Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]
Hác Nhân sững sờ nhìn thiếu nữ tóc bạc trước mắt, nhìn con mắt màu vàng phát ánh huỳnh quang dưới bóng đêm và mái tóc dài màu bạc lay động trong gió lạnh, quan trọng hơn là đôi tai dầy kia khiến người ta khó rời mắt được, nếu không phải khuôn mặt đối phương không thay đổi, Hác Nhân hầu như không nhận ra đây chính là cô nương Lưu Lỵ Lỵ, cô nàng ngốc mà mình mới lĩnh từ trung tâm thành phố về đây.
Nhưng đây quả thật chính là nàng —— không chỉ dung mạo có thể xác nhận điểm ấy, quần áo trên người cũng có thể chứng minh.
Lúc này gió bốn phương rất lạnh, ánh trăng trên đầu lạnh lẽo, y phục trên người lạnh buốt, không khí trong miệng thở ra đầy hơi sương —— Hác Nhân cảm giác mình sắp bị đông lại, nhưng từng cơn lạnh giá này trái lại giúp hắn trở lên tỉnh táo hơn, đặc biệt là khi khắp nơi xung quanh mùi máu tanh nồng nặc đến mức không tan nổi, một chút tỉnh táo càng trọng yếu hơn: Hắn có thể vừa đề phòng chu vi tình huống vừa sửa sang lại tam quan của chính mình, nghĩ thử vì sao ở trong thế giới hiện thực mình có thể gặp gỡ chuyện như ngày hôm nay.
Hắn không tiếp lời cùng cô nàng lẫm lẫm liệt liệt Lily, cảnh vật chung quanh quỷ dị khiến hắn mất đi tâm tình nói chuyện, cũng có thể là không biết nói sao với ngoại hình kỳ lạ của Lily. Bình tĩnh mà xem xét cô nàng tai thú xác thực rất cute, nhưng trời mới biết trước mắt em gái tai sói này thiết lập chương trình tính tình đại biến sau khi biến thân không: Hác Nhân có thể khẳng định 100% từ trong ánh mắt của Lily nhìn thấy một tia khí tức nguyên thủy của dã thú, điều này làm cho hắn run sợ trong lòng, sau đó bắt đầu tìm tòi thông tin mấy bộ phim Người Sói của phim nước ngoài ở trong đầu.
Theo chu vi mùi máu tanh và khí lạnh ngày càng dày đặc, trên mặt đất của con đường đã bao trùm một tầng băng sương mỏng manh, mà ánh trăng trên bầu trời không biết từ lúc nào cũng đã nhuộm một màu đỏ nhạt, trên người Hác Nhân chỉ có một chiếc áo sơ mi đơn bạc, lúc này hắn càng lúc càng run cầm cập trong gió rét, nhưng Lily phảng phất hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nàng chỉ là dùng sức hấp mũi, lỗ tai run lên mấy lần: "Con dơi giảo hoạt, dùng mùi máu tanh che dấu mùi của chính mình... Chủ nhà ngươi đừng xa ta quá, những tên biết bay kia thường hoạt động về đêm, rất am hiểu đánh lén."
Sau khi Lily "Biến thân", lúc nói chuyện mang theo một cảm giác lạnh nhạt, nhưng nghe thấy nội dung nói chuyện của nàng Hác Nhân vẫn là không nhịn được thở một hơi: Xem ra không có tính tình đại biến, hắn cũng dám mở miệng hỏi dò: "Lily,chuyện gì xảy ra thế? Ngươi..."
"Ta là Người Sói, " lỗ tai Lily nhếch lên vui vẻ hơn so với vừa nãy, trong giọng nói mang theo sự tự hào, "Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng ta chính là Người Sói! Nhưng mà trước đây ta vẫn ẩn núp thân phận, đây là lần thứ nhất bị người nhìn thấy...Hừ, dính vào mấy gia hỏa biết bay kia quả nhiên không phải chuyện tốt."
"Ồ." Hác Nhân đáp ứng một tiếng, thầm nói thế giới quan từ nhỏ đến lớn của mình chắc là không có cách nào tiếp tục dùng được rồi, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị nói thêm điều gì, Lily đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Đến rồi!"
Hầu như Lily vừa dứt tiếng, Hác Nhân sắc mắt nhìn thấy biên giới mặt trăng màu đỏ kia nhúc nhích một chút, sau đó một điểm đen từ bên trong vầng trăng đột nhiên phóng to, nhào tới về phía mình!
Điểm đen phóng to thành bóng đen, Hác Nhân cảm thấy cái bóng lúc ẩn lúc hiện này hình như không phải dơi, mà khá giống một người khoác khăn choàng, nhưng hắn đã không còn kịp suy tư nhiều hơn, bởi vì cái bóng kia đã gần ngay trước mắt rồi!
Bắp thịt cả người đã sớm thủ thế chờ đợi từ vừa nãy, bất cứ lúc nào cũng né tránh được, hiện tại phát hiện mình là mục tiêu, phản ứng đầu tiên của hắn chính là tránh về phía bên cạnh, mà ngay khi hắn dùng sức nhảy một cái, cái bóng kia hầu như vồ sát qua tóc hắn.
Bóng đen không có nhào trúng mục tiêu, tí nữa va xuống đất, Lily cũng không bỏ qua cơ hội này, trong nháy mắt khi Hác Nhân tránh ra nàng liền đưa một cước về phía người tập kích, phương thức công kích đơn giản thô bạo, xuất cước trong nháy mắt thậm chí mang theo một tiếng không bạo "Ầm", sau đó là đùng đùng đùng đùng liên tục mười mấy tiếng. Hác Nhân chỉ có thể nhìn thấy thiếu nữ tóc bạc tai sói hầu như hóa thành một tia chớp trắng bạc cùng bóng đen tốc độ không phân cao thấp,
Dùng quyền cước công kích đơn giản nhất cùng tranh đấu với cái bóng hình người mơ mơ hồ hồ kia, không chiêu thức cũng không bài bản gì, mỗi lần xuất quyền xuất đều là thẳng thắn, nhưng cũng đơn giản thô bạo có hiệu quả rõ ràng: Không khí tạo thành những gợn sóng mắt thường có thể thấy được sau những lần va chạm quyền cước đầy mãnh liệt, mà bóng đen kia rốt cục dần dần rơi vào thế yếu, cuối cùng đột nhiên co rút hình dạng của con dơn rồi lao nhanh về phía bầu trời, hình như là chuẩn bị chạy trốn.
Một quyền cuối cùng của Lily đánh hụt, giờ khắc này con dơi đen đã bay đến đầu tường, nàng buồn bực nhíu mày lại, từ trong cổ họng phát sinh một trận thanh âm “Ô ô” phảng phất sài lang đang thị uy, Hác Nhân đối với thanh âm này hết sức quen thuộc —— hắn nghe nhiều trong ngọn núi tại quê nhà khi còn bé, chỗ kia buổi tối có sói.
Chính là âm thanh này!
Nhưng đây không phải thời điểm mở miệng hiếu kỳ, Hác Nhân biết mình bị cuốn vào một sự kiện kỳ lạ rồi, nếu như trong lúc bình thường, khi hắn xem tiểu thuyết hay TV hắn còn có thể chờ mong những trải nghiệm thần kỳ này, nhưng mà hiện tại hắn chỉ biết đây là thời khắc sống còn: Cái con dơi kia chạy trốn tới không trung cũng không hề rời đi, "Nó"chỉ bay qua bay lại trên bầu trời một cách thong thả, tựa hồ là đang cười nhạo Người Sói trên đất không bay lên được, vừa bay còn vừa vẽ trên không trung các loại quỹ tích, một lúc vẽ chứ ÓC, tí nữa lại vẽ chữ CHÓ...
Hác Nhân biết, chỉ cần con dơi này còn bay vòng ở trên trời, chính mình tuyệt đối chưa an toàn, cô nương Người Sói tuy rằng rất mạng khoản vật lộn, nhưng hiển nhiên nàng không biết bay cũng không biết tấn công từ xa, quan trọng hơn còn là một đứa ngốc—— con dơi đó lại lao xuống tấn công mình Lily không nhất định có thể đỡ được! Cô nương này nhỡ đâu thất thần thì chết?
"Ô ô..." thanh âm phẫn nộ uy hiếp trong cổ họng Lily càng ngày càng ngột ngạt, lông tơ trên lỗ tai cũng dựng từng chiếc một, sau đó nàng đột nhiên ngẩng đầu về phía mặt trăng phát sinh một tiếng kêu gào trong trẻo: "Gào gừ —— "
Ngay lúc nàng ngẩng đầu kêu gào, con dơi trên trời bỗng cấp tốc lao xuống, Hác Nhân lúc đó suýt chút nữa nhảy lên đến: Thế mới nói cô nương Người Sói này là cái đứa ngố mà! Đang lúc sinh tử đối nghịch ngươi còn bày cái tạo hình đẹp trai cho ai xem chứ!
Nhưng ngay lúc con dơi mang theo một đoàn khói đen vọt tới trước người Lily, Hác Nhân đột nhiên thấy cô nàng người sói nhấc vai lên, còn chưa thấy rõ là thứ gì bay ra ngoài đã nghe thấy một trận tiếng rít chói tai rạch phá không khí truyền đến bên tai, con dơi đang đà hạ xuống chỉ kịp khiến cho mình hơi biến thành sương khói đã bị mạnh mẽ bắn trúng, chật vật trốn về trên không, lúc này Hác Nhân cũng rốt cục nhìn thấy một cái tay khác của Lily đang cầm cái gì: Vật kia đường nét rõ ràng ngay ngắn chỉnh tề, màu đỏ hồng âm u khiến người ta sợ hãi, chính là một cục gạch!
"Ha! Có giỏi thì ngươi bay tiếp đi!" Thiếu nữ Người Sói lớn tiếng khiêu khích con dơi xoay quanh trên trời, "Đừng tưởng rằng mọc cánh là ta không có cách nào đối phó với ngươi rồi! Kể từ ngày bắt đầu biết mình là một Người Sói ta đã luôn luôn nghiên cứu làm sao để đối phó với đám khốn nạn biết bay các ngươi rồi, một tay Thiên Mã Lưu Tinh Gạch này ta luyện ròng rã đã năm năm! Đến, chiến cái thống khoái đê!"
Hác Nhân đi đầu cắm xuống đất: Chuyện này là sao, tất sát kỹ trong truyền thuyết của Người Sói dĩ nhiên là ném gạch? Hơn nữa còn thành công rồi!
Vừa nãy con dơi trên trời bị một gạch đập không nhẹ, lúc này nó bay trên trời vòng vèo hơn rất nhiều, hơn nữa mùi máu tanh và sương lạnh ở bốn phương tám hướng hình như tiêu tán theo, hiển nhiên là sức mạnh của con dơi không thể tiếp tục được nữa."Nó" cùng Thiếu Nữ Người Sói đối lập mấy phút, mà thừa cơ hội này Lily cũng nhanh chóng lượm một cục gạch từ trên mặt đất xem như thay đạn xong, thấy cảnh này, cái con dơi kia tựa hồ rốt cục nhụt chí, xoay quanh một vòng cuối cùng ở trên trời rồi quay đầu bay về hướng bầu trời đêm tối om om.
Lily không bỏ cơ hội đánh kẻ sa cơ, giơ tay lên, hai tiếng vèo vèo liền đem hai viên gạch trong tay ném sạch, Hác Nhân không thấy rõ quỹ tích hai cục gạch này, chỉ nhìn thấy cái kia dơi bóng người lại sai lệch một thoáng, hiển nhiên là trong đó có ít nhất một gạch tạp đúng —— luyện tập năm năm Thiên Mã Lưu Tinh Gạch quả nhiên tin cậy.
Nhưng Hác Nhân càng lo lắng việc Lily ném viên gạch cuối cùng bay đến nơi nào, thiếu nữ Người Sói khí lực vô cùng lớn, tốc độ viên gạch kia tính sơ sơ thiếu tí nữa thì bằng đạn pháo rồi... Chỉ có thể cầu khẩn nó văng vào chỗ hoang vắng chết tiệt nào đó, để không có kẻ xui xẻo nào bị trận tranh đấu này làn đến gần.
Người tập kích bị đánh lui, hoàn cảnh chung quanh cũng dần dần khôi phục bình thường, mùi máu tanh tiêu tan cái không thấy hình bóng như ảo giác vậy. Khí nóng đêm hè một lần nữa vọt tới, Hác Nhân vò vò mũi hắt xì một cái vang dội: Chênh lệch nhiệt độ biến hóa quả nhiên không phải người bình thường có thể chịu được, thế này thì coi như không tránh được một trận cảm mạo rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn hướng về Thiếu Nữ Người Sói, nhìn thấy mái tóc bạc mỹ lệ kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến thành tóc ngắn màu đen như trước kia, một đôi tai sói tinh khí thần tràn trề cũng biến mất không thấy tăm hơi, hắn chậc lưỡi, cũng không biết nên nói gì.
Lúc này Lily có ngố mấy cũng có thể cảm giác bầu không khí lúng túng, nhưng nàng hình như sớm có dự liệu, nói đúng hơn là sớm có giác ngộ này, chỉ là quay đầu đối với Hác Nhân lộ một cái mỉm cười hơi lúng túng, liền khom lưng lấy vali du lịch của bản thân giang trên vai, quay đầu chuẩn bị rời đi: "A, chủ nhà, ta không thuê nhà nữa ... Ngươi mau mau về nhà đi. Đúng rồi, đừng nói linh tinh chuyện ngày hôm nay nha, ta sẽ rất phiền phức."
Nói xong câu đó, Lily quay đầu bước đi.
"Đợi chút đã!" Đợi Lily đã đi được vài bước, Hác Nhân rốt cục tỉnh táo lại, "Muộn như vậy ngươi đi đâu? Theo ta trở lại, còn kịp dọn dẹp hành lý của ngươi..."
Lily kinh ngạc quay đầu lại, bên trong cặp mắt to kia ở dưới bóng đêm lòe lòe toả sáng tràn đầy nghi hoặc: "Tại sao? Ngươi không sợ cái gia hỏa biết bay kia trở lại? Tên kia có khả năng là hướng về phía ta mà đến—— ta là Người Sói, cùng loại gia hỏa kia là tử địch."
Hác Nhân khẽ cắn răng, cuối cùng cười hì hì: "Bởi vì lão tử là người tốt!"