Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 49 : Con bà nó thật sự có quỷ a!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hác Nhân tràn đầy phấn khởi nghiên cứu biến hóa mới của thân thể mình, hắn tin chắc đây là hiệu quả cường hóa thân thể mà Độ Nha 12345 hứa hẹn lúc trước đang từ từ hiển hiện, đây là không có nghi ngờ gì hết—— dưới màn đêm người bình thường không thể nhìn thấy cái chạc cây ở ngoài ba cây số bằng mắt thường, cho dù là ban ngày cũng không được, nhưng Hác Nhân lại phát hiện tất cả những thứ này rất dễ dàng. Niềm vui bất ngờ này thậm chí khiến hắn tạm thời quên chuyện bên kia pháo đài, mà hết sức chuyên chú dằn vặt con mắt của chính mình, hắn phát hiện năng lực nhìn ban đêm siêu cường đột nhiên thu được này cũng không phải lúc nào cũng thực hiện được tức thì, chỉ có khi hắn tập trung sự chú ý mới có thể mắt nhìn mấy ngàn mét vào ban đêm, mà ở tình huống bình thường nhìn đồ vật vẫn không có thay đổi chút nào, cứ như con mắt tự động gắn vào một thiết bị cao trí năng có khả năng thay đổi tiêu cự tầm nhìn vào ban đêm vậy, tự động một cách nhuần nhuyễn, dường như... Dường như sinh ra hắn đã có loại năng lực này vậy. "Bà cô Độ Nha kia lần này không bẫy người hắc, " Hác Nhân cao hứng ấn ấn mình huyệt Thái dương của mình, " Lúc ấy nàng nói, các hạng mục cường hóa thân thể sẽ chậm rãi kích hoạt theo năng lực thích ứng của ta, tuyệt đối không có tác dụng phụ, bây giờ xem ra... Ít nhất cái thị lực này khống chế rất thông thuận." "Hừ hừ, không phải ban đêm có thể nhìn xa một chút thôi mà, xem ngươi cao hứng chưa kìa, " Vi Vi An khinh thường hừ một cái, "Ngươi cũng chỉ có ánh mắt là tiến bộ, tố chất thân thể không phải chả biến hóa gì sao?" "Không thể nói như thế, khởi điểm của ta chính là người bình thường, phàm là có thể thêm một chút năng lực đặc thù đều coi như thoát thai hoán cốt rồi, " Hác Nhân đàng hoàng trịnh trọng, "Ngươi suy nghĩ một chút chính bản thân mình đi, bình thường trong túi ngươi tổng cộng chưa bao giờ vượt quá hai trăm đồng tiền đúng không, giả như đột nhiên có một ngày trong túi ngươi tự nhiên mọc ra một ngàn khối hơn nữa còn không không bị rơi tiền, vậy ngươi sẽ có tâm tình gì?" Vi Vi An ngẩn ra, sau đó cả khuôn mặt của cô nàng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được xán lạn lên. Hác Nhân nhún vai: "Ngươi xem xem, cùng một đạo lý." Lúc này Lily cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ cặn cỏ và bùn đất trên tóc mình, nàng nhìn về phía pháo đài cổ cách đó không xa: "Chúng ta lúc nào thì đi vào? Chủ nhà ngươi nói cái gì cảm ứng liên lạc làm sao còn không xuất hiện đây?" "Theo lý thuyết thì cũng nên xuất hiện a, " Hác Nhân lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ chính của chuyến này, hắn kỳ quái sờ sờ sau gáy, sau đó đem Dữ liệu đầu cuối móc ra, "Này, ngươi có cái tin tức gì mới không?" "Không có, Bản Ky chưa thu được tình báo của bước nhiệm vụ tiếp theo, mục tiêu chưa xuất hiện, kiến nghị chủ máy chờ đợi ở vị trí trước mặt." Phía trên Dữ liệu đầu cuối hiện ra một câu nói như vậy, rồi tiến vào trạng thái chờ lần thứ hai, Hác Nhân gõ xác máy mấy lần, kết quả mặt trên món đồ này bốc lên một nhóm chữ "Bản Ky đang suy tư nhân sinh, nếu không có chuyện quan trọng xin mời chớ quấy rối" lại tiếp tục yên tĩnh. "Lại là một cái tuột xích vào thời khắc mấu chốt, " Hác Nhân dở khóc dở cười mà nhìn cái Dữ liệu đầu cuối mà từ khi nhận tới nay dùng nó chưa ưng ý được một lần, sau đó hắn đem tầm mắt đặt ở một mảng nhỏ cách cái nơi đóng quân trên kia không xa, "Mà kể ra thì cũng không thấy bọn họ đi vào trong pháo đài cổ điều tra tình huống nhỉ, những người này không phải đến bắt quỷ sao? Sao cứ chờ ngoài pháo đài thế làm gì?" "Đại khái có chút lo lắng về tình huống bên trong pháo đài đi, hơn nữa một tòa thành đã sụp thành phế tích như vậy, ai dám tùy tiện đi vào, " Vi Vi An nói, ngẩng đầu nhìn mặt trăng một chút, "Nguyệt quang đang bị tầng mây ngăn trở, nếu như thật sự có tử linh, thì chính là thời cơ này." Lời này vừa nói ra, Hác Nhân nhất thời sốt sắng lên, nhưng mà cách đó không xa những " Hộ bắt quỷ chuyên nghiệp" kia thật giống như nhưng mộng nhiên vô tri, những người kia tham trắc khí cầm kỳ kỳ quái quái, ăn mặc áo bào fans Quỷ Hồn quái lạ (fans Quỷ Hồn, từ này không sai chứ? ) túm năm tụm ba tụ lại trong lều vải hoặc là trước ánh đèn xe ngựa, có người cười nói lớn tiếng có người thì lại vô cùng thần bí nhỏ giọng trò chuyện, còn có người dứt khoát trải khăn ăn dã ngoại ra, mời hai ba người quen vừa ăn vừa uống. Đêm đã khuya nhưng không một ai có vẻ uể oải, phảng phất một đám động vật dạ hành, chỉ là nói cái không khí này là tác chiến trừ tà chẳng bằng nói nó là vũ hội hóa trang thì hơn, Lúc này vị đại hán Châu Âu đi chung xe cùng Nam Cung tới đây đã ôm vai vui vẻ cùng vài con ma men như anh em lâu ngày gặp lại. Mà ông chủ quán trọ Angus lái xe chở mấy người Nam Cung tới đây xong hình như cũng không muốn dính vào tiệc đứng đêm khuya của những "Nhân sĩ chuyên nghiệp" này, đại thúc mập nói với Nam Cung mấy câu, liền lảo đảo trở lại trên xe, sau đó khởi động ô tô rời khỏi mảnh đóng quân lộ thiên nho nhỏ này, có vẻ như nhóm Nam Cung chỉ yêu cầu Angus chở họ tới đây, tối hôm nay không nghĩ trở về. Ở giữa một đám người yêu thích thần quái quần ma loạn vũ, Nam Cung và người tăng lữ Ấn Độ kia trở thành hai người bắt mắt nhất: Bọn họ không đi đến những căn lều náo nhiệt nhất để cùng khoác lác với mọi người, cũng không có cầm cái máy đo đạc linh thể kỳ kỳ quái quái gì vung vẩy về phía pháo đài, phụ cận có mấy người đang uống rượu, ăn mặc phảng phất như "Người bắt quỷ " luyện kim sư thời Trung cổ lớn tiếng bắt chuyện hai người bọn họ qua đó cùng uống rượu, Nam Cung cùng vị tăng lữ Ấn Độ kia cứ như mắt điếc tai ngơ, bọn họ tự tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi trên mặt đất kiểm tra lại công cụ của mình. Nam Cung mở ra vali màu đen bên người mình, từ bên trong lấy ra một thanh nỏ một tay có tạo hình kỳ lạ, nói cái nỏ một tay này là binh khí chẳng bằng nói nó là một cái tác phẩm nghệ thuật, thể tích của chiếc nỏ khiến người ta rất hoài nghi vật này đến tột cùng có thể có bao nhiêu lực sát thương, Nam Cung cẩn thận từng li từng tí một giấu kỹ chiếc nỏ trong người, sau đó từ bên trong vali lấy ra một mảnh vải đen cột rất nhiều đầu mũi tên nhỏ màu bạc quấn ở bên hông, cuối cùng lại từ trong tường kép của cái rương lấy ra một cái kính một mắt trông như đạo cụ đóng kịch đeo lên mặt, cứ nhữ đã làm tốt một loại chuẩn bị nào đó. Mà tăng lữ Ấn Độ bên cạnh hắn thì lại lấy một cái ấm nhỏ chứa đầy hương liệu ra từ cái trường bào màu sắc rực kia, không ngừng đem một ít hương liệu rắc trên người mình và trên mặt đất chung quanh, biểu hiện trịnh trọng, miệng lẩm bẩm, hoàn toàn không giống những cử chỉ táo bạo hơn nữa trang bị buồn cười của đám yêu thích thần quái kia, thậm chí chỉ tính riêng từ trình độ biểu hiện trên mặt và khí chất trầm ổn, vị tăng lữ Ấn Độ gầy gò này càng giống một cái Liệp Ma Nhân chính bản hơn so với Nam Cung —— Hác Nhân tầm mắt hầu như hoàn toàn lạc tại trên người tăng lữ này, hắn cảm giác được một loại khí chất cao thủ mịt mờ từ trên người ông ta. Nhưng khí chất của loại cao thủ này rõ ràng không phải tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, bên cạnh tăng lữ Ấn Độ chính là nhóm của đại hán Châu Âu đang tổ đoàn ăn dã ngoại, bọn họ nhìn thấy cái ông lão gầy gò này mang theo hương liệu bên người, lập tức phái một đại biểu lại đây, từ trong tay ông lão mua một hộp hương liệu quay lại... rắc lên trên thịt đang nướng... Nhất thời Hác Nhân không còn ôm bất cứ hi vọng nào đối với đám hộ bắt quỷ chuyên nghiệp này. Đám này TM đều là đến chịu chết rồi? ! "Xem hai người kia, " Hác Nhân chỉ vào phương hướng của Nam Cung và vị tăng lữ Ấn Độ kia, hai mắt dị hoá của hắn hiện tại liền có đất dụng võ, nhất cử nhất động của hai người kia đều rõ rõ ràng ràng ở trong mắt hắn, "Bọn họ thật đúng là rất nghiêm túc, cảm giác hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những người khác." "Hừm, nhìn có vẻ như có chút bản lĩnh, " Vi Vi An cau mày, "Vốn dĩ cứ tưởng rằng Nam Cung chỉ là một tên lừa đảo thuần túy, không nghĩ tới hắn thật sự hiểu việc, những mũi tên nhỏ màu bạc kia không chỉ là làm bằng bạc, hơn nữa bên trong còn có thành phần đặc thù để khu ma, ngươi xem ánh trăng chiếu trên mũi tên, ánh sáng phản quang lại có thêm màu lam nhạt. Hơn nữa hương liệu mà tên tăng nhân Ấn Độ kia rắc ở trên người khiến ta rất không thoải mái... Cách xa như vậy mà vẫn không thoải mái." Hác Nhân nhất thời cả kinh: Một quỷ hút máu địa vị cao hơn nữa có thể dùng từ hoá thạch sống để hình dung như Vi Vi An dĩ nhiên sẽ kiêng kỵ những hương liệu mà tên tăng nhân Ấn Độ rắc ở trên người? Lẽ nào cái tên tăng lữ Ấn Độ đột nhiên nhô ra này quả nhiên là cao thủ chân chính đang ẩn giấu? ! "Ta không thích cà ri, " Vi Vi An cau mày, "Năm đó đi Ấn Độ ăn cà ri làm ta đau bụng một thời gian rất dài." Hác Nhân: "..." Chính vào lúc này, Hác Nhân chú ý tới ánh trăng bên người lập tức ảm đạm đi, ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai tầng mây dày nặng rốt cục hoàn toàn che mất mặt trăng. Không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt ánh trăng bị che lấp, từ chung quanh Hác Nhân lúc ẩn lúc hiện nghe được một tiếng gọi thấp giọng nghẹn ngào lẫn trong tiếng gió. "Pháo đài bên kia có động tĩnh!" Đuôi Lily đột nhiên xù lên, màu vàng óng trong tròng mắt cô dị thường sáng sủa, "Có ánh sáng!" Không cần Lily nhắc nhở Hác Nhân cũng nhìn thấy dị động từ phương hướng pháo đài, hầu như cùng lúc khi ánh trăng bị che lấp, bên trong mảnh phế tích triệt để sụp xuống kia xuất hiện vài đạo ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, tia sáng này kéo dài mấy giây liền dần dần biến mất, nhưng một lát sau lại xuất hiện ở những nơi khác trong pháo đài, cùng lúc đó, từng trận tiếng gió gầm rú cũng truyền đến từ bên trong phế tích của pháo đài —— nhưng mà hiện tại phụ cận căn bản không có gió! Hác Nhân nuốt ngụm nước bọt: "Con bà nó... Thật sự có quỷ a!"