Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]
"Khi cánh cửa này hạ xuống, tất cả thủ vệ đều rút đi, " Vi Vi An chỉ vào dòng phù văn cuối cùng, "Câu nói này cũng viết bằng phù văn, này có chút kỳ quái a."
Lần thứ nhất Hác Nhân tiếp xúc với một đồ chơi vừa thần bí vừa cổ lão, cả người rơi vào một loại trạng thái bom tấn Hollywood, đầu óc còn có chút choáng váng, nghe vậy theo bản năng hỏi một câu: "Có cái nào không bình thường? Hay người viết chữ là tên bị chứng ám ảnh cưỡng chế, ngươi muốn hắn viết một hàng chữ tiếng Anh hắn lại thấy khó chịu, hơn nữa hắn viết tiếng Anh ngươi cũng không hiểu a."
Vi Vi An trợn mắt lườm Hác Nhân một chút: "Ngươi cho rằng hóa đơn tiền điện dán trước cửa nhà ngươi dùng tiếng Hán cổ để viết được không? Ai nhìn mà hiểu nổi. Phù văn Leta phức tạp nhiều biến hóa, hơn nữa cho dù ở trong quá trình học tập cũng sẽ khiến người học nó bị xung kích tinh thần, người bình thường không nắm giữ được nó đâu, chỉ có Liệp Ma Nhân và cái đám khổ hạnh tăng bởi vì tin thần mà đem thần kinh rèn luyện cứng như hòn đá mới có thể chịu được để học cái này. Có người nói phù văn Leta được viết cho Tinh Linh trong thiên địa và là văn tự thần linh trong một không gian khác, vì lẽ đó ở tình huống bình thường thì sẽ chả có ai dùng những phù văn này viết cho người bình thường xem, chứ đừng nói là dùng nó trong tin nhắn bình thường."
"Nhưng nếu thủ vệ không phải người bình thường thì sao?" Ở bên cạnh Lily đột nhiên chen vào một câu.
Vi Vi An ngạc nhiên nhìn em gái người sói: "Ơ, đại cẩu ngươi có dòng suy nghĩ rất rộng rãi a!"
Khi mà Hác Nhân nghe được câu nói "Thủ vệ không phải người bình thường" không biết làm sao liền cảm giác sau lưng có chút sợ hãi, hắn hớt hải nhanh chóng nhìn một vòng chung quanh chu vi địa đạo, dùng sức nuốt ngụm nước bọt: "Dùng Liệp Ma Nhân làm thủ vệ? Thành bảo này không đến nỗi là tổng bộ của Liệp Ma Nhân năm đó chứ?"
"Liệp Ma Nhân không có tổng bộ, bọn họ phân bố tự do trên toàn thế giới, phương thức liên lạc nội bộ của họ vẫn còn là một bí ẩn, nhưng mà lĩnh địa Joford này tuyệt đối đã từng tụ tập một nhóm Liệp Ma Nhân lớn, " Vi Vi An vừa nói vừa nhẹ nhàng trôi đến giữa không trung, nghiên cứu phù văn cùng tranh vẽ phía trên thạch bích với độ tỉ mỉ gấp đôi vừa nãy, "Xem những hoa văn này, nó dùng một phương thức phi thường nghiêm cẩn và phức tạp để khắc lên đá, thông qua trình tự viết cùng phương thức sắp xếp để ba tổ phù văn đồng thời có hiệu lực, thủ pháp rất cao minh, lãnh chúa Joford này tất nhiên không phải loại quý tộc Phổ Thông gì, tám chín phần mười... thôi dứt khoát là một nhân loại đã hòa vào Liệp Ma Nhân, ta đã thấy qua loại chuyện này."
Đừng xem Lily cũng là cái "Dị Loại", nhưng kiến thức cũng gần như Hác Nhân, lúc này nàng cũng là dấu chấm hỏi đầy trán, nàng tiến lên nạo nạo cái vách đá cứng rắn kia, một mặt thiếu kiên nhẫn: "Lão thái bà ngươi đừng khoe khoang những chuyện xưa xửa xừa xưa kia có được hay không, cứ nói đây rốt cuộc là dùng làm gì."
Âm thanh Vi Vi An trong nháy mắt đề cao tám quãng, mang theo gió lạnh mùi máu tanh đột nhiên kéo tới: "Ngươi nói ai lão thái bà? !"
Hác Nhân cấp tốc đem cô em gái sói nói chuyện không dùng đại não kéo sang một bên: "Ngươi đừng chấp nhặt với nàng, ngươi là thiếu nữ Huyết tộc xinh đẹp vĩnh viễn mười bảy tuổi được chưa, chúng ta đang làm chính sự đây."
"Ngươi cứ cả ngày che chở nàng đi, " Vi Vi An khinh thường hừ một tiếng, chậm rãi hạ xuống bên người Hác Nhân, "Những phù văn trên đều dùng kiểu câu để trấn áp, không có cái gì có tính tấn công, đây là một tầng phòng ngự đơn thuần, tổ phù văn thứ 3 viết rõ rằng bộ phận lòng đất pháo đài vĩnh viễn trấn áp một cái 'Vạn ác chi nguyên', không có sức mạnh huyết thống Joford, không thể mở bức tường này ra, nếu không sẽ bị một cái Tà linh nào đó bên trong cung điện dưới lòng đất nguyền rủa, còn..."
Vi Vi An lời vừa nói ra được phân nửa, một trận tiếng ầm ầm trầm thấp đột nhiên truyền đến từ không biết nơi nào, cũng vang vọng chung quanh toàn bộ bên trong cung điện dưới lòng đất, tiếp theo mặt đất dưới chân ba người bắt đầu rung động, hơn nữa càng chấn động càng mạnh, bốn phía vách đá phát sinh tiếng ma sát kèn kẹt đáng sợ, bụi bặm cùng đá vụn từ trần nhà của cung điện dưới lòng đất rì rào hạ xuống, Hác Nhân bị chấn động mãnh liệt làm cho ngã trái ngã phải, trong nháy mắt điều hắn nghĩ đến là: Địa chấn rồi! Mà lúc này mình lại đang đứng trong một cung điện dưới lòng đất đã lâu năm chưa tu sửa gì cả, tám chín phần mười muốn chết con bê rồi!
Tiếng ầm ầm không biết nơi nào truyền đến càng ngày càng mạnh,
Ngăn ngắn mấy giây sau đã đến mức như sấm rền để người ta không cách nào nhịn được, nhưng ngay khi Hác Nhân nhắm mắt chuẩn bị đển hồi tưởng cuộc đời của mình trước lúc ra đi, tất cả đột nhiên ngừng lại.
"Địa chấn" đình chỉ, âm thanh quái dị cũng biến mất không còn tăm hơi, chỉ có bên trong không khí chung quanh tình cờ có bụi bay và đất cát từ trên trần nhà rơi xuống nói rõ vừa nãy tất cả không phải ảo giác. Ngay khi chấn động bắt đầu trong nháy mắt Vi Vi An đã bay tới giữa không trung, toàn bộ hành trình tao nhã không bị thương, mà Lily lúc mới bắt đầu chấn động đã sử dụng phương thức của động vật khuyển khoa bảo vệ tốt chính mình: Nằm trên mặt đất hai tay ôm đầu, từ đỉnh đầu đến chóp đuôi đều run cầm cập với tần số cao. Lúc này rung động ngừng lại, Lily mới ngượng ngùng bò dậy quay về phía Hác Nhân cùng Vi Vi An cười khúc khích: "Vừa nãy là địa chấn hả?"
Hác Nhân còn sợ hãi không thôi, Vi Vi An thì lại mang tới thần sắc khác thường: "Không đúng... Không phải địa chấn! Là những thứ phía dưới pháo đài!"
"Angus nói cái lối đi này trước đây thông suốt!" Hác Nhân không ngốc, hắn cũng lập tức phản ứng lại, "Cái tường đá này là vừa xuất hiện!"
"Tám chín phần mười là phong ấn phía dưới pháo đài lỏng ra, vì lẽ đó cái cửa đá này mới khởi động!" Vi Vi An lôi kéo Hác Nhân chạy về hướng cửa ra địa đạo, "Mau mau lùi, chuyện này...Ớ?"
Ở phía sau ba người nào còn có con đường lúc đi, ngăn cản ở trước mặt bọn họ chính là một mảnh tường đá dày nặng, hơn nữa nhìn còn kiên cố hơn so với bức tường có phù văn lúc nãy!
"Vật này lúc nào xuất hiện? !" Hác Nhân kinh hãi, sau đó chạy lên gõ hai lần trên tường đá, xác nhận thứ này không phải ảo giác, "Làm sao một chút động tĩnh cũng không có?"
"Là thủ đoạn của Liệp Ma Nhân, bọn họ am hiểu nhất bố trí loại cạm bẫy khốn nạn này!" Vi Vi An trong tròng mắt hồng quang đại thịnh, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ, nàng hai tay vung về phía trước một cái, hai đạo sóng trùng kích thập tự giao nhau đỏ như màu máu tàn nhẫn mà bắn trúng cái tường đá màu đen dày nặng kia, nhưng mà làn sóng trùng kích màu máu này đủ đánh nát bất kỳ kim thạch nào sau khi tiếp xúc tường đá màu đen chỉ để lại một vết nứt không sâu không cạn, hoàn toàn không đủ phá hủy toàn bộ tường đá, "Khốn nạn, đến tảng đá cũng phụ ma... Chúng ta bị nhốt rồi!"
Lần này Lily không cần người thúc dục, chủ động tiến lên nỗ lực đánh nát tường đá, nhưng mà sau khi vừa vồ vừa nạo liên tục thậm chí dùng cả đầu chùy, bức tường đá này vẫn vững như núi Thái Sơn, em gái người sói nhất thời đặt mông ngồi dưới đất: "Ô ô, ta còn không muốn chết... Ta ta còn chưa có người yêu mà... Ta còn chỉ là con sói con oa..."
Hác Nhân vốn là cũng một trán mồ hôi lạnh, lúc này nhìn thấy hành động của Lily hắn trái lại không để ý tới sự căng thẳng của mình nữa: Sói nương quả thực không đành lòng nhìn thẳng. Hắn đưa tay đem Lily đỡ lên, vừa an ủi đối phương vừa nhìn chu vi: "Bình tĩnh, trước tiên đừng hoảng hốt, xem có thể đi từ chỗ khác ra ngoài không."
Lúc này bên trong cung điện dưới lòng đất lại bắt đầu vang lên một loại âm thanh quái dị khác, một trận âm thanh quỷ dị ào ào ào phảng phất khôi giáp va chạm truyền đến từ hai bên vách tường địa đạo, tựa hồ chu vi địa đạo này có những không gian khác, Vi Vi An vốn còn muốn thử đánh vỡ hai bên vách tường địa đạo, lúc này mau mau thu tay về đi: "Hai bên vách tường này đúng là không phụ ma, ngươi dám đi ra ngoài sao?"
Tiếng va chạm Ào ào ào của khôi giáp càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa Hác Nhân rõ ràng nghe thấy vách tường sau lưng cách mình gần nhất truyền đến âm thanh vật cứng quát sát nham thạch, "Vật gì đó" đã cảm giác được ba cái kẻ xâm lấn trong địa đạo này, chúng nó đang nỗ lực chui vào!
Đường lui bị vách tường cứng rắn không thể phá vỡ cản trở, mặt sau hai bên vách tường chỉ nghe thấy động tĩnh cũng khiến người ta sởn cả tóc gáy, Hác Nhân cuối cùng đem tầm mắt đặt trên vách đá có phù văn: "Cái này có thể mở ra không?"
Vi Vi An xông tới gõ gõ vách đá, thiếp lỗ tai ở phía trên lắng nghe: "Bức tường này không dày lắm, hơn nữa đối diện tựa hồ không có ai, nhưng mà ngươi thật xác nhận muốn đập cái này ra? Nó có khả năng là tầng phong ấn cuối cùng của cung điện dưới lòng đất."
Vừa nghe đến đây, Hác Nhân nhất thời do dự lên: Hắn xác thực không muốn chết, nhưng còn không đến mức thiếu não lúc quan trọng khẩn cấp, hơn nữa bao nhiêu cố sự đều nói cho hắn một cái đạo lý, những nơi phong ấn ma vật dưới lòng đất có lịch sử lâu đời như thế này mà tùy tiện phá hoại phong ấn tuyệt đối là hành vi óc chó, biết bao nhiêu điện ảnh kịch truyền hình đều bắt đầu từ một khắc mà có thằng ngu nào đó đi đập phong ấn nhà người ta rồi bắt đầu kế hoạch quay phim...
"Bản Ky kiến nghị ngươi nên đánh vỡ cánh cửa kia, " ngay lúc Hác Nhân do dự không ngớt, âm thanh Dữ liệu đầu cuối lại đột nhiên vang lên ở trong đầu của hắn, "Radar quét hình biểu hiện, sau lưng cánh cửa kia một con đường khác đi về mặt đất, toàn bộ cung điện dưới lòng đất chưa hề hoàn toàn đóng kín —— đừng lo lắng mấy vụ đánh vỡ phong ấn xông ra đại họa, chỗ này mấy trăm năm không tu sửa, cửa đá phong ấn các nơi đã sớm hỏng rồi, trước mắt các ngươi là con đường duy nhất mà chốt chặn vẫn còn hoạt động, các ngươi xui xẻo như vậy, Bản Ky thực sự là cực kỳ bi thương..."