Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 44 : Borlin


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thời gian đã đến sáu giờ, Hác Nhân vội vã rửa mặt, tẩy sạch cơn mệt mỏi do giấc ngủ mười mấy tiếng hôm qua đem lại, sau đó đi cùng cô nàng Vi Vi An vì nghỉ ngơi không tốt mà đầy bụng oán khí đồng thời đi tới phòng ăn lầu một. Lily theo phía sau hai người giống như du hồn: Em gái người sói từ nửa đêm canh ba tối hôm qua bắt đầu tỉnh táo, đến hiện tại rốt cục lại đến "Thời gian ngủ trưa " của nàng, lần thứ hai gục như chó chết. Hác Nhân thật lòng cảm thấy đồng hồ sinh học của một người có thể cường đại đến trình độ như thế này quả là một việc rất thần kỳ. "Chủ nhà , ta muốn ngủ... Còn muốn ăn bữa trưa, còn muốn nằm trên đất nghỉ ngơi..." Lily đi theo Hác Nhân mặt sau lầm bầm, âm thanh uể oải, nghiễm nhiên một kiểu chó con sau khi chơi mệt vu vạ nằm dưới chân chủ nhân không chịu đi, chỉ có điều liền ngay cả Vi Vi An cũng không dám nói rõ ràng điểm mấu chốt này: Lily làm "Người sói" có lòng tự ái lớn dị thường, dù cho là loại trạng thái mộng du như hiện tại, ngươi mà đem nàng ví cũng đám chó nuôi trong nhà thì nàng chắc chắn sẽ nhảy lên cắn cho đến khi người của ngươi đầy dấu răng mới thôi, có mặc 3 lớp áo cũng không phòng thủ được 1 nhát cắn của nàng. "Cái giờ này hẳn là ăn điểm tâm." Hác Nhân nhìn nắng sớm bên ngoài phòng ăn, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, bất đắc dĩ nhắc nhở con người sói mơ mơ hồ hồ bên cạnh này. Luân Đôn đã thoát khỏi tình huống rắc rối của khói công nghiệp, nhưng khu này sáng sớm vẫn nhiều sương, tầng mây dày nặng, khí trời khó lường điều kiện khí hậu vẫn không thay đổi, ngày hôm nay khí trời không phải rất tốt, tuy rằng mặt trời đã mọc, nhưng bên ngoài trời nhìn vẫn có chút âm u, trong mấy tiếng sắp tới trời không âm u thì sẽ đầy mây. "Xem, ở đàng kia, " Vi Vi An đột nhiên kéo góc áo Hác Nhân, chỉ vào một cái bàn rất dễ thấy bên ngoài phòng ăn, "Là tên 'Nam Cung' kia, hắn còn rất đúng giờ, ta cũng không quá hi vọng dính vào tên gia hỏa có liên quan đến Liệp Ma Nhân, chà chà." Bởi vì Nam Cung ít nhiều có khả năng có chút quan hệ cùng Liệp Ma Nhân (thậm chí có một phần trăm tỷ lệ là cái "Hàng thật" ), vì lẽ đó Vi Vi An đối với hắn có một loại bản năng khó chịu, tạm thời còn không thể nói là địch ý, nhưng nói chuyện sau lưng chắc chắn sẽ không vui vẻ gì. "Nhìn TV ngày hôm qua, ta đột nhiên cảm thấy kỳ thực chúng ta hoàn toàn không cần thiết đi cùng cái phần tử nguy hiểm này, " Hác Nhân có chút do dự, " Pháo đài cổ Joford bên kia hiện tại khắp nơi là người, tất cả đều là qua đó tìm quỷ, ta còn cần hướng đạo?" "Làm sao không cần, " Vi Vi An lườm Hác Nhân một cái, "Ngươi biết làm sao từ Luân Đôn đi Borlin không?" Hác Nhân sững sờ, hắn vẫn đúng là quên mất cái này. Lúc này vị Nam Cung tiên sinh kia cũng đã thấy ba người Hác Nhân, lập tức vẫy tay đối với bên này chào hỏi, nhìn qua có vẻ hòa ái dễ gần, Hác Nhân thấy lúc này lại quay đầu đi là không thực tế, không thể làm gì khác hơn là dẫn Vi Vi An cùng Lily tiến lên nghênh tiếp: "Chào buổi sáng." "Sớm, các ngươi tới cũng không muộn a, " Nam Cung khẽ cười, sau đó có chút ngạc nhiên mà nhìn Lily đang nhắm mắt lại lảo đảo sau lưng Hác Nhân, "Ngạch, cô nương này bị làm sao?" "Lệch múi giờ còn chưa kịp chỉnh, lúc này đang ngủ trưa đây, " Hác Nhân bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Chúng ta hiện tại liền xuất phát? Hay là trước tiên ăn cơm ở chỗ này rồi đi?" Nam Cung biểu thị thời gian không vội, muộn mười mấy hai mười phút nữa cũng không trễ xe, nên Hác Nhân dứt khoát quyết định trước tiên lấp đầy bụng: Quán rượu này cung cấp miễn phí tiệc đứng vào bữa sáng đối với mỗi vị khách trọ, trước khi trả phòng hắn phải ăn bù đủ vốn bỏ ra. Lúc này Lily đã càng ngày càng buồn ngủ, trước mắt đã tiếp trình độ cận bất tỉnh nhân sự, nhưng thần kỳ chính là em gái người sói dĩ nhiên ở tình huống như vậy cũng không làm lỡ chuyện ăn cơm của mình: Hác Nhân lấy một bàn thức ăn theo thực đơn của Lily, Lily chỉ cần dựa vào khứu giác là có thể ăn hết cả bàn thức ăn trong trạng thái nhắm mắt, đến tí cặn trên đĩa cũng chả còn gì... Nam Cung ở bên cạnh xem tấm tắc lấy làm lạ, điều này làm cho Hác Nhân cùng Vi Vi An rất gấp gáp, hai người bọn họ chỉ lo cái tên gia hỏa tự xưng Liệp Ma Nhân có thể nhìn ra bản chất phi nhân loại của Lily từ tình huống đặc dị trên, Kết quả tên Nam Cung này hoặc là thật là một tên bịp bợm giang hồ, hoặc là một cái hàng lởm —— hắn chỉ thán phục một phen, căn bản không nghĩ tới con "Ma" mà mình muốn săn bắn đang ngồi ngay cạnh mình. Điểm tâm qua đi, một nhóm mấy người đi đến trước bàn tiếp tân hoàn thành thủ tục trả phòng, mang theo hành lý của mình rời khách sạn. Hành lý của ba người Hác Nhân kỳ thực không nhiều, gộp lại cũng chỉ bằng một cái túi du lịch lớn, theo lý thuyết thứ này hẳn là hiện trường nam tử phụ trách mang theo, nhưng mà Vi Vi An không chút khách khí mà đem một bao đồ vật lớn treo trên người Lily: Người sau ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh đột nhiên phụ trọng thêm mấy chục kg, kết quả là vẫn ngủ tiếp! Cứ nhắm mắt như vậy vẫn bị Vi Vi An xem là cu li, vừa ngửi mùi vừa theo sau lưng Hác Nhân y hệt ngày hôm qua. " Ưu điểm duy nhất chính là khí lực lớn, không cho nàng cõng đồ thì thật lãng phí nhân tài a." Vi Vi An nhìn thấy vẻ mặt quái lạ trên mặt Hác Nhân, khá là vô tình vung vung tay, "Ngươi yên tâm đi, trong lòng nàng tình nguyện lắm —— tuy rằng hiện tại đang ngủ." Hác Nhân cảm giác một trận khó chịu, hắn nhìn thấy Lily vừa ngủ vừa cõng lấy hành lý của ba người đi theo phía sau, y như một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ (chỉ do tác dụng tâm lý), cuối cùng vẫn không nhịn được tiến lên đem cái bao đồ vật kia gánh trên lưng mình: "Quên đi, ngươi đừng tịnh bắt nạt nàng." Lily mơ mơ màng màng mở ra mắt, vẫn còn biết là đang xảy ra chuyện gì: "Cảm tạ chủ nhà grào, ta không mệt..." Vi Vi An trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Không hiểu ra sao tư tưởng đại nam nhân, nhiều năm như vậy các ngươi chả tiến bộ được tí gì." Hác Nhân cười gượng hai tiếng, nhìn một chút vị Nam Cung bên người, vị nam nhân cao gầy tự xưng Liệp Ma Nhân mang hành lý nhiều hơn thật nhiều so với ba bọn họ, thật không hổ là người được xưng thường thường chu du thế giới, nhân gia một người hành lý còn to hơn so với túi du lịch trên lưng Hác Nhân: Đó là một cái vali du lịch cỡ lớn, nhìn qua kiên cố lại rất trầm trọng, so với cái rương lúc trước Lily kéo đến lúc thuê nhà còn to hơn một số, kéo đi trên đường xi măng âm thanh đều vang động trời, trời mới biết bên trong đựng những thứ đồ vật gì. "Một cái rương này của người để cái gì thế?" Vi Vi An không hổ mèo già hóa cáo (bốn chữ này cũng không thể làm cho nàng nghe thấy), ngay lập tức có thể làm ra một bộ dáng dấp thiếu nữ ngây thơ tò mò hỏi lên. "Đều là dùng cho 'Công tác', " Nam Cung kéo một cái vali du lịch to lớn, nhưng vẫn không tổn hại đến loại hình tượng gọn gàng nhanh chóng có phong độ kia của hắn, áo sơ mi trắng quần tây đen phối hợp, dù cho sau lưng kéo cái rương cao bằng nửa người, nhưng nhìn thế nào cũng giống như một ông chủ sự nghiệp thành công đang đi công tác, "Ta dùng chúng nó đối kháng cùng tà ác, một rương đồ vật này đã từng trấn áp chí ít ba chữ số tai hoạ yêu ma." "Chân chính Liệp Ma Nhân không cần nhiều công cụ như vậy, " Vi Vi An trở lại Hác Nhân bên người, nhẹ giọng nói, "Cơ thể bọn hắn chính là binh khí. Xem ra chúng ta có thể yên tâm." Lúc này điều Hác Nhân nghĩ tới là: Tại sao đều là nam nhân, chênh lệch hình tượng có thể lớn như vậy? Người ta kéo cái vali du lịch lớn như vậy nhìn giống như xí nghiệp gia đi họp, hắn cõng túi du lịch thấy thế nào cũng giống như là tên nông dân đi vặt cỏ... Liền như vậy, hai phe từng người mang ý xấu riêng (thành ngữ này dùng thích hợp không ta? ) bước lên lữ đồ đi tới trấn Borlin, bất kể nói thế nào, có một nhân sĩ chuyên nghiệp thường thường đi xa quen cửa quen nẻo dẫn đường bớt đi rất nhiều chuyện, được sự giúp đỡ của Nam Cung, một nhóm ba người Hác Nhân cuối cùng cũng coi như không có lạc lối trong đường phố rắc rối cổ lão của Luân Đôn, thuận thuận lợi lợi đi lên đoàn tàu cần đến. Một đường không nói chuyện, bốn người ở trên xe lắc lư ròng rã một ngày. Bởi vì bên người nhiều người xa lạ, Hác Nhân cùng Vi Vi An cũng không có cách nào đàm luận quá nhiều chuyện cơ mật, lữ đồ có vẻ đặc biệt nặng nề, vấn đề duy nhất đáng nói trên đường chính là Lily cuối cùng tỉnh lại sau "Giấc ngủ trưa", sau đó ngột ngạt trên ghế tàu dận giỗi nửa ngày, chờ đến lúc xe sắp tới trạm lại bắt đầu mệt rã rời —— thiệt thòi lúc trước khi ra ngoài nàng còn vô cùng phấn khởi như vậy, kết quả thật sự đến Anh quốc rồi nàng ngoại trừ ngủ rồi lại đờ ra, thật vất vả có chút thời gian nhàn hạ thì lại phải ngồi lắc lư trên xe. Chờ đoàn tàu đến tiểu trạm Borlin thì sắc trời gần hoàng hôn, ở đây người xuống xe lác đác không có mấy, có vẻ như cũng không phải tất cả mọi người đều hứng thú đối với cái nơi thâm sơn cùng cốc như ở đây. Hác Nhân nghe theo đài phát thanh như nghe tiếng mẹ đẻ quê hương đi tới một trạm nhỏ trên đài ngắm trăng, phát hiện chỗ này so với tưởng tượng của hắn còn hẻo lánh hoang vu hơn. Quy mô của cái trạm này cực nhỏ, chỉ có hai cái đường sắt đi qua nơi này, trong đó một cái vẫn là hoang phế. Mà chu vi nhà ga nho nhỏ này trên căn bản đều là đất hoang trọc lốc, đất cát đá vụn màu vàng sẫm tràn đầy tầm nhìn, còn lại chỉ có những bụi thực vật màu xanh lục hình tròn lăn trong gió loạn. Từ xe đứng lên liền có thể nhìn thấy trấn nhỏ Borlin cách đó không xa, kiến trúc thôn trấn đã có mấy phần cổ xưa, hơn nữa quy mô toàn bộ thôn trấn rất nhỏ, thậm chí gần như một toà thôn trang. Cũng không biết cái trấn này tại sao kiến thiết lên ở đây, thế mà tọa lạc ở một cái địa phương chim không thèm ị này, phong thuỷ chỗ này để Hác Nhân nhớ tới trụ sở nơi làm việc của Thiên Đường tại địa cầu—— cũng chính là Cảng Con Rùa. Nam Cung khụt khịt ngửi trong không khí, trên mặt lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú: "Ta nghe thấy được khí tức của 'Tên to xác'."