?"
" Đã đến lúc đâu, còn chưa gặp mặt kẻ địch chân chính đã đòi trợ giúp? Ngươi không ngại mất mặt à."
Hác Nhân nhất thời nhảy chân chửi đổng: " Cái mẹ kiếp nhà nó có lẽ nào thật sự chờ đến lúc ta sắp bị đánh chết mới có thể thỉnh cầu trợ giúp chắc? !"
" Trên căn bản công nhân của Cục Quản Lý Thời Không chúng ta lúc nào chả thỉnh cầu trợ giúp ở lúc sắp bị đánh chết nha."
Hác Nhân suýt chút nữa ngất vì kẹt khí quản, nhưng chuyện phát sinh kế tiếp làm hắn biết mình ngàn vạn không thể hôn mê lúc này, bởi vì chuyện giật gân giờ mới bắt đầu: Một trận tiếng ầm ầm trầm thấp lúc ẩn lúc hiện truyền đến từ ngay phía trên, sau đó hắn cảm giác toàn bộ lòng đất phòng khách cũng bắt đầu chấn động!
Vô số bụi bặm đất cát phảng phất rơi xuống như mưa từ trên trần nhà làm bằng nham thạch đã lâu năm chưa được tu sửa, tiếng ầm ầm còn chưa kết thúc, trong đại sảnh liền bắt đầu vang lên từng trận tiếng ma sát của nham thạch rạn nứt làm người ta sởn óc, xung quanh tất cả mọi thứ cũng bắt đầu lay động, bốn cái xích sắt to lớn trên đỉnh đầu cũng lắc lư "Két két" loạn lên, mà cái thiết trảo màu đen cố định ác ma chi thạch kia, nhìn qua hẳn là rất kiên cố, nhưng khi bị bốn cái xích sắt kéo đi bỗng nhiên... từng cái móng vuốt một buông ra ngươi có tin hay không? !
Ngay khi nền đất dưới phòng khách bắt đầu lay động, Hác Nhân đã muốn chạy ngay ra ngoài, ít nhất tìm cái góc tường trốn may ra còn sống, nhưng khi hắn nhìn thấy chiếc xích sắt đang lay động trên trần nhà thì hắn quên cả chạy, bao quát cả Vi Vi An và Lily, thời khắc ấy tầm mắt của cả ba người đều dính chặt vào Ác Ma Chi Thạch treo trên trần nhà, cái tảng đá nho nhỏ ấy phảng phất trực tiếp xuyên qua tim của mỗi người, mỗi lần nó lay động cũng làm tim của ba người co giật theo một cái, nhưng mà cho dù là Vi Vi An cũng không dám trực tiếp bay qua tiếp vật kia, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn chiếc thiết thảo đang cố định Ác Ma Chi Thạch lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chậm rãi buông ra, rồi thì cái xích sắt đầu tiên rút cuộc không chống đỡ nổi mấy trăm năm tích lũy phong hóa,
"Rầm" một tiếng tách ra từ địa phương tụ hợp của bốn cái xích sắt...
Xích sắt trầm trọng lướt qua một cái đường vòng cung trên không trung không hề có một tiếng động, phảng phất động tác chậm ở trong mắt ba người nó va vào một vách tường cách đó xa xa, cuối cùng phát sinh một tiếng vang thật lớn đinh tai nhức óc: ầmmmmm——
Màu đen thiết trảo cố định Ác Ma Chi Thạch cuối cùng sụp đổ, nương theo sự sụp đổ của tất cả dây xích, cái kết tinh màu đen dài một mét kia rốt cục rớt xuống, và một khắc sau khi tiếp xúc mặt đất nó phát ra hồng quang chói mắt.
Hác Nhân nội tâm có thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu nói: Thế nên khi chế tạo cái thứ quan trọng thế này thì chú ý Mỹ học làm cái đếu gì không biết! Con mẹ nó đã dùng để cố định Ác Ma Chi Thạch, thì đàng hoàng chế tạo một cái lồng sắt vừa cứng vừa chắc không được hay sao? ! Thằng thiết kế vô liêm sỉ nào lại làm ra một cái móng vuốt vừa nhìn đã như sắp gãy thế này!
"Chạy a!" toàn bộ lông tơ trên lỗ tai và đuôi Lily toàn bộ dựng đứng lên ngay khi Ác Ma Chi Thạch vừa rơi xuống đất, sau đó nàng thét lên một tiếng kinh hãi rồi chạy đến lối đi gần nhất, nhưng mà ngay khi nàng vừa cất bước, một đạo vầng sáng màu đỏ lấy ác ma chi thạch làm trung tâm khoách tán ra về bốn phương tám hướng, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ phòng khách, Hác Nhân nhìn thấy bốn phía vách tường đại sảnh đột nhiên có vô số phù văn Leta nổi lên, nhưng mà chỉ trong chốc lát, những phù văn cổ xưa này hết cái này đến cái kia ảm đạm xuống, bốn phương tám hướng truyền đến từng trận âm thanh vỡ nát phảng phất pha lê bị đánh vỡ.
Tự thân phong ấn của Ác ma mật thất dĩ nhiên chỉ kiên trì mấy giây liền triệt để xong đời rồi!
Mà khi những phù văn Leta này từng cái từng cái phá nát tiêu tan, Hác Nhân lại nghe được loại thanh âm quen thuộc kia: Rầm, rầm...
Ngoại trừ cái lối đi kia đã triệt để đổ nát phá hỏng, phòng khách còn có ba xuất khẩu, mà hiện tại từng trận âm thanh của tiếng áo giáp ma sát đang truyền đến từ những lối đi đó, Lily chỉ kịp đi ra ngoài mấy mét, phải mạnh mẽ dừng bước chân: vô số đôi hồng quang đỏ như màu hiện lên từ trong bóng tối, một đám vong linh áo giáp đáng sợ hơn vừa nãy với số lượng gấp ba đang loạng chà loạng choạng mà tràn vào phòng khách!
Khi ác phù văn ma mật thất mất đi hiệu lực, những vong linh thủ vệ này cũng có thể tiến vào mật thất.
Hơn nữa Vong Linh áo giáp xuất hiện lần này rõ ràng khác hẳn vừa nãy: trên người chúng nó quấn quanh từng tầng từng tầng sương mù màu xám như có như không, hào quang màu đỏ của con mắt đằng sau mặt nạ áo giáp càng thêm sáng sủa, hiển nhiên sức mạnh của ác ma chi thạch đã ảnh hưởng đến thủ vệ bên trong cung điện dưới lòng đất này——như Vi Vi An đã nói, những anh linh áo giáp này được xưng là thần thánh Thủ Hộ Giả, nhưng trên bản chất vẫn cứ là oán linh khởi động bằng chấp niệm, kỹ thuật sử dụng để rèn đúc bọn họ cùng ác ma có vô số liên hệ, nguyên bản thì lúc phong ấn cung điện dưới lòng đất hoàn chỉnh còn không xảy ra vấn đề, nhưng hiện tại ác ma chi thạch triệt để thoát khỏi khống chế, những thủ vệ này trong chớp mắt liền biến thành một hồi tai nạn khác.
"Đám Liệp Ma Nhân tìm đường chết kia." Vi Vi An tức giận mắng một tiếng, nhưng nàng còn chưa kịp hành động, phía trên đại sảnh lại truyền tới một trận tiếng ầm ầm còn vang dội hơn hồi nãy nữa!
Càng nhiều đất cát rơi xuống từ bốn góc căn phòng, thậm chí có một khối phiến đá to lớn thoát ly trần nhà, bất thiên bất ỷ đập về phía Lily, thiếu nữ người sói nghe được tiếng gió liền thời gian ngẩng đầu nhìn một chút cũng không có, một cái chó dữ chụp mồi nhào tới bên cạnh cuối cùng cũng coi như hiểm hiểm né tránh một đòn trí mạng này —— nhưng mà phiến đá vẫn hơi hơi kẹp đuôi nàng, Hác Nhân chỉ nghe một tiếng cẩu cẩu bị giẫm trúng đuôi rít gào vang vọng bốn phía.
"Phía trên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?" Hác Nhân cảm giác tiếng ầm ầm liên tiếp này hoàn toàn không giống sự đổ nát bình thường của cung điện dưới lòng đất, trái lại khá giống nổ tung, "Ta làm sao nghe như tiếng bom ấy?"
Hắn vừa dứt lời, liền nghe đến giữa đỉnh đại sảnh truyền đến một trận tiếng gãy vỡ, tiếp theo một đống lớn phiến đá bùn đất ầm ầm rơi xuống, sau một mảnh bụi bậm tung bay, ánh trăng trong trẻo xuất hiện ở trước mắt ba người: Đại sảnh bị người ta phá một cái hang lớn ngay chính giữa.
Một phen động tĩnh lớn kinh thiên động địa này tựa hồ khiến cho những áo giáp sắt phụ cận cũng bị dọa cứng đờ, cũng có thể là bỗng nhiên bị ánh trăng chiếu vào làm thủ vệ này rơi vào hỗn loạn, nói chung toàn bộ các áo giáp đều dừng động tác lại trong khoảng thời gian ngắn, mà tầm mắt của ba người Hác Nhân không hẹn mà cùng nhìn đến cái hang lớn phía giữa đại sảnh kia: Sao tự nhiên lại xuất hiện cái cửa động này? Hơn nữa còn trực tiếp thông lên mặt đất?
" Lần này có phải là đi lên được rồi?" Lily nhe răng nhếch miệng nhảy nhót đến bên cạnh Hác Nhân, cái đuôi vừa lúc lắc vừa run rẩy, nàng nhìn về phía cửa động trên đại sảnh, bên trong con mắt màu vàng óng tràn đầy hiếu kỳ.
"Chờ chút đã, tình huống quái lạ." Vi Vi An dùng cuồng phong thổi tan bụi bặm trước mắt, xua tay ra hiệu Lily không muốn manh động, đồng thời Hác Nhân nhìn thấy có một sợi dây thừng đột nhiên buông xuống từ bên trong cái hang lớn kia.
Chuyện phát sinh kế tiếp để hắn đặc biệt muốn chửi đổng.
Cái tên "Liệp Ma Nhân" Nam Cung kia theo dây thừng tuột xuống...