Dị Thường Sinh Vật Kiến Văn Lục [Reconvert]

Chương 35 : Tha hương nơi đất khách quê người


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chờ khi máy bay cất cánh, Lily cùng Vi Vi An hai người này thật giống như đổi chỗ cho nhau. Bình thường lúc ở nhà, Lily luôn là người nhảy nhót tưng bừng nhất, nguyên khí mười phần người sói thiếu nữ luôn có lòng hiếu kỳ dồi dào quá mức, nhìn thấy cái gì đều sẽ tràn đầy phấn khởi nghiên cứu nửa ngày, dù cho trên đường cái nhặt được tảng đá, chỉ cần chu vi không có ai nàng đều đặt vào trong miệng thử cứng mềm ra sao, mà Vi Vi An thì lại thành thục thận trọng rất nhiều, tuy rằng vận xui không ngừng, thiếu nữ quỷ hút máu vẫn có thể duy trì cái phân đặc thù kiêu ngạo cùng rụt rè của "Huyết tộc", nhìn qua có thể thận trọng hơn nhiều so với Lily. Nhưng hiện tại hai người biểu hiện hoàn toàn ngược lại: Lily thì bình chân như vại nằm ở ghế ngồi rộng lớn của khoang cao đẳng chờ cơm ăn, xe nhẹ chạy đường quen tự tìm kiếm tiết mục hứng thú ở trên Tivi LCD bên cạnh, mà trái lại Vi Vi An cả người đều trở nên hưng phấn, thiếu nữ quỷ hút máu dán vào mạn cửa sổ máy bay, há hốc mồm xem tầng mây nhanh chóng xẹt qua bên ngoài, một lúc lâu mới cảm thán đi ra: "Ừ, thật sự bay lên rồi! Hơn nữa có thể bay cao thế này a?" Nói ra thật xấu hổ, Hác Nhân cũng là lần thứ nhất đi máy bay, hắn có thể hiểu được biểu hiện này Vi Vi An giờ khắc này, nhưng mà hắn vẫn là không nhịn được nói một câu: "Ngươi bình thường không phải cũng biết bay sao, có tất yếu phải kinh ngạc như vậy không?" " Cảm giác lúc tự mình bay không giống thế này!" Vi Vi An lẽ thẳng khí hùng, "Hơn nữa bình thường ta cũng không bay cao như thế a, nay quá cao dễ bị sét đánh, hơn nữa trên không nhiệt độ thấp bay quá tầng mây rất nguy hiểm, năm đó ta muốn bay lên trời nghiên cứu ngôi sao thế là bay cao quá, kết quả bị đông cứng thành một khối băng to tướng rồi rơi xuống —— vì chuyện này ta tí nưa thì bị Liệp Ma Nhân phát hiện, sau đó ta liền rất ít bay đến độ cao trên ngàn mét." Hác Nhân chép miệng một cái, khá là kỳ quái: "Thế thì khi đó ngươi chu du thế giới đều là phi hành ở tầng trời thấp? Ngươi cũng không sợ bị người ta bắn tên rụng?" "Lúc chu du thế giới? Có lúc bay, có lúc đi bộ, đằng nào thể lực của ta mạnh hơn nhiều so với nhân loại, thời gian cũng không là vấn đề, cho dù vòng quanh Âu Á đại lục đi một vòng cũng không khó khăn gì, " Vi Vi An rất đắc ý, "Hơn nữa ta lại không phải là bay thẳng một đường, gặp phải Liệp Ma Nhân vẫn phải trốn vào tầng mây nè, Liệp Ma Nhân rất ít người có bản lĩnh đối không. Đúng rồi, nói tới cung tên, ta thật ra không sợ thứ kia, trường cung xứ Wales cũng không bắn tới ta, ngươi cho rằng thứ đó hướng lên trời bắn được bao xa chứ. Nhưng mà lúc thế chiến thứ hai lúc bay không cẩn thận bị pháo cao xạ bắn một lần..." Hác Nhân trợn mắt ngoác mồm, Vi Vi An lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái: "Chà chà, nhân loại các ngươi bản lĩnh nghiên cứu những đồ vật nguy hiểm này quá lợi hại, hồi trước còn vứt tảng đá chọi lẫn nhau, rồi cầm đại đao trường mâu đánh trận, đánh đến khi đau đầu nhức óc rồi thì hướng trời cao cầu khẩn tới cứu mệnh, thế rồi không biết từ khi nào mà các ngươi có thể ném tấm thép nặng cả tấn lên trời, ta còn tưởng rằng pháo cao xạ là máy bắn đá kiểu mới đây, bị một pháo dán ở trên mặt —— nếu không phải ta tán thành dơi đúng lúc, có lẽ ta đã là Huyết tộc có cái chết đẹp đẽ nhất trên thế giới rồi." Lần đầu đi máy bay khiến cho Vi Vi An cô quỷ hút máu nghèo túng này có vẻ phấn khởi, bởi vậy những bí mật lúng túng lẽ ra không nên tùy tiện nói lung tung này cứ hết cái này đến cái kia thò ra ngoài, mới bắt đầu Hác Nhân còn có thể mặt mỉm cười cùng cô nương này giao lưu, đến sau đó hắn cũng chỉ có thể trừng hai mắt nghe xong: Có một số việc hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn, làm vẻ mặt cũng không biết nên làm như thế nào! Chờ đến khi Vi Vi An nói chuyện mình có một người quen cũ ở bắc Mỹ lúc đang căng gió trên bầu trời thì bị thiên thạch đập chết, Hác Nhân quyết định thay cái đối tượng thảo luận, liền chuyển hướng Lily: "Nhìn qua ngươi rất tự tại a, bình thường hay đi máy bay à?" Người sói em gái lười biếng ngẩng đầu, mỉm cười: "Từ khi Boing bắt đầu chở khách ta đã ngồi rồi." Hác Nhân ngẩn người: "Đó là cái gì?" Vi Vi An run rẩy ngồi thẳng thân thể: "Đó từ thời dân quốc... Ngươi năm đó đến cùng có bao nhiêu tiền? !" "Ta cũng không mua nổi vé máy bay a, " Lily vung vung tay, "Nhưng mà ta có thể lẻn vào qua khoang dò khí mà, sau đó trốn vào giá hành lý, một đoạn cuối cùng ta thẳng thắn treo ở bên ngoài phi cơ. Khi đó bảo an không có cao cấp như hiện tại, căn bản không có ai đi kiểm tra những chỗ này, hơn nữa lấy thân thủ của ta, muốn vòng qua con mắt người bình thường cũng phi thường dễ dàng. Có điều khi đến trạm hạ xuống tương đối khó khăn, ta phải nhảy xuống sớm, tuy rằng không ngã chết nhưng sợ hết hồn." Hác Nhân nhất thời hô lên: "Phí lời, người bình thường mà làm kiểu như ngươi đã sớm chết nửa đường rồi!" Lily le lưỡi: "Tóm lại là ta tích lũy kinh nghiệm từ khi đó. Thế nên ta đã nói rồi mà, con dơi này quá cứng nhắc, có lúc còn không thông minh như ta đây, ngươi không biết cố gắng lợi dụng tố chất thân thể của chính mình." Vi Vi An quay mặt qua chỗ khác: "Ta không cảm thấy đem mình treo ngoài phi cơ để trốn vé có đáng giá kiêu ngạo được bao nhiêu." Nói thì nói thế thôi, nàng vẫn không nhịn được thảo luận cùng Lily, đề tài chủ yếu của hai người chính là làm sao đem mình treo trên các loại công cụ giao thông của nhân loại một cách an toàn —— Lily truyền thụ cho Vi Vi An phương pháp lẻn vào máy bay qua khoang hành lý, Vi Vi An thì lại giảng cho Lily làm sao trốn pháo cao xạ, túm lại Hác Nhân nghe tới đều là một ít đề tài hoàn toàn vô căn cứ. Nhưng mặc kệ bản thân đề tài vớ vẩn như thế nào đi nữa, hai oan gia đối thủ một mất một còn này cuối cùng cũng coi như ở lĩnh vực quỷ dị này đạt thành hòa bình tạm thời: Hai người bọn họ đều cảm thấy hứng thú với mấy vụ bẫy người này. Nhìn Lily vẻ mặt vui cười hớn hở, Hác Nhân nghĩ thầm vị người sói em gái này e sợ thật sự lợi hại hơn rất nhiều so với vẻ ngoài, bám bên ngoài phi cơ chở hành khách bay qua gần nửa cái đại lục cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là nàng ở thời kì Dân quốc liền dám làm như thế, vị cô nương nhìn như ngốc ngếch này sau lưng đến cùng đã từng làm bao nhiêu việc làm người nghe kinh? Hác Nhân ngẫm lại lịch sử cận đại Trung Quốc, lập tức liền không dám nghĩ tới. Sau đó thì một đường không nói chuyện, tổ ba người kỳ kỳ quái quái bay ở trên trời mười một giờ, rốt cục đến nơi cần đến vào sáng sớm một ngày trời cao mấy trắng gió mát trăng thanh, tại sân Heathrow Luân Đôn. Hác Nhân kéo Lily đã sắp muốn ngủ cùng Vi Vi An tinh thần mười phần đi ra ngoài trạm, hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo tha hương nơi đất khách quê người, chậm rãi phun ra: Có vẻ như không khí không có gì khác biệt với quê nhà bên kia... Vi Vi An ngẩng đầu nhìn trời một chút, hiện tại là lúc sáng sớm, sắc trời còn chưa sáng choang, ánh mặt trời yếu ớt đang chậm rãi bay lên từ đường chân trời, bầu trời bao phủ một tầng sương mù như lụa, khiến cho bầu trời vốn không sáng sủa có vẻ càng thêm lờ mờ. Tha hương đầu đường nơi đất khách quê người, gió trời lạnh buốt, còn có triều dương lờ mờ bên trong sương mù, ba loại yếu tố này có thể để cho người bình thường cảm giác tâm tình ngột ngạt, nhưng lại hợp khẩu vị đối với cô nương quỷ hút máu Vi Vi An, nàng hài lòng gật gù: "Loại ánh mặt trời này là thích hợp, đối với da dẻ có lợi —— hai ngày nay làm da ta sạm đi hẳn, ngươi có từng thấy Huyết tộc nào cả ngày đi ra tắm nắng chưa?" Hác Nhân quay đầu lại cho nàng một cái liếc mắt: "Phí lời, ngươi từng thấy Huyết tộc nào cả ngày đi ra ngoài tìm việc làm chưa?" Vi Vi An lúng túng nạo nạo mặt, sau đó nghĩ biện pháp nói sang chuyện khác: "Ngạch... Nói đi nói lại cảnh sắc nơi này hình như nhìn có chút xa lạ, làm sao không giống với Luân Đôn trong ấn tượng của ta nhỉ?" Lily mở to đôi mắt đang lim dim buồn ngủ còn không quên nhổ nước bọt một câu: "Trước kia ngươi ngay cả vé máy bay cũng không mua nổi, làm sao có khả năng biết cái phi trường trông ra sao!" Hác Nhân đột nhiên sản sinh một loại cảm giác nguy hiểm không lý do, mà câu nói tiếp theo của Vi Vi An liền chứng thực cảm giác của hắn: "Ta không phải ý này, ta là nói... Ngạch, trong ấn tượng của ta nơi này hẳn là toàn đất hoang hoặc là tảng than đá mới đúng... Nếu như cảm giác phương vị của Huyết tộc không sai." Hác Nhân suýt nữa không hít thở nổi, hắn rốt cuộc biết loại cảm giác không đúng đột nhiên xuất hiện kia bắt nguồn từ đâu: "Lần trước ngươi đến Anh quốc đến cùng là lúc nào? !" Vi Vi An suy nghĩ hồi lâu, đầu chậm rãi hạ thấp xuống: "Ta nhớ kỹ có một vị vua tên là Eward I gì gì đó đang đánh trận..." Hác Nhân miệng trương gần như tròn hẳn, sau đó suýt chút nữa đặt mông ngồi dưới đất: Mẹ ta ơi lúc đó là năm 1190! Có thể thấy được môn sử học thế giới của Hác Nhân cũng khá. "Ngươi làm sao cũng có lúc ngáo như thế chứ?" Hác Nhân vò vò cằm, khó mà tin nổi nhìn Vi Vi An, hắn không nghĩ tới một người có thể hồ đồ đến mức độ này —— cho dù có cũng phải là loại hai hàng như Lily vậy mới đúng. "Ta sống nhiều năm như vậy, ngươi không cho ta có chút sai lầm vài chi tiết được sao?" Vi Vi An nỗ lực để ngữ khí của chính mình nghe vào có khí thế một chút, nhưng đến cuối cùng vẫn là cúi đầu, "Ngươi cũng biết trí nhớ của ta có chút hồ đồ mà." "Vậy làm sao bây giờ?" Hác Nhân cảm giác có chút luống cuống, nếu như là một người thường thường ra ngoài từng va chạm xã hội gặp gỡ tình huống như thế này còn tốt, nhưng Hác Nhân là một tên chân chính chưa từng xa nhà nhà tiểu thị dân, bây giờ chỗ dựa phiên dịch và hướng đạo duy nhất đã luống cuống cùng một chỗ với hắn, mà nhiệm vụ của hắn là đi đến một địa phương nhỏ tại nông thôn mà tìm trên địa đồ cũng không tìm tới, đi tìm một cái "Khách hàng" mà họ tên và dung mạo cũng không biết, nhiệm vụ thứ nhất từ khi vào nghề đến nay cũng thật là vướng tay chân. Vi Vi An khẽ cắn răng: "Không có chuyện gì, chí ít ta thông ngôn ngữ a, cái này tổng mạnh hơn ngươi chứ?" Hác Nhân ngẫm lại cũng đúng, mặc dù còn có cái gì đó không đúng lắm, nhưng hắn cũng chỉ có thể gật đầu.