Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 36 : Nhân sinh không quen, khắp nơi là nan đề


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sự thực chứng minh, khi một gia hỏa từ mọi phương diện xem đều đặc biệt dị thường tràn đầy tự tin nói cho ngươi tất cả bao ở trên người nàng, thế thì trên căn bản ngươi đừng hi vọng vào cái gì—— Hác Nhân lĩnh ngộ cái chân lý này tương đối trễ một ít, vì lẽ đó mãi đến tận khi Vi Vi An đầy mồm nói giọng "Tiếng Anh" Vucalo - Saxonpolo hỏi thăm dân bản xứ, cả người hắn mới sững sờ tại chỗ, thắm thiết hoài nghi lần xuất phát này mình chuẩn bị có phải quá qua loa. Một chủ nhà đầu óc choáng váng, một người sói ngáo đá đã buồn ngủ sắp chết rồi nhưng vẫn nỗ lực đứng thẳng đi bộ, còn có một cái quỷ hút máu bình thường nhìn như đáng tin cậy, nhưng thời khắc mấu chốt lại tuột dây xích, ba người này tràn đầy tự tin sau khi đi tới nơi tha hương đất khách quê người gặp gỡ nguy cơ chưa từng có: Không biết đường, ngôn ngữ không thông, hơn nữa bởi vì khi xuất phát không có chuẩn bị tương quan, bọn họ thậm chí không lên mạng tra xem lúc ngôn ngữ không thông nên đi tìm người nào để hỏi đường. Đương nhiên cũng có thể vì thiếu kinh nghiệm, Hác Nhân có chút đầu óc choáng váng, đến nay hắn thậm chí còn không nhớ tới việc có thể tìm công nhân viên sân bay cứu cấp —— trên lý thuyết công nhân viên nơi này cho dù tiếng phổ thông không quá được cấp 4 thì chí ít cũng có thể nói cho ngươi đường đến đại sứ quán gần nhất nên đi như thế nào, nhưng mà mấy cái cơ bản này hắn lại không nhớ đến. Vi Vi An dùng một làn điệu kỳ kỳ quái quái nói nửa ngày với một ông lão người địa phương tình cờ đi ngang qua, Hác Nhân đứng bên cạnh sững sờ nghe cái làn điệu tiếng Anh cổ mà trời mới biết đã thất truyền mấy trăm năm kia, mà ông lão bị Vi Vi An kéo lại sững sờ còn ghê hơn nữa, lão nhân gia đáng thương già đầu, còn bị tiếng mẹ đẻ nhà mình (hàng thật đúng giá) hỏi cho liên tục phải nói "what" ... "Ngươi đừng cố nữa, " Hác Nhân lôi Vi Vi An một cái, "Cái tiếng Anh này của nhà ngươi là người ta dùng từ 1,100 năm trước công nguyên rồi, ngươi biết một ngàn năm trước khẩu âm nói chuyện của cổ nhân cùng người hiện đại chênh lệch lớn bao nhiêu sao? Về nhà lên mạng tra Hán ngữ cổ phát âm ngươi sẽ rõ ràng." Vi Vi An một mặt ủ rũ: "Làm sao biến hóa lớn như vậy a, ta còn cho là chỉ có cảnh vật chung quanh không giống nhau, chí ít mọi người nói chuyện phải không có thay đổi gì mới đúng, cùng lắm thì lời nói của ta đối với bọn họ hơi văn vẻ một chút... làm sao mà ngay cả phát âm cũng thay đổi được chứ?" Hác Nhân thở dài một tiếng: "Khi ngươi vừa ra đời thì nhân loại nói chuyện cơ bản dựa vào tiếng hú dài hay ngắn hay là đấm ngực dậm chân ra dấu kìa, bình thường ngươi sống hồ đồ mấy cũng không đến nỗi ngay cả việc này cũng không nghĩ tới chứ?" "Ta còn không già đến mức đấy được không?" Vi Vi An trừng mắt lên, " Mấy trò ngươi nói đều là thời đại nguyên thủy rồi!" Lúc này lão gia tử Anh quốc bị Vi Vi An làm cho đầu óc mơ hồ thấy hai người nam nữ trẻ tuổi này hình như là đang cãi nhau, mau đi lên khuyên can (lão nhân gia vẫn rất thân sĩ, bị ngôn ngữ cổ tiếng Anh gần như tiếng ngoài hành tinh dằn vặt lâu như vậy cũng không giận), lão nhân gia kéo kéo cánh tay Hác Nhân, hung hăng hỏi dò: " Chinese? Are You Chinese?" Hác Nhân nháy mắt mấy cái, vạn hạnh một chút nội tình tiếng Anh của hắn còn không triệt để trả về cho thầy giáo, liền dùng sức gật đầu. Lão thân sĩ rất có kiên trì mỉm cười lên, giơ tay chỉ về một chỗ đất trống bên cạnh nhà chờ phi cơ: Nơi đó có vài người công nhân viên mặc đồng phục sân bay: Lần này dù cho Hác Nhân cùng Vi Vi An ngu ngốc đến mấy cũng phải khai khiếu. Hác Nhân cùng Vi Vi An lúng túng liếc mắt nhìn nhau, liên thanh nói cám ơn đối với lão thân sĩ, sau đó lôi kéo Lily đã ngủ đứng chạy đến trước mặt công nhân viên đứng ở nhà chờ, đối phương là một cái tiểu tử rất đẹp trai, đồng phục thẳng tắp, nhìn qua sức sống mười phần, Vi Vi An tiến lên liền mở miệng hỏi: "%¥@@%¥#¥#%¥@?" Hác Nhân đem cô nàng quỷ hút máu thời khắc mấu chốt tuột dây xích này đẩy qua một bên, cười ha hả nhìn anh chàng đang mang vẻ mặt nghi hoặc: "Làm phiền, ngươi nhìn chỗ này xem sao..." Nói đến một nửa hắn đột nhiên phản ứng lại, nói như vậy e sợ không được, cần nói chậm lại, đổi thành tiếng phổ thông càng tiêu chuẩn: "Xin chào, ta không biết nói tiếng Anh, Ta muốn đi một nơi, xin hỏi nên tìm ai?" Anh chàng tiếp viên cau mày chậm rãi nghe xong, dùng sức liều mạng nhớ cách phát âm ở trong đầu nửa ngày, sau đó lộ ra nụ cười nghề nghiệp hóa, chỉ về bãi đậu xe cách đó không xa, dùng tiếng Trung rất sứt sẹo nói rằng: "Nơi đó, tài xế xe taxi có vài người Trung quốc, đi... Đi... Để hắn giúp ngươi." Hiển nhiên đến đoạn sau vị này tiếp viên sân bay này thực sự nói không ra. Việc này đã khiến người ta tương đương thoả mãn, Hác Nhân cao hứng vô cùng cám ơn anh chàng tiếp viên sân bay, lúc quay đầu đi hướng bãi đậu xe trong lòng hắn không nhịn được cảm khái ngàn vạn: Vạn không nghĩ tới a, quỷ hút máu được xưng có thể chửi tay đôi cùng vua Arthur vẫn ổn chiếm thượng phong lúc này lại chẳng có tác dụng gì, "Tiếng Anh" của cô nàng có công lao to lớn nhất chính là nói ngất một bạn bè ngoại quốc, cuối cùng hắn dĩ nhiên vẫn phải dùng tiếng Trung để đi hỏi đường người ta... Sinh hoạt quả nhiên đặc sắc hơn so với tiểu thuyết, vì cuộc sống của con người căn bản không có tính hợp lý! "Đợi lát nữa chúng ta đến khách sạn ngủ tiếp, ngươi cố kiên trì một hồi nữa." Hác Nhân quay đầu vỗ vỗ vai Lily, kết quả trả lời anh chỉ có tiếng ngáy đều đều. Cô em gái người sói thô thần kinh này ở bất kỳ địa phương nào cũng không làm hỏng đồng hồ sinh học của mình, hiện tại là sáng sớm Luân Đôn, nhưng cũng là giờ ngủ trưa của Lily ở nhà, nàng đã buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, hoàn toàn dùng một loại trạng thái vừa đi vừa ngáy ngủ theo sau lưng Hác Nhân, nhưng thật sự may mắn, ngũ giác nhạy cảm của động vật hoang dại còn không có mất: Lily đi theo phía sau Hác Nhân cùng Vi Vi An, nhắm hai mắt vừa đi đường vừa hơi nhếch mũi, chỉ dựa vào ngửi mùi đi theo sau, vậy mà không có lạc... Rất nhanh Hác Nhân tìm tới " Tài xế xe taxi người Trung quốc " mà anh chàng tiếp viên sân bay nói tới, kết quả thì màu da đúng là da vàng, nhưng mà liên tiếp tìm vài người đều là người sinh trưởng ở địa phương: Người Hoa quốc tịch Anh, cái trình độ Hán ngữ kia chỉ tốt hơn so với anh nhân viên sân bay một chút, anh lái xe nhìn tờ giấy ghi địa chỉ Hác Nhân đưa cho cứ như nhìn thiên thư trên bầu trời ấy... Lại dằn vặt nửa ngày, rốt cuộc tìm được một người có trình độ tiếng Trung miễn cưỡng có thể qua cửa, Hác Nhân cảm giác mình đã kiệt sức, các loại bất tiện khi ra ngoài tha hương nơi đất khách quê người một mạch xông lên đầu, cho đến lúc này trong lòng hắn cảm giác mới mẻ khi vừa bắt đầu "Lừa gạt được lượng lớn kinh phí để đi công khoản du lịch nước ngoài " mới chậm rãi tản đi, hắn ý thức được đây thật sự là một cái nhiệm vụ, một cái nhiệm vụ khiến lòng người quá mệt mỏi—— Độ Nha 12345 bảo là muốn rèn luyện năng lực làm việc của công nhân mới, đây thật đúng là một chút cũng không giả! Phỏng chừng từ vừa mới bắt đầu Độ Nha 12345 đã tính đến tình huống Hác Nhân sau khi có cơ hội cầm được một khoản kinh phí lớn để đi công khoản du lịch lập tức sẽ quên hết tất cả, rồi chả thèm tìm hiểu mua sắm cái gì rồi le te chạy cả lũ ra ngoài. Đương nhiên còn có một cái khả năng: Độ Nha 12345 từ vừa mới bắt đầu đã biết bên người Hác Nhân có hai còn hàng thành sự không đủ bại sự có thừa, đây là mượn cơ hội này để hắn sớm thích ứng một chút... Cứ việc lúc ra khỏi cửa có rất nhiều chuyện không chuẩn bị kĩ càng, nhưng ít nhất Hác Nhân còn biết đặt phòng khách sạn sớm trên internet, tiện thể vì kinh phí sung túc, khách sạn hắn đặt phòng cũng khá là xa hoa, chí ít trên khách sạn giới thiệu nhân viên có thể thông thạo một số ngoại ngữ, có thể cho du khách Trung Quốc cung cấp phục vụ chất lượng tốt—— hiện tại chất lượng có tốt hay không Hác Nhân đã không dám hy vọng xa vời, hắn chỉ hy vọng người phục vụ có thể thuận lợi đưa hắn lên đến gian phòng là được, đợi đến khi kiếm được chỗ nào yên tĩnh thì chuyện thứ nhất hắn làm chính là liên lạc Độ Nha 12345, xem có thể tìm chút trợ giúp nhiệm vụ hay không. Một người tài xe miễn cưỡng biết tiếng Hoa chở cả đám gần nửa ngày, Hác Nhân một nhóm ba người rốt cục tiến vào trung tâm thành phố Luân Đôn, và đi tới trước cửa khách sạn đã đặt trước, trả đủ tiền xe (không biết có bị chém hay không, hiện tại Hác Nhân đã không để ý tới nhiều thứ như vậy), Vi Vi An ngẩng đầu nhìn bầu trời đã triệt để sáng sủa, hơi thở dài: "Thật nhiều năm qua đi, lúc trước ta tới nơi này, nơi này còn không có nhiều nhà như vậy." "Ngươi tại sao không nói lúc trước lần thứ nhất ngươi đặt chân lên Châu Âu nhân loại còn đang ở trên cây đi, " Hác Nhân đỡ Lily đang ngã trái ngã phải, tức giận nhổ nước bọt cái cô quỷ hút máu vô dụng này, "Sống ngần này tuổi rồi, ngươi không nghĩ xem sự chênh lệch tuổi thọ của con người với ngươi lớn đến thế nào, ngày hôm nay gặp gỡ khó khăn lớn như vậy, một nửa nguyên nhân chính là ta mang quá nhiều kỳ vọng đối với ngươi." Vi Vi An nhíu nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Ta dễ tính, nhưng ta cũng là người có địa vị cao, Huyết tộc có tôn nghiêm, ngươi lại chê cười như thế, chính là đối với quý tộc..." "Đem tiền thuê nhà tháng sau nộp đây." "Đương nhiên cái mồm mọc trên người của ngươi, ta thân là một người quý tộc sẽ không tính toán chi li quá nhiều với ngươi." Hác Nhân: "..." Đời này lần thứ nhất hắn nhìn thấy một quý tộc có thể bị một tháng tiền thuê nhà bức đến mức này! "Theo kế hoạch, trước tiên chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một hai ngày, chỉnh lại khung giờ sinh học, tiện thể thu dọn tư liệu, ta sẽ đệ trình báo cáo cho Độ Nha 12345, sau đó ngày thứ hai hoặc là ngày thứ ba chúng ta xuất phát, " Hác Nhân thở dài, "Độ Nha 12345 cho địa chỉ quá lạ rồi, lấy kinh nghiệm sáng nay của chúng ta, nếu muốn tìm dân bản xứ hỏi thăm e sợ là hơi mệt." Ba người cất bước đi về cửa chính khách sạn, bọn hắn chưa từng chú ý tới trên lầu sáu của khách sạn, tấm mành trên một cánh cửa sổ đột nhiên bị kéo ra, một ánh mắt sắc bén hướng về phía dưới quét vài giây, rồi rèm cửa sổ lập tức bị kéo lại.