Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 45 : Tiểu khách sạn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nam Cung đứng trên trạm xá của sân ga, đón lấy làn gió nhẹ mang theo mùi đất khô hít sâu một cái, tấm mặt tuy rằng không xưng được đẹp trai nhưng hơi có chút phong độ cao nhân mang theo vẻ mặt vui vẻ: "Các ngươi không cảm giác được sao? Trong không khí tràn ngập một loại mùi vị." Hác Nhân nhìn thấy bộ dạng cái tên này nhất thời liền nổi da gà, cảm giác tên Nam Cung này có khi đúng là cái bom hẹn giờ: "Liệp Ma Nhân" này thật đúng là linh a, mới vừa xuống xe cũng đã cảm giác được bên kia pháo đài cổ bay tới âm phong là làm sao? "Ta không nghe thấy được cái gì, " Vi Vi An cũng đánh khụt khịt, "Hơn nữa nơi này cách pháo đài cổ Joford hẳn là còn một đoạn khoảng cách chứ?" " Khí tức của 'Những thứ đó' có thể tràn ngập rất xa, " Nam Cung sửa lại một chút mái tóc bị gió thổi loạn của mình, nhìn qua tâm tình phi thường vui vẻ, "Là một Liệp Ma Nhân, ta am hiểu nhất là bắt giữ mùi của bọn họ —— đương nhiên, các ngươi khẳng định không cảm giác được, đây là cần huấn luyện. Được rồi, chúng ta đừng nói nhảm, mau mau vào trấn tìm chỗ đặt chân, mặt trời chẳng mấy chốc sẽ xuống núi rồi." Nói xong, Nam Cung liền kéo rương lớn của bản thân đi về phần cuối sườn dốc sân ga, chờ sau khi hắn đi ra ngoài mười mấy mét Lily mới đột nhiên mở mắt ra, vừa hô vừa ồn ào: "Ngửi cái gì ngửi cái gì? Để ta ngửi đi, lỗ mũi của ta rất linh!" "Nằm ngủ luôn đi." Vi Vi An thuận lợi vỗ một cái tát ở phía sau lưng Lily, em gái người sói cũng không để ý, ồ một tiếng liền cúi đầu ngủ tiếp trong 1 giây, tiếp tục tiến vào trạng thái mộng du của cô nàng. "Ta thật sự không nghe thấy được cái gì, " Vi Vi An chú ý tới tầm mắt Hác Nhân ở trên người mình, lập tức dùng sức lắc đầu, "Huyết tộc đối với tử linh khí tức cũng phi thường mẫn cảm, nhưng ta không hề phát hiện thứ gì a, nơi này cách cái di chỉ pháo đài cổ Joford kia cũng quá xa, hơn nữa còn không đến tối, căn bản không phải thời điểm hoạt động của tử linh, gia hỏa tự xưng Liệp Ma Nhân kia... Lẽ nào thật sự có năng lực đặc thù ở phương diện nhận biết? Nhưng hắn ngay cả ta cùng thân phận của Vi Vi An cũng không nhìn ra." Hác Nhân vuốt cằm suy nghĩ một chút, ra đến một cái kết luận: "Đại khái là đang tinh tướng." Vi Vi An: "... Chuyện ngươi nói thật là có khả năng!" Nhà ga ngay bên cạnh trấn Borlin, có một con đường nông thôn không rộng rãi lắm nối liền nhà ga và thôn trấn, nhưng thật đáng tiếc Hác Nhân bọn họ không tìm được xe công cộng, một nhóm bốn người chỉ có thể đánh xe đi tới trấn. Chờ đến khi bọn hắn tiến vào thôn trấn sắc trời hầu như đã hoàn toàn đen kịt, chân trời chỉ còn lại một đường hồng quang cuối cùng, đèn đường trên trấn thì lại dần dần thắp sáng. Hác Nhân nhìn đầu đường xa lạ nơi đất khách quê người này, trong lòng rốt cục có chút cảm khái, hắn là một người ít khi ra ngoài, bình thường hầu như chưa từng đi xa nhà ở qua đêm bên ngoài, đương nhiên càng chưa từng xuất ngoại, mà hiện tại hắn đang đứng trên một mảnh đất khác cách xa nhà mình đến tám múi giờ, hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, nếp sống xa lạ, văn tự cùng ngôn ngữ xa lạ —— hai thứ cuối cùng tốt xấu thông qua công nghệ cao có thể giải quyết, nhưng những cái khác làm người khó chịu chưa từng thay đổi. Hắn ôm cánh tay thở phào, hơi nhớ đên tất cả hoàn cảnh thư thích trong nhà, thuận tiện tưởng niệm con mèo đen nhỏ thần kỳ kia: Cũng không biết "Lăn" ở nhà sinh hoạt thế nào, lúc này nó hơn nửa đã chạy đến trên đường hòa mình vào cùng những con mèo hoang chó hoang rồi chứ? Hác Nhân là người hầu như không đi xa nhà nên có chút không thích ứng khi ngồi xổm trong một ngôi nhà ở nơi đất khách quê người, nhưng Vi Vi An không có cảm giác này, em gái quỷ hút máu đã từng chu du thế giới vài vòng dọc theo đường đi đều tràn đầy phấn khởi quan sát quốc gia rất xa lạ đối với nàng này, quan sát từ Luân Đôn đến trấn nhỏ dưới xã, hiện tại nàng rốt cục quan sát ra một ít chuyện: "Nhìn dáng dấp cũng không nghiêm trọng như trên ti vi nói mà, người ngoại địa không nhiều, hoặc là trên ti vi khuếch đại, hoặc là những người yêu thích thần quái cùng chuyên gia học giả kia còn chưa chạy tới." Hác Nhân xác nhận Nam Cung đi ở khoảng cách rất xa phía trước, không nghe được động tĩnh bên này, liền cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Ngươi làm sao thấy được?" "Nghe tim đập, Nhận biết huyết thống, sở trường của ta, " Vi Vi An nhún nhún vai, "Tim đập bại lộ tâm tình của mỗi người, mùi vị huyết dịch thì tiết lộ quan hệ cùng chỗ căn cơ của gia tộc bọn họ, trong huyết mạch mỗi cái sinh vật sinh trưởng ở địa phương đều có những ước số tương đồng, đây không phải thứ có thể thay đổi trong thời gian ngắn —— ta có thể mơ mơ hồ hồ nhận biết được nơi này có bao nhiêu người có huyết mạch đồng điệu, cùng với có bao nhiêu trái tim xao động bất an, tổng hợp một ít sự khác biệt lại là có thể đại khái phán đoán có bao nhiêu người đến cổ thành bảo này là vì chuyện ma quái. Những thứ trên đều là kỹ năng nhất định phải có của Huyết tộc khi 'Đi săn', tuy rằng ta không hại người, nhưng ít nhất thiên phú vẫn còn ở đó." Hác Nhân cảm giác trên người từng trận nổi da gà, nhìn con mắt của Vi Vi An cũng cảm giác nó đang ửng hồng quang: Cô nương này nói chuyện đúng là dùng loại khẩu khí bình thường kia, nhưng mà nội dung nghe vào làm cho người ta thật sự hoảng, cái cô hút máu vô dụng quỷ lúc này cuối cùng cũng coi như thể hiện ra một chút khí thế thuộc về nữ quý tộc ám dạ—— tuy rằng khí thế kia chỉ giúp nàng tra xét hộ khẩu địa phương, lại còn là tra lén. Hắn quay đầu lại nhìn Lily đang nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tuỳ tùng đi phía sau: Lần này đến phiên hai hàng người sói tuột dây xích, cái tên này bình thường còn thổi giác quan thứ sáu của mình đặc biệt nhạy cảm rồi khứu giác siêu phàm tuyệt luân đây, kết quả lúc mấu chốt này tịnh ngủ gật, tác dụng duy nhất của khứu giác dĩ nhiên là để phòng ngừa mình đi lạc. "Nói chung đây là hiện tượng tốt, những người không liên quan càng ít càng tốt, " Hác Nhân gật gù, " bên trong chỉ thị nhiệm vụ Độ Nha 12345 cho ta liền nói để chúng ta đi pháo đài Joford, nói là sau khi đến một vị trí nào đó dĩ nhiên là có thể cùng 'Khách hàng' cảm ứng lẫn nhau, nhưng nàng cũng không xác định trước mắt cái 'Khách hàng' kia là trạng thái gì, vì lẽ đó tốt nhất đừng có quá nhiều nhân viên không quan hệ ở bên cạnh nhìn." "Ban đêm xuất phát sao?" Vi Vi An cau mày, "Ta hành động ở ban đêm có ưu thế, hơn nữa sau nửa đêm đại cẩu sẽ phấn chấn lên, nói thế nào nàng cũng coi như có sức chiến đấu." Hác Nhân bĩu môi thầm nói đây là phí lời, một viên gạch có thể đem một cao cấp Huyết tộc như ngươi phê quắc cần, thế mà còn nói coi như có sức chiến đấu! "Tối hôm nay xem tình huống, xem trước một chút cái nhóm người yêu thích thần quái bị hấp dẫn tới này hành động thế nào, muộn nhất đêm ngày mai chúng ta phải hành động, thời gian kéo càng lâu, nơi này tụ tập càng nhiều người." "Nhiều người mới có lợi, " Vi Vi An suy nghĩ một chút, "Chúng ta dứt khoát lẫn trong bọn họ, cũng nói mình vào tìm quỷ, có lúc quang minh chính đại trái lại là thủ đoạn ngụy trang tốt nhất." "Vạn nhất dưới con mắt mọi người từ bên trong pháo đài một cái kỵ sĩ không đầu nhảy ra ôm ta gọi chủ nhà làm sao bây giờ? Vạn nhất trên người ta kim quang sáng chói bắn ra một hàng chữ “ghép đôi thành công” làm sao bây giờ? Vạn nhất khách trọ mới cùng chúng ta chạm mặt là người bị bệnh thần kinh, cứ thấy nhiều người xem náo nhiệt là nổi điên thì làm sao giờ? Ta cân nhắc đến vận may này của mình—— cùng với bản lĩnh bẫy người của Độ Nha 12345, mấy cái tình huống trên mà cứ phát sinh thử 1 lần, là các ngươi phải nghĩ biện pháp kéo ta từ MI5 ra đấy... Có lòng tin cướp ngục nước Anh sao?" Vi Vi An rất chăm chú gật gù: "Trước đây từng cướp —— nhưng mà khi đó ngục giam Anh quốc bên này còn dùng gỗ lan cùng hầm ngầm, ta đã đánh đổ mười mấy tên kỵ sĩ rồi đi vào trong phòng giam cứu một chị em, nàng bị Liệp Ma Nhân nắm lấy..." " Chuyện 1190 năm trước cũng đừng nói ra." Vi Vi An: "..." Lúc này tiếng bắt chuyện của Nam Cung đột nhiên từ phía trước truyền đến, đánh gãy cuộc cĩ nhảm nhí của Hác Nhân và Vi Vi An: "Eh, ngày hôm nay chúng ta liền ở đây nghỉ chân đi! Sắc trời không còn sớm, lại vào tiếp trong trấn chắc cũng không tìm thêm được khách sạn nào." Hác Nhân ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện nguyên lai trong lúc vô tình vị tiên sinh Nam Cung đi đằng xa đã đến cửa của một quán trọ, quán trọ nhỏ này là một toà kiến trúc ba tầng, kích thước không lớn, vẻ ngoài cũng rất sạch sẽ mới tinh, tường trắng ngói lam khá là đẹp đẽ, chiếc biển hiệu bằng đèn neon trên cửa quán trọ có một nhóm chữ tiếng Anh, Hác Nhân dựa vào hệ thống phiên dịch tiện lợi, đọc như đang nhìn tiếng mẹ đẻ: "Phòng nhỏ của Angus... Hắc, thật là khéo!" Không sai, đây chính là cái khách sạn nhỏ mà ngày hôm qua được lên ti vi, lão bản lữ điếm nơi này hẳn là chính là ông đại thúc từng xuất hiện trên ti vi kia! Ba người Hác Nhân và Nam Cung đi sau lưng mau mau tiến vào cửa lớn lữ điếm, phía sau quầy ở lầu một khách sạn có hai người, một người trong đó là cô gái trẻ tuổi, có lẽ là thu Ngân, một người khác mập lùn ục ịch, nhìn qua là một người trung niên hàm hậu thành thật, chính là người đã từng xuất hiện trên ti vi hôm trước. "U, hoan nghênh đi tới phòng nhỏ của Angus!" Phía sau quầy ông chủ mập vừa nhìn thấy khách nhân lập tức nhiệt tình bắt chuyện, sau đó quay đầu dương dương tự đắc khoe khoang đối với nữ phục vụ viên bên cạnh, "Xem, lại là người nước ngoài, lần này không cần lo lắng chuyện làm ăn." Hác Nhân sững sờ: Nguyên lai ngay cả Anh quốc bên này cũng lưu hành bóp người nước ngoài sao?